Cầu Vồng Loang

Chương 3: Thiên màu cam




CHƯƠNG 3: THIÊN MÀU CAM

Độ hai ngày gần đây tôi đều bị thiếu ngủ, tất cả là do cái thằng vô năng Phùng Đức Long kia. Thằng chả muốn xxx Lý Gia Duy thì xxx bà nó luôn đi, khổ nỗi ai biết rồi lại chả nói mấy đêm rày tôi tránh ra ngoài đều là toi công vô ích, hắn lại nhiệt tình giúp đỡ đứa khác xxx Gia Duy mới sợ, hại tôi bao tối nay phải nghe hắn gào rú ỉ ôi, sao lại mẹ kiếp thế không biết!

Tổ sư mầy! Tôi chửi thầm một tiếng, cố gắng dùng hai ngón trỏ mở giãn hai mí mắt mình ra.

Đến nhà khách hàng rồi, đúng là phong cảnh sườn núi có khác, không khí quang đãng, phóng tầm mắt ra xa xa còn có thể trông được cả biển rộng, nếu tìm được một cái cửa sổ hướng ra biển khơi ***g lộng vị gió mặn mòi mà H, rõ là phê đến chết luôn.

Đích đến, là một cánh cổng sắt đồ sộ, sâu bên trong là một con đường ngợp bóng cây râm, cư nhiên chẳng thể nhìn thẳng thấy căn nhà đâu cả, cái gì được gọi là biệt thự đúng nghĩa, giờ tôi xem như đã được giác ngộ.

Trên cổng sắt có lắp máy kiểm soát, chớp thấy camera ù ề chuyển sang phía tôi, tôi vội vã nhấc thùng đồ nghề của mình, cổng vẫn chả chịu mở, lại phải móc nhanh thẻ căn cước, cúi đầu khom lưng về hướng camera, mỉm cười.

Mãi lát sau, mới nghe có âm thanh vang lên, cánh cổng sắt đã mở.

Tôi đi men theo con đường toàn là cây râm mát, dọc đường cứ hết ngó Đông rồi lại nhìn Tây, cơ hội kiểu này không phải ngày nào cũng có được, bất luận thế nào cũng phải tranh thủ xem nhiều một tí.

“Ở đây!”

Một thằng nhỏ mặc quần màu lam đứng ven đường gọi tôi, trên người nó mặc một cái áo trắng đã ngả vàng, chân trần giẫm trên bùn đất. Tóc mái nó cắt bằng chằn chặn, đeo một cái kính gọng đen.

Ai mà ngờ nổi vừa mới dứt mồm ca tụng tấm tắc căn biệt thự xong, lập tức đã gặp ngay một thằng lỏi kỳ quái quê mùa lạc hậu phát sợ, tương phản hoàn toàn làm tôi xém chút nữa còn tưởng chủ nhân căn biệt thự này khoái chơi ác, cố tình bắt người hầu ăn mặc lôm côm như thế.

“Bên này này!” Thằng nhỏ tre trẻ lại cất giọng gọi lần nữa, mặt mày cười mỉm, thực tự nhiên chào hỏi với tôi. Tôi vốn ngỡ quy củ biệt thự bao giờ cũng khắt khe, không nghĩ tới người giúp việc lại bình dị gần gũi như vậy, khiến tôi không khỏi ngấm ngầm khen ngợi chủ nhân thật là biết cách dạy bảo người hầu.

Đến khi đi cùng với thằng nhỏ rồi, mới giật mình phát hiện thằng nhỏ này tuyệt không nhỏ đâu, cao chẳng khác biệt so với tôi là mấy, mà nên nhớ tôi cao ít nhất cũng phải meter 86 à nha. Xem chừng thật đúng là không thể coi thường tiêu chuẩn lựa người hầu của bọn biệt thự.

Nhà chính của biệt thự rất nhanh đã xuất hiện trước mắt, cái kiểu biệt thự chỉ có nhìn thấy trên tạp chí như này làm cho tôi càng khộng ngừng chép miệng.

Đáng tiếc vườn hoa trước nhà chính lại có nuôi hai con chó thuộc giống sói nhìn phát là biết ngay giá trên trời, đành rằng đã buộc xích, thế nhưng chúng vẫn cứ ngoác to cái mồm kinh dị ra với tôi, thành ra vẫn làm tôi có điểm sợ.

“Không phải sợ đâu, Joni với Jack hiền lắm!” Thằng nhỏ ôm ôm hai con chó.

Hai con chó đã qua huấn luyện không có chồm lên ngoạm nó, mà lại rụt rè không kém phần thân mật liếm liếm thằng nhỏ.

Tôi lại phải nói, biệt thự không hổ là biệt thự, ngay cả chó cũng được huấn luyện ngầu kinh.

Thằng nhỏ tiếp tục dẫn tôi đi qua căn biệt thự, vòng ra một khoảng đất trống phía sau và bảo, “Nguyên bản chỗ này là một cái bể bơi baby, giờ đã lấp, san thành bãi cỏ. Cho nên phiền anh giúp xem xem, có thể ráp một cái máy tưới nước tự động ở đây hay không.”

Tôi cũng không phải thằng đần, đương nhiên nói dễ thôi, chỉ là thời hạn công trình sẽ hơi lâu một chút, không phải cứ ngày một ngày hai là làm xong được đâu.

“Anh cứ làm từ từ là được rồi.” Thằng nhỏ hiền lành nói.

Thật sự là… Tôi lại phải nói, biệt thự quả đúng là biệt thự.

Đương nhiên đối với chúng tôi thì là khoản thù lao sộp dữ, còn đối với căn biệt thự mà nói thì thực sự tính không xong.

“Chú em tên gì.” Tôi ngắm nghía mặt mũi thằng nhỏ. Tôi lại ngó cái tóc mái bằng bằng của nó mà vốn cặp kính gọng đen cũng không đến nỗi mắc cười đến vậy, hiện thời tựa hồ lại có thể chấp nhận, hơn nữa càng nhìn lại càng có chiều hướng ưng mắt. Đủ thấy sức quyến rũ của tiền rồi đấy.

