Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 21: Florence




phía Bắc.

Mộc Tiểu Thụ ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông trung niên để râu mép ngồi ở bàn bên cạnh đang nhìn cô cười.

“Cám ơn.” Cô cười dùng tiếng Ý đáp lại.

“Cô đến từ đâu vậy?” Người đàn ông hiền hòa nói.

“Trung Quốc.” Cô đáp.

Ông ta nhoẻn miệng cười: “Trung Quốc? Tôi thích quốc gia đó. Nơi ấy sản sinh rất nhiều nhà nghệ thuật, nhất là nhà nghệ thuật am hiểu hội họa.”

Cô tò mò: “Ông thích vẽ tranh.”

Ông ta nhướn mày: “Chỉ giới hạn trong việc thưởng thức mà thôi, dù sao hội họa cần phải có thiên phú. Thật đáng tiếc, tôi không có đôi tay biết vẽ vời.”

Cô nhịn không được mỉm cười.

“Nếu cô không ngại, có thể bán một bức cho tôi không?” Ông ta chỉ một bức tranh trong tay cô, ánh mắt đầy vẻ yêu thích, “Giá cả thế nào cũng được. Giá có bao nhiêu cũng đáng.” Cuối cùng ông ta nháy mắt với cô.

Cô do dự: “Đây là tranh của người yêu tôi…”

“Là cậu ấy ư?” Ông ta chỉ đằng trước.

Phía trước, Kì Tấn Khiêm đang đi về bên này. Anh kéo ghế ra, ngồi đối diện Mộc Tiểu Thụ: “Sao thế?” Anh hỏi nhìn cô.

“Xin hỏi, cậu là Jim Qi phải không?” Người đàn ông để râu mép chợt cất tiếng.

Kì Tấn Khiêm quay đầu lại, lịch sự gật đầu: “Là tôi.”

Ông ta hơi kích động: “Tôi là Celio Antonioni, năm năm trước tại hội triển lãm nghệ thuật La Mã tôi đã nhìn thấy tác phẩm của cậu.” Ông ta nói năng hơi lộn xộn, “Cậu có thể bán một bức tranh của cậu cho tôi không? Tiền không thành vấn đề.”

Kì Tấn Khiêm hơi nhíu mày: “Đã lâu rồi tôi không vẽ tranh.”

Celio nghi hoặc chỉ vào tranh trong tay Mộc Tiểu Thụ: “Những cái này không phải do cậu vẽ sao?”

Kì Tấn Khiêm nở nụ cười: “Những bức này là tôi vẽ cho vợ tôi, không dùng để mua bán.”

Celio trông tiếc nuối, nhưng vẫn không quên nghĩ cách tới cùng: “Tôi chỉ muốn một bức, cất giữ làm kỷ niệm.”

Kì Tấn Khiêm nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Nếu không thì thế này đi. Ông lấy ra một bức tranh mà ông sưu tầm để trao đổi với tranh của tôi, ông thấy thế nào?”

Celio sửng sốt, dè dặt hỏi: “Cậu muốn bức tranh nào của tôi?”

Kì Tấn Khiêm nói: “Tôi rất thích tranh vẽ của lão tiên sinh Tạ Hoài Chương, lấy tranh của ông ấy trao đổi với bất cứ bức tranh nào ở đây, ông thấy sao?”