Cây Sa Kê Lưu Lạc

Chương 1-6: Giao thừa đừng đến(6)




27.

Chiều Chủ Nhật, bên ngoài tiệm sách bỗng nhiên có tiếng ồn ào náo nhiệt.

“Hình như có cuộc biểu tình.” Tiểu Triết nói.

Tôi, Tiểu Triết và Con Cọp cùng nhau ra ban công xem huyên náo. Tôi chưa từng thấy đoàn biểu tình nào tinh tươm tinh tất như vậy. Trong đoàn biểu tình khổng lồ đó, hình như tất cả đều là phụ nữ. Những người phụ nữ này ăn mặc lòe loẹt, có người mặc quần đùi ngắn, có người mặc váy ngắn và áo thun ôm sát người. Mỗi người biểu tình đều đeo kính mát hoặc dùng khăn lụa che nửa khuôn mặt, giống như không muốn người khác biết gương mặt thật của mình.

“Những người biểu tình này là ai thế?” Tôi hỏi.

“Là những nữ đấm bóp trong viện massage.” Tiểu Triết trả lời.

“Những nữ massage sao lại muốn biểu tình chứ?” Tôi lẩm bẩm tự hỏi.

Khi tôi đưa mắt nhìn xuống, trong lúc vô tình đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà người kia cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn tôi. Đó không phải là Đế Xu hay sao? Cô ấy đẩy gọng kính xinh xắn lên. Lúc bốn mắt chúng tôi giao nhau, tôi có chút xấu hổ nhưng cô ấy lại bình thản mỉm cười với tôi.

28.

Khi đến lớp ngày hôm sau, Đế Xu khẽ nói với tôi:

“Sau khi tan học chúng ta cùng đi ăn nha? Tớ đã hẹn với Úc Úc rồi, hôm trước tớ có mượn cậu ấy một con rắn mà chưa có cảm ơn cậu ấy.”

“Được chứ.” Tôi đáp.

“Có chỗ nào ngon không?” Đế Xu lại hỏi.

“Đến nhà hàng bạn tớ mới mở được không?” Tôi đề nghị với cô ấy, “Nhà hàng Độ Độ.”

“Là chữ Đỗ trong họ Đỗ sao?” Cô ấy hỏi.

“Không, là độ trong chữ độ qua, chở qua.” Tôi trả lời.

Lúc đầu tôi cũng tưởng đó là chữ “Đỗ” trong Đỗ Vệ Bình. Sau này mới biết đó là chữ “Độ”. Tôi cho rằng anh muốn tưởng nhớ chú chó nhỏ Độ Độ mà khi bé anh đã nuôi, hóa ra anh còn có ý khác.

Độ Độ[4] là một loài chim đã biến mất không còn tăm hơi ba trăm năm rồi. Chim Độ Độ sống ở hòn đảo Mauritius thuộc Ấn Độ Dương. Vì con người không ngừng khai hoang mở đất, hơn nữa còn có sự xâm lược của các loài động vật trên các hòn đảo khác, mà nó dần tuyệt chủng. Chim Độ Độ là loài động vật ăn quả của một giống cây. Hạt của cây này thông qua hệ tiêu hóa của chim Độ Độ mà được đào thải ra ngoài. Đó là phương thức phát tán hạt giống của loài cây đó.

[4]Chim Độ Độ hay còn gọi là Dodo (tên khoa học Raphus cucullatus). Nó cao khoảng 1 mét, nặng khoảng 10-18 Kg. Loài chim này tuyệt chủng nửa sau thế kỷ 17 do sự tác động trực tiếp từ hành vi của con người.

Sau này, các nhà khoa học tìm được một giống gà có hệ tiêu hóa gần giống với chim Độ Độ nhất. Họ để chúng ăn quả của loài cây kia. Giống cây đó mới có thể tái sinh trên đảo. Để tưởng nhớ loài chim Độ Độ, các nhà khoa học đã đặt tên cho giống cây đó là cây Độ Độ.

Lúc tôi gặp lại Đỗ Vệ Bình, chúng tôi đều đã tự mở tiệm sách và nhà hàng của chính mình. Chỉ có điều trăm tính ngàn dự lại không ngờ rằng tiệm của tôi là « Cây sa kê », còn nhà hàng của anh lại là “Cây Độ Độ”. Hơn nữa, cả hai cùng nằm trên một con đường, chỉ cách nhau có năm cây số.

Sao lại là cây Độ Độ ?

Đỗ Vệ Bình trả lời rằng, cây Độ Độ là Phượng hoàng lửa.

“Vậy sao lại là cây sa kê?” Anh hỏi ngược lại tôi.

Tôi trả lời khẽ khàng, trên một đảo quốc xa xôi, có đầy cây sa kê.

29.

“Đó là tiệm sách của cậu sao?”  Trong lúc ăn ở nhà hàng “Cây Độ Độ”, Đế Xu đã hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

“Nó rất đẹp!” Cô ấy khen.

“Trong tiệm của cậu có nhiều sách dạy nấu ăn không?” Úc Úc hỏi tôi.

“Chúng tớ có khá nhiều sách dạy nấu ăn, tớ thích nhất là ăn uống mà.” Tôi hớn hở nói.

“Vậy sách dạy làm bánh thì sao?” Úc Úc lại hỏi.

