Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 51




Lúc Trình Tuấn trở về phòng, Tiểu Ngũ đã ngủ say sưa, Trình Tuấn sợ làm mất giấc ngủ của hắn, thật cẩn thận nằm xuống, muốn hôn mặt của hắn một chút cũng không dám đành phải ở trên tóc của hắn hôn hôn.

Mai là cuối tuần, Trình Tuấn có thể tiếp tục nghỉ ngơi, Tiểu Ngũ với Sửu Sửu phải đi làm. Từ khi Trình Tuấn thăng chức về sau, hắn cùng với Tiểu Ngũ thời gian nghỉ ngơi bị sai lệch. Người làm việc ngành hành chính đều có hai ngày nghỉ, mà ngày nghỉ của thuần dưỡng sư theo biên chế luân phiên, dưới tình huống bình thường từ thứ hai đến thứ năm. 

Trong hai ngày Trình Tuấn nghỉ ngơi Tiểu Ngũ đang bề bộn, thứ hai là ngày nghỉ của Tiểu Ngũ thì Trình Tuấn lại đang bận bịu. Sau năm mới bọn họ đã có mấy ngày chưa nghỉ cùng một ngày với nhau, Trình Tuấn lúc trước còn mấy ngày nghỉ còn mang theo Trình Hiểu Hải không có việc gì thì tới viện hải dương chơi một ngày, dù sao trong viện có cơm ăn, có văn phòng có thể ngủ gà ngủ gật, cứ như vậy lẳng lặng chờ Tiểu Ngũ tan tầm cũng là một chuyện rất hưởng thụ. Nhưng gần đây Trình Tuấn luôn luôn phải chạy tới chạy lui qua vịnh người cá vì chuyện đất đai, ngay cả điểm ấy bây giờ đối với hắn cũng trở thành xa xỉ.

Hôm nay không cần đi qua vịnh người cá, Trình Tuấn có thể giống trước đi tới viện hải dương an tĩnh mà chờ Tiểu Ngũ tan tầm. Bất quá hôm nay hắn cũng không thể thanh nhàn như vậy, hắn còn có tư liệu bốn hộ nông phải nghiên cứu.

Trước đưa Trình Hiểu Hải đi tới lớp học thư pháp ở nhà thanh thiếu niên, sau đó chở Tiểu Ngũ cùng Sửu Sửu đi tới chỗ làm. Vào khu cá heo, nhìn bọn hắn chào hỏi Thạch Nghiêu, đợi khi tất cả bọn hắn vào trạng thái làm việc, Trình Tuấn mới đi tới phòng làm việc của mình.

Tư liệu bốn nhà này Trình Tuấn đều có ấn tượng, cũng là vì khi hắn còn bé, những người này ở sau lưng chỉ trỏ hắn vì chuyện mẹ hắn, mấy lời chửi bởi thoái mạ linh tinh đủ loại chẳng hạn như "tiểu tạp chủng" bị Trình Tuấn nghe thấy không ít, đối với bọn họ ấn tượng cho đến hiện tại đều không tốt.

Muốn nâng giá đất lên chính là hai anh em nhà họ Hà, là anh em ruột, Trình Tuấn khi còn bé chỉ biết ở nhà hai người bọn họ rất đoàn kết, có bất cứ cái gì chuyện tốt đều sẽ kéo theo người kia. Nhà kia chỉ có một người phụ nữ họ Trần, người đàn ông có chút tàn tật, tay trái thiếu một ngón tay út, là một người vũ phu.

Còn nhà cuối cùng kia là nhà họ diêm, cùng họ với bà ngoại Trình Tuấn. Trình Tuấn còn nhớ rõ khi còn bé bà ngoại nói qua, hai nhà kỳ thật còn có thể kéo chút ít quan hệ bà con xa.

