Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 70




Trình Tuấn cuối cùng cũng biết tại sao mình sẽ bị chụp ảnh.

Nhìn chằm chằm Kim Quý Sinh vẻ mặt sâu không lường được sững sờ vài giây, sau đó Trình Tuấn nở nụ cười, "Là ông bảo Thạch Nghiêu chụp ảnh tôi với Tiểu Ngũ đi."

Kim Quý Sinh hai tay chắp ở sau lưng, mặt hướng ra mặt biển rộng mênh mông, cười nói: "Không sai, vốn tôi cũng chỉ là bảo hắn tiếp cận hai người các cậu, bảo hắn quan sát tới động tĩnh Trình Tiểu Ngũ, thật không nghĩ tới hai người các cậu chính là cái loại quan hệ này."

Trình Tuấn cảm giác sởn gai ốc từ lòng bàn chân dâng lên cả người, "Thạch Nghiêu là ông cố ý sắp xếp vào... Ông không phải ngay từ đầu đã biết thân phận của Tiểu Ngũ rồi chứ?"

"A!" Kim Quý Sinh gật gật đầu, "Lúc ở viện hải dương nhìn thấy hai cậu cùng nhau biểu diễn, tôi đã cảm thấy hắn không thích hợp rồi, hình ảnh khi hắn nhảy múa cùng một chỗ với nhóm cá heo không những không lấn cấn chút nào mà còn rất rung động lòng người, làm thuần dưỡng sư, mặc dù là người xuất sắc như Trình Tuấn cậu, cũng không có khả năng khiến cho người khác có được màn biểu diễn rung động như vậy. Người giống như hắn trời sinh đã có được năng lực câu thông cá heo, à không, phải nói là ánh nắng mai của nhóm cá heo, là vầng hào quang tỏa sáng là niềm tín ngưỡng, hắn không cần nhiều lời cũng chẳng cần phát ra chỉ lệnh, chỉ là một ánh mắt, cá heo có thể đọc hiểu mệnh lệnh của hắn."

"Cho nên khi đó ông cũng đã hoài nghi hắn?"

Gió biển dần dần nổi lên đến, cuộn sóng bắt đầu quay cuồng, lớp bọt biển màu trắng xóa, một tầng lại một tầng sóng sau đè sóng trước tấp vào bờ cát, ướt nhẹp hai ống quần của người đàn ống ấy.

Kim Quý Sinh cũng không sợ bị nước biển làm ướt ống quần, ngược lại tiến vào trong nước biển thêm vài bước, xa xa ngắm nhìn một đường chân trời kia, không đáp mà hắn hỏi lại: "Cậu lớn lên ở vịnh người cá, hẳn là rất rõ ràng cái truyền thuyết kia đi."

Trình Tuấn bĩu môi, nói thực ra hắn cũng đã đoán được, bất quá tạm thời nghe thử xem người đàn ông này còn có thể nói ra những thứ mà hắn không biết hay không, "Đương nhiên biết. Cho nên ông nghĩ muốn ở trong rãnh biển đoạt lấy những cái bảo tàng đó sao?"

"Xem ra Trình Tiểu Ngũ thực tin tưởng cậu a, ngay cả chuyện trong rãnh biển bí mật như vậy đều nói cho cậu. Về phần tôi ấy à, hiện tại nói cho cậu biết cũng không ảnh hưởng gì, tổ tiên nhà tôi từng có một người hải tặc, không sai, chính là suy đoán trong lòng cậu đó.

Hắn trong một chuyến hành trình trên biển gặp phải tai nạn năm ấy lại may mắn không chết, bất quá cũng không khác gì người tàn phế. Nếu không phải trước khi hắn rời bến đã có con, thì sự kiện kia phỏng chừng cũng chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, cũng đã không có chuyện tôi biết toàn bộ chân tướng.

Hắn tự mình trải qua lần tai nạn năm ấy, đến chết cũng không cam lòng, trong lúc gần đất xa trời đã đề cập đến, ở vịnh người cá có chôn dấu bao nhiêu tâm huyết của mấy người anh em, một ngày kia trùng hợp phát hiện giống đực nhân ngư, nhất định phải không từ thủ đoạn bắt đến, chỉ có dựa vào hắn, mới có khả năng lấy lại đồ vật thuộc về bọn hắn."