“Điền Viên.”

“Điền Viên…” Tôi cười sằng sặc, thật là xứng quá đi mất thôi.

(vầng các bạn đang nghĩ Điền Viên nó nghĩa là gì thì nó chính là nghĩa đó đấy *lăn lộn cười* =)))))))))))))))

“Phải làm thêm ống dẫn đó! Một mình tôi làm không xuể đâu!” Tôi được đằng chân lại lân thêm đằng đầu.

“Không sao, tôi sẽ giúp.” Điền Viên tốt bụng nói.

Đang tán dóc dở với thằng nhỏ, đột nhiên từ sau lưng nghe thấy tiếng chó sủa, sau đó có tiếng người hoảng hốt thét, “Jack, Joni, dừng lại, mau dừng lại.”

Tôi vừa mới chớm ngoái đầu, chỉ thấy hai cái bóng đen nhào đến, ẩy tôi ngã vật xuống đất, thấy cái đầu chó nhang nháng trước mắt, tôi sợ tới mức hồn mới chả vía nay hết lên mây chơi.

“Dừng lại, thôi ngay, Jack, Joni!” Người đằng sau vẫn tiếp tục quát, nhưng rắm mẹ nó đếch có ích sất gì.

“Dừng lại, Khoai Tây, Xổ Số!” Điền Viên hét ra lệnh. (tôi đến là chết mất thôi =)))))))))))))

Hai con cẩu tức khắc như nhận được quân lệnh, ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi người tôi.

Điền Viên dìu tôi hoa mày chóng mặt đứng dậy, áy náy mở lời, “Chúng là do tôi mang từ dưới quê lên, ở trong này bị xích lại buồn lắm, hiếm dịp có người đến nên muốn giỡn giỡn với anh thôi.”

“Giỡn giỡn…” Tôi liếc vài phát về phía hai con cẩu nhà quê… đang vẫy đuôi tíu ta tíu tít.

“Thiếu, thiếu gia ngoại!” Một ông già mặc đồ người hầu tiêu chuẩn màu trắng thở hồng hộc chạy tới.

“Cháu xin lỗi, bác Tống, lần sau cứ để cháu thả chó đi!”

“Thiếu… Thiếu gia ngoại!” Tôi trừng mắt nhìn thằng lỏi quái dị trước mắt.

“Tôi là họ hàng bên ngoại của Thu gia.” Điền Viên thoáng ngượng ngùng giải thích.

Tôi chao đảo thân trên, hôm nay thật đúng là lắm điều khó lường ah~

Đang nói chuyện, máy bộ đàm trên người ông già Tống vang, lão cầm lên nghe nghe ngóng ngóng, liền cuống quýt bảo với Điền Viên, “Thiếu gia về rồi.”

Vị thiếu gia ngoại bên người tôi cũng trở nên luống cuống, tôi để ý nó nhấc nhấc cặp kính, đưa tay vuốt vuốt tóc.

Tôi lấy ánh mắt rất giỏi phát hiện gian tình của tôi ra mà thề, nhãi con này động cơ không trong sạch đâu à nha.

Hai người họ vội vàng đi đón, tự dưng chả còn ma nào chú ý tôi nữa, tôi liền vui vẻ lặng lẽ bám đuôi xem cảnh vui.

Hai chiếc Hummer[1] đỗ trước căn chính biệt thự, rồi thì lổn nhổn xuống xe zai zai gái gái cả lũ.

Ở trước có một tên con trai trẻ tuổi bước xuống khỏi xe, giao chìa khoá xe cầm trong tay cho một trong số những người hầu, thế rồi mới ôm lấy thiếu niên tóc tím yêu diễm bên cạnh cười cười vào nhà. Một cái động tác bâng quơ của hắn thôi là bốn, năm người xúm lên hầu hạ, trong đó có cả thiếu gia ngoại Điền Viên của chúng ta.

Đáng tiếc là cái anh thiếu gia chính thống này từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc lấy nửa con mắt sang Điền Viên, trái lại người được hắn dẫn vào nhà nhìn thấy Điền Viên thì ghé tai rủ rỉ với hắn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười rúc rích.

Tôi thấy ánh mắt Điền Viên nhìn theo thiếu gia đi vào, thật đúng là có vài phần mất mát.

Đón tiếp thiếu gia xong, Điền Viên lại ngoan ngoãn đi theo tôi làm ống.

Bấy giờ, tôi đã chẳng còn tí tẹo đắn đo gì mà sai bảo vị thiếu gia ngoại này.

Thằng nhỏ Điền Viên này cũng không phải lơ tơ mơ, lúc nó xới đất, đúng là lành nghề, ngay cả vật đánh dấu đường thẳng của thợ mộc[2] cũng không cần dùng, một rãnh thẳng tắp luôn.

Nhìn nó nỗ lực như thế, tôi cảm thấy tôi tất yếu phải chỉ điểm ít nhiều cho nó, để nó đỡ phải càng chạy càng xa trên con đường vô vọng này.

“Điền Viên, không phải mày thích anh họ mày đấy chớ?”

Điền Viên hoảng sợ, đến nỗi cặp kính của nó trượt xuống giữa mũi nó, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười, có điều tôi thoáng quét mắt qua, vầng trán đầy đặn, mắt sáng rõ ràng, thật cũng không phải là hoàn toàn xấu.

“Tôi, tôi…” Cái trán bóng loáng của Điền Viên chưa gì đã rịn đầy mồ hôi, chả hiểu là do nó làm mệt, hay là giờ bị tôi doạ sợ mất tiêu rồi.

Tôi moi từ trong túi ra một điếu thuốc đặt lên miệng, nói, “Gì hử, nhìn mắt chú mày là biết ngay, sợ cái gì?”

“Tôi không phải đang sợ… Tôi chỉ là suy nghĩ, bộ dáng của tôi lộ liễu đến thế ư?”

