Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 22




Mấy phút trước, trong lúc Diệp Tự Minh và Diệp Xán không để ý tới khu dùng thử sản phẩm của cửa hàng, mấy đứa học sinh đang châu đầu ghé tai, hâm mộ bàn luận.

“Nhìn cái hộp kia kìa, bọn họ mua máy mà bọn mình đang chơi đấy! Còn cái kia nữa, hàng mới ra mắt cực kỳ cực kỳ hot…”

Đoạn Duệ nghe bạn học hưng phấn nói chuyện, theo bản năng trốn ra sau mấy đứa cao cao.

Nó nhận ra Diệp Tự Minh, cũng nhận ra người bên cạnh hắn. Bốn năm trước, lúc nhà họ Diệp xảy ra biến cố, có paparazi ngày nào cũng ngồi canh trước nhà họ để chụp trộm, chụp được ảnh có mặt cả hai cậu chủ Diệp. Sau đó ảnh của cậu chủ lớn bị tung lên khắp trang mạng xã hội, cậu chủ nhỏ lại không bị bàn tán quá nhiều bởi ảnh của cậu không kiếm lại được gì. Lúc đấy cha mẹ Đoạn Duệ bỏ tiền ra mua bức ảnh của hai người họ, Đoạn Duệ biết chuyện này vì mẹ nó đã cầm bức hình kia, thẳng thắn nói rằng nó còn một người anh trai ruột nữa.

Bốn năm trôi qua, khuôn mặt Diệp Xán đã thành thục hơn nhiều so với hồi mười bảy, nếu vô tình gặp nhau trên đường, có lẽ Đoạn Duệ sẽ không nhận ra cậu, nhưng bây giờ cậu và Diệp Tự Minh đứng chung một chỗ, nó cực kỳ chắc chắn đã nhận ra đúng người.

“Trong nhà có chút chuyện… Tao về trước đây.”

Đoạn Duệ nói xong, vội vàng chạy sang phía sau cửa hàng bán lẻ. Nó sợ Diệp Tự Minh, hôm đó mẹ nó nói nó đến giả vờ đáng thương cầu xin Diệp Tự Minh giúp đỡ nhà nó, kết quả ngược lại bị Diệp Tự Minh nhục nhã cho thương tích đầy mình. Cả nhà nó không thể chống lại được Diệp Tự Minh, lỡ như bị Diệp Tự Minh nhìn thấy, rồi thuận miệng kể chuyện nhà nó cho đám bạn nghe, có lẽ nó đến trường sẽ không được làm người nữa.

Nhưng mà nó cũng không chắc Diệp Tự Minh có nhận ra nó hay không, dù sao hôm ấy Diệp Tự Minh gần như không thèm nhìn nó, cứ như nó là thứ đồ vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao – dựa vào đâu chứ! Đoạn Duệ cắn răng chạy ra ngoài, nhớ lại cản tượng vừa nãy, ánh mắt của Diệp Tự Minh lúc nào cũng đặt lên người Diệp Xán, lúc nói chuyện với Diệp Xán cũng là vè dịu dàng cực kỳ khác với bình thường.

Nó và Diệp Xán cùng chui ra từ bụng một mẹ, bây giờ Diệp Xán được làm cậu chủ con nhà giàu, có anh trai làm giám đốc che chở khắp nơi nơi, còn nó thì sao? Cha đang bị nhốt trong tù, trong nhà giật gấu vá vai, bị bạn học cười nhạo…

“Alo?! Mẹ đang làm gì thế? Sao con gọi ba cuộc mới nghe!” – Đoạn Duệ tức nổ phổi quát người bên kia.

“Sao con lại nói với mẹ như thế? Mẹ đang làm gì à, mẹ đang trong bếp nấu cơm cho con nên không nghe thấy! Con…”

Chu Lỵ gần như phát khóc, Đoạn Duệ không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, con có chuyện nói cho mẹ biết!”