Kim Quý Sinh từ trong mặt nước biển chậm rãi đi ra, biểu tình trên mặt tỏ vẻ thực tiếc hận rồi lại lộ ra một chút tức giận, "Đáng tiếc a, lúc thu lưu Trình Tiểu Ngũ tôi cũng đã biết hắn thì ra là con cá heo, lại hoàn toàn không phát hiện hắn cũng lại là một giống đực nhân ngư, cho nên mới có chuyện để cho hắn trở lại bên cạnh cậu, lãng phí bỏ qua một cái cơ hội. Nếu không phải thì, từ lúc tôi bắt lấy hắn thì căn bản cũng không cần phí bao nhiêu công sức đem cậu kéo cùng vào."

Trình Tuấn ngạc nhiên, Kim Quý Sinh quả nhiên là người hãm hại hắn, nói cho hắn nghe một chuyện kinh động như vậy, "Thì ra là ông... Từ khi nào mà ông biết Tiểu Ngũ cũng là nhân ngư?"

"Là từ sau khi Thạch Nghiêu tiếp cận các cậu, hắn cho tôi rất nhiều tin tức có giá trị. Không thể không nói gien di truyền thật sự rất thần kỳ, Thạch Nghiêu cung cấp cho tôi mấy thứ kia, đủ để cho tôi phân tích ra mọi việc "

Trình Tuấn từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, lần này cười đi ra, "Tôi con mẹ nó thế nhưng vẫn luôn bị ông đùa bỡn ở trong lòng bàn tay! Tôi còn thắc mắc sao mà lúc trước ông lại tốt như vậy muốn đưa phòng ở cho hắn, thì ra là khi đó ông đã phát hiện thân phận người cá sau đó muốn đem hắn lừa trở về đi."

Kim Quý Sinh hoàn toàn không phủ nhận, "Phải, chỉ là tôi không nghĩ tới hắn lại ỷ lại vào cậu đến như vậy, làm sao cũng không chịu rời khỏi cậu. Khi đó tôi còn không nghĩ tới hai người các cậu có cái loại quan hệ này, chỉ làm nghĩ hắn là động vật được nuôi dưỡng cho nên đối với chủ nhân ỷ lại mà thôi."

"Cho nên sau đó ông cho tôi thăng chức còn mọi bề quan tâm đến tôi, từng chút một, cuối cùng ra quyết định để cho tôi tới vịnh người cá nhậm chức, để cho tôi tìm không ra sơ hở —— ông lợi dụng sự ỷ lại của Tiểu Ngũ đối với tôi, nhằm mục đích thông qua tôi đem hắn dẫn tới vịnh người cá!" Trình Tuấn ánh mắt đã hoàn toàn rét lạnh.

Kim Quý Sinh ‘ha ha’ cười to, mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói: "Chính là tôi không nghĩ tới việc cậu sẽ hai lần ba lượt từ chối."

"Cho nên lúc mà Thạch Nghiêu nói cho ông biết tôi và Tiểu Ngũ là đồng tính luyến ái, ông sai khiến hắn chụp ảnh của chúng tôi. Ông biết hoàn cảnh trong nhà của tôi, biết tôi có đứa con nhỏ phải nuôi, biết tôi không thể không có việc làm, cho bảo Thạch Nghiêu đem ảnh chụp chúng tôi tản khắp viện hải dương thậm chí là ta đó tôi đi làm hai chỗ mới, chỉ là vì muốn để cho tôi không thể sống yên tại thành T, cuối cùng lúc cùng đường ông lại ra mặt, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng ông đến vịnh người cá đúng không."

"Đúng chính xác hoàn toàn, cậu quả thực rất thông minh, sau khi tìm được hai chỗ làm mới liền biết được dụng ý của tôi, về sau lại không tìm việc mới nữa, làm hại kế hoạch của tôi cũng không có cách nào bày bố ra, bất đắc dĩ đành phải đích thân đi tìm Trình Tiểu Ngũ. 

Ai ngờ ai người còn thật là làm khó dễ cho tôi mà, vốn tưởng rằng hai người các cậu sẽ cùng nhau chuyện đến, kết quả cậu lại nói cho tôi biết chỉ có một mình cậu đến." Kim Quý Sinh hai hàng lông mày kéo căng, một tay chống nạnh một tay xoa xoa mi tâm, một bộ dáng tương đối buồn rầu phiền não, "A a, các cậu luôn có thể ở thời điểm tôi sắp đạt được mục đích lại bẻ cua, làm cho tôi có xúc động hận không thể giết người."

