Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 48




Sáng hôm sau, sau khi trả phòng, nhóm Tô Ý Tiện ngồi chờ xe ở sảnh khách sạn.

Đúng mười giờ, Sài Ứng vội vàng chạy vào từ cửa lớn.

“Bọn họ điều nhầm xe, cái tới đây là xe MPV bảy chỗ, trong xe còn có một ghế bị hỏng dây đai an toàn, không cài vào được.”

“Mọi người thấy chờ công ty bên kia điều xe khác đến hay bây giờ sáu người về trước, hai người còn lại thuê xe về sau?” Sài Ứng trưng cầu ý kiến của mọi người.

“Tôi vừa hỏi rồi, họ sẽ giảm giá chuyến này cho chúng ta, số tiền chênh lệch từ giảm giá chắc sẽ đủ phí cho hai người còn lại thuê xe về.”

Mọi người nhìn nhau, một đôi tình nhân trong số đó lên tiếng: “Bọn tôi về trước, một rưỡi chiều bọn tôi phải lên tàu hỏa về quê rồi, nếu đợi công ty kia điều xe mới đến thì sợ không kịp giờ.”

Sài Ứng nói ngay: “Vậy thì các cậu đi trước đi, chiều nay tôi rảnh, tôi có thể ở lại bắt xe sau.”

Một cặp tình nhân khác thấy thế cũng tỏ ý muốn về, chiều Tiểu Nam phải đi làm thêm nên cần về trước, còn lại Tô Ý Tiện và Giản Đan.

Giản Đan vừa ngẩng đầu thì vô tình chạm mắt với Sài Ứng, cậu ấy nở một nụ cười vô cùng thân thiện với cô ấy.

Cô ấy đọc ra ẩn ý sau nụ cười của Sài Ứng ngay tức khắc “Xin em đi về trước”.

Giản Đan nhảy tới bên cạnh Tiểu Nam, gia nhập nhóm sáu người.

Cô ấy nghiêm túc nói: “Ý Ý ơi, chắc tớ phải đi trước rồi, bé cún nhà tớ vẫn đang chờ tớ về dắt đi dạo nữa.”

Tô Ý Tiện bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Ừ, tớ và đàn anh đi cùng nhau vậy.”

Vừa khéo lúc ra ngoài Sài Ứng bảo có lời muốn nói với cô, hai người họ đi riêng với nhau cũng tiện nói chuyện.

Đưa mắt nhìn sáu người lên xe, Tô Ý Tiện và Sài Ứng ngồi về ghế sô pha ở sảnh.

“Ở đây bắt xe không dễ lắm.” Sài Ứng đã gọi xe một lúc rồi nhưng vẫn không có tài xế nào nhận đơn.

Tô Ý Tiện nhấp một ngụm nước ấm, cười với cậu ấy: “Không sao đâu, không cần vội.”

“Thật ra anh đã liếc mắt ra hiệu với Giản Đan.” Sài Ứng thoải mái thừa nhận toan tính của mình, cậu ấy cúi đầu mím môi, “Xin lỗi, vì anh muốn về riêng với em.”

Tô Ý Tiện ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cậu ấy: “Không có gì đáng phải xin lỗi cả.”

Trong tất cả các mối quan hệ giao tiếp giữa người với người, nếu muốn rút ngắn khoảng cách với một ai đó, khó tránh khỏi việc cần cố ý tạo một vài cơ hội.

Cô không cho rằng đây là chuyện xấu.

Mãi không có tài xế nhận đơn, Sài Ứng do dự một lúc rồi nói: “Lúc sáng anh bảo có chuyện muốn nói với em, thật ra chắc em cũng đoán được anh muốn nói gì, anh…”

“Chị ơi!” Nhan Nghiên phấn khích vẫy tay với Tô Ý Tiện, cô bé nhét thẻ phòng vào tay Thẩm Tri Hành, sau đó chạy tới chỗ Tô Ý Tiện rồi ngồi xuống: “Em còn tưởng chị về rồi chứ!”

“Chào anh đẹp trai!” Nhan Nghiên cười chào Sài Ứng.

Sài Ứng lịch sự cười nói: “Chào em.”

