Cậy Quân Sủng

Chương 127: Ngoại truyện 16




Bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cánh môi của cô rất mềm, mềm mại lại ướt át, cọ qua môi mỏng của Kỳ Sùng. Chỉ một thoáng mà đã có cảm giác như bị điện giật.

Kỳ Sùng nắm cằm Minh Trăn.

Minh Trăn cũng không dám nhìn anh, cô chỉ cảm thấy bây giờ cả người mình nóng bừng lên, hơn nữa cũng chẳng có chút sức lực nào.

Sức để đẩy anh ra cũng không có.

Đây là nụ hôn đầu của cô, có lẽ không được tính là hôn môi nhưng da mặt của Minh Trăn mỏng, vành tai cũng đỏ bừng.

Con ngươi của anh thâm thúy như sao trời.

Cằm Minh Trăn bị anh hơi hơi nâng lên một chút.

Kỳ Sùng nói: “Khăn tắm của em tuột rồi.”

Minh Trăn cúi đầu nhìn thử.

Quả nhiên bị tuột rồi, một mảnh trắng bóng loáng lộ ra ngay trước mắt, tóc đen như mực xõa xuống bả vai tinh xảo.

Cơ thể cô dán sát vào trên quân trang của Kỳ Sùng, chất liệu vải rất cứng mà cơ thể của Minh Trăn lại rất mềm.

Kỳ Sùng hiểu mình đã dùng thuốc ức chế nhưng không khi nào là không có pheromone. Cô gái nhỏ bệnh tật ốm yếu, lại quanh năm suốt tháng ở đại học dành cho nữ, chưa bao giờ gặp qua Alpha quá xuất sắc, bị hơi thở trên người anh đè nén đến không nổi thở cũng là chuyện rất bình thường.

Anh lại thả ra một ít pheromone.

Minh Trăn bị hơi thở giống đực này chèn ép, tai cô lập tức đỏ lên trong nháy mắt, mặt cũng đỏ đến nhỏ ra máu.

Chính cô cũng không rõ đây là đang xảy ra chuyện gì.

Kỳ Sùng cúi đầu nhìn thấy một đoạn cổ trắng ngần của Minh Trăn, tinh xảo ấm áp, không biết cắn một miếng thì sẽ có cảm giác gì.

Minh Trăn nói: “Anh Kỳ ơi…”

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, vừa nhỏ lại vừa nhẹ, làm người ta gần như nghe không rõ.

Kỳ Sùng thờ ơ nói: “Sao vậy?”

Minh Trăn yên lặng nghĩ một chút: “Chân em tê quá, đi không nổi, anh bế em về phòng nhé.”

“Được.”

Kỳ Sùng bế người đẹp lên, Minh Trăn kề sát vào ng.ực anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh đập.

Từng tiếng từng tiếng một, vô cùng vững vàng. 

Trang trí trong phòng của Minh Trăn mang đậm phong cách công chúa, thật ra thì sau khi Minh Trăn lớn lên, cô không thích kiểu phong cách này nữa. Kiểu rèm ren tinh xảo rũ xuống tận thảm cùng với từng khối màu trắng hồng thật to, kể từ nửa năm nay Minh Trăn hết thích nó rồi.

Cô cảm thấy hơi ấu trĩ nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên thay đổi như thế nào.

Kỳ Sùng đặt cô lên giường công chúa hình tròn rồi để cô nằm xuống, có thể nhìn rõ cô không mặc nội y.

Sau khi vùi vào trong chăn, Minh Trăn nói: “Áo ngủ ở ngăn tủ trong cùng bên phải.”

Bên trong có treo một loạt, Kỳ Sùng tiện tay cầm bừa một bộ màu hồng nhạt. Phía dưới ngăn tủ đặt quần áo lót, anh cũng tiện tay cầm một bộ.

Sau khi đưa cho Minh Trăn, Kỳ Sùng xoay người đi không nhìn cô: “Em thay đi.”

Minh Trăn nhỏ nhẹ “Vâng” một tiếng, uể oải cầm quần áo rồi tròng lên.

Kỳ Sùng nói: “Hôm nay là cuối tuần à? Mai lại phải về trường sao?”

Thật ra thì Minh Trăn không thích đến trường, ở đó có rất nhiều người bắt nạt cô. Những cô gái kia không giàu thì sang, đứng đầu còn là nhà cậu của Kỳ Sùng, ngoài ra các gia tộc tép riu nhất cũng đều rất có thế lực, hiệu trưởng trường đại học cũng sợ hãi bọn họ. Đương nhiên cô không muốn có xung đột chính diện với bọn họ.