Bất quá nhiều năm qua lâu như vậy, cụ thể cái quan hệ gì Trình Tuấn đã sớm không nhớ rõ, dù sao xa rất là xa, dựa theo cách nói hiện tại chính là cái quan hệ cơ bản cũng coi như không có thân thích gì mấy.

Trình Tuấn nhìn tư liệu xem đến xuất thần, hắn kết hợp vị trí mấy mảnh đất của bốn nhà này lại, cùng với tính tình mỗi người để ra một cái manh mối chính ——

Hai anh em nhà họ Hà sở dĩ kênh mặt như vậy, là bởi vì vị trí đất nhà bọn họ vừa lúc nằm ở chính giữa hai mảnh đất mà Trình Tuấn bọn họ mới mua kia. 

Trình Tuấn bọn họ muốn xây dựng khách sạn chứ không phải cửa hàng buôn bá, cho nên không có khả năng không có mảnh đất này thì sẽ thi công được, cho dù dùng biện pháp "Vòng vây tách ly" đối với bọn họ cũng không có tác dụng.

Nhà họ Trần cách hai anh em nhà họ Hà không xa, nhưng nhà bọn họ chỉ có có một mình bà là nữ nhân, muốn khuyên nhủ thuyết phục bà còn có rất nhiều biện pháp.

Tỷ như, con trai lớn đang muốn tranh cử làm chủ nhiệm thôn năm nay, còn có đứa nhỏ đang học trung học sắp lên đại học, những điều này muốn giải quyết cần phải có tiền. Nhà bọn họ nhận được khoản bồi thường trong khu khai phá vừa vặn đủ để cho bọn họ mua một căn nhà mới, ngoài ra cũng không còn thừa bao nhiêu, mà người đàn ông của bà đang làm công ở bên ngoài mỗi tháng kiếm cũng không bao nhiêu... Chỉ cần tốn chút sức thuyết phục, muốn phá phòng tuyến một nhà này là không khó.

Về phần nhà cuối cùng họ Diêm, diện tích đất nhà bọn họ tuy lớn, nhưng bị vây ở vị trí rìa, không ảnh hưởng tới việc xây dựng khách sạn.

Chủ yếu chính là, trên bản vẽ quy hoạch của chính phủ trong tay Trình Tuấn bọn họ mảnh đất nhà họ lại là phần đường bên, nếu khách sạn bọn họ bị chắn lại, sẽ đem bảy mẫu đất nhà họ Diêm kia che ở phía sau. Không nằm gần đó thì mảnh đất chỗ nhà họ Diêm trong tương lai cũng không có giá trị, tương đương trở thành phế thãi. Từ điểm này thì vẫn là có hi vọng, mặc dù nếu như không thể thuyết phục được, Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ cũng chỉ là mua ít bảy mẫu mà thôi, không có bất luận tổn thất cái gì.

Tổng kết một vòng, hiện tại khó nhất vẫn chính là hai anh em nhà họ Hà, chỉ cần giải quyết hai người bọn họ, những người sau cũng không là vấn đề.

Nghĩ đến nhập thần, thình lình cửa bị gõ vang. Trình Tuấn mở cửa, nhìn thấy trên tay Tiểu Ngũ bưng hai phần cơm trưa, mới ý thức tới thì ra đã tới giữa trưa.

"Tuấn, trước ăn cơm."

Từ khi năm trước trong lúc Trình Tuấn huấn luyện bị ngã xuất hiện vết thương trên cái trán, Tiểu Ngũ liền bắt đầu học từ những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt quan tâm Trình Tuấn. Chính là phải làm đến giống như khi Trình Tuấn quan tâm hắn cẩn thận như vậy cũng không dễ dàng, đại đa số thời điểm hắn vẫn là sẽ xem nhẹ rất nhiều chuyện, chỉ có trên vấn đề ấm no hắn mới có thể làm được một ngày ba bữa ân cần thăm hỏi Trình Tuấn.

Tiểu Ngũ sau khi vào cửa đem khây thức ăn đặt ở trên bàn trà, đem chiếc đũa đưa cho Trình Tuấn, "Cho anh."

