Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 63




CHƯƠNG 63

Sau chuyện của mẹ nuôi, nó không thích nói chuyện, lúc ở với bọn ta còn nói, nhưng sau đó lại càng ít nói hơn, A Chí cùng A Dũng suốt ngày ở bên, nó cũng ít nói chuyện với bọn họ. Về sau bắt đầu có các lời đồn khác nhau truyền đến tai bọn ta, rất nhiều người cũng bắt đầu để bọn ta yên.”.

Dương Húc Huy khẽ hít thở sâu, Kim Tại Trung có thể thấy rõ trên mặt anh thoáng mang nét buồn.

“Cách làm việc tuyệt tình của A Hạo đắc tội không ít người, nó rất ít khi nể mặt người khác, nên vẫn có người không phục muốn diệt nó. Lúc A Hạo một mình dường như không ai có thể làm hại nó, người chịu thiệt vẫn luôn là bọn họ, nó nhiều nhất chỉ là bị thương ngoài da. A Hạo mà bị thương nặng, đều là khi bọn ta ở bên nó.”

Tay Kim Tại Trung nắm chắc cuốn album.

Điều người đến bên cạnh là để tiện bảo vệ, gặp nguy hiểm bị thương cũng vì phân tâm bảo vệ thuộc hạ, đại ca như vậy chắc chỉ có mình hắn. Cậu biết lúc bị tấn công trước đây, nếu không phải vì bản thân, hắn cũng sẽ không bị thương như vây.

“Cậu lật tiếp vài trang trong cuốn album đi.”

Một lúc sau, Dương Húc Huy mới nhìn Kim Tại Trung nói. Lúc lật thêm vài trang của cuốn album nhìn thấy hai bức ảnh đó, Tại Trung cả người ngây ngốc.

Là hai bức hình chụp cận cảnh khuôn mặt, dường như có kích cỡ như cuốn album, người trong hình có nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt lại mang một cảm giác hạnh phúc, khiến cho người xem cảm thấy ấm áp. Còn người trong bức ảnh không phải ai khác, chính là cậu, Kim Tại Trung. Nhìn bản thân trong ảnh, còn nhớ rõ hôm đó cả nhà đi ngoại ô chơi, là lúc Trịnh Duẫn Hạo từ Mĩ trở về Trung Quốc.

“Người tiếp tục lật về sau đi.”

Đó là một bức thư ngắn, nét chữ khiến Kim Tại Trung cảm thấy quen thuộc, là của Trịnh Duẫn Hạo.

Ca: Ta có người mình thích rồi, nhưng trừ nguy hiểm ra ta không thể mang lại cho cậu ta bất kì thứ gì. Hơn nữa,, cậu ấy lại không thích ta.

“Biết tôi trả lời thư nó như thế nào không?”

Dương Húc Huy nhìn Kim Tại Trung cười. Kim Tại Trung ngước đầu nhìn anh, không nói gì, lại quay đầu nhìn dòng chữ đơn giản đó.

“Tôi nói, muốn giữ lại cậu ta bên mình, thì phải làm theo cách của ngươi. Kết quả là, nó bế ngươi trở về. Lúc nhìn thấy hai bức ảnh này, tôi liền biết đó là do nó tự chụp, đây là lần đầu tiên nó cầm máy ảnh sau chuyện đó. Trước đó, nhắc đến hai từ máy ảnh trước mặt nó là cấm kị, không ai được phép….”

“Tôi thích hắn, từ lúc đó đã thích hắn rồi.”

Kim Tại Trung ngước đầu nhìn Dương Húc Huy, ngắt lời anh.

Cậu đã sớm thích người đàn ông đó, chỉ là không biết thích nhiều như thế nào, chỉ là vẫn chưa muốn thừa nhận mình đã thích hắn.