Quả thật tâm cơ người đàn ông này thật con mẹ hắn nó sâu, bình thường thoạt nhìn trông như một ông chú ôn hòa thân thiết, tươi cười trông rất hiền lành, ngôn hành cử chỉ rất có phong độ, khí phái danh nhân thành đạt tri thức, ai có thể ngờ rằng khoác trên người một lớp da tốt đẹp như vậy ẩn bên dưới là lòng dạ ác độc làm người khiếp sợ như vậy.

Trình Tuấn thầm nghĩ, Kim Quý Sinh giống như không biết Tiểu Ngũ là thủ lĩnh tộc đàn cá heo, càng không biết ý nghĩa sự tồn tại của hắn ở trong bộ lạc nhân ngư. Điều duy nhất mà hắn biết đến chính là Tiểu Ngũ có thể mở cánh cửa đá. 

Như vậy, nếu hắn đoán không sai, Kim Quý Sinh ở vịnh người cá xây dựng khu sinh vật hải dương hẳn là cái vỏ ngụy trang, còn mục đích thực sự của hắn chính là dùng cái này che dấu tai mắt người khác, chờ đến khi hắn tìm được chìa khóa mở cửa đá ở rãnh biển ra thì tính toán lặng yên không một tiếng động đoạt lấy bảo tàng ở nơi đó.

Còn có một việc, chỉ sợ công trình bên dưới khu hải dương hẳn là không đơn thuần như vậy, dựa theo phong cách làm việc chu đáo chặt chẽ cẩn thận như vậy của Kim Quý Sinh, phía dưới ít nhất có một lối thông bí ẩn có thể chạy thẳng tới chỗ rãnh biển, không, rãnh biển có nhân ngư bảo hộ, hắn hẳn không có lá gan lớn như vậy xây dựng ở nơi nguy hiểm như vậy, nhưng là chắc hẳn là cách đó không xa.

Trình Tuấn không có ý định hỏi hắn việc này, căn bản hắn cũng có thể đoán, Kim Quý Sinh tiêu khoản phí lớn như vậy quanh co khúc chiết muốn đem mình điều đến chỗ này, chính là muốn lợi dụng hắn dụ dỗ Tiểu Ngũ, vậy kế tiếp hắn hẳn sẽ đem mình giam cầm.

Trình Tuấn bắt đầu lui về phía sau, "Muốn lấy đi nhiều tài phú như vậy cũng không dễ dàng a ông chủ, cẩn thận coi chừng bị nhân ngư ăn luôn a!"

"Cậu yên tâm, vì ngày này, tôi đã tốn bao công sức nghiên cứu biện pháp và vũ khí đối phó với đám nhân ngư kia đâu." Kim Quý Sinh hai tay đút vào trong túi quần tây trang, ý cười trên cười rút đi, không chút biểu tình trừng Trình Tuấn: "Hiện giờ muốn chạy trốn cũng đã muộn rồi."

Lời nói vừa dứt, Trình Tuấn cũng cảm giác được phần eo bị một đồ vật cứng rắn huých vào, từ phía sau hắn truyền đến một giọng nói trầm thấp, nam âm lạnh lẽo: "Đứng yên, súng bị cướp còi thiệt thòi chính là mày."

Một giây kia, cả người Trình Tuấn như khối băng cứng ngắc lạnh lẽo, phản xạ có điều kiện chất vấn: "Kim Quý Sinh, ông muốn làm gì?"

Kim Quý Sinh đi tới, híp mắt nhìn quanh, lúc này thời gian rất sớm, ngoài bờ biển trừ nhóm người bọn hắn ra cơ hồ không có người khác, "Cậu cứ yên tâm, trong rãnh biển nhiều bảo tàng như vậy tôi cũng không muốn người khác tới chia một phần, cho nên sẽ không giết người gây lớn chuyện. Nhưng mấu chốt chính là, cậu phải ngoan ngoãn phối hợp với tôi. Sau khi chuyện thành công không cần cậu nói, tự nhiên sẽ thả cậu ra."

"Cái này là giao dịch?"

"Đúng."

Xem ra còn có thể dàn xếp đường sống, đầu óc Trình Tuấn xoay chuyển, "Cụ thể?"

