Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 19: Trở lại Quỳnh Tạ




Khi đến Quỳnh Tạ thì bữa tối vừa kết thúc. Người nhà họ Mộc nghe theo yêu cầu của ông cụ Mộc tụ họp cùng ăn bữa tối, lúc này còn chưa rời khỏi.

Mộc Tiểu Thụ đang cởi dây an toàn, quay đầu nói với Kì Tấn Khiêm ở bên cạnh: “Anh ở đây chờ em, hay là lát nữa tới đón em?”

Anh đáp: “Tối nay anh không có sắp xếp gì cả, anh ở đây chờ em.”

Trong nháy mắt mặt mày cô rạng rỡ: “Nếu anh cảm thấy chán thì có thể đi dạo xung quanh. Cảnh sắc nơi này cũng không tệ.” Nghĩ lại cô cảm thấy không ổn, “À, anh hẳn là rất hiểu biết về nơi này, nhà anh hình như cũng ở đây?” Nhà họ Kì quả thật có một ngôi nhà tại Quỳnh Tạ.

Anh lắc đầu: “Đó là nhà của ba mẹ anh, anh rất ít khi đến.”

Cô kinh ngạc: “Anh không sống cùng ba mẹ ư?”

Anh gật đầu: “Họ có cuộc sống của họ, anh đã dọn ra ngoài từ lâu.”

“Cô độc như vậy?” Cô ngạc nhiên.

Anh bật cười, vươn tay gõ trán cô: “Cái đó nên gọi là độc lập.”

Dừng một chút, anh hình như nghĩ tới gì đó, bèn nói thêm: “Tuy rằng anh hiếm khi sinh hoạt cùng ba mẹ, nhưng mà quan hệ giữa anh và ba mẹ rất hòa thuận. Họ luôn luôn tôn trọng quyết định của anh.”

Cô chớp mắt.

Anh nhoẻn miệng cười: “Nói cách khác, họ nhất định sẽ thích em.”

Cô bỗng nhiên có phần ngượng ngùng: “Này này, anh đi mau đi.” Dứt lời cô định bước xuống xe, nhưng thình lình bị tay anh bắt lấy.

Cô vừa quay đầu, đã trông thấy anh nhíu mày có ý xấu.

Cô chợt bừng tỉnh, mau chóng sáp lại gần hôn môi anh: “Anh yêu, em sẽ mau chóng trở lại.”

Anh thấp giọng nói bên tai cô: “Muốn anh cùng em đi vào tăng thêm can đảm không?”

Cô cười khanh khách: “Em tìm ông cụ Mộc nói chuyện, ông ta có thể làm gì em chứ?”

“Đi nhanh về nhanh.” Anh nói.

***

Nhà họ Mộc vừa ăn xong bữa tối, Lâm Tố Âm và Diệp Thục Hoa đang ở trong phòng khách, ông cụ Mộc đã trở về phòng.

Mộc Tâm Nhụy và Thích Diệp Tử đã dùng xong bữa tối, lúc này ngồi trên sofa, trò chuyện thường ngày cùng với Diệp Thục Hoa. Mộc Trạch Tùng hiếm khi ở lại trong phòng, một mình bưng tách trà chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Khi Mộc Tiểu Thụ được người làm dẫn vào trong, Mộc Tâm Nhụy đang cùng Diệp Thục Hoa tán gẫu về phương pháp cắm hoa nào đó. Mộc Tâm Nhụy tinh mắt, mau chóng thoáng thấy hình bóng duyên dáng ở đằng kia, trong nháy mắt câu chuyện bị ngắt ngang. Diệp Thục Hoa đợi hồi lâu cũng chẳng thấy bà ta phản ứng, bèn nhìn theo ánh mắt Mộc Tâm Nhụy, Diệp Thục Hoa cũng sửng sốt. Trong phòng vốn chỉ có âm thanh của hai người đàn bà này, bọn họ vừa im lặng liền thu hút sự chú ý của những người khác.