Trình Tuấn còn đang suy nghĩ phải giải quyết vấn đề hai anh em nhà họ Hà như thế nào, cho nên đối mặt với khẩu phần cơm coi như có thể đọc thuộc lòng từng món ăn cũng không có hứng thú. Dùng chiếc đũa lay vài cái, mang tính tượng trưng lùa vào miệng qua loa mấy miếng cơm.

Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm Trình Tuấn, nói: "Anh có tâm sự."

Trình Tuấn miễn cưỡng cười cười, "Suy nghĩ làm sao giải quyết mấy hộ không chịu dời trong làng."

"Cái gì là hộ không chịu dời?"

"Chúng ta không phải là muốn mua đất của họ hay sao? Những cái đó phải từ ở trong tay người khác mua tới, nhưng có mấy người không đồng ý bán, hơn nữa thái độ kiên quyết, cũng rất khó giải quyết, cho nên gọi hộ không chịu dời đi."

"Ngại ít tiền sao?"

"Cái này chỉ là một trong những nguyên nhân trong đó."

"Vậy nguyên nhân là gì đâu?"

Trình Tuấn để đũa xuống, "Nói cụ thể một chút thì chính là, hai hộ chê tiền ít, bọn họ không phải không muốn bán mà, mà là cố ý kéo dài để từ trong túi chúng ta lấy cố moi thêm tiền."

Vốn là không tính nói tỉ mỉ với Tiểu Ngũ, cho rằng hắn là một động vật tư duy đại khái vẫn không thể lý giải những chuyện phức tạp như vậy, bất quá, Trình Tuấn nghĩ lại nghĩ đến việc mình ở trước mặt Tiểu Ngũ vẫn luôn cường điệu "Chúng ta là người một nhà", liền cảm thấy, mặc dù Tiểu Ngũ không hiểu, hắn cũng có thể đem nỗi khó xử của mình nói ra, không cầu chi xa có thể từ trên người Tiểu Ngũ phát hiện nảy ra ý kiến gì, ít nhất, làm người một nhà mà nói, hắn không muốn để Tiểu Ngũ ở ngoài.

Tiểu Ngũ cũng để đũa xuống, suy nghĩ trong chốc lát, hắn nói: "Trực tiếp mạnh tay giành lấy, đến lúc đó bọn họ không có đất, không cần tiền cũng không được."

Trình Tuấn dở khóc dở cười, "Đồng chí Tiểu Ngũ thân mến, đây là buôn bán, cũng không phải là giữa động vật tranh đấu với nhau cá lớn nuốt cá bé, nếu chúng ta chiếm đoạt đất đai của người khác, là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Tiểu Ngũ bày ra biểu tình cá mắt chết, "Thật phiền toái."

"Được rồi, tôi nói cho em biết những thứ này cũng không muốn để em phải lo lắng cho tôi." Cũng không trông cậy vào việc em có thể đề xuất ra cái ý kiến gì hay nha! O(∩_∩)O~ "Em chỉ cần mỗi ngày sống thật vui vẻ tôi đã thỏa mãn rồi."

Hàn huyên vài câu, Trình Tuấn tâm tình phiền muộn hơi tốt lên chút rồi, cũng có điểm muốn ăn, xử lý hơn phân nữa chỗ thức ăn trên bàn ăn, tiếp tiếp tục trở lại trước bàn làm việc nghiên cứu tư liệu.

Trình Tuấn có khó khăn, Tiểu Ngũ trong lòng cũng không nỡ, vốn là bụng rất đói, nhưng có ăn không vô. Rõ ràng hắn cũng không ăn, đứng dậy đi đến bên người Trình Tuấn, hơi hơi xoay người lại nhìn văn kiện trong tay hắn.

"Ơ?" Tiểu Ngũ đột nhiên ngoài ý muốn khẽ gọi một tiếng.