“Thằng mù cũng còn nhìn ra được…”

“Thế thì… Anh họ tôi hẳn cũng biết đúng không!”

“Mày muốn thổ lộ đấy à!” Tôi phụt văng nước bọt.

Điền Viên ngồi bệt xuống đất, cúi đầu, gần ngày trời mới nói tiếp, “Chúng tôi muốn cùng cả đời, dĩ nhiên phải bồi dưỡng tình cảm rồi!”

Trời đất chứng giám, lúc ấy mồm tôi run lên bần bật, tàn thuốc rớt xuống mu bàn tay làm tôi oai oái hét ầm ĩ.

“Mày lên cơn à, Điền Viên! Đừng nói thiếu gia nhà mày liệu có thích mày hay không, cứ coi như là hắn thích mày, thì cái loại thiếu gia kiểu đấy, đêm nay hứng thì đêm nay lên giường, đêm mai sẽ hứng lên giường của đứa khác. Mày ngẫm xem…” Tao lôi mày đi soi gương thế mà lại nuốt hết mấy lời nói nguy cơ chọc bị thương người trở về.

“Không, thiếu gia không phải người như thế.” Điền Viên kiên quyết lắc đầu, “Anh ấy chân thành, lương thiện, có trái tim luôn vướng bận với các cụ ở quê, tuyệt đối không phải dạng người đểu cáng đứng núi này trông núi nọ!”

“Còn, còn có một trái tim… luôn vướng bận với các cụ ở quê, Hoa Kiều về nước chắc!” Tôi suýt chút nữa phun sạch bách nước miếng trong mồm ra, “Mày đang quàng quạc cái gì đấy hở? Điền Viên!”

Điền Viên ngoan cố mím miệng, tựa hồ chả bõ tranh chấp loại chân lý ấy với một kẻ kém hiểu biết như tôi.

“Rồi rồi…” Tôi bất đắc dĩ lùi mười nghìn bước, bảo, “Nhưng mà rõ ràng tao thấy anh họ mày ôm một mỹ nhân vô nhà, kể cả hắn là gay, theo như mày nói, hắn chắn chắn sẽ không đò đưa lâu với người đẹp này, thế sao lại chịu tiếp nhận mày?”

Điền Viên cứ như cây cà bị ướt rượt sương, nhỏ giọng đáp, “Anh ấy, anh ấy đối với tôi rất tốt.”

“Tốt dư lào?” Tôi lia đường nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo của nó, xác định vị thiếu gia kia nhất định là tràn trề ác ý bắt Điền Viên mặc loại trang phục này, để mỗi lần nhớ tới lại được dịp ôm bụng cười sằng sặc một phen.

Điền Viên vẻ như cũng không nói được vị thiếu gia kia tốt với nó chỗ nào, thế là đành nhếch môi không thốt gì nữa.

Tôi bất giác phát hiện oắt con này thoạt nhìn trông hiền lành, kỳ thật cũng cứng cỏi lắm chứ chả chơi.

Người như thế sẽ không vì đụng phải tường Nam mà quay đầu lại[3], thông thường thì sẽ đập sập tường Nam, tiếp tục đi về phía trước, tôi cũng sẽ không kiên nhẫn mà đi khuyên răn cho kẻ giống như Điền Viên.

Do đó tôi lại hút thuốc, sống tiếp cuộc đời của tôi, mắt chăm chú ngắm nhìn căn biệt thự, từ đầu nào đó của toà nhà văng vẳng hò hét sung sướng, phóng túng *** loạn, giữa ban ngày ban mặt làm cái trò xxx chả thèm giấu giếm, mệt cho thằng nhóc này còn biện minh hộ anh họ nó chẳng phải hạng lưu manh.

Điền Viên làm một chốc nữa, ân cần bê tới cho tôi một cốc nước, tôi nhận uống một hớp xong, phát hiện Điền Viên thế mà còn chu đáo cho tôi nước đá.

Làm đến tầm trưa trưa, Điền Viên lại bê tới hai cái bát, cơm ở dưới còn bên trên là thức ăn.

“Ăn đi, không đủ lại lấy tiếp!” Điền Viên ngồi xổm bên cạnh cái xẻng y chang nông dân hạnh phúc sùm sụp nuốt cơm, thấy tôi hút thuốc, liền ngẩng đầu lúng phúng nói, “Nhanh ăn đi, ngon lắm đó.”

Tôi cúi nhìn một bát trộn đủ loại gà vịt thịt cá, bất quá nhìn lên thì thấy những người còn lại đều chỉ ăn như Điền Viên mà thôi.

Tôi chợt có một cơn xúc động.

“Điền Viên…”

“Ơi?”

“Mày thấy ở đây vui vẻ lắm sao?”

Điền Viên không trả lời, tiếp tục sùm sụp ăn cơm.

Tôi thở dài sườn sượt, hoá ra nhóc con này cũng không hẳn là một đứa ngốc.

Buổi chiều vẫn làm việc, thấy toàn thân lấm lem toàn bùn đất, thế là Điền Viên lặng lẽ bảo tôi, “Bằng không anh đến phòng tôi rửa ráy đi.”

Thật sự là một thằng bé khiến người ta phải yêu mến.

Tôi đi theo Điền Viên lên cầu thang ở cửa sau, Điền Viên ở tại đầu chót của tầng hai, sát bên một cái nhà kho chật hẹp.

Cái phòng vừa nhìn đã thấy là phòng công nhân, khác biệt hơn tí là có phòng tắm đơn lắp vòi hoa sen, xem độ cũ mới thì có vẻ như được xây mở rộng sau này. Có điều Điền Viên dọn dẹp phòng ngủ của nó tinh tươm lắm, nhìn qua cũng vô cùng ấm áp thoải mái.

Tôi thư thái tắm nước lạnh dưới vòi sen, mở cửa ra đi lau tóc lại không thấy Điền Viên trong phòng.

Thây kệ, tôi tự nhủ, mai nói cám ơn nó sau cũng được.