Thích Diệp Tử khẽ “Ô” một tiếng, sắc mặt chợt trắng bệch. Mộc Trạch Tùng đang thẫn thờ liền nhíu mày hơi quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ sắc mặt anh ta thả lỏng, lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Mộc Tiểu Thụ vốn muốn đi thẳng lên lầu tìm ông cụ Mộc, lúc này bị người trong phòng nhìn chăm chăm, cô không thể không biết ngượng mà làm người trong suốt.

Cô tiến vài bước về phía phòng khách: “Chào buổi tối, tôi tìm Mộc lão tiên sinh.”

Giọng điệu vừa phải, không xa lạ cũng không quá quen thuộc.

Diệp Thục Hoa lên tiếng cười trước: “Đây chẳng phải là Lạc Phân sao? Lớn thế này rồi à. Bây giờ đang làm việc ở đâu?”

Mộc Tiểu Thụ còn chưa kịp cất tiếng, Thích Diệp Tử ở một bên đã nhanh mồm nói: “Hiện tại Lạc Phân đi theo làm việc bên cạnh một ông chủ tiệm quần áo. Rất bận bịu đấy ạ.”

Bán quần áo? Sắc mặt Diệp Thục Hoa hơi kinh ngạc, vẻ khinh thường chợt lóe lên trong mắt, ngay sau đó liền khôi phục lại khuôn mặt tươi cười: “Bán quần áo rất tốt, rèn luyện con người.”

Mộc Trạch Tùng nhíu mày: “Mẹ.”

Diệp Thục Hoa xấu hổ im bặt.

Mộc Tiểu Thụ chẳng hề để tâm, ý cười trên mặt vẫn không giảm: “Tôi đi lên tìm Mộc lão tiên sinh trước. Xin lỗi không thể tiếp chuyện.”

Mộc Tâm Nhụy hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Mộc Trạch Tùng ngắt ngang. Anh ta đứng lên, đi về phía Mộc Tiểu Thụ: “Ông nội ở phòng sách, anh đưa em đi.”

Sắc mặt Diệp Thục Hoa hơi thay đổi, muốn kéo tay áo Mộc Trạch Tùng, thế nhưng bị anh ta tránh né.

Anh ta đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Đi theo anh.”

Cô gật đầu: “Cám ơn.”

Bước chân đi trên bậc thang của anh ta hơi khựng lại: “Đừng khách sáo như vậy.”

Cầu thang của nhà họ Mộc vẫn như tám năm trước, không hề đổi mới chút nào. Ngay cả màu sắc hoa văn của tấm thảm cũng chẳng thay đổi.

Hành lang tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng bước chân vững vàng của Mộc Trạch Tùng, cùng với tiếng bước chân cố ý thả nhẹ của Mộc Tiểu Thụ.

“Mấy năm nay, em sống tốt chứ?” Mộc Trạch Tùng ở đằng trước phá vỡ sự yên lặng.

Mộc Tiểu Thụ đáp: “Rất tốt. Còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều.” Giọng cô êm dịu, vài chữ ngắn ngủi đã khiến anh ta nghe ra sự bình thản của cô vào lúc này.

Anh ta nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Anh thì sao?” Cô hỏi.

“Vẫn như xưa.” Anh ta đáp.

Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Nghe nói anh chuẩn bị đi theo con đường chính trị? Em còn tưởng rằng anh sẽ trở thành một nhà vật lý học. Hồi bé, nhìn anh rất giống một nhà khoa học.” Giọng điệu vô tình mang theo mấy phần tinh nghịch.

Anh ta mỉm cười: “Nhà khoa học? Quá xa vời, chỉ là giấc mộng hồi bé.”

Cô cũng cười.

Đột nhiên, anh ta hỏi cô một câu: “Mấy năm nay, Lạc Kỳ có liên lạc với em không?”

Cô sửng sốt: “Không có. Sao thế?”

Anh ta cười khổ: “Từ khi em rời khỏi nhà họ Mộc, Lạc Kỳ chưa bao giờ trở về.”

Trong lòng cô hồi hộp: “Là…vì em?”

Anh ta lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn là vậy. Chuyện của em người trong nhà luôn giấu diếm Lạc Kỳ, cô ấy không hề biết. Sau khi cô ấy ở Mỹ một năm, người nhà gọi cô ấy trở về…xem mắt.”