“Chỉ có hai anh chị thôi ạ?” Nhan Nghiên nhớ bọn họ có một nhóm mấy người đi cùng nhau tới đây mà.

“Ừ, những người khác về trước rồi, hai bọn chị vẫn đang gọi xe.” Tô Ý Tiện liếc qua điện thoại Sài Ứng đặt trên sô pha, “Vẫn chưa có ai nhận đơn nữa.”

Nhan Nghiên: “Thế về cùng bọn em đi! Đúng lúc bọn em có hai chiếc xe.”

Sài Ứng ngây người, nhìn Tô Ý Tiện: “Có tiện không?”

“Ờm…” Tô Ý Tiện vẫn đang do dự thì Thẩm Tri Hành đi tới trước mặt.

“Đi thôi.” Thẩm Tri Hành nhìn Tô Ý Tiện rồi đi thẳng ra cửa.

Anh đi được hai bước, thấy Tô Ý Tiện và đàn anh nghiên cứu sinh của cô e dè không đi theo thì dừng bước chờ bọn họ.

Tô Ý Tiện thấy thế thì xách túi đồ đứng dậy, nói với Sài Ứng: “Đi thôi.”

Sài Ứng ừ một tiếng, đang định đón lấy túi đồ từ tay cô thì thấy cô nhanh chân đi tới bên cạnh Thẩm Tri Hành.

Thẩm Tri Hành tiện tay nhận túi đồ từ tay cô rồi đi về phía trước, động tác vô cùng tự nhiên, cứ như đã xảy ra cả trăm nghìn lần.

Tô Ý Tiện đi tụt xuống phía sau Thẩm Tri Hành chờ Sài Ứng, nói nhỏ với cậu ấy: “Chú ấy luôn không quá nhiệt tình với người khác, cứ trưng vẻ mặt thờ ơ ấy ra, với ai cũng thế, anh đừng để bụng nhé.”

“Ừ.” Sài Ứng gật gù.

Hóa ra là như vậy.

Chẳng trách Sài Ứng cứ cảm thấy Thẩm Tri Hành nhìn mình với vẻ lạnh tanh, còn tưởng rằng Thẩm Tri Hành tức giận vì tiếng “dượng” tối hôm qua.

Vậy là cậu ấy lòng dạ tiểu nhân mất rồi, người làm kinh doanh lớn đương nhiên sẽ không nhỏ nhen như vậy.

Sau khi cất đồ xong, Thẩm Tri Hành mở cửa ghế sau để Tô Ý Tiện lên xe trước theo thói quen.

Tô Ý Tiện đứng ở cửa không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Sài Ứng.

Thẩm Tri Hành cũng nhìn về phía Sài Ứng: “Cậu và Ý Ý ngồi ghế sau đi, tiện cho hai người nói chuyện học hành.”

“Không cần đâu tổng giám đốc Thẩm.” Sài Ứng chủ động đi lên ghế lái phụ, “Ngài và Ý Ý ngồi ghế sau đi, chắc hẳn chú cháu hai người rất lâu rồi không gặp nhau, đúng dịp nói chuyện gia đình luôn.”

“Không cần, chúng tôi gặp nhau thường xuyên.”

Tô Ý Tiện nhìn hai người họ mà chẳng hiểu ra sao, sau đó cô nhanh chóng kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào: “Cháu ngồi ghế lái phụ, hai người nói chuyện đi.”

Sau khi cửa ghế lái phụ đóng lại, hai người đàn ông mới kết thúc việc nhường nhau, không nói gì nữa ngồi vào ghế sau rồi thắt dây an toàn.

Sài Ứng ngồi ngoài rìa, nhìn cửa xe một lúc rồi hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, cho cháu hỏi đóng cửa xe thế nào vậy?”

“Bên tay phải có nút đóng cửa.” Thẩm Tri Hành lắc tay chỉ, “Ấn một phát là được.”

Sài Ứng đóng cửa xe lại một cách thuận lợi, lịch sự gật đầu với Thẩm Tri Hành.

Sau khi xe chạy, Sài Ứng thấy bầu không khí trong xe im lặng quá bèn chủ động gợi chuyện.

