Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 7: Mặt dây pha lê




Trích dẫn: Nhẫn kim cương? Trong lúc sửng sốt Mộc Tiểu Thụ đã bị người đàn ông bên cạnh dẫn vào tiệm trang sức.

Hai má cô ửng đỏ, vội kề tai Kì Tấn Khiêm nói: “Này, chỉ là lừa bọn họ thôi mà, sao anh lại làm thật hả?”

Kì Tấn Khiêm đã đi tới trước tủ bày hàng nghiêm túc ngắm nghía kiểu nhẫn: “Ai nói lừa bọn họ? Không thì tại sao anh bảo em ở đây đợi anh?”

Mộc Tiểu Thụ ngẩn ngơ, trong giọng nói có phần không xác định: “Anh nghiêm túc hả?”

Kì Tấn Khiêm thản nhiên liếc nhìn cô: “Em cho là thế nào?”

Mộc Tiểu Thụ nghẹn lời, sau một lúc lâu, cô lại cảm thấy có điểm bất thường: “Tại sao không nói một tiếng với em trước?”

Nhân viên trong tiệm lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đã đi tới, nhiệt tình giới thiệu vài kiểu dáng trang sức hoàn mỹ của cửa tiệm.

Kì Tấn Khiêm vừa lắng nghe, vừa nói với Mộc Tiểu Thụ: “Theo như lời em thì em bằng lòng rồi sao?”

Mộc Tiểu Thụ tức tối nghiến răng nghiến lợi, anh lần mò cánh cửa số mệnh của cô chuẩn như vậy. Cô nhỏ giọng kháng nghị: “Em còn chưa ưng thuận sự theo đuổi của anh đâu.”

Kì Tấn Khiêm liếc nhìn cô, ngữ khí đầy vẻ dĩ nhiên: “Dù sao người anh muốn kết hôn chỉ có em, chiếc nhẫn này mua sớm mua muộn thì có gì khác biệt chứ?”

Mộc Tiểu Thụ xoay vòng con ngươi, bỗng nhiên cười nói: “Ai nói anh muốn kết hôn với em thì em sẽ lấy anh hả?”

Sắc mặt Kì Tấn Khiêm vẫn không thay đổi: “Không sao. Đến lúc đó cướp lấy em là được, em không bằng lòng thì cũng phải bằng lòng.”

Nói năng không lý lẽ như vậy?! Mộc Tiểu Thụ trợn tròn mắt.

“Lấy cái này cho tôi xem thử.” Kì Tấn Khiêm chỉ vào sợi dây chuyền pha lê trong tủ kính nói.

Ơ? Sao lại biến thành dây chuyền rồi? Ý nghĩ vừa mới chuẩn bị xong trong đầu chợt nghẹn tại cổ họng, cô ngớ ra chẳng nói được câu nào.

Thiết kế của sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo. Mặt dây là một cái cây nhỏ bé, tán cây và thân cây được trau chuốt rất tỉ mỉ.

Mộc Tiểu Thụ nhìn một cái là yêu thích sợi dây chuyền này.

Kì Tấn Khiêm mỉm cười, giúp cô đeo dây chuyền vào cổ.

Cần cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh xắn, còn thêm vào sợi dây chuyền pha lê giản dị mà thanh nhã, không biết là dây chuyền làm nổi bật người đeo, hay là người đeo làm nỗi bật sợi dây pha lê kia.

Nhân viên cửa tiệm hưng phấn tán thưởng khí chất trời sinh của Mộc Tiểu Thụ, nhưng cô chỉ vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ không nói gì.

Đầu ngón tay lướt qua, có chữ cái khắc sau lưng mặt dây.

Nhỏ bé mà tinh xảo, chính là viết tắt họ của cô.

Mộc Tiểu Thụ giương mắt nhìn Kì Tấn Khiêm, cô trông thấy khóe miệng anh chứa ý cười, con ngươi màu xanh nhìn cô chăm chú.

Một câu đối thoại cũng không có, nhưng còn hơn cả ngàn lời vạn chữ.

Mộc Tiểu Thụ bại trận trong tầm mắt nóng cháy của anh, cô quay đầu đi hỏi nhân viên: “Sợi dây này bao nhiêu thế?”

Cô nhân viên cười ngọt ngào: “Nếu cô thích thì tặng cho cô.”

Cửa tiệm trang sức lâu đời, đồ trang sức đơn giản nhất giá cả cũng không rẻ, càng chưa nói đến sợi dây chuyền pha lê này là hàng làm theo yêu cầu.