Cô giật khóe miệng, hình như đoán được tiếp đó xảy ra chuyện gì.

“Cũng chính vào lúc này cô ấy biết chuyện của em.” Anh ta chậm rãi nói, “Cô ấy nói, cô ấy không về nữa. Sau khi lấy được học vị thì ở lại Mỹ.”

Cô hơi kinh ngạc: “Chỉ là lời giận dữ phải không?”

Anh ta nhìn cô: “Có phải là lời giận dữ hay không thì anh không biết. Suy cho cùng, số lần cô ấy trực tiếp liên lạc với anh rất ít. Chỉ có một lần, cô ấy trò chuyện với anh, cô ấy nói…” Dừng một chút, hồi lâu sau anh ta mới lên tiếng, “Cô ấy nói, nhà họ Mộc đã khiến trái tim cô ấy băng giá.”

“Bác cả nói thế nào?” Cô chợt hỏi.

Anh ta đáp: “Phản ứng của bác cả rất bình tĩnh, nhưng nghe mẹ anh nói, hình như bác ấy rất tức giận.”

“Bà ấy cắt đứt nguồn sinh hoạt của Lạc Kỳ?” Cô chắc chắn.

“Phải,” anh ta gật đầu, “Nhưng Lạc Kỳ không cần, cô ấy ở Mỹ đã có thể tự túc từ lâu.”

Cô hiểu rõ, trong mắt mang theo mấy phần ý cười. Mộc Lạc Kỳ, thông minh cởi mở như vậy, ở đâu cũng có thể sống tốt.

“Hiện tại thì sao?” Cô hỏi, “Hiện tại Lạc Kỳ đang ở đâu? Thật sự ở lại Mỹ ư?”

“Không.” Anh ta cười khổ lần nữa, “Cô ấy đang ở Nam Tư.”

Cô ngạc nhiên.

“Cô ấy là phóng viên thường trú, đi sang Nam Tư.” Giọng nói anh ta hơi khàn, “Cô ấy luôn làm theo ý mình, chưa bao giờ biết có người sẽ lo lắng cho cô ấy.”

Cô than thở: “Vậy xem ra, trong thế hệ của chúng ta, chỉ có anh là đi con đường thuận lợi nhất.”

Anh ta sửng sốt: “Em…đã gặp Tiểu Bách?”

Cô dời tầm mắt, chợt thốt ra nghi vấn trong lòng: “Anh có biết rốt cuộc chuyện Tiểu Bách là sao không?” Mặc dù Mộc Trạch Bách thẳng thắn với cô, nhưng cô biết, đó không phải là toàn bộ.

Anh ta nghiêm nghị: “Cho dù thế nào, em hãy nghe anh nói, cách…”

Đột nhiên, cánh cửa nằm trên hành lang lặng lẽ mở ra.

Trong phòng sách có một lão bộc đi ra: “Mộc tiểu thư, lão gia mời cô vào.”

Mộc Tiểu Thụ ngẩn ngơ, nghe kịp câu cuối cùng của Mộc Trạch Tùng.

“Cách xa Mộc Trạch Bách một chút.”

Lúc này, cánh cửa đã khép lại.

Trong phòng sách đốt hương trầm nhàn nhạt, ánh sáng bên trong dịu nhẹ, so với mờ tối thì quả thật cách biệt một trời.

Mộc Tiểu Thụ đột nhiên có phần chưa thích ứng. Câu cuối cùng của Mộc Trạch Tùng rốt cuộc là có ý gì?

“Lạc Phân.”

Một câu Lạc Phân, khiến cô lấy lại tinh thần.

Cô ngước mắt, nhìn sang ông lão ngồi trên ghế. Tám năm không gặp, à không, nói đúng ra là chín năm, ông ta trông già hẳn đi, con người trước đó vốn chưa bao giờ chịu ngồi xuống, hiện giờ cũng thua cho thời gian, yếu ớt dựa trên lưng ghế.

Mộc Thác Lương nhìn cô, ánh mắt lại dường như xuyên qua cô.