“Cũng nhiều lắm.”

“Vậy hôm nào tớ phải đến xem mới được.” Cô nàng tuyên bố.

“Hôm qua lúc cậu thấy tớ, tớ đang cùng các đồng nghiệp trong viện massage tham gia biểu tình.” Đế Xu chủ động nói trước.

“Tớ thấy các cậu giơ các biểu ngữ ‘Nợ lương’, có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Mấy tiệm massage chúng tớ đang làm thuộc về một lão chủ. Lão đó có rất nhiều tiền, nhưng hết lần này đến lần khác đều khất nợ tiền lương của chúng tớ, nghe nói tiền của lão ta đổ hết vào cờ bạc.”

“Vậy chẳng nhẽ mọi người sẽ thất nghiệp sao?” Úc Úc hỏi.

Đế Xu trả lời thoải mái: “Tớ chẳng lo, tay nghề của tớ giỏi như vậy, không lo không có tiệm nào mời tớ. Đi học Đông y là muốn nâng cao bản thân. Tớ muốn tương lai sẽ mở một viện massage lớn nhất Hong Kong.”

“Vậy thì cần rất nhiều tiền à.” Tôi cảm thán.

“Cho nên tớ mới cố gắng tiết kiệm tiền. Mỗi ngày, gần hai ba giờ sáng tớ mới hết giờ làm.” Đế Xu nói.

“Thế không phải là quá cực khổ sao?” Tôi hỏi lại.

“Bởi vì có mục tiêu, cho nên dù khổ thế nào tớ cũng thấy đáng giá. Đợi đến khi tớ trở thành thầy thuốc Đông y, càng có thể giúp tớ chẩn đoán một số dấu hiệu, hoặc triệu chứng bệnh cho khách hàng. Nói không chừng, như vậy mới khiến khách hàng thường xuyên ghé thăm tiệm của tớ.” Đế Xu hào hứng nói. Sau đó, cô ấy quay sang hỏi Úc Úc.

“Còn cậu? Sao cậu lại học Đông y?”

“Tớ thì lại muốn biết nhiều kiến thức Đông y hơn. Vì tớ rất thích ăn đồ ngọt, cho nên rất muốn sau này mình có thể mở một tiệm thuốc đồ ngọt, kết hợp giữa Đông y và đồ ngọt.” Úc Úc trả lời.

“Nghe qua đã thấy rất hấp dẫn rồi.” Tôi bồi thêm.

“Lúc còn quen bạn trai trước đây, hai đứa đã có mơ ước này. Khi đó, mặc dù không có tiền mở tiệm đồ ngọt, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, chúng tớ đều cùng nhau đi xem các cửa hàng ở khắp nơi, sau đó sẽ tưởng tượng chúng tớ thuê chỗ này hay chỗ kia, rồi trang trí như thế nào.”

“Cậu nói là trước đây, tức là bây giờ đã không còn bên nhau?” Đế Xu hỏi.

“Cuối năm ngoái, có một phụ nữ ở quê báo lên, nói có một con rắn lớn trong nhà cô ta. Cảnh sát thường thì sẽ mời chuyên gia bắt rắn đi bắt nó, thế là mẹ tớ được mời. Ngày đó tớ đi cùng với mẹ. Rắn thì bắt được rồi, nhưng trong căn nhà của người phụ nữ đã sợ đến mặt tái ngắt không còn chút máu, tớ lại thấy bức hình thân mật giữa cô ta và bạn trai của mình. Hóa ra anh ta quen bồ nhí sau lưng tớ.” Úc Úc nói.

“Vậy hóa ra bắt rắn biến thành bắt gian sao?” Đế Xu lớn tiếng châm biếm.

“Sau khi chia tay với anh ta, tớ muốn tự thân hoàn thành ước mơ của mình. Chỉ có ước vọng là chân thực nhất.” Úc Úc mạnh mẽ nói.

Úc Úc bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cô quay sang hỏi Đế Xu:

“Lần trước cậu mượn tớ con rắn, để làm gì thế?”

Đế Xu chậm rãi giải thích: “Tớ có nhắc đến chuyện tớ có một người bạn học có mở một tiệm bán rắn với một vị khách. Anh ta nói rằng anh ta vẫn luôn rất muốn biết cảm giác rắn bò trên người là như thế nào. Nếu như tớ có thể tìm một con rắn về cho anh ta thử xem sao, thì anh ta sẽ thưởng lớn cho tớ! Kết quả anh ta đã cho tớ rất nhiều tiền. Khi con rắn kia bò trên người anh ta, anh ta rất hưởng thụ nha! Anh ta vừa rên rỉ vừa la hét!”

Tôi và Úc Úc cười đến độ bụng co thắt cả lại.

Đúng lúc này Đỗ Vệ Bình đi đến hỏi tôi: “Mấy em đang cười chuyện gì thế?”

“Cười tên đàn ông dở hơi.” Tôi nói.

Tôi nhìn bốn người chúng tôi. Tôi có “Cây sa kê” Đỗ Vệ Bình có “Cây Độ Độ”. Còn hai người kia, trong tương lai sẽ có “tiệm bánh Úc Úc” và “viện massage Đế Xu”. Vì ước mơ mà cố gắng, không phải chỉ có mình tôi. Xem ra tôi không cô đơn rồi.