“……Kì thực lần đó tôi định sau khi cậu đến Hà Làn, mới tiết lộ thông tin cho nó. Cám ơn cậu đã nguyện ý ở bên nó. Trên đạo ai cũng âm thầm nói nó thích nam nhân là vì chuyện của 20 năm trước, kì thực không phải. Lúc ở nhà trẻ, nó rất thích hôn người khác, nhìn thấy xinh đẹp thì không cần biết là nam hay nữ đều hôn. Những bạn đó hỏi tại sao lại hôn người ta, nó liền nói thẳng “cậu xinh đẹp nên tớ mới hôn cậu, nếu mà xấu xí tớ đã không thèm để ý!” kết quả ngươi biết như thế nào không? Những bé không được hôn đều phát khóc, thầy giáo sau khi hỏi rõ nguyên nhân cũng không biết phải làm sao. Ngày A Chí vừa chuyển đến đã bị hôn, A Dũng có được bài học từ A Chí, nên đã thoát được.”

Dương Húc Huy liền bật cười.

“Duẫn Hạo đã từng hôn anh chưa?”

“Từ nhỏ chúng tôi đã được mẹ nuôi dạy: hôn người thì hôn mặt chứ đừng hôn môi. Nhưng nó còn chẳng thêm hôn mặt tôi, liền leo lên lưng tôi làm nũng. Sau khi học tiểu học cái bệnh đó vẫn không đổi, chỉ có điều kén chọn hơn.”

“Vậy hắn cũng thích nữ nhân, đúng không?”

Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy, nhẹ giọng hỏi. Dương Húc Huy ngước đầu nhìn Kim Tại Trung, biểu tình trở nên nghiêm túc.

“Nếu như cậu là nữ nhân thì nó đã không đem cậu về rồi. Cũng may, cậu là nam nhân, nếu không nó sẽ phải một mình suốt đời rồi.”

Cúi thấp đầu, Kim Tại Trung lật về bức ảnh phía trước, nhìn một lát rồi gấp cuốn album lại.

“Tôi hơi đói rồi, có phải nên dùng cơm trưa rồi không?”

Đứng ở cửa nhà bếp, Dương Húc Huy nhìn Kim Tại Trung đang bận rộn, mỉm cười.

“Nó mà biết cậu ở bếp nhà tôi nấu cơm cho tôi, nhất định sẽ liệt nhà tôi vào danh sách từ chối ở lại.”

“Cơm tôi nấu chỉ có thể ăn được, nhưng không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp, sợ hắn ăn không quen.”

Kim Tại Trung đang thái rau, không ngước đầu lên.

“Tôi nghĩ sẽ ngon hơn bản thân tôi nấu. Nói đến kĩ thuật nấu ăn, thì các món ăn hoang dã của nó là nhất.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên. Sau này có cơ hội thì bảo nó làm cho cậu ăn. Nhưng đừng để nó nấu cơm, nó sẽ nấu thành cháo đấy, ngoài ra cơm còn bị khét nữa.”

Bắc nồi lên bếp, Kim Tại Trung nghiêng đầu cười nhẹ, cho thức ăn vào nồi.

“Được rồi, chỉ còn thiếu canh.”

Kim Tại Trung đặt món cuối cùng lên bàn, liền xoay người đi vào bếp.

“Canh cứ để đó đi, cậu có vào đó cũng chỉ có thể đợi, chi bằng ăn trước. Tôi cũng đói thật rồi.”

Dương Húc Huy nói rồi ngồi xuống, gắp thức ăn cho vào miệng. Kim Tại Trung nhìn vào nhà bếp một cái, rồi ngồi xuống.

“Ân, mùi vị rất khá, nó nhất định sẽ thích. Uh, đúng rồi, cái này cho cậu.”

Đặt chén đũa xuống, Dương Húc Huy từ trong túi áo lấy ra một thứ đưa đến trước mặt Kim Tại Trung. Đặt chén và đũa vừa mới cầm lên xuống, Kim Tại Trung nhận lấy thứ đó. Là sợi dây chuyền, rất đơn giản, một sợi dây bạc xuyên qua một viên thủy tinh, trong viên thủy tinh có một đóa tường vi màu xanh nước biển.