Vừa mới mở cửa ra, liền láng máng nghe được âm thanh tận lực đè thấp từ nhà kho truyền đến.

“Anh, anh họ…” Điền Viên nhỏ giọng cầu xin.

Tôi nghe xong thì phì cười, anh họ, tôi còn con em họ nữa này, Điền Viên đúng là một thằng quá ư là nhà quê.

“Đừng lên tiếng.”

“Em, ưhm, đừng ở chỗ này được không? Nhỡ mà để bác Tống bắt gặp, thì ngại chết.”

“Nâng chân lên chút nữa, nâng thêm chút nữa!”

“Ưh, ưnnnn, ah…”

“Dễ chịu không?”

“Đau, đau quá anh họ! Đừng vào, đừng tiến vào nữa!”

“Ta theo cậu nói không lộn xộn còn gì!”

“A… Buông, mau thả em ra!”

Chát!

Cả gian kho lập tức thinh lặng, cách hồi chốc chỉ nghe Điền Viên run rẩy nói, “Anh họ, em, em không cố ý đánh anh.”

“Cút xéo!”

Nghe đến đó tôi mau lẹ chui lại về phòng, lát sau, thấy Điền Viên vào phòng, hai mắt dẫu bị gọng kính đen che khuất, song vẫn có thể nhìn ra trên đó hồng hồng, như là đã khóc.

Tốt nhất là tôi nên vờ vịt không biết, bèn giả bộ cảm ơn, “Cảm ơn nhiều nhé, Điền Viên.”

Điền Viên nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn so với cả khóc, “Chớ khách sáo! Tôi dẫn anh ra ngoài!”

“Khỏi cần đâu!”

“Không, để tôi tiễn anh, không chẳng may anh lại bị bọn Khoai… Jack doạ mất.”

Tôi bước ra ngoài, một tay Điền Viên vừa dợm mở cửa ra đã bị tôi đóng lại, nó hoảng hốt, vô tội ngó tôi.

“Điền Viên, mày muốn anh họ mày sướng không?”

Điền Viên rối rắm dòm tôi, nhưng khoảng chừng rất nhanh nó đã hiểu được, mặt đỏ tưng bừng, ấp úng đáp, “Tôi, tôi tất nhiên là muốn làm anh ấy thích.”

“Tốt!” Tôi xoạt một cái, lột quần, cho nó xem phân thân của tôi.

Nhìn biểu tình hình như bị kinh khiếp của Điền Viên, tôi thoải mái chỉa vào phân thân mình, nói, “Bộ phận sinh dục của đàn ông gồm có hai đại bộ phận, đằng trước là phân thân, ở sau là túi tinh hoàn.” (tiên sư đỏ hết cả mặt T-T~)

“Biết rồi…”

“Chú mày thì biết cái gì, chú mày biết cách lấy lòng nó ư?”

Mặt Điền Viên càng ửng đỏ dữ dội.

“Rốt cuộc là chú mày có muốn học không?”

“Tôi, tôi không thể cùng anh làm…”

Tôi cười khinh miệt, “Mày nghĩ anh muốn làm à, anh đây còn xin miễn đây, đi rót một cốc nước đá đến đây đi! Để anh dạy trước chiêu này cho mày!”

Điền Viên cứ lần chần mãi, ý niệm mong muốn lấy lòng ông anh họ chiếm thế thượng phong, nó rón rén như một thằng trộm cầm một viên đá tiến vào.

“Cởi quần!”

Điền Viên hoảng sợ, “Không!”

“Đã thế mày làm cho anh!” Tôi cố tình ưỡn thẳng phân thân nảy lên phía trước, quả nhiên Điền Viên sợ tới mức mặt bay biến hết màu.

Nó lúng túng suốt nửa ngày ròng, mới dưới sự gần như là ép buộc của tôi mà tụt quần xuống.

“Há, há, cũng không có bé đâu à nha!” Tôi lấy làm tán thưởng, ngay cả cổ Điền Viên cũng nhuộm đỏ rực.

Tôi quỳ gối, đưa phân thân nó ngậm cả vào miệng mân mê.

Điền Viên shock nặng, theo phản xạ định đẩy đầu tôi khỏi.

Tôi giương tay hất phăng tay nó, càng thêm ráng sức kích thích cái đó của nó, chẳng qua mới có vài phát thôi mà mồm miệng Điền Viên đã vuột ra tiếng rên rỉ.

“Không, thôi đi, anh, anh nhả ra đi!”

Không, đàn ông bao giờ cũng khẩu thị tâm phi kiểu đó, kể cả là lớn hay là bé, kể cả là mày hay là anh.

“Được!” Tôi thong thả nhả phân thân của nó ra, nó thấy mép tôi chảy dài hàng nước miếng, ước chừng đã bị hình ảnh *** uế này rúng động. Tay của tôi xốc nắn cho nó, kế tiếp cầm viên đá trong cốc ngậm vào miệng, đến tận khi bên dưới nó đã cứng phát sưng lên rồi, tôi mới nhổ viên đá trong miệng ra, một hơi lại ngậm toàn bộ phân thân của nó vào.

Cả người Điền Viên tựa thể bị điện giật, hét a một tiếng, nháy mắt đã đạt tới cao trào, tức khắc bắn ra tất thảy vào miệng tôi.

Tôi lau đi dịch thể dính bên mép, thấy biểu cảm nhũn mềm của Điền Viên liền bảo, “Dạy mày chiêu đó rồi đó, nếu mày muốn bên dưới không phải chịu giày vò, lại muốn lấy lòng ông anh họ mày, một chiêu ấy thôi cũng đủ làm hắn thích tới bến.”

Điền Viên ngọ nguậy ngồi dậy, bối rối kéo kéo quần, lắp bắp, “Cám ơn anh! Anh muốn súc miệng không, tôi đi lấy bàn chải đánh răng mới cho anh nhé!”

Nếu Điền Viên là gái, nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu, bụng dạ tôi ngấm ngầm cười.