Trong lúc tán gẫu, cậu ấy biết được Thẩm Tri Hành học nghiên cứu sinh ở ngôi trường mơ ước của mình, cái máy hát bật lên ngay tức khắc, thoắt cái đã bắt đầu nói mãi không thôi.

Thẩm Tri Hành kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của cậu ấy, đồng thời còn nói nếu cậu ấy có nhu cầu, anh có thể giới thiệu cậu ấy làm quen với bạn bè hiện đang làm trong các ngành nghề liên quan của mình, giúp cậu ấy xin học tiến sĩ lên trường.

Hàng ghế sau là hội nghị trao đổi du học gì đó à?

Tô Ý Tiện nghe mà thấy sợ, cô bèn dựng vách ngăn lên.

Thẩm Tri Hành chuyển tiếp wechat của bạn mình cho cậu ấy, vấn đề liên quan tới du học chấm dứt ở đây.

“Nghe Ý Ý nói bình thường ở trường cậu giúp đỡ con bé không ít, làm phiền cậu rồi.” Thẩm Tri Hành mở tủ lạnh ra, lấy chai nước lạnh cho Sài Ứng, “Đồ lạnh được không?”

“Được, cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.” Sài Ứng nhận chai nước lọc, “Không thể nói là làm phiền được, trước kia cháu là trợ giảng của mấy em ấy, bây giờ cháu và Ý Ý là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”

Cậu ấy vặn mở chai nước lọc uống một hớp, nước mát lạnh ngọt ngào, gần giống Mẫu Phu Sơn Tuyền.

Nhưng một chai này có thể mua được ít nhất một thùng Mẫu Phu Sơn Tuyền.

Đoạn đường sau đó, Sài Ứng nhận một cuộc điện thoại của giảng viên hướng dẫn, ông ấy bảo cậu ấy có thời gian rảnh thì tới nhà ông ấy ăn bữa cơm, bảo rằng ở nhà có thiết bị điện nào đó hỏng cần cậu ấy sửa giúp.

Sài Ứng bảo vâng liên tục, hẹn giảng viên hướng dẫn trưa mai sẽ qua.

“Cậu và giảng viên hướng dẫn thân thiết với nhau nhỉ?” Vừa nãy Sài Ứng nghe điện thoại mà mang thái độ và giọng điệu như nói chuyện với người lớn trong nhà vậy.

“Rất thân thiết, giảng viên hướng dẫn của cháu ấy à, ngoại trừ lúc lên lớp và chấm điểm cuối kỳ cho sinh viên chính quy hơi khắt khe ra thì không còn gì có thể soi mói.” Sài Ứng cười nói, “Trước kia Ý Ý cũng cân nhắc xin xét tuyển nghiên cứu sinh vào nhóm của giảng viên cháu.”

Thẩm Tri Hành nhớ ra, Tô Ý Tiện từng đề cập với anh về chuyện giảng viên hướng dẫn mà cô ngưỡng mộ, cũng vì thế mà cô và Sài Ứng dần thân quen với nhau.

Nửa tiếng sau, xe chạy tới khu chung cư của Tô Ý Tiện.

Ba người cùng xuống xe, Thẩm Tri Hành hỗ trợ lấy vali đồ đạc ở cốp xe xuống.

“Tổng giám đốc Thẩm, bọn cháu lên trước nhé.”

“Ừ.” Thẩm Tri Hành đưa đáp lại Sài Ứng bằng một nụ cười lịch sự.

Anh có ấn tượng khá tốt về Sài Ứng, đối nhân xử thế phóng khoáng khéo léo, nói năng đúng mực. Dù điều kiện gia đình không tốt lắm nhưng có thể nhìn ra cậu ấy được lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ.

Xem xét từ mọi mặt, cậu ấy quả thực là một đối tượng yêu đương không tồi.

Nhưng kỳ lạ là Thẩm Tri Hành không thích cậu ấy nổi.

Nói chính xác là Thẩm Tri Hành không thích bất cứ người khác phái nào xuất hiện bên cạnh Tô Ý Tiện.

