Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 75: Thu hồi nước tiểu ngựa




“Ngày thường anh cũng ăn những món này?” Mạn Mạn nhìn một bàn sơn trân hải vị giật mình nói, cuộc sống của người này, không phải, là của yêu tinh này, thật quá tốt, bàn ăn này toàn là những món cô chưa thấy qua, mặc dù cuộc sống của cô cũng không khổ, có Thiên cũng có tiền, nhưng những món này cô chưa từng thấy ở nhân gian.

“Thì thế nào, có gì không?” Hắn có chút kiêu ngạo nói, nhưng sự thật là do hắn không biết cô thích ăn cái gì, cho nên đặc biệt bảo đầu bếp làm nhiều món một chút.

“Ai, yêu tinh chính là yêu tinh, trình độ thường thức thật không giống nhau.” Nào giống như con người bọn họ, đây chính là điều khác nhau giữa người và yêu, tại sao cô không phải là yêu, nếu cô là yêu, điều kiện sống của cô phải chăng sẽ tốt như vậy, không đúng, không phải yêu tinh nào cũng có cuộc sống tốt như thế.

“Cái gì yêu tinh, tên tôi không phải là “Yêu Tinh”, tôi tên “Cao”, cô có thể gọi tôi là “Cao”.” Hắn có chút thất bại nói.

“Cao, gọi vậy không được tự nhiên, vẫn gọi “yêu tinh” thuận miệng, hơn nữa anh vốn là yêu tinh.” Ừm, ngon thật, nhưng vẫn không bằng tay nghề của Khoái Khoái, cô thật nhớ bọn họ, con trai, Thiên, hai người họ có khỏe không, cô nhận thấy cảm xúc mình rớt xuống quá nhanh, thử điều chỉnh một chút, cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của mình.

“Cô…”

“Cô” cái gì “cô”, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”.

“Cô không sợ tôi ăn cô à?” Hắn trầm mặt nói.

“Nếu anh muốn ăn tôi, anh đã sớm ăn rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ, hơn nữa, thịt của tôi không ngon.” Đừng tưởng rằng anh giả bộ sâu xa tôi liền sẽ sợ anh, hừ, người đáng sợ hơn anh tôi đã gặp nhiều rồi, còn sợ con cọp giấy như anh sao.

“Cô thật đặc biệt.” Hắn cười ha hả, thật là một cô gái đặc biệt, chưa từng có ai dám càn rỡ như thế trước mặt hắn, mà hắn thế nhưng lại không có chút nào không vui, ngược lại còn rất thích ở bên cô.

“Anh hôm nay mới biết sao, “Yêu Tinh” anh là yêu tinh gì vậy?” Mạn Mạn ăn tiếp con cá, có chút ngạc nhiên nhìn tên yêu nghiệt bên cạnh, thiệt là, sao hắn lại cao to đẹp trai đến vậy, trời cao thật không công bằng, tên này nếu ở nhân gian, liệu sẽ mê chết bao nhiêu người đây.

“Cô rất muốn biết?”

“Ừ, rất tò mò, đến tột cùng là loại yêu tình nào có thể biến hóa thành kẻ gieo họa như vậy?” Hoàn hảo là đàn ông, nếu là phụ nữ, đích thực sẽ là tai họa.

“Sao cô có thể nói tôi như vậy, tôi nào có gieo họa?” Nói xong, hắn rất uất ức hít hít lỗ mũi, bộ dạng cực độ uất ức.

Mạn Mạn xoa xoa lồng ngực, thật muốn chết đi được, người này tại sao lại có thể “đòi mạng” cô như thế, cô thế nhưng muốn an ủi hắn, trời ạ…, tha thứ cho sai lầm nhất thời của cô.

“Đừng ghê tởm như vậy nữa, nếu tiếp tục, tôi sẽ ói mất.”

“Cô, tại sao lại như vậy, không thấy người ta đang đau lòng à, lo lắng an ủi người ta chút coi như xong, vậy mà cô lại đả kích người ta.”

Cái gì gọi là bắt gặp ưu thương, liền thấy thương cảm vậy, hoàn hảo là ý chí cô tương đối kiên định, nếu không, cô thật đúng sẽ xông lên lau giúp hắn hai giọt nước trong suốt ấy, kéo hắn vào trong ngực an ủi một phen,

“Anh là một người đàn ông, mau thu hai giọt nước tiểu ngựa lại.” Choáng nha, người này không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.

“Cô nói cái gì?” Nhất định là hắn nghe sai rồi.

Mạn Mạn nhìn gương mặt hắn biến đổi, Mamma-Mia, thật đúng là đáng sợ, thì ra một khi đàn ông dịu dàng nổi giận đều sẽ thành ma quỷ.

“Không có, không có gì, tôi no rồi, anh cứ ăn từ từ nhé.” Nói xong, cô không đợi hắn trả lời, liền chạy như một làn khói, trời ạ…, tha thứ cho cô nhát gan, tên này nổi giận lên quá đáng sợ, chỉ lãng phí ột bàn thức ăn ngon, “chỉ” thôi, mạng nhỏ so với thức ăn, dĩ nhiên mạng nhỏ quan trọng hơn.

Hắn nhìn cô gái so với thỏ còn chạy nhanh hơn kia, khóe miệng hiện lên một ý cười, cô, thật đúng là đáng yêu.