Nó vốn thích thích người mẹ dịu dàng thương con của mình, cho dù bây giờ phát hiện cha mẹ che giấu mình rất nhiều thứ nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con của nó, quan trọng là bây giờ Chu Lỵ không có tiền cho nó, thế nên càng ngày nó càng khó chịu với Chu Lỵ.

“Bây giờ con đang ở phố buôn bán của trung tâm thành phố…”

“Con nói gì! Sao con lại chạy đến đấy? Không phải bây giờ con đang ở lớp tự học buổi tối à?!”

Đoạn Duệ nổi nóng quát: ” Mẹ nghe con nói hết có được không? Con đã nói với mẹ rồi, hôm ấy cha ở bệnh viện không nhìn nhầm, vừa nãy con cũng nhìn thấy rồi, Chu Ngạn đang đi cùng Diệp Tự Minh, Diệp Tự Minh mua nửa cái cửa hàng cho anh ta rồi! Mẹ có biết chỗ đấy bao nhiêu tiền không? Nhìn qua thôi cũng thấy ít nhất phải hơn 10 vạn, tất cả đều là máy chơi game… Mẹ, anh ta bắt nạt người quá đáng, con trai mẹ chỉ cần chơi đùa một chút mà anh cũng bỏ ra mười vạn cơ đấy, còn mẹ khóc lóc cầu xin anh ta, một đồng anh ta cũng không chịu cho nhà mình!”

“Con… Con không nhìn lầm? Thật hay giả? Diệp Tự Minh bỏ nhiều tiền đến thế cho anh con chơi game thật à? Diệp Tự Minh tối với nó đến thế à?”

“Còn giả được chắc? Không phải mẹ nói anh ta không ở nhà họ Diệp chẳng ra sao à, một mình Diệp Tự Minh độc chiếm gia sản à? Con thấy anh ta sống tốt lắm! Bạn con cũng nhìn thấy! Bọn nó còn nói Diệp Xán ăn mặc tùy tiện, nhưng con nhìn là biết jacket của anh ta là chiếc limited của năm ngoái, không nhớ bao nhiêu tiền nhưng con biết nó cực kỳ đắt. Hừ, một lũ mang tiếng là sinh ra ở Đông Linh, bình thường dám chê con chuyển đến từ huyện nhỏ, con thấy bọn nó mới là đám nhà quê không biết hàng hiệu…”

Chu Lỵ không có tâm trạng nghe con trai oán giận đám bạn, bà ta the thé giọng kêu lên: “Duệ Duệ! Con mau đi theo bọn nó, đừng để bị phát hiện, chụp biển số xe của bọn nó cho mẹ, nhanh lên, ba con sắp phải hầu tòa rồi, có cứu được hay không phải nhờ vào con đấy!”

“Chụp biển số xe thì có tác dụng gì? Chúng ta tìm Diệp Tự Minh từ lâu rồi, anh ta không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi, còn cứu…”

“Không phải tìm Diệp Tự Minh!” – Chu Lỵ sốt ruột nói to, chỉ hận không thể mọc cánh bay đến ngay lập tức: “Chúng ta phải tìm nguồn gốc, tìm anh trai con! Con mau đi theo đi!”

“Có ích gì? Không phải mẹ bảo anh ta là kẻ vong ơn, nhiều năm rồi không thèm liên hệ với mẹ à, anh ta giúp được chúng ta chắc?”

Chu Lỵ tự lẩm bẩm: “Nó sẽ giúp, nó sẽ giúp… Nó không thể không giúp được…”

Diệp Tự Minh vừa cắm ống hút vào, nhân viên đã xách một đống túi lớn túi nhỏ ra ngoài, Diệp Xán đứng dậy chuẩn bị đón lấy, Diệp Tự Minh đứng lên trước ngăn cậu lại.

“Để anh hai xách.” – Diệp Tự Minh nói, nhét cốc trà sữa vào tay Diệp Xán.

