Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 57




Trình Tuấn đang nhìn tập san du lịch hướng dẫn, thuận tiện gọi điện thoại cho Sửu Sửu, bảo hắn ba ngày nay nghỉ thì trở về nhà cùng đi chơi —— thuận tiện, để cho Tiểu Ngũ mệnh lệnh cái nhóc ngốc này về nhà, để hắn rời xa vị sư huynh nguy hiểm kia.

Trình Tuấn nói Sửu Sửu có thể không nghe, Tiểu Ngũ nói hắn nhất định phải nghe, nhưng Trình Tuấn không nghĩ tới Tiểu Ngũ sau khi biết thế nhưng cho phép Sửu Sửu tiếp tục ở tại nhà Mạnh Kỳ.

Bởi vì hai ngày không đủ để đi chơi xa, Trình Tuấn quyết định tìm nơi không xa lắm vừa đi đúng ngày về. Trình Tuấn hỏi Tiểu Ngũ muốn đi chỗ nào, Tiểu Ngũ nói nơi có nước là được. Thành T cũng không có rừng có biển, nơi có nước cũng chỉ có bên hồ hoặc là bờ sông.

Trình Tuấn lên mạng tra một lần, cảm thấy hồ Triều Dương ở thị trấn XX không tồi. Từ trong thành phố lái xe đi chỉ cần hơn hai giờ, bên hồ vào mùa này trên núi nơi nơi đều là hoa dại, không khí trong lành, khí hậu cũng sảng khoái. Trong thành thị mùa này đã bắt đầu khô nóng, mà nơi đó nhiệt độ không khí chỉ có chừng mười tám độ. Ngay bên hồ còn có một khách sạn, bọn họ ở nơi đó chơi một ngày một đêm, nghe nói nơi đó buổi tối sao trời cực kì đẹp, ánh sao phản chiếu trên mặt hồ cứ như kim cương lóe sáng.

"Chúng ta đi hồ Triều Dương."

Địa điểm quyết định rồi, Trình Tuấn bắt đầu thu thập hành trang cho một nhà ba người. Hành trình ngày một đêm, không bao lâu, Trình Tuấn chuẩn bị cho ba người mỗi người một bộ tắm rửa, mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày, trên núi hay có muỗi nhiều, còn phải mang hộp thuốc bôi ngừa muỗi.

Ngày hôm sau Mạnh Kỳ và Sửu Sửu sớm chờ ở dưới lầu nhà Trình Tuấn, cả nhà Trình Tuấn khi xuống lầu thì nhìn thấy Mạnh Kỳ dựa vào bên cửa xe hút thuốc, Sửu Sửu ngồi ở ghế phụ chơi trò chơi trên máy tính. Mạnh Kỳ ném mẩu thuốc lá, dùng chân nghiền nát, đi đến đuôi xe mở cửa. Xe của Trình Tuấn chỉ có thể chứa một nhà ba người bọn họ, cho nên đi nhờ xe bảy chỗ của Mạnh Kỳ.

Trình Hiểu Hải tiến vào trong xe, nhìn thấy Sửu Sửu, víu ghế nhổm người hỏi: "Chú Tiểu Sửu sao lại hoài trong nhà chú Mạnh ạ?"

Sửu Sửu mê mẩn vùi đầu chơi trò bảo vệ cây cải củ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Bởi vì nhà chú Mạnh thoải mái hơn nhà các cháu nhiều lắm nha."

Lúc này Tiểu Ngũ cũng ngồi vào, liền đem Trình Hiểu Hải kéo về chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống lườm tới Sửu Sửu, "Cậu ở trong nhà Mạnh Kỳ thế nào?"

Sửu Sửu nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngũ mới ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm mà nói: "Anh Mạnh đối với tôi tốt nhất."

"Tôi biết, cho cậu ăn tôm, để giường ngủ cho cậu."

Sửu Sửu bểu môi, "Không chỉ có thế nha, hắn thật sự rất tốt với tôi, mấy ngày anh xin phép không đi làm, hắn mỗi ngày đều đón tôi tan ca. Về sau tôi mới biết hắn ở nhà là một đại thiếu gia, giống cái dạng trước kia khi anh ở trong tộc đàn cá heo, cái gì cũng không cần quản, mặc kệ làm chi đều có người hầu hạ, lúc ra cửa bên người còn sẽ có bảo tiêu đi theo, nhưng là hắn sẽ bởi vì tôi thích ăn tôm mà đi học tự mình vào bếp nha."

