Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 41: Ngoại truyện: Mặt trời mùa đông




Kì đại đại và Kì tiểu tiểu được sinh ra vào mùa đông tuyết rơi.

Hai đứa bé dày vò mẹ đủ một ngày một đêm.

Khi Mộc Tiểu Thụ được đẩy ra phòng sinh, thần trí đã hơi rã rời. Ấn tượng cuối cùng của cô, chính là đôi tay nắm chặt tay mình.

Đôi tay vẫn luôn điềm tĩnh thản nhiên kia giờ đây lại đổ đầy mồ hôi.

Một âm thanh khẽ khàng kề sát tai cô: “Vợ ơi, đứa bé rất khỏe mạnh. Là con trai, sinh đôi.”

Cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Lần thứ hai tỉnh lại thì đã là chập tối. Cô thế mà đã ngủ một ngày.

“Cho em nhìn con.” Cô mở mắt ra câu đầu tiên là muốn nhìn em bé.

Kì Tấn Khiêm bồng con đến trước mặt cô.

Hai em bé mặt nhăn nhíu lại, co người tròn vo.

Cô chọc chọc khuôn mặt bọn nhỏ, một đứa trong đó nghiêng đầu, nhắm mắt lại ngáp thật to.

Mặt mày cô tươi rói: “Đứa bé nhỏ quá, anh có muốn cùng qua đây chơi không?”

Anh nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Em bé mới sinh đều nhỏ như vậy. Còn nữa, bọn nhỏ không phải món đồ chơi.”

Nhưng cô nhịn không được làm sao đây? Lúc thì chọc hai má em bé, lúc thì quẹt mũi em bé, yêu thích không muốn rời tay. Cô vừa tự chơi tự vui, vừa ngẩng đầu nói với anh: “Anh xem, là em sinh đó.” Cô tràn đầy đắc ý.

Anh nở nụ cười: “Đúng, rất lợi hại.” Dứt lời anh cầm hộp cơm đến trước mặt cô, “Ăn một chút đi.” Từ khi cô mang thai, anh đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày đến sắp xếp ẩm thực của cô.

Cô say sưa chơi với con trai, không chìa tay ra cầm thìa. Anh liền cầm thìa đút cô từng miếng một, động tác thuần thục trôi chảy, giống như hồi trước đã làm quen rồi.

Sau khi ăn uống no bụng, cô hơi mệt mỏi, theo thói quen tựa vào lòng anh.

“Kì tiên sinh, anh làm bố rồi.” Cô cười nói.

Anh cúi đầu nở nụ cười, cái cằm vuốt ve trên đỉnh đầu cô: “Ừm, cảm ơn Kì phu nhân sinh hai bảo bối cho anh.”

Cô bỗng nhiên có chút ủ rũ: “Nếu là thai long phượng thì tốt hơn rồi. Một bé trai một bé gái.” Sau đó cô quay đầu hỏi, “Nếu không chúng ta sinh thêm một bé gái đi.”

Anh đột nhiên nắm chặt tay cô: “Không cần, có hai đứa là đủ rồi.”

Cô đương nhiên nhận ra sự khẩn trương của anh, vì thế cô sờ mặt anh: “Sao vậy?”

Anh lắc đầu, không nói gì.

Anh không dám nhớ lại dáng vẻ đau đớn của cô một ngày một đêm trước.

Cô khăng khăng muốn sinh đẻ tự nhiên, nói rằng như thế tốt cho em bé. Vì thế anh chỉ đành lén chạy đi tư vấn nhiều lần.

Sau khi có đủ các mục kiểm tra, nhận được sự cam đoan của mấy vị bác sĩ chủ nhiệm, anh mới về nhà, ôm cô nói: “Được, em muốn sinh thế nào thì sinh thế ấy.” Nhưng nhịp tim anh vẫn như đánh trống.

Một ngày một đêm đó, đối với anh không khác gì sự hành hạ.

Anh chưa bao giờ khẩn trương sốt ruột như vậy, gần như sụp đổ. Trời sáng lại tối, tối lại sáng.

Cho đến khi tia sáng hừng đông xuyên qua cửa sổ phòng sinh chiếu rọi hai tay bọn họ nắm chặt, tiếng khóc trẻ con vang lên phá vỡ sự lo lắng của anh.

Trái tim anh rốt cuộc yên ổn.

Anh không bao giờ muốn trải qua sự đau khổ như vậy nữa.

Cô thấy anh không nói lời nào, bèn cười nói: “Được rồi được rồi, không sinh không sinh nữa, hai đứa là đủ rồi. Nhìn bộ dạng xoắn xuýt của anh kìa.”

Anh nghe cô nói chợt bật cười, ôm cô càng chặt hơn.

“Nên đặt tên gì cho con đây?” Cô hỏi.

Anh nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Hai đứa sinh vào rạng sáng mùa đông, thế thì gọi là Kì Mộc Đông và Kì Mộc Dương, em thấy thế nào?”

Cô đọc lên hai cái tên này, sau đó mặt mày tươi tắn: “Tốt lắm, tên anh đặt đương nhiên hay rồi.”

Kì Mộc Đông. Kì Mộc Dương.

Em là ánh mặt trời mà ông trời ban cho anh.

Hai con là hai ánh mặt trời mùa đông mà em mang đến cho anh.