Những lúc không có người giúp việc bên cạnh, Diệp Tự Minh sẽ là người xách đồ, Diệp Xán đã quen đứng không cần làm, cậu nhìn Diệp Tự Minh nhận đồ từ hai nhân viên.

Hai người mua hơi nhiều nhưng không quá nặng, chỉ là hộp đóng gói hơi to thôi, Diệp Xán đi lên xách hộ ba túi nhẹ, bây giờ hai người mới xách được hết đồ. 

Lúc này, tay của hai người đều không rảnh rỗi, hai tay Diệp Tự Minh xách đầy túi, Diệp Xán thì một tay cầm trà sữa một tay xách túi, rất là xoắn xuýt.

Trà sữa này là cậu cẩn thận học hỏi cách làm, cố ý nhờ người ta điều chỉnh cho hợp khẩu vị của Diệp Tự Minh, cậu muốn nghe Diệp Tự Minh khen một câu ngon lắm, nhưng bây giờ Diệp Tự Minh không còn tay cầm trà sữa nữa… 

“Chờ lên xe rồi uống.” – Diệp Tự Minh nói.

Hắn cũng nghĩ đến cốc trà sữa này, trong lòng Diệp Xán thoải mái hơn nhiều, cậu không do dự nữa, gọi Diệp Tự Minh lại.

“Đá tan uống không ngon đâu.” – Diệp Xán nói, giơ cốc trà sữa tới bên môi Diệp Tự Minh.

Cậu thấp hơn Diệp Tự Minh, muốn đút cho hắn ăn uống gì đều phải giơ cao lên. Giáo dưỡng của Diệp Tự Minh không cho phép hắn mặc complet đi giày da mà lại ăn uống bên lề đường, nhưng mà… Hắn nhìn em trai đang giơ cao cốc trà sữa, ma xui quỷ khiến nuốt lại câu “Lát nữa lên xe rồi uống” vào bụng, cúi đầu hút một ngụm trà sữa lạnh.

“Uống ngon không?” – Diệp Xán vội vàng hỏi.

Uống ngon không? Nói thật, Diệp Tự Minh chỉ lo nhìn em trai, không nếm được tí mùi vị gì, đồ uống lạnh lẽo chui xuống bụng nhưng trái tim lại ấm áp lạ thường, hắn nghe thấy mình trả lời Diệp Xán nói “Ngon lắm”, chỉ nghĩ rằng nếu có một ngày, Diệp Xán tự tay hạ độc cho hắn thế này, hắn cũng sẽ trả lời như vậy.

“Tôi biết là ngon mà.” – Diệp Xán hài lòng, bắt đầu đắc ý nói cho Diệp Tự Minh biết cậu đã điều chỉnh độ ngọt công phu như thế nào, Diệp Tự Minh kiên nhẫn lắng nghe, hai người sóng vai đi tới bãi đậu xe.

Mãi đến khi hai người xếp xong đồ trong cốp xe, ngồi trên xe rồi, Diệp Xán nhìn cốc trà sữa vừa được Diệp Tự Minh cầm lên hút một ngụm rồi đặt ở giữa, bỗng tâm huyết dâng trào nổi lên một suy nghĩ, lặng lẽ nói: “Tôi hơi khát.”

Diệp Tự Minh đang chuẩn bị khởi động xe, nghe thế, phản ứng đầu tiên là định đưa cho cậu cốc trà sữa, nhưng lại gạt ý định này ngay lập tức.

Đồ hắn uống rồi lại đưa cho Diệp Xán, e là cậu sẽ trở mặt tại chỗ mất.

“Anh hai đi mua cho em.” – Hắn cởi dây an toàn: “Em muốn uống gì?”

Diệp Xán nghẹn một chút, không cam lòng liếc nhìn trà sữa của Diệp Tự Minh, nói bóng nói gió: “Bây giờ tôi muốn uống nước luôn, trên xe của anh… Không có nước à?”