"Cụ thể chính là hợp tác. Tôi biết tình cảm giữa cậu và Trình Tiểu Ngũ rất tốt, nếu cậu gọi hắn tới vịnh người cá, hắn nhất định sẽ đến. Cậu cứ hợp tác với tôi, sau khi lấy được đồ tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, đủ để cho hai cha con cậu trải qua cuộc sống không buồn không lo. Thế nào?"

"Không được tốt lắm." Dưới sự uy hiếp của súng ống, thân thể Trình Tuấn vẫn như cũ cứng ngắc, may mắn lý trí vẫn còn, hắn còn có thể bảo trì vài phần lãnh tĩnh để suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào, ở trong lòng tính toán làm sao ứng đối, "Ôg đã biết tình cảm tôi cùng Tiểu Ngũ tốt lắm thì ông cũng không nên ôm cái loại vọng tưởng này."

"Tôi cũng không phải là vọng tưởng, chỉ là không muốn đem chuyện này làm to ra, bằng không, bằng tài lực của tôi, dùng biện pháp mạnh tóm lấy hai người các cậu người tới vịnh người cá căn bản là không có gì khó cả."

Trên đời này không có tường nào không lọt gió, nếu Kim Quý Sinh mạnh mẽ bắt Tiểu Ngũ và Trình Tuấn tới vịnh người cá, hai người kịch liệt phản kháng, bạn bè người thân của bọn họ sau khi phát hiện bọn họ mất tích mà báo công an... Đủ các loại việc xấu tất nhiên sẽ làm lộ chuyện. Trên con thuyền hải tặc cụ thể có những thứ gì hắn không rõ ràng cho lắm, nhưng thông qua di ngôn mà ông cụ già truyền lại, hắn cũng đủ để biết trên thuyền có rất nhiều món đồ cổ khắp nơi trên thế giới, vàng bạc châu báu... Mấy thứ này tồn tại nếu bị quốc gia phát hiện, vậy hắn ngay cả một đồng vàng cũng đừng có mơ có.

Nếu như Tiểu Ngũ và Trình Tuấn tự nguyện đến đây thì hoàn toàn không giống, có khu hải dương làm lá chắn, bình yên lẻn vào đáy biển, mở cửa đá ra, lợi dụng thiết kế đã xây ở khu hải dương dưới biển ngầm che dấu, chậm rãi dọn đồ trên con thuyền hải tặc... Tuyệt đối là phương thức an toàn nhất cũng hữu hiệu nhất.

Trình Tuấn trầm mặc, hắn suy nghĩ có nên trước cứ đồng ý rồi tình tiếp hay không.

Kim Quý Sinh vỗ vỗ bả vai Trình Tuấn, nói: "Cậu không cần phải tốn tâm tư suy nghĩ làm sao để quần nhau với tôi, đừng quên cậu còn có con trai, tôi không tự mình giết người, nhưng có năng lực chế tạo ra cái chết ngoài ý muốn ha."

Máu trong người Trình Tuấn nhất thời sôi trào, "Ông lại dám lấy con tôi ra uy hiếp tôi?"

"Không phải là uy hiếp cậu, chính là để cho đầu óc cậu tỉnh ra, để cho cậu thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt mình." Kim Quý Sinh lắc đầu, "Cậu, không có quyền lựa chọn."

Trình Tuấn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng gật gật đầu, "Được, tôi đáp ứng ông!"

Đáp ứng không có nghĩa là lập tức đem Tiểu Ngũ lừa gạt đến, Trình Tuấn là để lại đường lui. Hắn nói cho Kim Quý Sinh Tiểu Ngũ bị nhân ngư làm bị thương, cho nên thủy chung không muốn trở về vịnh người cá, mà hiện tại nhân ngư đã lên bờ ăn thịt người là để tính toán bức bách Tiểu Ngũ hiện thân, hắn lại càng không thể trở về.

"Trước đây là tôi vẫn luôn không đồng ý hắn tới vịnh người cá, thái độ cường ngạnh, hắn biết tôi lo lắng hắn bị nhân ngư phát hiện, cho nên nếu trong thời gian này tôi bảo hắn đến, rất hiển nhiên không thỏa đáng, hắn sẽ hoài nghi.

Muốn để cho hắn không có chút nghi ngờ đồng ý qua đây, phải chờ vài ngày, đến lúc đó ông lại thả tin tức ra, cứ nói tôi bị đám người cá tập kích, đã được cứu ra nhưng sinh mệnh đe dọa, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ tới."