Lỡ đâu gây phiền phức cho Kỳ Sùng thì không hay.

Kỳ Sùng đưa cho cô chính là một bộ váy ngủ kiểu lộ vai.

Minh Trăn dừng một lát, cảm thấy bản thân đã có sức đứng lên, bởi vì pheromone của Alpha ở trong phòng đã phai nhạt hơn rất nhiều rồi.

Minh Trăn là học sinh nội trú, không được phép ra khỏi trường từ thứ hai đến thứ sáu. Cũng có một số người có thể tùy tiện chơi bời ở bên ngoài nhưng vì những gia đình của các cô gái đó không giàu thì sang, không phú thì cũng quý.

Ở trong mắt thầy cô bạn bè, Minh Trăn là người vào học nhờ điểm số, gia cảnh nghèo hèn.

Các cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Minh Trăn dùng bất cứ một món đồ xa xỉ nào, cũng chưa từng nhìn thấy bất kì một logo thương hiệu nào ở trên người Minh Trăn. Bởi vì Minh Trăn trông cực kì xinh, cho dù quần áo mặc trên người cô là do nhà thiết kế xuất sắc nhất Đế quốc tự mình làm riêng thì ánh mắt của những người khác cũng chỉ dừng trên gương mặt và dáng người của cô.

Minh Trăn nhìn bóng lưng của Kỳ Sùng: “Sinh nhật năm nay của A Trăn, thế mà anh Kỳ cũng không về thăm em.”

Kỳ Sùng yên lặng một lát.

Minh Trăn nói: “Đây là sinh nhật mười tám tuổi của em.”

Anh chỉ tặng quà mà thôi.

Nhưng giá trị của quà cáp còn lâu mới bằng chính bản thân anh, Minh Trăn hi vọng Kỳ Sùng có thể cùng đón sinh nhật với mình.

Kỳ Sùng nói: “Hai tuần này anh đều sẽ ở thành phố Lăng với A Trăn.”

Hoàng đế của Đế quốc đang hấp hối, Kỳ Sùng bảo bác sĩ kéo dài mạng sống của ông ta không cho ông ta qua đời. Hiện tại đã đẹp nội hoạn xong, Kỳ Sùng cũng đang chuẩn bị chuyện lên ngôi.

Minh Trăn nói: “Quy định của trường học là không phải cuối tuần thì không thể ra khỏi cổng trường.”

Kỳ Sùng vuốt mái tóc dài vừa dày vừa đẹp của cô: “Không sao, có anh ở đây, anh sẽ sửa quy định vì A Trăn.”

Bản thân Minh Trăn vốn đã yếu ớt, lại là người thích làm nũng, nghe lời Kỳ Sùng nói, cô lập tức ôm lấy cánh tay của đối phương.

Kỳ Sùng dùng một tay bưng mặt cô, muốn hỏi cô có đồng ý làm người yêu của mình không, sau khi tốt nghiệp thì gả cho mình.

Nhưng rồi anh lại lo lắng cô gái nhỏ sẽ từ chối vì khiếp sợ. 

Anh hiểu rõ dùng pheromone của Alpha để mê hoặc bé Omega yếu đuối là sai nhưng Kỳ Sùng cũng không phải là người có đạo đức cao thượng. Anh thích cái gì thì phải dùng hết mọi mánh khóe để có được.

Nên pheromone của Alpha ở trong không khí càng nồng hơn.

Cơ thể của Minh Trăn nóng lên, đầu óc cũng bị nóng đến mơ hồ. Cô dí sát vào bên tai của Kỳ Sùng để ngửi ngửi: “Trên người anh Kỳ có mùi gì vậy?”

Giọng nói của Kỳ Sùng khàn khàn, mơ hồ mang theo kiềm chế: “A Trăn có thích không?”

Minh Trăn cũng không ghét pheromone của anh, mà ngược lại cô còn rất thích.

Mùi tuyết tùng xen lẫn với mùi đàn hương trong trẻo man mát, thơm ngào ngạt ập vào mũi Minh Trăn. Thắt lưng cô mềm nhũn, dán sát vào trên ng.ực Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Minh Trăn cao đến bất thường, anh ngẫm lại, vừa nãy nhiệt độ trong phòng khách quá thấp. Anh nói: “Bị cảm à? Tắm bằng nước lạnh hả?”

Minh Trăn vẫn tiếp tục uể oải: “Chắc thế.”

Kỳ Sùng tìm thuốc hạ sốt, đút một viên thuốc cho Minh Trăn.

Thật ra anh không nghĩ tới chuyện Minh Trăn đã bước vào kỳ động d.ục.