Ban đầu Thẩm Tri Hành cho rằng đó là do tâm lý “cha già” ảnh hưởng, cảm thấy chàng trai tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không sánh bằng con gái nhà mình.

Nhưng anh chắc chắn rằng anh không có suy nghĩ này với những cậu bạn có quan hệ tốt với Nhan Nghiên.

Ví dụ như lúc anh thấy Nhan Nghiên và cậu bạn nào đó đi cùng nhau, anh chỉ lo lắng Nhan Nghiên có yêu sớm không, yêu sớm có ảnh hưởng gì tới cô bé hay không.

Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Tô Ý Tiện sóng vai đi vào trong cùng Sài Ứng, trong lòng anh ngột ngạt không chịu nổi.

“Cháu đi nhé, tạm biệt chú.” Tô Ý Tiện vẫy tay với Thẩm Tri Hành, quay người đi vào trong cùng Sài Ứng.

Thẩm Tri Hành đang định lên xem thì đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người phía sau.

“Cái hộp giữ nhiệt đựng cháo hải sản em đưa cho anh vẫn đang ở nhà anh, hay là em ở dưới tầng chờ anh một lát, anh lên lấy cho em nhé?”

“Em lên tầng bốn lấy luôn, đỡ mất công anh đi thêm một chuyến.”



Hộp giữ nhiệt đựng cháo hải sản.

Thẩm Tri Hành nhớ tới cuộc trò chuyện của Sài Ứng và bạn cậu ấy vào bữa cơm tối qua.

Sài Ứng nói với bạn mình là hàng xóm nấu cháo hải sản, Thẩm Tri Hành từng nghĩ tới hàng xóm đó là Tô Ý Tiện nhưng anh phủ định suy nghĩ đó rất nhanh, vì Tô Ý Tiện không biết nấu cơm.

Không ngờ đúng là cô thật.

Cô nấu cháo hải sản cho một chàng trai.

Hơn nữa có vẻ không chỉ có mỗi cháo hải sản, Thẩm Tri Hành nhớ Sài Ứng còn nói hàng xóm của cậu ấy làm rau cải ngồng cũng rất ngon.

Thẩm Tri Hành bỗng nhận ra anh nhớ rõ mỗi một câu Sài Ứng nói hồi tối qua.

Anh nhớ Sài Ứng còn nói thích một người thỉnh thoảng khóe miệng sẽ không chịu không chế.

Đâu chỉ là thỉnh thoảng?

Mỗi lần nói chuyện với Tô Ý Tiện, khóe miệng cậu ấy đều cong lên.

Tô Ý Tiện và Sài Ứng đi vào khu chung cư, Thẩm Tri Hành cũng khom lưng lên xe.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bóng lưng hai người từ xa rồi thất thần.

Anh muốn qua đó hỏi Tô Ý Tiện có muốn về nhà ở không, anh muốn nói cho Tô Ý Tiện biết phòng ở nhà vẫn giữ lại cho cô…

Nhưng anh không có bất cứ lập trường và lý do gì để làm thế.

Anh không thể can thiệp vào các mối quan hệ bình thường và yêu đương của cô, không thể chi phối cuộc sống của cô, không thể…

“Cô Tô trưởng thành thật rồi, có cả bạn trai rồi kìa.” Chú Vương ngồi ở ghế lái cảm thán, “Nhưng trước kia cô ấy rất thân thiết với cậu mà, sao bây giờ lại xa cách thế?”

“Sếp Thẩm, anh thấy hai người họ sống gần nhau thế có ổn không?”

Sống gần thế này đương nhiên là không ổn.

Không ổn khi nấu cháo cho cậu ấy, không ổn khi tới nhà cậu ấy lấy hộp giữ nhiệt, ra ngoài chơi với cậu ấy mà còn mặc đẹp như thế thì càng không ổn.

“Haiz, nhưng mà cô Tô lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình, dù có khuyên thì chưa chắc cô ấy đã nghe.” Chu Vương có ý tốt khuyên Thẩm Tri Hành, “Chắc cô ấy sẽ biết chừng mực, dù thích người ta đến đâu cũng phải chờ tốt nghiệp xong rồi mới tính, cậu thấy đúng không?”