Tôi thảng liếc qua nó, thở dài một hơi, “Nói cho cùng làm người tốt thôi! Tao giúp mày chỉnh trang cách ăn mặc nữa! Có thế giả dụ anh họ mày có muốn mần thịt mày cũng không lại lôi mày vào nhà kho!”

Con trai con đứa phải ăn mặc như nào, tôi cũng không lắm kinh nghiệm, chắc mặt này có Phùng Đức Long là cao thủ.

Ảnh chụp ba vòng vừa tới tay, Phùng Đức Long cũng rất ngạc nhiên mà cảm thán, “Ba vòng thằng này chuẩn quá đê, có khiếu người mẫu ra phết đấy!”

“Bớt lải nhải vô ích đi cha nội, xem xem nó hợp mặc màu gì!”

“Màu cam, không cần phải thắc mắc! Màu cam, là bộ phận ánh sáng quang phổ mắt thường có thể nhìn thấy của sóng điện từ có bước sóng rất dài, là hỗn hợp màu do đỏ và vàng pha trộn. Trong hệ màu nóng thì nó là màu sắc ấm áp nhất.”

“Không thể để cả người nó độc một màu cam được, thế thì Điền Viên sẽ trông chẳng khác quả cam là bao.” Tôi nhắc đến quả cam liền bật cười phe phé, Điền Viên thật quá là giống một cây cam trên ruộng.

“Dĩ nhiên là phải kết hợp với màu lục.”

“Thật đúng là biến nó thành cây cam rồi!” Tôi phá lên cười.

“Mặc màu lục có thể giữ nguyên vẻ sôi nổi của màu cam, đồng thời giúp tăng thêm phong độ bình ổn, có thế trông mới trình độ nghệ thuật. Ừ… Đây là áo len loại bện màu cam kiểu dáng mới của Prada[4], cộng thêm quần đồ thường màu lục của Zegna[5] nữa.”

Tạo hình thời thượng lại không quá phô trương cứ thế là xong, Điền Viên thoạt nhìn vừa bình thản lại vừa sang trọng.

Tôi còn mang cả đồ nghề cắt tóc tới, lên đời cho toàn bộ tóc tai Điền Viên một lần.

“Đừng, đừng giật kính tôi!”

Hai tay Điền Viên mò mẫm giữa không trung, tôi cố ý ưỡn ngực, đâm ra hai tay nó lần kiếm một hồi liền đụng ngay vào người tôi. Điền Viên lập tức rụt tay về, tôi không khỏi có điểm ngượng ngập, rất có cảm giác hiện giờ đang giúp nó vận đồ cưới.

“Nè, cho!” Tôi đeo một đôi kính D&G cho Điền Viên, cũng vẫn là kính gọng đen, song đeo lên vị đạo hoàn toàn bất đồng. Bây giờ Điền Viên trông đẹp đẽ lên không ít, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng.

Vừa nhác thấy, tay của tôi lại xấu xa, nhịn không được sờ sờ lên gò mông cong lẳn của nó.

Điền Viên ngay tức khắc văng tít xa khỏi người tôi.

“Thật con mẹ nó!” Tôi mất hứng đến cực điểm.

“Cám ơn anh!” Điền Viên càng chuồn xa tôi hơn, thẹn thùng lí nhí.

“Khỏi làm hàng đê!” Tôi hung dữ trừng cái mặt nó, nghĩ thầm, hoa dại trên đất hoang tuy không được người ta yêu nhưng lại dằn lòng sinh tồn trên sự giẫm đạp, giẫm một cái lại một cái, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. Cô không nên chỉ biết thưởng thức hoa có chủ, mặc người đến sờ soạng tới tới lui lui, chán ngấy ngay đến cả cỏ dại cô cũng chẳng đương nổi.

Điền Viên cẩn thận gấp gọn ghẽ quần áo tôi cho nó, tiếp tục làm việc theo lời tôi sai bảo. Tôi hả hê ở một bên vừa uống trà vừa hút thuốc, nhìn Điền Viên gồng mình đào rãnh.

Vài ngày liền cứ làm việc ung dung thế mà xong, thời điểm tôi kiểm kê để về, Điền Viên thở hồng hộc chạy tới tiễn tôi.

“Cho tôi số điện thoại của anh được không?”

“Hửm? Định làm gì, muốn gọi điện lúc rảnh hẹn anh mày lên giường à?”

“Không, không phải thế… Muốn làm bạn với anh!” Điền Viên đỏ mặt líu ríu.

“Bạn?” Tôi phun ra một từ, lỗ mũi khịt hừ lạnh, bắt gặp dáng vẻ xấu hổ của Điền Viên, thế là móc ra một cây bút nhấc tay nó, viết vài con số xiên xiên vẹo vẹo lên lòng bàn tay, nhân tiện sờ sờ tay nó mấy phát nữa, Điền Viên luống cuống rụt tay về, tôi chán ngán mở cửa xe phóng đi.

Ai dè mới có vài ngày sau, Điền Viên đã gọi điện rồi, nghe giọng nó sao mà phấn khởi thế không biết, cảm tạ sự giúp đỡ của tôi rối rít, xem chừng nó với thằng anh họ khá là tiến triển. Cách mấy hôm nay lại gọi, nó chuyển chỗ ở rồi, từ cạnh nhà kho sang cạnh phòng anh họ, từ nơi đó có thể nhìn ra biển.

Mường tượng cảnh Điền Viên khẩu giao cho anh họ nó trong gió biển mơ màng, một cơn sóng bắt đầu trào dậy trong tâm tôi, không ngờ tới nguyện vọng không thể thực hiện của tôi, Điền Viên đã thay tôi thực hiện rồi.

Có điều kể từ sau hôm đó Điền Viên không còn gọi điện thoại nữa, đến một đêm tôi đang nhàm chán trăm mối, điện thoại lại réo vang.

“Là, là tôi, Điền Viên!”

“Ừ…”

“… Anh có thể đến đón tôi được không?”