Mà bản thân Minh Trăn cũng không biết, những kiến thức này vốn nên được học từ cấp hai, đáng tiếc lúc ấy Minh Trăn không thích học, thầy cô nói gì cô không nghe, chỉ lén lút ngủ gà ngủ gật.

Sau đó vẫn là Kỳ Sùng tự mình giúp cô học bù, cô mới sửa lại thói quen xấu, từ học dốt trở thành học giỏi.

Buổi tối Kỳ Sùng thấy Minh Trăn đã đi vào giấc ngủ, anh dùng thuốc ức chế để không bị cơ thể thơm lừng mềm mại của cô dụ dỗ, ôm cô cả đêm, quả thật ngủ rất bình yên.

Sáng hôm sau, Minh Trăn tỉnh dậy, sốt cao đã hạ.

Kỳ Sùng ôm cô, ôm cô ở trong lồng ng.ực mình, ở bên cô suốt một buổi tối.

Minh Trăn mới vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy người mình thích, cô làm nũng ở trong lồng ng.ực anh: “A Trăn không muốn tới trường, có người bắt nạt A Trăn.”

Kỳ Sùng chưa từng trải qua chuyện bị bạo lực học đường, anh cho rằng trường học là nơi rất an toàn cho nên mới không để những lời Minh Trăn nói ở trong lòng, chỉ nghĩ là cô không muốn về trường học bài mà thôi.

Cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, một cánh tay trắng mịn như tuyết vòng qua vòng eo săn chắc của Kỳ Sùng, cọ mặt vào áo quần của Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng vẫn còn đang mặc quân trang.

Mặc dù anh là con ruột của hoàng đế Đế quốc nhưng mấy năm trước lại không được coi trọng, vẫn luôn ở trong bộ đội đặc chủng, đương nhiên thể lực rất tốt, dáng người cũng rất đẹp.

Anh mặc quân phục của Đế quốc là nhức nách.

Kỳ Sùng siết chặt tay, tựa hồ muốn khảm người thiếu nữ này vào trong xương tủy của mình. Giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Ngoan.”

Anh rất muốn hôn Minh Trăn.

Nhưng quan hệ của hai người còn chưa rõ ràng, A Trăn còn chưa đồng ý lời tỏ tình của anh, Kỳ Sùng cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ.

Kỳ Sùng đi tắm nước lạnh, khi ra ngoài thì đã thay quần áo rồi, bởi vì đang ở trong nhà nên cũng không nghiêm túc như quân đội. Anh không mặc trang trọng lắm, chỉ mặc quần dài màu đen và áo sơ mi.

Nhưng dáng người của anh quá hoàn hảo, chỉ mặc đơn giản như vậy cũng khiến người ta có cảm giác lạnh lùng cấm d.ục.

Minh Trăn đang rửa mặt, lấy một ít sữa rửa mặt, xoa ra bọt biển rồi bôi lên mặt.

Dùng nước để rửa sạch, để lộ mặt mộc trắng trẻo xinh đẹp.

Cô có tiết học vào lúc chín rưỡi sáng, vì thế cô đến trường từ sớm. Kỳ Sùng cũng phải mở họp với các quan chức trong Quốc hội.

Những quan chức đó đều rất sợ Kỳ Sùng, hiện nay Kỳ Sùng nắm quyền to trong Đế quốc, kiểm soát quân sự, chính trị và kinh tế của Đế quốc. Mặc dù còn trẻ nhưng anh có thủ đoạn cứng rắn, nhìn thấy Kỳ Sùng bước vào, toàn bộ quan chức có quyền thế ngập trời đều đứng hết lên, tôn kính hô một tiếng “Nguyên soái”.

Trong khi đám quan chức này bị Nguyên soái trách mắng vì phương án nào đó không đủ tiêu chuẩn thì đám con gái của trường đại học dành cho nữ lại tụ tập trong một góc, bắt nạt cô bạn gái nhỏ còn chưa đuổi tới tay của Nguyên soái.

Minh Trăn ôm cặp sách của mình vào trong lồng ng.ực.

Người cầm đầu chính là Thẩm Gia Gia, “hoa khôi trường” của đại học dành cho nữ, hai bên là Đường Hinh và Đường Nhu.

Cho dù cô ta không đẹp như Minh Trăn nhưng bố của Thẩm Gia Gia là quan chức cấp cao trong quốc hội, có quyền có thế, người khác cũng chỉ có thể che lương tâm lại để khen cô ta xinh thôi.

Thẩm Gia Gia lạnh lùng chế giễu: “Có kết quả thi rồi, mày lại là người đứng đầu khối, đúng là không tệ nhỉ. Có phải hôm thứ sáu mày báo cảnh sát đến bắt bọn tao đi không? Con khốn này trốn cũng nhanh đấy, chưa học hết tiết hôm thứ sáu mà đã chạy rồi.”