Trình Tuấn quay đầu, "Làm sao vậy?"

Tiểu Ngũ chỉ vào ảnh chụp trên văn kiện nói: "Hai nam nhân này, là anh em."

Mạnh Kỳ đưa cho Trình Tuấn bốn phần tư liệu phân biệt kèm theo có ba đến bốn tấm ảnh chụp theo, phân biệt thành viên của bốn gia đình. Tiểu Ngũ chỉ vào đúng là hai anh em nhà họ Hà.

"Đúng vậy, nhãn lực của em cũng không tồi nha." Trình Tuấn phi thường ngoài ý muốn, Tiểu Ngũ cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người này là anh em.

Tiểu Ngũ lắc đầu, "Không phải, tôi biết bọn họ." Hắn chỉ vào một người đàn ông hơi béo một chút trong đó, "Vợ của người này, nữ nhân, cùng cái này..." Lại chỉ tới một người khác cao gầy hơn một chút, Trình Tuấn biết, đó là người em, "Giao phối!"

Trình Tuấn nghẹn họng nhìn trân trối, "Làm sao em biết?"

Tiểu Ngũ hơi hơi nâng đầu, hồi tưởng lại, "Tôi đã thấy, lúc tôi đến nhà bà ngoại tìm anh và con, phát hiện hai người kia ở phòng phía sau nhà bà ngoại giao phối." Ngón tay của hắn di động đến ảnh chụp người anh trai, "Sau, người này trở về." Lại di động đến tới ảnh chụp của người em trai, "Ta nghe thấy hắn gọi người này gọi em trai."

Trình Tuấn ngây người vài giây, rốt cục lấy lại tinh thần. Trong ấn tượng của hắn, hai anh em nhà họ Hà vẫn luôn rất đoàn kết, có cái gì chuyện tốt nhất định là hai an hem cùng ra mặt, gặp được khó khăn cũng là cùng nhau hợp sức để chống đỡ. 

Khi hắn còn bé từng một lần thực hâm mộ tình anh em như thế này, lại không nghĩ, thì ra tình anh em làm người ta hâm mộ cùng cảm động ở mặt ngoài như vậy, còn có chuyện bê bối như vậy——

Chị dâu cùng em chồng thông đồng cấu kết!!!

"Thật không nghĩ tới a!" Tuy nói loại chuyện này trong xã hội hiện đại nhìn mãi quen mắt, chuyện xấu xa hơn còn có, loại chuyện chị dâu với em chồng cấu kết thông đồng này không tính là đặc biệt ngạc nhiên, nhưng đối với Trình Tuấn mà nói cũng khó lòng mà tưởng tượng, chủ yếu vẫn là bởi vì khi còn bé ấn tượng quá mạnh mẽ đi, hiện tại xuất hiện loại tương phản vô cùng này, trong lúc nhất thời thậm chí có chút khó mà tưởng tượng.

Trình Tuấn hít sâu một hơi, yên lặng nhìn Tiểu Ngũ, trong lòng xẹt qua một cái ý tưởng.

Đang nghĩ tới, di động vang lên, là Mạnh Kỳ gọi tới, "Trình Tuấn, anh nghĩ qua, chúng ta trước nói chuyện với anh em nhà họ Hà, tận sức dùng hết khả năng dùng tình cảm để lôi kéo, có thể thuyết phục thì tốt, còn nếu không được thì quyết định dùng biện pháp của thương nhân."

Trình Tuấn biết, đại đa số thời điểm xử lý công việc đối với những nông hộ không chịu dời đi có thể thuê xã hội đen, sử dùng thủ đoạn trong tối ngoài sáng rất nhiều. Trình Tuấn từng ở trên internet nhìn qua một video, là một người công nhân ở công trường thi công bị mười mấy người cầm đao mã tấu chém chết.

Là một đoạn video thực chân thật, quay phim từ điện thoại di động, hình ảnh dao động, khoảng cách còn có chút xa, nhưng hình ảnh trên màn hình vung đao mã tấu trong nháy mắt nhiễm màu hồng nhìn thấy mà ghê người.