“Ừ?”

“Tôi muốn rời khỏi chỗ này!”

“Ừ…”

“Giúp tôi nhé, ở đây, tôi chỉ có mình anh là bạn thôi.”

Hai tiếng đồng hồ sau, tôi ở giữa làn đường chở Điền Viên đi.

Tôi biết sẽ có một ngày nào đó nó ra đi với chi chít vết sẹo, chỉ là không lường được thì ra ngày này tới nhanh như thế, vả lại còn là tôi tới đón.

Trái cây ai trồng, ai hái, tôi hừ trong miệng.

Điền Viên gầy yếu rất nhiều, khuôn mặt nguyên bản phúng phính kiểu trẻ con đã thành hình hạt dưa, không còn đeo kính, trông ra lại càng đẹp, nếu không phải nó mặc cái áo len Prada tôi tặng, thiếu chút nữa tôi không nhận ra nổi nó luôn.

Điền Viên tạm thời ở chỗ của tôi, nó co quắp trên sofa, ngày nào cũng ngủ ít nhất mười sáu mười bảy tiếng. Đồ cầm theo nó chỉ mang độc mỗi bộ quần áo tôi tặng, và cả cái áo trắng ố vàng hồi trước tôi đã từng gặp qua.

Tôi thuận tay vứt cái áo đi, mua cho nó khăn mặt rồi áo tắm mới, dù sao chỗ Phùng Đức Long cũng nhiều hàng mẫu quần áo dành cho phái mạnh, tôi vênh vang chui vào phòng hắn bới một lố đi.

Bây giờ Phùng Đức Long đã chẳng nề hà nữa rồi, đằng nào hắn cũng chả có ai để tặng nữa, chi bằng cho Điền Viên còn hơn.

Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày ròng, Điền Viên nhờ tôi tìm việc hộ.

Tôi nhòm nó chán, bèn giận dữ nói, “Làm model không, sống không thoải mái đâu, mà cũng chưa chắc kiếm được tiền.”

“Model?” Điền Viên hời hợt ưng thuận, “Có cơm ăn là ổn.”

Dưới sự hỗ trợ của Phùng Đức Long, Điền Viên rất nhanh đã bắt đầu đi diễn, phải nói là làm model ăn khổ trên cả khổ, bình thường chín giờ diễn, năm giờ model đã phải có mặt, thử quần áo rồi nghe nguyên tắc, đa số phí đi diễn đều bị siêu mẫu cuỗm đi, số còn lại thì bị phần lớn model lâu năm cầm mất, vất vả lắm có phần của mình thì lại phải chia chác với bên kinh tế.

Có điều bàn về khả năng chịu khổ thì Điền Viên là đỉnh rồi còn gì, hơn nữa tính nó cũng lành, chịu phối hợp, tiếng tăm cũng rất tốt, không bao lâu đã lọt vào mắt xanh một công ty kinh tế lớn. Tôi thấy Điền Viên không ngày nào là không bận rộn, chả biết với cái tính hay thẹn của nó mà hàng ngày đều phải cởi đồ thay quần áo trước bao nhiêu con mắt, rồi thì là trang điểm đặng trình diễn.

Thu gia là một dòng dõi có tiếng ở thành phố, hơn nữa scandal *** của đứa con cả Thu thị Thu Hàn Lâm lại nhiều vô kể, cứ dăm ba hôm lại y như rằng lòi thêm vụ mới.

Tôi cố ý mua mớ tạp chí đó về nhà, len lén quan sát Điền Viên cố khắc chế rồi lại nén không được đưa mắt lướt qua nội dung, trong thâm tâm thấy rất chi là buồn cười. Thế mà có một hôm, hiếm hoi tạp chí đăng được một cái tin tử tế, con trưởng Thu thị đính hôn với đại tiểu thư Giản thị.

Điền Viên cầm quyển tạp chí đứng bật dậy, còn tột độ nghiêm túc đọc suốt một ngày, tới tận lúc đó mới không còn vụng trộm liếc mắt xem tin Thu Hàn Lâm nữa.

Khoảng nửa năm trôi qua, tôi bắt gặp một chiếc Rolls-Royce[6] đỗ dưới nhà mình.

“Là bố lắm tiền nào hạ cố đến thăm cái khu phố loại này thế nhỉ…”

Bước vào nhà rồi, mới vỡ vạc là do Điền Viên dẫn tới.

Một phụ nữ quần áo và trang sức hàng hiệu đầy người đang nạt nộ Điền Viên, mà Điền Viên trước sau chỉ cúi cúi gằm không thưa một tiếng.

“Hồi trước con từ dưới quê lên đáp ứng ta như nào, hở? Con cư nhiên không thèm báo tiếng nào mà đã bỏ nhà đi? Con có biết làm thế sẽ gây phiền phức cho bọn ta như nào không hả?”

“Nửa năm rồi mới chịu tìm đến, phiền phức này cũng lớn quá nhể.” Tôi nghe xong buông lời chế nhạo.

“Anh này là…”

“Tôi là người yêu mới của cậu ấy!” Tôi bước lên, giang tay ôm lấy Điền Viên.

Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, theo như tôi thấy là bà ta nén nhịn lắm lắm mới không phát giận ra ngoài.

“Tốt lắm, Điền Viên, ta hiểu tính con, con là một đứa bé ngoan, giờ thì theo ta về nhà đi.”

Điền Viên thấp đầu, tôi chọc mạnh vào lưng nó, nó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ, “Bà Thu, bà chọn người khác đi, con… con không muốn về.”

“Con!”

Tôi mạnh mẽ hôn Điền Viên một cái, nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ lắm, “Bà à, thà rằng phá huỷ mười toà miếu cũng không phá huỷ một đôi vợ chồng, cớ sao bà lại chia rẽ chúng tôi thế nhỉ?”

Điền Viên bất đắc dĩ nói hùa theo tôi, “Bà thấy đó, con đã có… người yêu mới rồi.”