Làm sao có thể không lấy tiền tặng cho người chẳng có liên quan?

Mộc Tiểu Thụ dùng ánh mắt hỏi dò nhìn Kì Tấn Khiêm. Anh đi qua, ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Vốn là định tặng em ba năm trước, để chúc mừng tròn năm năm ước hẹn.” Cũng như chúc mừng cô gái của anh đã trưởng thành.

Nhưng chẳng ngờ âm kém dương sai, muộn ba năm trời.

Lần đầu tiên Mộc Tiểu Thụ hối hận năm đó tại sao lại nóng nảy đưa ra quyết định.

Ở phía sau, âm thanh trầm thấp của anh vang lên lần nữa: “Không nhìn thấy nhẫn kim cương, có phải hơi thất vọng không?”

Cô phì cười một tiếng.

Anh nghiêm túc nói: “Nhẫn kim cương đã có rồi, nhưng phải vào thời điểm đặc biệt mới đeo cho em.”

Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Khi nào thì mới coi là thời điểm đặc biệt?”

Anh dường như nghiêm túc suy tư một lúc lâu: “Ít nhất là trước khi để em sống chung với anh.”

Cô buồn cười. Thật là lúc nào cũng tính đến chuyện sống chung.

“Ồ, dây chuyền của cô kia đẹp quá. Tôi cũng muốn một sợi như vậy có được không? Vừa lúc phối hợp với lễ phục.”

Một giọng nữ êm ái ngọt ngào truyền đến. Mộc Tiểu Thụ không khỏi quay đầu lại, trông thấy một cô gái trẻ tuổi khoát cánh tay của một người đàn ông, đang nhìn về phía này.

Cô gái mặc chiếc váy màu hồng vừa người, trang điểm xinh đẹp, mặt mày quyến rũ. Người đàn ông mặc âu phục, dáng người cao ngất, thái độ phong lưu.

Đều là người mà Mộc Tiểu Thụ quen biết.

Cô gái rõ ràng là học trò của Từ Linh, Đinh Tuyết Di. Người đàn ông là người bạn nhiều năm không gặp của Mộc Tiểu Thụ, Đan Bá Phi.

Xa cách gần mười năm, dung mạo của Đan Bá Phi cũng không thay đổi gì lắm, chỉ có vẻ ngang ngạnh của anh ta đã biến mất. Cặp mắt hoa đào khiến cho vô số thục nữ thế gia tan nát cõi lòng hiện giờ đã lắng đọng một cảm giác khác, không còn nhìn thấy vẻ lỗ mảng của năm đó.

“Đan Bá Phi, đã lâu không gặp.” Cuối cùng Mộc Tiểu Thụ lên tiếng chào hỏi trước. Trong lòng cô có phần bất an, cảnh tượng chia tay năm đó thật sự không phải là ký ức tốt đẹp. Cô không biết anh ta còn nhớ hay không, nhưng cho dù thái độ của anh thế nào thì cô vẫn phải bình tĩnh. Cho dù anh ta đối đãi với cô ra sao, cô vẫn xem Đan Bá Phi là bạn của mình.

Đinh Tuyết Di hiển nhiên nhận ra Mộc Tiểu Thụ, trong giây lát đôi mắt cô ta tràn đầy cảnh giác.

Đan Bá Phi ngược lại cong khóe miệng, ôn hòa nói: “Mộc Tiểu Thụ, thật là đã lâu không gặp rồi.”

Chỉ một câu thôi, đã khiến trái tim treo cao của Mộc Tiểu Thụ được đặt xuống.

Tầm mắt Đan Bá Phi bay sang phía sau Mộc Tiểu Thụ: “Vị này là?”

Mộc Tiểu Thụ kéo cánh tay Kì Tấn Khiêm, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bạn trai tôi, Kì Tấn Khiêm.” Cô quay đầu nói với Kì Tấn Khiêm, “Đây là bạn em, Đan Bá Phi.”

Kì Tấn Khiêm gật đầu, coi như chào hỏi Đan Bá Phi.

Mộc Tiểu Thụ giới thiệu xong, nhưng chẳng thấy Đan Bá Phi giới thiệu Đinh Tuyết Di.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí hơi ngột ngạt.