“Chú Vương…” Thẩm Tri Hành bỏ kính xuống, xoa mi tâm.

“Ơi!”

Thẩm Tri Hành thở dài: “Lái xe.”

“Được!”

Vừa vừa lăn bánh đi, Thẩm Tri Hành nhận được tin nhắn Wechat của Nhan Nghiên.

Nhan Nghiên: [À cậu ơi, cậu xem trong cái túi đồ trang điểm cháu để chỗ cậu có tuýp thuốc mỡ màu xanh lam không, nếu có thì cậu đưa cho chị giúp cháu nha.]

Nhan Nghiên: [Cậu bảo với chị ấy là thuốc mỡ bôi ngày hai lần, kiên trì bôi hết một tuýp này thì chắc sẹo sẽ hết.]

Thẩm Tri Hành: [Con bé bị thương ở đâu?]

Nhan Nghiên: [Mu bàn tay ạ, chị nói mấy ngày trước không cẩn thận bị bỏng.]

Bỏng ấy hả?

Trái tim Thẩm Tri Hành thắt lại.

“Chú Vương, dừng xe.”

“Được luôn!”

Thẩm Tri Hành xuống xe ngay lập tức, tìm thấy thuốc mỡ màu xanh lam mà Nhan Nghiên nói rồi đi về phía chung cư.

Anh lên tầng bằng thang máy VIP, đến cửa nhà Tô Ý Tiện ấn chuông mà không ai đáp lại, anh mới nhớ ra cuộc đối thoại của hai người ở dưới tầng hồi nãy.

Cô lên tầng bốn lấy hộp giữ nhiệt.

Lấy lâu thế.

Thẩm Tri Hành dựa vào tường, đối diện cửa phòng Tô Ý Tiện.

Trên cửa dán câu đối hoạt hình đáng yêu, có mắt mèo điện tử. Ở cửa có một tấm thảm chùi chân to, trên thảm có hình con thỏ nhỏ giống với câu đối.

Cạnh cửa có giá sắt hoa văn nghệ thuật, tầng trên có cây xanh và biển hướng dẫn, trên cái biển ấy viết “Đặt thức ăn giao đến ở đây”, tầng hai, tầng ba của cái giá có nước khoáng và đồ uống mà các anh giao hoàng và nhân viên quản lý tòa nhà có thể lấy.

So với lần đầu tiên Thẩm Tri Hành đến đây, bây giờ nơi này đã giống một ngôi nhà rồi.

Có vẻ Tô Ý Tiện sống một mình rất tốt, có bạn học, có bạn bè, dành thời gian công sức lo cho cuộc sống của mình, còn có thể đạt được thành tích học tập rất tốt…

Nếu không bị bỏng vì nấu cháo cho một người đàn ông thì còn tốt hơn nữa.

Hơn mười phút sau, cửa thang máy vừa mở ra, Tô Ý Tiện đã thấy Thẩm Tri Hành đứng như trời trồng ở hàng lang.

Cô xách hộp giữ nhiệt vội vàng đi tới, hỏi anh: “Chú chưa đi ạ? Có gì…”

Chưa nói hết câu, cổ tay phải của cô đã bị Thẩm Tri Hành nắm chặt lấy.

Mu bàn tay cô có một vết màu nâu nhạt, trông to hơn đồng xu một tệ một chút.

“Nấu cháo bị bỏng?” Thẩm Tri Hành lạnh giọng hỏi cô.

Tô Ý Tiện rút tay ra khỏi tay anh, hơi ngạc nhiên: “Sao chú biết?”

Chẳng lẽ nhân viên ở bệnh viện nói với anh rằng cô từng gọi điện hỏi Thẩm Tri Hành đã được phép ăn cháo hải sản chưa sao?

Thẩm Tri Hành hơi tăng cao âm lượng, giọng điệu càng lạnh lùng cứng rắn hơn: “Nấu cháo cho ai mà khiến bản thân bị bỏng đến mức này?”

Tô Ý Tiện nhìn biểu cảm cực kỳ không vui của anh, dần nhận ra gì đó.

Cô chậm rãi chớp mắt: “Chú đó.”