Kỳ quái là, người đàn bà đã sắp bùng nổ đến nơi rồi đột nhiên lại trở nên nhã nhặn bình tĩnh, dùng ánh mắt y như nhìn rác rưởi quét qua bọn tôi xong, liền đeo kính râm lên bỏ ra ngoài.

Tôi ấn luôn Điền Viên ngã xuống sofa, cao thấp rờ rẫm, cười nói, “Cậu nói, chúng ta là người yêu.”

Điền Viên nhắm mắt lại bất động, lát sau có một giọt lệ chảy từ khoé mắt nó xuống.

“Mẹ kiếp!” Tôi không thể làm gì khác hơn là buộc lòng phải ngồi dậy quay về phòng đấm đá.

Lại qua mấy ngày nữa, cả nhà gia nô Thu gia họ Tống cũng tìm tới cửa, tôi thế là chửi đổng loạn cả lên, tính coi chỗ tôi là chỗ họp hành cho Thu gia chúng nó hả.

“Điền Viên!” Quản gia Tống rầu rĩ gọi, “Vốn người hầu bọn tôi không được phép quản đến nhàn sự của chủ nhân…”

Quái, nếu mầy đã biết thế thì vẫn còn đi quản hử, chẳng lẽ bản tính chó đi bắt chuột trời sinh, tôi thầm rủa trong lòng.

“Phải nói là thiếu gia đối với cậu cũng không tệ, không chỉ đưa cậu từ nông thôn lên thành phố, già trẻ lớn bé các cậu ở quê cũng đều nhờ thiếu gia nhà chúng tôi mà cơm no áo ấm. Để cậu hầu hạ thiếu gia, đó là cơ hội báo ơn phi thường của cậu!”

“Thối hoắc!” Tôi kìm không được chen mồm một bên.

Lạ ở chỗ là, Điền Viên chẳng thốt lấy nửa lời, ngay cả thằng cha quản gia Tống cũng không mảy may phản ứng, cứ như tôi bị chúng coi khinh, tôi đâm ra lại thấy rất bị lăng mạ.

“Thiếu gia ngoại…” Ông già Tống thả chó còn không xong ngày xưa lại mở miệng, “Thực chất trong lòng thiếu gia rất vướng vít cậu, cậu có biết rằng, tính ngài ấy chính là như thế, không được tốt lắm, cũng không biểu hiện ra lớn quá, chuyện sau buổi party hôm đó ngài ấy ân hận lắm rồi, suốt nửa năm qua ngài ấy không hề tổ chức party nữa.”

Tôi chẹp chẹp miệng, nếu vị này chịu mở mồm trước thì tốt hơn biết bao nhiêu.

Điền Viên hệt như mềm oặt, nó nhỏ tiếng rù rì, “Bác Tống, con kiên quyết không về đâu, các bác hãy về đi thôi!”

Ông già Tống đành thở dài một tiếng, ngược lại sắc mặt thằng cha quản gia Tống thì lại biến đổi, thoạt nhìn có vẻ sẽ chửi rủa Điền Viên, nhưng lại bị ông già Tống gắng gượng lôi đi rồi.

Sau lần này nhà tôi lần nữa lại yên bình, người Thu gia đã không còn tới nữa.

Sự nghiệp người mẫu của Điền Viên cũng càng lúc càng khởi sắc, cuối cùng một hôm nó dọn đồ đi khỏi chỗ tôi. Chỉ là ngày lễ năm nào, nó cũng gửi một tấm thiệp đến công ty Phùng Đức Long, mặt trên viết xin thay mặt chuyển cho thợ sửa ống.

“Mịa, vẽ trò thay mặt chuyển cho thợ sửa ống, không trực tiếp gửi đến nhà cho tau được hay sao?”

Tôi thường ngắm nghía ảnh Điền Viên trên tạp chí, nó mặc đồ Âu Armani màu xám bạc[7] tựa người vào ghế sofa kiểu Tây, kế bên là lò sưởi biệt thự, lẩn khuất dưới mái tóc đen của nó là đôi mắt biếng nhác cứ như chỉ nhìn đời bằng một nửa.

Thật mẹ nó gợi cảm thế không biết, tôi tán thưởng, không ngờ mắt cận thị cũng có lợi thế này đây.

Sau này Điền Viên đã trở thành kẻ triết lý chân chân chính chính, là người mẫu hàng đầu.

Có người phỏng vấn nó đã hỏi, “Anh đã mặc rất nhiều nhãn hiệu quần áo, liệu có say mê một nhãn hiệu riêng biệt nào không.”

Điền Viên trả lời, “Có, Prada.”

“Prada, thế nhưng lại chưa từng thấy anh mặc bao giờ.”

Điền Viên chỉ mỉm cười, không nói cho phóng viên biết đáp án.

Tôi xem đến đây, cũng kìm lòng không được mà bật cười theo, tựa như giờ phút này có thể đồng cảm được tâm tình của Điền Viên.

Lại thêm một trận Điền Viên ồn ào rất to nữa, đó là vụ kiện tụng tranh giành hai con chó giữa nó với thằng con trưởng Thu thị.

Vụ kiện này cơ hồ sôi sùng sục, ầm ĩ vô cùng.

Đầu tiên là đối tượng giành giật, rất nhiều người đều nói đó là hai con khuyển thuần chủng đắt tiền lại còn sắp tuyệt chủng, từ chó lông dài đến lông ngắn bị bàn tán không dưới mười chủng loại.

Rồi sau mới là người giành giật, có kẻ vạch trần bí mật Điền Viên là gay, nó đối với Thu Hàn Lâm từ yêu sinh hận, cho nên lấy chó ra làm cớ.