Mạnh Kỳ trong nhà kinh doanh khách sạn, thời điểm mua đất cùng thi công cũng gặp qua nhiều trường hợp gây khó dễ như thế, ba hắn chính là dựa dùng thủ đoạn tương tự vậy để giải quyết. Mạnh Kỳ nhìn thì nho nhã lệ độ như quân tử, nhưng trong khung lãnh khốc còn hơn ba hắn nhiều.

Trình Tuấn nói: "Có thể không dùng bạo lực thì không cần dùng, thử một chút biện pháp của em rồi nói lại."

Một tuần sau, Mạnh Kỳ đến nhà Trình Tuấn, lấy ra một sấp tấm ảnh chụp cho hắn. Trình Tuấn lấy một tấm lật xem, tuy rằng trước đó đã biết chuyện này, nhưng từ trên bức ảnh chụp thượng nhìn thấy hai người chị dâu em chồng quần áo không chỉnh, thân thể trần truồng ôm lấy nhau, trong lòng mới có chút chân thật.

Trình Tuấn sau khi nhìn qua thì cất bức ảnh, nói với Mạnh Kỳ: "Sai người trực tiếp đi đưa những bức ảnh chụp này cho hai người nọ, bắt đầu từ hai cây đinh này đi."

Mạnh Kỳ hỏi Trình Tuấn, "Em làm sao biết bọn họ cấu kết làm việc này? Anh cũng không điều tra ra."

Trình Tuấn nói: "Là Tiểu Ngũ, hắn mấy năm trước trùng hợp từng gặp một lần. Không nghĩ tới bọn họ đến hiện tại vẫn còn tiếp tục thông đồng." Nhắc tới ngẫm ra hai người này cũng thật là lợi hại, thông đồng nhiều năm như vậy, cư nhiên che dấu vững chắc như vậy, trong thôn cư nhiên ngay cả chút bóng gió cũng đều không có.

Chuyện này Trình Tuấn không ra mặt, mà là Mạnh Kỳ phái người đi làm, cơ hồ là xế chiều hôm đó, phái người đi cũng đã đem hiệp nghị có chữ ký của hai anh em nhà họ Hà trở về.

Sau đó, Trình Tuấn bảo Mạnh Kỳ đem những bức ảnh chụp đó hủy luôn.

Mạnh Kỳ nói: "Em không phải là không đành lòng đấy chứ?"

Trình Tuấn bật cười, hắn làm sao có thể không đành lòng? Hắn ba bốn tuổi đã bị những người này giáp mặt mắng "tiểu tạp chủng cút đi" "đừng làm hư con cháu nhà của chúng ta", thân là người lớn mà bọn họ đối với một đứa bé như hắn như thế thì hỏi làm sao mà không đành lòng? Hắn mua đất nhà bọn họ không tận lực ép giá, nên làm gì cũng làm rồi, công bằng công chính, là bọn hắn muốn nâng giá với hắn, lại nói, dùng phương thức này giải quyết vấn đề so với Mạnh Kỳ muốn vận dụng thủ đoạn tốt hơn nhiều đi.

"Chuyện này không cần nhắc lại, mấy bức ảnh chụp đều đốt đi, cũng bảo người kia miệng cũng một chút, đừng truyền đi ra ngoài."

Kế tiếp chính là người phụ nữ nhà họ Trần, lần này là Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ hai người tự mình đi. Bởi vì trước đó đã đem tình huống nhà bà nắm như lòng bàn tay, hơn nữa bà là một người phụ nữ nông thôn không văn hóa không chủ kiến, rất nhanh chóng đã bị hai người này nói không còn chút giằng co gì rồi.

