Cây Sa Kê Ra Đi

Chương 3-1: Ngựa gỗ xoay trong gió(1)




Chưa bao giờ tôi nghĩ tới, tôi sẽ gặp lại Hàn Tinh Vũ, hơn nữa lại gặp trên một vòng xoay ngựa gỗ dưới ánh sáng lung linh như nước chảy.

Một đoàn xiếc Pháp đến Hồng Kông biểu diễn. Đoàn xiếc biểu diễn trong một chiếc lều dựng tạm. Trên bãi đất trống bên ngoài lều vải, người ta dựng một tòa vòng xoay ngựa gỗ kiểu di động, để khán giả trước khi mở màn và lúc nghỉ ngơi giữa các suất biểu diễn, có thể nhớ lại trò con trẻ này.

Một hôm trước khi chính thức biểu diễn, tôi đến với tư cách phóng viên để phỏng vấn một diễn viên xiếc roi trong đoàn xiếc. Hứng thú của người khác đối với đoàn xiếc thường là diễn viên nhào lộn trên không. Nhưng không biết vì sao tôi lại thích phỏng vấn diễn viên xiếc roi. Tuyệt kỹ roi da là một màn biểu diễn sự cống hiến vừa nghiêm túc lại vừa hài hước. Bây giờ là thời đại của súng ống, thế nhưng, vẫn còn có người dùng cây roi da hành tẩu giang hồ, như thế kỳ lạ biết bao?

Diễn viên xiếc roi chỉ mới hai mươi ba tuổi, khá to con và đẹp trai. Cân nặng của cậu ta gấp rưỡi so với tôi. Nhưng diễn viên xiếc roi phải có cân nặng như thế mới có thể múa cây roi da dài. Roi da của cậu ta rất lợi hại, quất nhẹ thôi đã có thể cắt đôi tờ giấy, cũng có thể khéo léo cuốn một quả bóng rổ trên đất ném vào rổ trên cao. Chiếc roi da biến thành cánh tay dài, tất cả những đồ vật ở xa không thể chạm tay vào đều biến thành có thể. Như vậy cũng là một loại ma pháp đúng không? Có chiếc roi da trong tay liền giống như đánh đâu thắng đó, không có gì là không thể cuốn lấy đem về bên cạnh. Tình yêu có thể, tất cả những thứ muốn có cũng có thể đạt được. Cuộc sống của những người trong đoàn xiếc dừng lại trong thế giới của trẻ thơ, mãi mãi không già nua. Đáng tiếc, họ sẽ không thu nạp tôi, tôi không có bất kỳ tài nghệ nào.

Cậu trai to lớn kia cho tôi mượn cây roi da, tôi thử vung vẩy mấy cái, làm thế nào cũng không khiến chiếc roi rời khỏi mặt đất. Nhìn kỹ thuật thì có vẻ dễ, nhưng lúc làm mới biết không đơn giản chút nào, cánh tay tôi mỏi nhừ. Nếu Địch Chi ở đây, cô ấy nhất định sẽ hớn hở nói: “Để tớ! Để tớ thử! Cái này chơi vui! Rất có mùi vị SM!”

Lúc tiến hành phỏng vấn, cái vòng xoay ngựa gỗ kia vừa được lắp đặt xong. Vì đang là ban ngày, nên tôi không nhìn thấy vẻ hoa lệ của nó. Diễn viên xiếc roi hỏi tôi: “Cô sẽ đến chơi chứ?”

“Tôi sẽ đến.” Tôi trả lời.

Tối hôm đó, khi toàn bộ khán giả đang ngồi trong lều xem biểu diễn, chỉ có tôi bước đến bên vòng xoay ngựa gỗ, tìm kiếm hạnh phúc ấu trĩ. Chơi vòng xoay ngựa gỗ cần phải chơi vào buổi tối, như vậy mới có thể cảm nhận được bầu trời chiếu rọi. Buổi tối không có ánh trăng, nó là ánh trăng rơi xuống trần thế.

Tôi biết vì sao tôi thích vòng xoay ngựa gỗ. Trước mặt của những người đang ngồi trên ngựa gỗ, hoặc là trong một chiếc xe ngựa sẽ xoay tròn không ngừng, cảnh vật trước mắt lướt qua, từng cảnh từng cảnh biến mất, lại một lần nữa tái hiện. Xoay tròn là tất cả những cảnh vật bên ngoài mà không phải bản thân, thời gian vì thế mà dừng lại trong khoảnh khắc, con người không cần lớn lên. Không cần lớn lên cũng sẽ không có nỗi đau chia xa.

Khi tôi đang ngồi trên ngựa gỗ quay đầu lại, tôi đã thấy Hàn Tinh Vũ. Anh ta đang ngồi trên một con thú một sừng. Gió rất lớn khiến tất cả mọi thứ trên người anh ta đều bị thổi về phía sau, tóc bay loạn sau đầu, cổ áo khoác cũng phất ngược ra sau. Lúc tôi lên cao, anh ta lại hạ xuống, khi tôi xuống thì anh ta lại vừa lên cao. Âm nhạc cũng cuốn theo gió, chúng tôi mỉm cười gật đầu chào nhau, có một sự ăn ý khó hiểu.