Trình Tuấn trước kia nói qua, nếu một người nam nhân đồng ý vì một người khác xuống bếp hơn nữa không thấy phiền không thấy chán, đã nói lên được rằng người nam nhân này phi thường yêu người kia.

Mạnh Kỳ cùng Trình Tuấn trước sau lên xe, Mạnh Kỳ lái xe, Tiểu Ngũ ngồi ở mặt sau, ánh mắt thâm trầm nhìn cái gáy hắn. Mạnh Kỳ đeo dây an toàn, vừa nhấc đầu đúng lúc từ trong thấu kính nhìn thấy mặt Tiểu Ngũ.

Người này đang nhìn mình.

Đối với cặp mắt sâu thăm thẳm kia, Mạnh Kỳ xuất hiện một trận bất an chưa từng có. Hắn có rất ít khi xuất hiện cái loại cảm giác này, thời điểm ở nước ngoài lẻ loi một mình cũng chưa từng có. Tiểu Ngũ này luôn khiến cho hắn cảm nhận được cái loại cảm giác như bị dã thú nhòm chừng, làm hắn không thể khống chế được trong lòng thấy kiêng dè.

Hai giờ ngồi xe rất thoải mái, thông qua định vị GPs bọn họ rất mau tìm tới vị trí hồ Triều Dương. Khách sạn cách cái hồ hai trăm mét, trang thiết bị bên trong cũng không tệ lắm, chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ cả.

Trình Tuấn muốn đặt ba gian phòng, hắn cùng Tiểu Ngũ một phòng, Sửu Sửu cùng Trình Hiểu Hải một phòng, Mạnh Kỳ một mình một phòng.

Đã đặt tiền cọc trước, nhưng quản lí khách qua đây xem màn hình máy tính một chút sau đó đột nhiên xin lỗi với Trình Tuấn nói bọn họ chỉ có ghi vào phòng, trong đó một phòng là bị người ta lấy trước.

Trình Tuấn nhất thời há hốc mồm, "Gì vậy? Vậy sao vừa nãy vì cái gì không nói?"

Quản lí không ngừng giải thích cùng Trình Tuấn, chỉ vào nữ tiếp tân giúp Trình Tuấn đăng ký nói: "Cô ấy là người hôm qua mới vào làm, phỏng chừng vừa rồi đánh dấu sót rồi."

Trình Tuấn không lời gì để nói, một tay chống nạnh, một tay cầm ví da gõ trên mặt quầy bằng đá cẩm thạch, nhìn Mạnh Kỳ cùng Tiểu Ngũ, nói: "Làm như thế nào? Muốn đổi khách sạn khác hay không?"

Sửu Sửu thân mình nghiêng một cái, tựa vào trên người Mạnh Kỳ ôm cánh tay hắn kêu rên, "Không cần đổi được không, tôi lần đầu tiên ngồi trên xe lâu như vậy xe, đầu rất choáng, tôi muốn đi ngủ. Tôi với anh Mạnh ở một phòng là được."

Trình Tuấn sắc mặt tối sầm, "Không được."

Sửu Sửu kháng nghị, "Vì cái gì không được? Đều là đực... Á không, đều là nam nhân, ngủ một gian phòng thì có làm sao đâu? Không phải anh với anh Tiểu Ngũ cùng ngủ một chỗ hay sao."

Trình Tuấn: "..."

Mạnh Kỳ trong lòng sóng biển dâng trào, hắn đang chờ Sửu Sửu vì mình và ầm ỉ với Trình Tuấn đâu.

Trình Tuấn còn muốn kiên trì đổi khách sạn, nhưng Tiểu Ngũ đã lôi kéo hành lý dắt tay con đi tới thang máy rồi, "Quên đi, cứ như vậy đi."

Nếu vợ nhà mình đã lên tiếng, vậy người làm chồng cũng không thể nói gì.

Mạnh Kỳ cảm khái nói với Sửu Sửu: "Đàn em của tôi xem như đã ngã quỵ dưới quần tây anh trai em rồi, đời này cũng chỉ có thể làm thê nô."

Sửu Sửu giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn tí cắt máu, "Thê nô là cái gì?"

Mạnh Kỳ một tay ôm Sửu Sửu say xe, một tay kéo va li hành lý, "Thê nô, ý tứ trên mặt chữ chính là nô lệ của vợ, giải thích sâu thêm một chút nghĩa là người chồng yêu sâu sắc vợ mình, trong cuộc sống sinh hoạt mặc kệ chuyện lớn nhỏ đều lấy vợ làm trung tâm, xem hắn ( nàng) ưu tiên hàng đầu."