Đinh Tuyết Di mỉm cười, thoải mái cất tiếng: “Tôi là bạn gái của Bá Phi. Kì tiên sinh chúng ta đã từng gặp mặt, tôi là học trò cuối cùng của tổng giám đốc Uren Alley Xu.” Sau đó cô ta nói với Mộc Tiểu Thụ, “Tổng giám đốc Mộc, Uren chúng tôi đã nhận đơn hàng thiết kế lễ phục tiệc cưới cho Đan thị, coi như bất phân thắng bại với TRsam các vị.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt. Mặc dù khi nhìn thấy Đinh Tuyết Di xuất hiện cùng Đan Bá Phi, trong lòng cô mơ hồ đã có đáp án, nhưng lúc này nghe cô ta mở miệng nói thẳng như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Thế là, cô theo bản năng nhìn sang Đan Bá Phi.

Đan Bá Phi chẳng nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Trong ánh mắt hoa đào hơi nhếch lên kia lại không nhìn ra một chút cảm xúc.

Nếu là bình thường, Mộc Tiểu Thụ nhất định sẽ châm chọc Đinh Tuyết Di rất thủ đoạn, nhưng đối mặt Đan Bá Phi, cô làm sao cũng không nói nên lời. Thế là cô cười nói: “Chúc mừng cô Đinh.”

Đinh Tuyết Di cười ngọt ngào, yểu điệu tựa đầu trên vai Đan Bá Phi: “Thế thì, tổng giám đốc Mộc, Kì tiên sinh, hai người tiếp tục, tôi và Bá Phi đi trước.” Chân sắp bước ra, ai ngờ Đan Bá Phi ở bên cạnh không hề nhúc nhích.

“Không phải em muốn mua dây chuyền sao? Chọn đi.” Lông mày Đan Bá Phi hơi nhướn lên, đôi mắt đầy dịu dàng nhìn sang Đinh Tuyết Di.

Đinh Tuyết Di vừa mừng vừa lo.

“Tôi thấy cái này không tệ, em thử xem?” Đan Bá Phi chỉ vào một mặt dây hình trái tim nằm trong tủ kính.

Nhân viên ở một bên lập tức lấy ra: “Đan tổng rất tinh mắt, đây là kiểu mới nhất mùa này của tiệm chúng tôi…”

Kì Tấn Khiêm ôm eo Mộc Tiểu Thụ, chào tạm biệt: “Hai người từ từ chọn, chúng tôi đi trước.”

Phút chốc, trong tiệm chỉ còn lại Đan Bá Phi và Đinh Tuyết Di là khách hàng.

Cô nhân viên ra sức giới thiệu sợi dây chuyền hình trái tim kia, Đinh Tuyết Di cũng càng nhìn càng thích sợi dây đó. Cô ta quay đầu nhìn Đan Bá Phi: “Em đeo đẹp không?”

Đan Bá Phi hơi đãng trí: “Em thích là được rồi.”

Đinh Tuyết Di làm sao không nghe ra sự qua loa trong lời nói của anh ta. Cô ta làm như không có gì cười nói: “Vậy cái này đi, được không?”

Đan Bá Phi không nói gì. Ở bên cạnh, cô nhân viên nhanh nhẹn đã đóng hộp sợi dây từ trước, đưa qua bàn tiếp tân.

Đinh Tuyết Di khoát cánh tay Đan Bá Phi lần thứ hai. Tuy rằng trong lòng rất tò mò, nhưng cô ta không hỏi câu nào. Từ trước đến nay cô ta luôn biết khi nào nên có chừng có mực, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta có thể đứng bên cạnh cậu hai nhà họ Đan.

“Anh ta chính là người bạn biết ủ rượu mà em từng kể?” Kì Tấn Khiêm vừa đeo dây an toàn cho Mộc Tiểu Thụ vừa hỏi.

Mộc Tiểu Thụ yêu thích sợi dây chuyền nắm mãi không buông, cô đáp: “Đúng vậy. Có điều em vốn cho rằng anh ấy sẽ không coi em là bạn nữa.” Không ngờ anh ta vẫn còn nhớ.

Kì Tấn Khiêm khởi động xe, nói: “Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn còn nhớ em, vui vẻ chào hỏi em, có thể thấy được anh ta không để trong lòng chuyện năm đó. Nỗi áy náy mà em cất giữ nhiều năm chỉ là tự chuốc phiền toái thôi.”

Chút ấm ức cuối cùng trong lòng Mộc Tiểu Thụ hoàn toàn trở thành hư không. Cô cười khanh khách nghiêng người, mau chóng hôn lên má anh một cái.

Kì Tấn Khiêm nở nụ cười: “Em vui vậy à.”

“Vui, em vui lắm.” Nói xong, cô liền cầm lấy mặt dây hình cái cây rồi hôn lên đó.

“Chỉ có một sợi dây chuyền mà đã vui vẻ thế này, có tiến bộ.” Ý cười của anh càng đậm hơn.