Sao anh ta chạy đến đây? Đúng vậy, anh ta cũng thích vòng xoay ngựa gỗ, nhất là vòng xoay lưu động. Chúng tôi giống như hai người trong chiếc hộp âm nhạc, không ngừng xoay tròn, gọi về những tháng ngày tốt đẹp khi xưa. Vào lúc thời gian dừng lại trong khoảnh khắc, có lẽ đang tiếc thương cho một mối tình vừa tan biến. Tất cả sổ tay thất tình đều là do phụ nữ viết, lẽ nào đàn ông không thất tình sao? Hoặc có lẽ, trong cuộc sống của đàn ông, thất tình là vấn đề hết sức nhỏ bé. Hàn Tinh Vũ cũng như vậy sao? Trong khoảnh khắc tích tắc đó, tôi cảm thấy anh ta và tôi giống nhau, chia sẻ một một phần ngây thơ không biết làm sao. Dù sao, con người luôn hướng về phía trước. Vòng xoay ngựa gỗ cũng chỉ dừng lại giây lát sau đó, con người vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước. Gặp nhau rồi chia xa, sẽ vẫn trình diễn liên tục.

“Lâu rồi không gặp.” Hàn Tinh Vũ xuống khỏi vòng xoay ngựa gỗ, đến bắt chuyện với tôi.

“Anh cũng đến xem xiếc sao?” Tôi hỏi.

Anh ta cười chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ sau lưng và nói: “Chơi cái này vẫn vui hơn.”

Anh ta còn nói: “Cô biết không? Khi còn bé tôi sợ mình sẽ chết.”

“Vì sao?”

“Tôi đọc trong sách thấy một ít số liệu nghiên cứu. Những số liệu đó nói, những đứa trẻ quá thông minh sẽ chết sớm.”

“Điều đó có căn cứ khoa học không?”

“Chẳng qua chỉ là một một đống con số thống kê và suy luận cảm tính của một người thôi.” Anh ta trả lời.

“Suy luận cảm tính?” Tôi không hiểu.

“Những đứa trẻ quá thông minh sử dụng trí tuệ của mình, cho nên chúng cũng sẽ già đi rất nhanh. Đống tài liệu đó khiến tôi mỗi ngày len lén trốn trong chăn khóc.” Anh nói.

“Không phải bây giờ anh vẫn sống tốt sao? Nếu có thể thông minh hơn một chút, tôi cũng muốn. Đợi đến bốn mươi tuổi mới thông minh, vậy không phải đã quá muộn rồi sao?” Tôi cho ý kiến.

“Sau khi lớn hơn một chút, tôi lại luôn luôn lo sợ mình sẽ biến thành một người bình thường, không còn là thiên tài gì nữa.” Anh ta lại tâm sự.

Tôi nở nụ cười: “Tôi cũng có kiểu lo lắng này. Khi còn bé, tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh. Bây giờ trưởng thành rồi, lại muốn khắc phục đứa trẻ béo phì trên người mình. Có lẽ, khi tôi khắc phục được đứa trẻ béo phì, thì đã sắp chết.”

“Trước đây, tôi có thấy bạn gái của anh ở vịnh Thiển Thủy.” Tôi nói, “Hai người còn bên nhau không?”

“Không còn.” Hàn Tinh Vũ trả lời thẳng thắn.

“Tôi nhận ra được.”

“Là cô ấy nói với cô sao?” Anh ta hỏi.

“Không có.” Tôi đáp. Chúng tôi thậm chí còn không nói chuyện với nhau, đó là một sự cảm thông và thấu hiểu sâu sắc còn hơn là dùng lời nói.

“Tôi thật sự không hiểu phụ nữ.” Hàn Tinh Vũ lắc đầu nói.

“Anh không phải là thần đồng sao?” Tôi trêu anh ta.

“Phụ nữ là động vật mà tất cả thiên tài cũng không có cách nào lý giải được.” Anh ta cảm thán.

“Vậy còn đàn ông thì sao? Đàn ông là thiên đàng, cũng là địa ngục.” Tôi nói.

Anh ta bỗng nhiên cười, hình như nghĩ đến chuyện gì đó.

Anh ta nói: “Tôi nghe người ta nói, có một nơi không thể đến hai lần đó là thiên đường.”

“Đúng vậy.” Tôi đồng ý, “Tôi đã đến hai lần, kết quả là xuống địa ngục.”

Quay lại sau khi chia tay, không phải đã đến thiên đường hai lần sao? Kết quả là bị đưa đến địa ngục.

Bên ngoài lều xiếc có một quầy bán kẹo. Trên quầy, để những cây kẹo đường bảy màu rực rỡ. Tôi chọn một túi đầy.

“Cô thích ăn đồ ngọt à?” Anh ta hỏi.

“Trước đây không thích, giờ thì thích.” Tôi cũng trả lời.

“Vừa rồi không phải cô đã nói muốn khắc phục đứa trẻ béo phì sao?”

“Cho nên tôi mang trong lòng sự áy náy để ăn chúng.” Tôi nói.

Anh ta đột nhiên hỏi tôi: “Cô có hứng thú vào làm ở công ty chúng tôi không?”

“Tôi á?”

“Tôi đã đọc những bài viết của cô. Chúng tôi rất cần nhân tài.” Anh ta nói.

“Chuyện này quá đột ngột, có thể cho tôi thời gian suy nghĩ một chút không?” Tôi nói.

“Được chứ, tôi chờ hồi âm của cô.”

Lúc nghỉ giải lao giữa các buổi biểu diễn, khán giả trong lều đi ra. Tòa vòng xoay ngựa gỗ kia có rất nhiều người vây quanh, trở nên náo nhiệt hơn.

“Mai cô còn có thể tới đây không?” Hàn Tinh Vũ hỏi.

“Có.” Tôi nói, “Mai tôi tới đây cho anh câu trả lời.”

Anh ta cười gật đầu. Vòng xoay ngựa gỗ phía sau anh ta xoay trong gió. Lúc tôi đang mù đường và mất lòng tin, anh ta lại cho tôi sự tự tin và cổ vũ. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt gặp nhau, tôi đã tìm được một sự an ủi dịu dàng.