Trình Tuấn nhanh chân theo sau đi chuyến thang máy trước rồi, Mạnh Kỳ với Sửu Sửu chờ lượt sau. Sửu Sửu đầu choáng váng lợi hại, cơ hồ dồn hết trên người Mạnh Kỳ.

Hai người vào thang máy, Mạnh Kỳ đặt hành lý ở bên, hai tay vòng qua ôm lấy Sửu Sửu, đem hắn kéo vào trong lòng ngực của mình, "Đầu xung say lắm phải không?"

Sửu Sửu khó chịu gật gật đầu, "Muốn nôn."

Mạnh Kỳ sờ sờ mái tóc dài của hắn, "Nhịn một phút đồng hồ nữa nhé, đến phòng rồi nôn."

Khi Mạnh Kỳ ôm Sửu Sửu đến cửa phòng, Trình Tuấn đã đem hành lý vào hết rồi, cầm một chai nước khoáng đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ sắc mặt thay đổi một chút, nói: "Thấy hai người nửa ngày còn chưa lên, còn tưởng rằng anh đang làm đi đâu." Nhìn thoáng qua Sửu Sửu, phát hiện nhóc này sắc mặt thật không tốt, "Làm sao vậy Sửu Sửu? Say xe lắm hả?"

Mạnh Kỳ bỏ tay khỏi va li, từ trong túi quần lấy ra chìa khóa phòng đưa cho Trình Tuấn, "Giúp tí."

Trình Tuấn nhìn Sửu Sửu đúng thật khó chịu, nhanh chóng mở cửa giúp bọn hắn, chờ Mạnh Kỳ ôm Sửu Sửu vào thì xách hành lý theo vào. Mạnh Kỳ dìu Sửu Sửu nôn trong phòng vệ sinh, một bên vỗ lưng một bên trấn an hắn, Trình Tuấn đứng ở cửa nhìn nhíu hàng mày.

Sửu Sửu cái gì cũng không nôn ra nữa, Mạnh Kỳ ôm hắn vào phòng để hắn ngủ một giấc.

Trình Tuấn buồn bực chết, trở lại phòng của mình hỏi Tiểu Ngũ, "Sửu Sửu thoạt nhìn rất không thoải mái, sẽ không lộ ra nguyên hình đi."

Tiểu Ngũ sửng sốt một chút, không nói chuyện mà là trực tiếp đi tới phòng Mạnh Kỳ bọn họ, chỉ chốc lát sau, Mạnh Kỳ ôm quần áo của hắn đi vào trong phòng Trình Tuấn, buồn bực mà nói: "Tôi và hai cha con em ở một phòng."

Trình Tuấn cảm khái, quả nhiên vẫn là Tiểu Ngũ uy mãnh!

Sửu Sửu ngủ hai giờ, lúc này cửa phòng hắn vẫn luôn đóng chặt, Tiểu Ngũ cũng không đi ra, biến thành Mạnh Kỳ vừa lo lắng lại khó chịu, "Vợ em chẳng lẽ là người yêu em trai? Ngay cả để anh nhìn Sửu Sửu cũng không cho cơ hội."

Trình Tuấn nhìn thời gian, cách bữa cơm trưa còn một giờ, một lần nữa đem tầm mắt chuyển đến màn hình máy tính, bắt tay dậy Trình Hiểu Hải chơi trò bảo vệ cây cải củ, "Lần trước không phải em đã nói với anh rồi sao? Tiểu Ngũ nếu biết anh..." Nhìn về phía Mạnh Kỳ, "Cái gì, hắn sẽ rất tức giận."

Ngại có con nhỏ ở đây, Trình Tuấn không nói hết câu nhưng có thể hiểu được.

Mạnh Kỳ biết, gật đầu, "Đàn em không thể giúp sư huynh anh sao?"

Trình Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn nhìn con mình, ý bảo Mạnh Kỳ hiện tại không thích hợp nói việc này.

Lúc ăn cơm trưa, Tiểu Ngũ rốt cục cũng chịu mở cửa, Sửu Sửu ngủ một giấc cũng tỉnh lại đứng lên, cười tủm tỉm trên mặt có chút hồng hào.

Mạnh Kỳ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn Tiểu Ngũ trong mắt thêm một chút khúc mắc.

Buổi sáng cũng bởi vì thân thể Sửu Sửu khó chịu nên chậm trễ thời gian, buổi chiều cũng không thể lãng phí được nữa.