Thật lâu sau, ông ta khẽ than thở: “Giống quá. Thật là giống quá.”

Mộc Tiểu Thụ ngờ vực. Giống ai? Giống ba cô ư?

Có điều không quan trọng, giống ai cũng không quan trọng, chỉ cần không giống Mộc Thác Lương là tốt rồi. Cô chỉnh đốn dòng suy nghĩ, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tới đây là muốn thu hồi tranh vẽ của ông ngoại tôi. Tôi biết trong tay ngài có năm cuộn.”

Mộc Thác Lương ngẩn người, nói: “Cháu vì năm cuộn tranh kia mà trở về?”

Mộc Tiểu Thụ sửa lại: “Tôi vì năm cuộn tranh kia đến thăm ngài. Ngài ra giá đi.”

Mộc Thác Lương nhất thời không nói gì.

Sau một lúc lâu, ông ta khẽ khàng nở nụ cười: “Tranh không phải không thể đưa cho cháu. Nhưng trước đó, cháu phải giúp ta giải đáp bí mật nằm trên năm cuộn tranh đó.”

Bí mật? Mộc Tiểu Thụ ngỡ ngàng. Trên tranh của ông ngoại còn ẩn giấu bí mật sao? Sao cô không biết?

“Được.” Cô nhận lời, “Tôi sẽ cố hết sức.” Cô sợ ông cụ Mộc sẽ đổi ý.

“Đêm nay tới đây thôi.” Ông ta khoát tay, “Hôm nào ta đưa cháu đi xem tranh.”

Mộc Tiểu Thụ cũng không đòi hỏi gì thêm nữa. Cô vốn tưởng rằng nhất định sẽ trải qua một trận tranh cãi kịch liệt, không ngờ ông cụ Mộc dễ dàng buông tay như vậy.

Trái tim căng thẳng dần dần thả lỏng.

Thế là cô xoay người, tay cầm nắm cửa định rời khỏi.

Vừa định xoay nắm cửa, cô chợt nghe thấy ông cụ đằng sau cất tiếng.

“Lạc Phân à, công việc hiện tại của cháu là gì thế?”

Mộc Tiểu Thụ đáp: “Nhà thiết kế thời trang.”

Ông ta chầm chậm thốt ra một câu: “Tranh của cháu, cũng tiền bạc khó mà mua được như ông ngoại cháu phải không.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt, chẳng biết nên đáp lại thế nào.

Ông ta lại nói tiếp: “Tại sao cháu không làm diễn viên múa chứ?”

Mộc Tiểu Thụ im lặng. Sau một lúc lâu, cô lạnh lùng nói: “Bản tính tôi bướng bỉnh từ bé, sau khi bà ngoại qua đời cũng không còn ai quản thúc tôi tập múa, đương nhiên không thể trở thành diễn viên múa.”

Ông ta không nói gì.

Mộc Tiểu Thụ không dừng lại, xoay nắm cửa đi vào hành lang mờ tối.

Hành lang vẫn rất yên tĩnh như trước. Cô từ cầu thang bước xuống, mới vừa đến chỗ ngoặt liền bị người khác ngăn chặn đường đi.

Dựa vào đèn áp tường hơi mờ, cô nhận ra người tới.

Là Lâm Tố Âm.

Đây là lần thứ hai cô đối mặt với Lâm Tố Âm kể từ khi quay về thành phố N. Lần đầu tiên là tại hôn lễ của Đan Kha Oanh, lần thứ hai là tại chỗ ngoặt cầu thang mờ tối lúc này.

“Mộc Trạch Bách ở đâu?” Lâm Tố Âm lạnh lùng nói.

Mộc Tiểu Thụ bình tĩnh, giọng nói không hề có chút sợ sệt: “Bà làm mẹ không biết, lại đi tới hỏi tôi?”

Dưới đèn tường, ánh mắt Lâm Tố Âm có vẻ mờ mịt: “Tôi biết cô quyến rũ Kì Tấn Khiêm, cô cho là cô có thể dựa vào cậu ta cả đời ư?” Giọng nói của bà ta càng ngày càng lạnh lùng, “Đợi đến một ngày cậu ta chơi cô chán rồi, cô sẽ khóc cho coi.”