“Không có. Bây giờ anh hai đi mua cho em.”

Diệp Tự Minh nói xong định mở cửa xe, bị Diệp Xán đang ngồi trên ghế phó lái kéo lại. Cậu đã nói đến mức ấy rồi, chỉ có kẻ ngu mới không nhớ ra giữa hai người còn một cốc trà sữa, nói cho cùng vẫn là Diệp Tự Minh ghét bỏ cậu, giả bộ nghe không hiểu, thà mở mắt nói mò còn hơn uống chung cốc với cậu. Diệp Xán tức giận cực kỳ, cậu chỉ muốn uống chung với Diệp Tự Minh thôi mà, chuyện cỏn con này còn khiến cậu vui vẻ hơn là hắn vung tay mua một đống đồ đắt tiền cho cậu, thế mà nguyện vọng thấp kém đến thế cũng không có cách nào được thực hiện.

Chi tiết nhỏ làm hỏng việc lớn, thiệt thòi cho cậu còn nghĩ có lẽ lúc Diệp Tự Minh còn nhỏ đối xử tốt với cậu là thật chứ không phải giả vờ.

“Đợi anh mua được thì tôi chết khát từ lâu rồi! Tôi không uống, về nhà mau!”

Diệp Tự Minh không biết tại sao Diệp Xán vừa cười nói rồi lại đột nhiên tức giận, nếu là bốn năm trước hắn sẽ không cho phép em trai cố tình gây sự, nổi nóng thất thường như thế, nhưng bây giờ trình độ khoan dung của hắn với Diệp Xán rất cao, dù không biết vì sao cậu tức nhưng hắn vẫn chiều chuộng ngay lập tức: “Anh hai sẽ đến cửa hàng gần nhất, nhanh lắm, em đợi ba phút là có nước uống luôn, có được không?” 

“Tôi nói không muốn!”

“Đừng nghịch nữa, không phải em khát à?”

Diệp Xán túm lấy góc áo Diệp Tự Minh, vừa xấu hổ vừa tức giận vì ý tưởng ngu xuẩn khi nãy của mình, liên tục giục hắn về nhà: “Không được đi, anh dám xuống xe thử xem! Tôi phải về nhà!”

Diệp Tự Minh thở dài một hơi, Diệp Xán sống chết không cho hắn xuống xe, nhất quyết đòi về nhà, hắn lại không nỡ để em trai chịu khát không quan tâm – từ đây về nhà mất ít nhất nửa tiếng em trai hắn mới có thể uống nước. Diệp Tự Minh cầm cốc trà sữa chỉ còn một nửa, đặt ống hút lên môi Diệp Xán: “Anh hai không đi, em uống tạm cái này được không?”

Diệp Xán sững sờ, không biết tại sao hắn lại đổi ý, Diệp Tự Minh còn tưởng rằng cậu không muốn, hơi rướn người vuốt ve đôi môi khô khốc của cậu. Diệp Xán giật mình hơi co rúm lại nhưng Diệp Tự Minh vẫn không thu tay về, một tay hắn nâng mặt cậu lên, một tay giơ cốc trà sữa: “Môi đã khô thế này rồi, em ngoan nào, nghe lời, anh hai đút cho em.” 

Diệp Xán hoa mắt chóng mặt bị hắn dụ dỗ ngậm ống hút.

Cùng một cốc trà sữa, cả hai người đều không nếm được mùi vị gì.

Một chiếc ô tô đen nhám từ đầu đến đuôi chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe, một lúc sau có người mặc áo đồng phục cấp ba đi ra khỏi góc khuất, rút điện thoại ra gọi cho một người, chỉ hai giây sau bên kia đã nghe điện thoại, Đoạn Duệ hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ đừng giục nữa, chụp được rồi! Con ngồi trong bãi đậu xe hít khói cả nửa ngày trời, hai người này bị điên à? Lên xe mãi không chịu đi…”