Hồ Triều Dương đẹp nhất chính là được vây quanh bốn phía bởi núi non, thuyền nhỏ ở bên trong hồ chậm rì rì dập dềnh, từ từ thưởng thức cảnh trí bốn phía như tranh vẽ. Bên hồ có rất nhiều thuê thuyền thương gia, đa số đều là dân nơi khác, trong khách sạn cũng có thuyền cho thuê, hơn nữa vẻ ngoài thoạt nhìn nhìn đẹp và rắn chắc hơn thuyền khác.

Trình Tuấn muốn thuê thuyền nhỏ của nhà dân, tiện nghi, nhưng Mạnh Kỳ lại đoạt trước Trình Tuấn một bước thuê một du thuyền hai tầng, có người chuyên cầm lái, bọn họ chỉ cần ngồi ở trên thuyền thưởng thức phong cảnh.

Trình Tuấn nói: "Không hổ là công tử đẹp trai nhà giàu."

Mạnh Kỳ sửng sốt một chút, "Tự mình chèo thuyền rất mệt, hơn nữa anh cũng sẽ không chèo thuyền, anh sợ đem thuyền lộn nhào."

Khoang thuyền rất sạch sẽ, chuẩn bị các loại đồ uống cùng đồ ăn vặt có sẵn, bất quá cũng không phải miễn phí, bên trên mặt in sẵn giá tiền, sau khi rời thuyền người chèo thuyền sẽ tính sổ một lần luôn.

Tiểu Ngũ, Sửu Sửu còn có gấu nhỏ đều là lần đầu tiên ngồi thuyền, rất là hưng phấn, nhất là Sửu Sửu và Trình Hiểu Hải, hai người leo lên trên lan can tầng thượng nhìn xuống phía dưới, líu ríu giống hai chú chim sẻ. 

Ánh mắt Tiểu Ngũ rất sáng, thoạt nhìn hắn rất thích nơi này, chỉ bất quá hắn luôn luôn không có biểu tình gì, cho nên thoạt nhìn vẫn như cũ rất thản nhiên.

Hồ nước trong suốt vô cùng, thuyền chạy tốc độ không nhanh lắm, Mạnh Kỳ cầm di động chụp ảnh cho Sửu Sửu và Trình Hiểu Hải, Tiểu Ngũ mặt đối mặt với dòng nước xuất thần. Trình Tuấn dùng di động chụp cho con mấy tấm sau đó chuyển màn ảnh nhắm ngay Tiểu Ngũ.

Trong di động màn ảnh Tiểu Ngũ nghiêng mặt, đường cong rõ ràng, mơ hồ có thể thấy được tự nhiên khóe miệng khẽ cong một chút. Giữa trưa mặt trời chiếu thẳng đến mặt nước hình thành phản quang, vầng sáng lấp lánh dập dờn bồng bềnh chiết xạ trên cằm Tiểu Ngũ, nương theo mặt nước chớp lên, khuôn mặt hắn trong suốt lạ kỳ.

Một màn này làm cho Trình Tuấn không khỏi nhìn ngây ngốc, cơ hồ quên ấn nút chụp hình. Thẳng đến khi từ bên cạnh vươn một bàn tay qua, giúp hắn ấn nút, nhẹ nhàng răng rắc một tiếng, hình ảnh dừng tại một giây, giữ lại trong màn hình di động giờ khắc ấy.

Trình Tuấn quay đầu, nhìn thấy khóe môi Mạnh Kỳ nhếch lên như nhìn trò vui, "Cư nhiên nhìn ngốc luôn. Bộ dạng em như vậy, là lần đầu tiên anh nhìn thấy a, cảm giác thật mới mẻ. Có một từ gọi là cái gì đây ta? A đúng rồi, người si!"

Trình Tuấn có chút ngại ngùng, nói: "Đây chính là vợ của tôi, tôi không si mới là lạ."

Mạnh Kỳ lắc đầu, "Thê nô!" Xoay người đi rồi, tiếp tục giúp Sửu Sửu chụp ảnh.

Trình Tuấn nhanh chóng xem lại tấm ảnh chụp kia, điểm vài cái, đổi thành hình nền, sau đó vừa lòng mà cười cười. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lại thì Tiểu Ngũ lúc này đứng đó cởi quần áo.

"A, Tiểu Ngũ tuyệt đối không thể cởi!"

Trình Tuấn còn chưa nói hết, Tiểu Ngũ đã một hơi lặn xuống nước hồ rồi, mặt hồ trong suốt như gương đẩy ra một vòng gợn sóng.