Sắc mặt Mộc Tiểu Thụ không hề thay đổi: “Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây.” Dứt lời cô muốn vòng qua người bà ta.

Lâm Tố Âm duỗi cánh tay ra, ngăn cản đường đi: “Nói cho tôi biết Mộc Trạch Bách đang ở đâu. Hiện tại nó hồi phục sao rồi? Các người có chăm sóc tốt cho nó không? Tay nó thế nào rồi? Nó…” Âm thanh của bà ta ngày càng sốt ruột, thâm quầng dưới mắt mặc cho đồ trang điểm cao cấp cũng không che giấu được.

Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Thế nhưng Mộc Tiểu Thụ chợt nhíu mày: “Hồi phục? Bà làm sao biết được Tiểu Bách bị thương? Còn nữa, bà nói tay Tiểu Bách làm sao hả?”

Lâm Tố Âm chợt im bặt.

Sắc mặt Mộc Tiểu Thụ càng ngày càng khó coi: “Bà nói đi, tay Tiểu Bách làm sao hả? Bà cũng biết tay Tiểu Bách xảy ra chuyện gì ư?” Có người muốn phế hai tay của Mộc Trạch Bách, việc này chỉ có cô và Mộc Trạch Bách biết, làm sao Lâm Tố Âm biết được?

Sắc mặt Lâm Tố Âm biến đổi nhanh chóng: “Tôi biết cái gì? Tôi muốn cô nói cho tôi biết con trai tôi đang ở đâu?! Cô mau nói đi, nó đang ở đâu hả?!”

“Cô là đồ sao chổi! Từ khi cô ở nhà họ Mộc, chị em của cô đều biến thành cái gì hả? Năm đó nên cho cô chết ở cái công xưởng bỏ hoang kia đi! Cô…”

Mộc Tiểu Thụ hoảng hốt nói không nên lời. Cô run giọng nói: “Năm đó bà biết chuyện Phù Dụ muốn bắt cóc tôi?”

Nhưng cô không chờ được Lâm Tố Âm trả lời. Mộc Trạch Tùng đi qua giữ cánh tay của Lâm Tố Âm, ngăn trở bà ta tiến thêm một bước trở nên phát cuồng: “Lạc Phân…em đi trước đi…”

Lúc này Mộc Tiểu Thụ mới như tỉnh từ trong mộng, cô lảo đảo chạy xuống cầu thang.

Cho đến khi chạy vào bóng đêm lành lạnh, cô mới lấy về ý chí từng chút một.

Nhất thời, cô có phần mù mờ. Cô vốn tưởng rằng mình biết rõ sự việc, nhưng hình như lại sa vào một đống sương mù.

Quỳnh Tạ, Quỳnh Tạ. Thật sự là một nơi đáng sợ tựa như vũng bùn.

“Tiểu Thụ?” Có người đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Nụ hôn ấm áp dừng trên trán cô: “Sao vậy? Đã nói trước để anh đi cùng tăng thêm can đảm mà.”

Cô bỗng dưng muốn khóc: “Kì tiên sinh, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?”

Anh sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “À, bỏ rơi em, thế anh đi đâu tìm một cái đuôi nhỏ giống y như đúc đây?”

“Sao em lại biến thành cái đuôi nhỏ rồi?” Cô nín khóc mỉm cười, “Mấy năm nay em rèn luyện bản thân trở nên thật mạnh mẽ độc lập đấy.”

Anh cười: “Ừm, anh biết. Nhưng mà em không cảm thấy ý nghĩa tồn tại của anh chính là để em không cần trở nên mạnh mẽ độc lập sao?” Anh sờ mũi, làm như rất tủi thân, “Xem ra anh rất thất bại rồi.”

Cô nằm trong lòng anh cười khanh khách.

Cô kê đầu lên vai anh, nhìn màn trời xanh thẫm.

Dù rằng Quỳnh Tạ chẳng có gì tốt, suy cho cùng nó vẫn để cô gặp anh ở đây.