Cô hiếm khi không so đo với anh: “Hôm nay biểu hiện của anh tốt lắm, cho anh thêm mười điểm.”

“Hôm nay biểu hiện của anh nhiều như vậy, lại chỉ cho thêm mười điểm thôi sao?” Anh bất mãn.

Cô nghĩ nghĩ, đáp: “Không thì, cho thêm mười lăm điểm nhé?”

Anh hừ một tiếng không đáp lại.

Cô tiến đến gần: “Sao vậy, chê ít hả? Không thể nhiều hơn đâu, còn thêm nữa thì đủ điểm rồi. Dễ đủ điểm quá, không có lợi cho sự phát triển tính chủ động của anh theo đuổi em đâu.”

Anh bật cười.

***

“Bảo em đi lấy cặp nhẫn, sao lại đi lâu vậy hả?”

Phía sau bàn, người phụ nữ cao gầy mặc âu phục màu xám ném xấp tài liệu trong tay sang một bên, bất mãn nhìn Đan Bá Phi đẩy cửa đi vào.

“Cô dâu còn không có lòng dạ đi lấy nhẫn, có lập trường gì để oán trách người khác đây?” Đan Bá Phi lười biếng ngã vào giữa ghế sofa.

Người phụ nữ hất mái tóc dài xoăn màu nâu đỏ, nói: “Sai em có chút việc nhỏ mà đã không hài lòng như vậy, chờ xong hôn lễ rồi, tính nết của em nên quản thúc sao đây?”

Đan Bá Phi bĩu môi, không nói gì. Đột nhiên, một cuốn album ảnh ném trúng ót anh ta.

Anh ta bất đắc dĩ: “Chị, chị đã là người sắp kết hôn, có thể dịu dàng chút không?”

Đan Kha Oanh không để ý tới sự kháng nghị của anh ta, chị ta chỉ vào cuốn album nói: “Nhìn thử lễ phục chị chọn.”

Đan Bá Phi mở cuốn album nhìn hai trang, trong nháy mắt sởn tóc gáy: “Chị bảo em mặc cái này làm phù rể? Em thà không mặc gì hết!”

“Nếu em không muốn mặc gì tiến vào lễ đường, chị hoàn toàn không có ý kiến.” Đan Kha Oanh nhíu mày, “Nhưng mở to con mắt của em ra mà nhìn, đây là bộ chị muốn mặc.”

Đan Bá Phi trố mắt nhìn: “Đây là áo cưới của chị? Chị muốn hù chết em hay là hù chết anh rể hả?”

“Em biết cái gì, đây là lễ phục mà chị đặt Cơ Sùng An thiết kế, cậu ta là nhà thiết kế chị thích nhất, cái người không biết thưởng thức như em câm miệng đi.” Đan Kha Oanh bất mãn.

Đan Bá Phi cong khóe miệng: “Chị vui là được rồi.”

Lúc này Đan Kha Oanh mới dùng cơn giận. Sau một lúc lâu, chị ta hỏi: “Em và cái cô nhà thiết kế của Uren thế nào rồi? Có thể giúp chị xin chữ ký của Cơ Sùng An không?”

Một câu gợi lên tâm sự của Đan Bá Phi. Anh ta buồn bực gãi đầu, không nói lời nào.

“Rốt cuộc là sao?” Đan Kha Oanh nóng nảy.

Bỗng nhiên, Đan Bá Phi dừng động tác. Anh ta ngẩng đầu nhìn chị mình: “Lễ phục của chị do nhà thiết kế chị thích làm ra, thế thì lễ phục của em cũng do nhà thiết kế mà em chọn.”

Đan Kha Oanh cười nhạo một tiếng: “Em chọn ra được nhà thiết kế nào chứ? Ngay cả tên bọn họ em cũng không gọi được.”

Đan Bá Phi thu lại nụ cười: “Ai nói em không biết. Mấy ngày trước em còn đi khảo sát hiện trường, thực lực của công ty kia quả thật rất mạnh.”

“Công ty nào?” Đan Kha Oanh tò mò.

“TRsam.” Đan Bá Phi đáp, “Ở đó có một nhà thiết kế đặc biệt tài hoa, em muốn cô ấy thiết kế lễ phục cho em.”

Làm xong chương này mới nhận ra mình edit nhầm mấy chương trước, người kết hôn là chị gái của Đan Bá Phi chứ ko phải là anh trai. Mình thấy từ “trưởng tôn” cứ tưởng là cháu trai, thì ra ý chỉ là đứa cháu lớn nhất thôi