Rơi vào đường cùng, bà đánh điện thoại gọi cho chồng. Trong điện thoại, Trình Tuấn đầu tiên là cùng lão Trần lôi kéo làm quen, nhắc lại một ít chuyện của hắn khi còn bé, sau mới nói đến chuyện chính, nhân tiện phân tích những khoản tiền mà nhà hắn phải dùng trong tương lai, cùng với chỗ tốt khi bán đất.

Lão Trần tỏ vẻ phải về nhà một chuyến rồi lại nói, Trình Tuấn mơ hồ cảm thấy người nọ là đang tìm cớ kéo dài thời gian, liền yêu cầu hắn đề ra một thời gian cụ thể ngày trở về, cũng nói kỳ hạn công trình của bọn họ đang vội, nếu hắn không mau chóng quay về, bọn họ một khi khởi công, sẽ đem khu đất của hắn vòng ở ngoài công trường, trong tương lai xây dựng khách sạn rồi, đem hắn vây vào giữa, ngay cả ánh mặt trời cũng không lọt vào được, trồng trọt không thể thu hoạch, phòng ở thông không có nước và điện, cũng chính là một khối phế vật.

Lão Trần chỗ nào hiểu những thứ này, dù sao vừa nghe Trình Tuấn lừa như vậy, liền có chút kiêng kị, tỏ vẻ sẽ trong vòng 3 ngày quay trở về.

Đến thời gian ước định, lão Trần quả nhiên đã quay trở về, suy xét đến những việc trong nhà quả thật yêu cầu dùng tiền, lão Trần hơi chút suy xét muốn xem bản ghi chép hiệp nghị, rất nhanh thì giải quyết sảng khoái. Mạnh Kỳ thu văn kiện, tỏ vẻ có thể giúp con trai lớn của hắn ra tranh cử chức chủ nhiệm trong thôn để khơi thông một chút quan hệ, mặt khác lại cho hắn hai vạn tiền mặt, để cho con trai út nhà hắn làm tiền tiền lì xì thi đại học.

Hai chỗ này phát đúng lúc, miếng ngon quả ngọt cũng lớn, một nhà lão Trần được yêu thương mà lo sợ.

Trình Tuấn nhân cơ hội dùng một loại khẩu khí tiếc hận nói với lão Trần: "Ai, ai mà cũng như chú Trần thấu tình đạt lý như vậy thì tốt rồi."

Lão Trần cầm chỗ tốt, đang nghĩ làm sao nịnh bợ Trình Tuấn, vừa lúc hắn khơi mào đề tại, vội quan tâm hỏi hắn, "Như thế nào? Còn có ai không đồng ý bán cho cháu sao?"

Trình Tuấn buồn rầu mà nói: "Cũng không phải sao!" Đem chuyện nhà họ Diêm không muốn bán nói một lần, sau đó lại tiếc hận mà nói: "Nếu chú Diêm không bán, cháu cũng không ép làm gì. Kỳ thật với cháu mà nói, mua không được đất của hắn cũng không có tổn thất gì, đơn giản là diện tích của khách sạn nhỏ một chút mà thôi, nhưng với hắn mà nói thì không giống."

Lão Trần tò mò hỏi: "Như thế nào không giống?"

"Ngài nghĩ thử đi a, cháu mua toàn là khu đất ở quốc lộ bên cạnh, chờ sau khi cháu xây khách sạn lên, không liền phải đem mảnh đất kia che ở đằng sau sao? Đến lúc đó phòng ở nhà chú Diêm, phía trước bị khách sạn chắn kín mít, còn có giá trị nào đâu?"

Đề tài nói đến đây thì ngừng, Trình Tuấn đã không cần phải nói thêm cái gì nữa, cùng một thôn, hắn nói những lời này, lão Trần sẽ chuyển cáo tới tận trong tai nhà họ Diêm bên kia đi.

Trình Tuấn trên đường trở về nói với Mạnh Kỳ: "Bên nhà họ Diêm kia cũng không cần đi nói chuyện, chờ hắn tự mình tìm tới chúng ta đi."