Minh Trăn đạt được quá nhiều giải thưởng, thành tích quá nổi trội, trường học cũng coi trọng học sinh ưu tú như vậy nên bình thường sẽ rất quan tâm tới cô.

Nhưng có vài cô gái, thành tích tốt nhưng không đủ nổi bật, điều kiện gia đình cũng vậy, thầy cô dễ lơ là. Các cô ấy sẽ bị bắt nạt rất thảm trong vấn đề bạo lực học đường.

Hôm ấy Minh Trăn nhìn thấy đám người Thẩm Gia Gia đang đánh bạn nữ lớp bên cạnh ở trong nhà vệ sinh, cũng ép bạn nữ kia liế.m sạch giày cho cô ta.

Thật sự không nhìn nổi nữa, Minh Trăn mới báo cảnh sát.

Thẩm Gia Gia cười nói: “Mày tưởng cảnh sát quản được tao chắc? Mày có biết bố tao là ai không? Đám người trong đội cảnh sát của Đế quốc này nhìn thấy bố tao còn phải cúi đầu khom lưng. Tao nói cho mày biết, cho dù hiệu trưởng có bảo vệ mày thì hôm nay tao cũng phải đánh cho mày một trận.”

Minh Trăn vẫn luôn rất cẩn thận, trên người cô luôn mang theo còi báo động. 

Nhưng khi bảo về tới đây, cô vẫn bị đánh một cái tát.

Khuôn mặt cũng sưng vù lên.

Đám người Thẩm Gia Gia bị đưa tới văn phòng hiệu trưởng để giáo d.ục, nói là giáo d.ục nhưng hiệu trưởng cũng không dám giáo d.ục con gái của quan chức cấp cao trong Quốc hội, chỉ nhẹ nhàng phê bình mấy câu mà thôi.

Da mặt Thẩm Gia Gia dày, cô ta đã vào văn phòng hiệu trưởng cũng không phải chỉ một lần hai lần bởi vì chuyện này, đã sớm quen rồi, vả lại cô ta cảm thấy không đau cũng chẳng ngứa.

Thư kí của hiệu trưởng khách sáo đưa trà cho cô ta, cô ta cũng tùy tiện uống thẳng luôn: “Không có chuyện gì khác thì em đi đây. Nếu như nó bị thương hoặc là ch3t, nhà em sẽ bồi thường tiền, chuyện nhỏ như con thỏ. Tháng sau bố em sẽ lại ủng hộ cho nhà trường một tòa nhà.”

Xử lí một đứa con gái bình dân còn không phải dễ lắm sao.

Buổi tối, Minh Trăn vừa làm bài tập ở tiết tự học buổi tối, vừa dùng túi chườm đá để đắp mặt. Tai cô hơi bị xuất huyết, bệnh viện của trường học là của nhà họ Đường, tất nhiên là không tiện đi khám, bây giờ là buổi tối, cô lại hơi bị sốt nhẹ.

Kỳ Sùng về tới nhà, không ngờ là không tìm thấy Minh Trăn.

Hầu gái nói với anh: “Tiểu thư phải trọ ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, cô ấy nói đó là quy định của trường học.”

Kỳ Sùng có hơi bất mãn.

Quy định của trường học ư? Toàn bộ đế quốc đều do anh quy định.

“Chuẩn bị xe, tôi đi đón em ấy.”

Kỳ Sùng không khiêm tốn như Minh Trăn, anh vốn là Nguyên soái của Đế quốc, nắm giữ quân quyền của Đế quốc. Đương nhiên khi ra ngoài anh sẽ đánh trống khua chiêng, súng đạn sẵn sàng, binh lính Đế quốc đi theo bên cạnh, dùng mấy chiếc xe quân đội để mở đường, thanh thế rầm rộ.

Hiệu trưởng trường đại học dành cho nữ của Đế quốc cũng bị kinh ngạc.

Không biết sao Nguyên soái lại tới đây, bà ấy vội vàng dẫn lãnh đạo nhà trường ra ngoài nghênh đón.

Kết quả là anh muốn tìm người.

Kỳ Sùng không biết lớp của Minh Trăn, chỉ biết cô học năm hai đại học.

Anh lấy ảnh của Minh Trăn ra: “Người này, bạn gái tôi.”

Hiệu trưởng lạnh buốt cả người, cánh môi bà ấy run rẩy gần như nói không nên lời lời.

Bạn gái của Nguyên soái vừa bị người ta đánh vào chiều nay.

- -----oOo------