“Vào lúc nó vừa biết đến bi liền vẽ một bức để người ta làm theo, nói là khi lớn lên gặp được người mình thích sẽ tặng nó cho người đó. Nó vốn kẹp trong một cuốn album đặc biệt cố tình chừa chỗ cho người đó, lúc nó đốt album đã văng ra, ta liền nhặt về. Vừa nãy nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên trả cho chủ của nó.”

“Cám ơn.”

Dương Húc Huy còn chưa kịp nói gì, trong bếp đột nhiên truyền đến âm thanh.

“Canh nấu xong rồi.”

Kim Tại Trung đặt dây chuyền lên bàn, lập tức đứng dây. Nhưng dây chuyền lại rơi xuống đất, văng xuống gầm ghế sopha.

“Tiêu rồi.”

“Canh cứ để ta.”

Dương Húc Huy vừa nói vừa đứng dậy, đi vào bếp.

“Thêm một chút gà nữa là được chứ gì?”

“Đúng vậy.”

Kim Tại Trung cúi người xuống đưa tay xuống gầm sopha, không rờ được. Gập người xuống, tai áp xuống nền nhà, mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy, vừa định đưa tay nắm lấy thì mí mắt phải đột nhiên giật giật, động tác của Kim Tại Trung dừng lại, tai dường như nghe thấy âm thanh bất thường.

“Sao rồi? không tới hả? Có cần đẩy sopha ra không.”

Vịn lấy thành ghế, Kim Tại Trung đứng dậy.

“Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng?’

Bụp! Đạn xuyên qua vị trí cạnh nắm cửa, vụt qua, Dương Húc Huy lập tức đè Kim Tại Trung xuống nền nhà.

“Đừng đứng dậy! Mẹ nó, tự nhiên tìm đến đây.”

Đạn liên tục xuyên qua cánh cửa bay vào nhà, trong nhà đã trở thành một mớ hỗn loạn, Dương Húc Huy hiểu được cứ tiếp tục nằm đây họ cũng mất mạng.

“Bò về phía cửa sổ, ở đó có chuẩn bị dây để thoát ra.”

Dương Húc Huy rút súng ra, ở phía sau Kim Tại Trung nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, phòng thủ. Cuối cùng cũng tới bên cửa sổ, Kim Tại Trung vừa định đứng dậy, một tiếng vỡ nát vang lên, khiến Dương Húc Huy sửng sốt, lập tức kéo Kim Tại Trung xuống.

Bùm! Một lực mạnh tác dụng vào làm vỡ cửa kính, cánh cửa tội nghiệp cũng bị văng ra. Kim Tại Trung cảm thấy một nguồn nhiệt lực lớn xông vào người mình sau đó ngã xuống đất, sau đó không còn cảm giác gì nữa.

Lúc Kim Tại Trung tỉnh lại cũng không biết mình đã ngất bao lâu, chỉ là mũi ngửi thấy mùi cháy khét, mở to mắt ra nhiền thấy người ngất đi vẵn đang đè trên người mình, căn nhà đang cháy, Kim Tại Trung bị sặc khói nên ho liên tục.

Vụ nỗ vừa nãy chắc là do đạn bắn vào bình gas trong bếp, còn may là gas còn lại không nhiều.

“A Huy! A Huy!”

Kim Tại Trung lập tức gọi Dương Húc Huy dậy, mở mắt ra thấy Kim Tại Trung bị đè dưới thân, nở nụ cười xin lỗi sau đó nâng người dậy, nhưng vừa cử động một chút, thì một tiếng rên đau thoát ra khỏi khuôn miệng của y, Kim Tại Trung liền nhanh chóng đỡ lấy y.

‘Sao rồi?”

“Không sao.”

Vào lúc Dương Húc Huy nói không sao, Kim Tại Trung đã đỡ y dậy sau đó nhìn xem sau lưng y, liền ngẩn người, lưng áo của Dương Húc Huy đã bị cháy thủng vài lỗ, có thể thấy phần da bị bỏng, tóc phía sau gáy cũng có một ít bị cháy xém, còn trên vùng eo, lưng vẫn còn cắm một mảnh gỗ không nhỏ.