Kim Quý Sinh suy xét một lúc lâu sau đó gật đầu, "Có thể, dù sao tôi cũng đã kéo dài hơn một năm, cũng không quan tâm nhiều hơn thêm mấy ngày này. Tóm lại hết thảy mọi việc phải khiêm tốn. Hơn nữa, con của cậu đang bị tôi theo dõi, tôi tuyệt không sợ cậu giở trò."

Trình Tuấn: "..." Tôi thảo nê mã!

Trong tiếng Trung, aplaca đọc là Thảo Nê Mã, gần gần với câu chửi ĐMM của các bạn Tàu~

Thảo Nê Mã sinh ra vì điều luật càn quét các từ ngữ bậy bạ trên mạng internet của chính phủ Trung Quốc:3 @ Thần Dứa


Hắn đã nhìn ra, Kim Quý Sinh rất sợ chuyện này bị các ban ngành quốc gia phát hiện.

Hành động của Trình Tuấn đã bị giám thị, bất quá Kim Quý Sinh ngược lại không cố ý hạn chế tự do của hắn, chỉ cần hắn không rời khỏi vịnh người cá là được. Kim Quý Sinh biết lần này Trình Tuấn tới đây cùng với một người bạn đi cùng, người nọ ở trong này mua một mảnh đất rất lớn, ngày sau chính là khách sạn lớn nhất ở vùng này. 

Ở chỗ công trường của hắn cũng vừa chết một người công nhân, hiện nay còn đang ở lại vịnh người cá phối hợp với cảnh sát tiến hành điều tra. Vì không để cho người bạn này nghi ngờ, Kim Quý Sinh vẫn để cho Trình Tuấn đi làm ở viện hải dương, kiêm nhiệm chức phó tổng giám đốc, giám sát toàn bộ tiến độ hành trình trang hoàng bên trong viện, mua động vật từ từ.

Trình Tuấn dưới sự giám thị của Kim Quý Sinh có từng gặp Mạnh Kỳ một lần, hai người hẹn ở trong một khách sạn trong khu quy hoạch.

Mạnh Kỳ không biết có người âm thầm giám sát Trình Tuấn, vừa nhìn thấy mặt liền đem di động đưa cho hắn, nói là Trang Hi Văn đã gọi điện thoại đến. Trình Tuấn ra vẻ chán ghét mà đẩy di động Mạnh Kỳ đưa tới, tỏ vẻ tuyệt không muốn để ý tới người nhà họ Trang, nhân tiện còn nổi trận bực tức, thuận tiện còn cùng Mạnh Kỳ than thở kể khổ, nói mình mấy năm nay sống ngột ngạt cỡ nào, bị cha mẹ ruột thịt của mình quên triệt để, người nhà họ Trang nhìn thế nào cũng là khinh thường hắn vân vân vũ vũ.

Mạnh Kỳ là ai?

Lúc này nhìn thấy biểu hiện có chút không được bình thường của hắn sao lại không biết. Trình Tuấn chưa bao giờ là là người thích oán giận, hơn nữa rõ ràng lúc trên đường tới đây còn cố ý dặn dò hắn khi nhận được cuộc điện thoại của Trang Hi Văn phải chuyển cho hắn, hiện tại thái độ lại quay ngoắc một trăm tám mươi độ rõ ràng có cái gì ẩn tình.

Lúc này thần sắc không thay đổi cất lại di động, giả thành một người nghe chân thành đáng tin, thỉnh thoảng biểu hiện ra mình là người anh em tốt, mở miệng an ủi Trình Tuấn có thêm.

Một hồi anh em gặp mặt nhìn như bình thường kết thúc, Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ nói lời tạm biệt, phiết miệng lắc đầu nói: "Nơi này thức ăn tuyệt không ngon lành, nhất là món tôm hùm kia, mùi vị không ra gì. Lần sau chúng ta đổi nơi khác đi."

Trình Tuấn đi rồi, người giám sát hắn tự nhiên cũng đi theo hắn.

Mạnh Kỳ quay lại ghế lô khách sạn, soát qua chén bát trên bàn mà Trình Tuấn đã dùng qua bát dùng chiếc đũa đảo vài cái, ở phía dưới trong một đống xác tôm hùm phát hiện một tờ giấy rất nhỏ, dính mỡ.

Trên tờ giấy viết:

Mau trở về thành T, Kim Quý Sinh biết hết mọi chuyện, trở về trông coi Tiểu Ngũ cùng con ta, nhờ anh đó!