Cuộc sống riêng tư của Điền Viên vẫn là một câu đố, nguyên nhân nó làm người mẫu mà sinh hoạt cá nhân lại rất điều độ nên bị người đời soi mói. Giờ thì không còn nghi ngờ một viên gạch bị gỡ ra là hiển lộ cả ngàn tầng sóng, chuyện riêng tư của nó cứ một tầng rồi lại một tầng bị bóc trần. Tôi thấy vô vàn phóng viên vây xung quanh Điền Viên, truy vấn nó, Thu Hàn Lâm có phải người nó từng yêu hay không, khoé miệng Điền Viên chỉ nhếch khẽ một tia cười khinh rẻ, thế rồi lại đeo kính râm lại, xấc xược bỏ đi.

Tôi buông một tiếng thở dài, hiểu rõ đã đến tận đây thì không cần phải hao tâm chú ý đều đặn cho Điền Viên nữa, nó đã không còn cần bất kỳ ai đến vướng bận nữa rồi.

. /.

Chú thích:

1. Hummer từng là dòng xe chủ lực của hãng General Motors (Mỹ). Đây là loại xe có bề ngoài hầm hố, được thiết kế để có thể vượt qua đủ loại địa hình, từ trèo núi đổ đèo đến lội sông lội suối, đặc biệt có thể được trang bị kính chống đạn. Anh cả của dòng xe Hummer là Hummer H1, được thiết kế dựa trên dòng xe chuyên phục vụ trong quân đội Mỹ là Humvee, nhưng đến nay đã không còn được sản xuất.

Humvee là dòng xe nhà binh được dùng để thay thế cho xe Jeep cách đây khoảng 25 năm. Về cơ bản, thiết kế xe Hummer tương tự như xe Humvee, chỉ khác ở chỗ có thêm nội thất đẹp mắt và những tiện nghi khác. Mặc dù có các tính năng hơn hẳn những loại xe thể thao đa dụng khác, Hummer vẫn tuân thủ các quy luật về vật lý và kỹ thuật. Xe này không thể nổi trên mặt nước như nhiều người từng nghĩ.

Nhảm thêm, các bạn, đây là xe của Giản Dịch đại ca ăn chocolate bắn súng ném lựu đạn rứt nàz ngầu trong bộ 3 Cát Cuồng của Bóng Tối Ngăn Trở đấy ạ hị hị:”>~ cơ mà con xe anh Dịch là màu vàng đây này:”> (PR cho con xe của ảnh =))))

để sẵn ở đây sau này post Cát Cuồng đỡ phải tìm lại =)

2. Vật đánh dấu đường thẳng của thợ mộc:

3. Đụng phải tường Nam mà quay đầu lại

Tường Nam chỉ những bức tường làm bình phong ở đại môn. Thời kỳ cũ, những nhà có địa vị, có thế lực ngoài đại môn đều có xây tường bình phong,cho nên khi ra cửa phải rẽ phải hoặc trái, nếu không cứ đi thẳng thì sẽ bị đụng vào tường Nam, không có đường đi.

4. Prada là một nhãn hiệu thời trang của Ý chuyên về các sản phẩm cao cấp cho nam và nữ (phụ tùng, giày dép, túi sách, mũ..), nhãn hiệu Prada được thành lập bởi Mario Prada năm 1933. Prada được xem là một trong những nhà thiết kế có ảnh hưởng nhất trong ngành công nghiệp thời trang.

quần áo thì tả kỹ rồi nên cứ thế mà tưởng tượng nhớ:”D~

5. Ermenegildo Zegna là một trong những nhãn hiệu thời trang Ý đứng hàng top trên thế giới với lịch sử phát triển lâu đời, trải qua sự quản lý và điều hành của 4 thế hệ nhà Zegna kể từ khi thành lập năm 1901. Hãng đã tham gia vào hầu hết các mảng của thời trang thế giới bằng việc không chỉ sản xuất, cung cấp, chế tác các sản phẩm từ sợi bông, sợi len cho các đối tác như Gucci, Yves Saint Laurent hay Tom Ford mà còn bành trướng sang các mảng như nước hoa hợp tác với Yves, đồ da và phụ kiện.

Gần một thế kỉ sau, sự thành công của đế chế nhà Zegna đã vươn xa khỏi nước Ý với 525 boutiques trên khắp thế giới và hàng chục nhà máy trải suốt từ Nam Âu đầy nắng ấm tới vùng ven Á Thổ Nhĩ Kỳ xa xôi.

Có một điểm rất đáng chú ý là không như hầu hết các nhãn hiệu hàng khủng khác của đế quốc thời trang Ý, EZ lại có boutique đầu tiên của mình ngay tại Paris – nơi được mệnh danh là kinh đô thời trang thế giới, là thước đo lớn nhất của mọi nhãn hiệu vào năm 1980 trước khi quay trở lại nước Ý vào năm 1985 với boutique thứ 2 tại Milan.

Qua 4 thế hệ của một gia tộc hùng mạnh,các sản phẩm của nhà Zegna mặc dù có những nét chấm phá cách tân mang âm hưởng của từng thời đại riêng nhưng vẫn mang những đặc điểm chung là sang trọng, lịch sự và đẳng cấp.

6. Ôtô Rolls-Royce (cùng Bentley) là thương hiệu xe hơi cao cấp được sở hữu bởi Rolls-Royce Motors (Anh) tách ra từ Rolls-Royce Limited năm 1973. Công ty này (bây giờ đổi tên thành Bentley Motors Limited) được Volkswagen mua lại vào năm 1998, trong khi thương hiệu Rolls-Royce được đăng ký riêng (bởi Rolls-Royce plc), công ty thuộc sở hữu của BMW với tên gọi mới (Rolls-Royce Motor Cars).

Xe Rolls-Royce thì ôi thôi nhiều loại lắm =3= post tiêu biểu 2 em

em này là Rolls-Royce Coupe:

còn em này là Rolls-Royce Phantom Tungsten:

Ai đọc Conan chắc nhớ có vụ án nổ xe Rolls-Royce cổ có liên quan đến một cái biểu tượng không lẫn đi đâu đc ở đầu xe:

7. Armani là nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất… được thành lập hoặc mua lại bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng Giorgio Armani. Ông sinh ngày 11/07/1934 tại Piacenza, Emilia-Romagna, Ý.