Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 75-2




Trình Tuấn bơi qua chỗ Kim Quý Sinh, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị cướp lấy khẩu súng trong tay của hắn. Kim Quý Sinh không nghĩ tới ngay lúc này Trình Tuấn xông ra, thù mới hận cũ tính cùng một chỗ, hai người ở trong nước dây dưa một đoàn.

Kim Quý Sinh tuy rằng năm mươi tuổi đầu, nhưng vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, thể lực cũng khỏe như vam, hơn nữa kỹ năng bơi tuyệt không thua kém Trình Tuấn. Nghĩ đến, hắn vì một ngày kia có thể từ trong rãnh biển lấy được bảo tàng của tổ tông, bản thân cũng nhất định đã trải qua không ít khóa huấn luyện thể lực đi.

May mắn chính là, tên điều khiển viên bên người Kim Quý Sinh, trong lúc Trình Tuấn lội tới cướp khẩu súng trong tay Kim Quý Sinh, cùng lúc hắn quay đầu bỏ lại Kim Quý Sinh, bơi tới một máy lặn chứa tài bảo khác. Hắn cũng sẽ không giống những cái tên ngu ngốc kia, vì tiền mà không cần mệnh. Có tiền thì thế nào, cái kia cũng phải xem còn mạng để mà tiêu a, mạng sống cũng toi mất, muốn tiền có ích lợi gì.

Kim Quý Sinh nhìn thấy thủ hạ dưới tay hắn vứt tự mình bỏ chạy, tức giận muốn chết, nhưng ở trong nước hành động cũng không tiện, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trình Tuấn nhờ tuổi trẻ, thân thể khoẻ mạnh, động tác linh hoạt, hắn một phen kéo bình dưỡng khí của Kim Quý Sinh, lần này, Kim Quý Sinh luống cuống. Mà chính là lúc này, nhân ngư tránh ở cửa đá vọt ra.

Tiểu Ngũ thầm kêu một tiếng không tốt, đong đưa đuôi cá bay nhanh qua, lao tới chỗ Trình Tuấn.

Nhóm người cá đã giết đỏ cả mắt rồi, hơn nữa các nàng hận không nhai xương róc thịt đám hải tặc, hiện tại nhìn thấy Kim Quý Sinh đã hoàn toàn không khống chế được. Dưới loại trạng thái này, Trình Tuấn đang dây dưa cùng một chỗ với Kim Quý Sinh, các nàng sẽ chen chúc tới, ngay cả Trình Tuấn cũng sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên, nhóm người cá lúc này liền giống như điên cả rồi ào ạt kéo tới, điên cuồng hét khàn tiếng vọng quanh quẩn đáy nước, trên hàm răng nhọn dính tơ máu, hai mắt đỏ lòm, hết thảy đều làm cho người ta sởn gai ốc.

Trình Tuấn thấy tình thế không tốt, lập tức giật khỏi Kim Quý Sinh ý đồ né tránh. Nhưng Kim Quý Sinh lúc này cũng kịp phản ứng, gắt gao túm lấy một chân của Trình Tuấn, cho dù chết cũng muốn kéo hắn đi cùng.

Trình Tuấn giãy dụa vài cái không thể tránh thoát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, nhóm người cá tất cả đang từ bên trong bơi đi ra, như vậy, hiện tại Tiểu Ngũ có cơ hội động vào kíp nổ bom a.

Nghĩ như vậy trong lòng Trình Tuấn sáng tỏ, túm lấy Kim Quý Sinh cùng trốn, hắn muốn lợi dụng Kim Quý Sinh đem nhân ngư dẫn rời xa khỏi cửa đá, như vậy, lúc con thuyền hải tặc nổ mạnh cũng sẽ không liên lụy làm đám người cá này bị phanh xác.

Chính là ở trong nước không thể nói chuyện, Trình Tuấn nhìn thấy Tiểu Ngũ bơi tới chỗ hắn, nhưng không cách nào thuyền đạt ý nghĩ của mình. Hắn lo lắng mà dùng tay ra hiệu, hy vọng Tiểu Ngũ có thể nhìn hiểu ý tứ của hắn. Nhưng hắn vẫn đành phải thất vọng rồi, Tiểu Ngũ ở trong nước giống như cũ bơi tới trước, nhanh chóng hòa vào trong đàn nhân ngư, đi vào bên người hắn cùng Kim Quý Sinh.

Tiểu Ngũ ở bên tai Trình Tuấn nói: "Đi kích kíp nổ."

Rồi sau đó, không hỏi han gì, bơi tới trước mặt Kim Quý Sinh, mở ra năm ngón tay sắc nhọn, chọc thẳng trong vành mắt của hắn. Chỉ một chốc, hắn buông lỏng chân Trình Tuấn ra.

Tiểu Ngũ đẩy Trình Tuấn một cái, Trình Tuấn chỉ cảm thấy một cỗ lực đẩy hắn đẩy dời đi rất xa, hắn mắt mở trừng trừng nhìn Tiểu Ngũ tha Kim Quý Sinh nửa chết nửa sống bơi xa xa.

Không còn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, Trình Tuấn cắn răng bơi trở về. Trước Tiểu Ngũ đã nói với hắn chỗ đặt bom, Trình Tuấn sờ soạng tìm, mất một hồi mới tìm được vị trí cụ thể. Đồ do Trang Hi Văn tìm tới tuyệt đối không phải là hạng thường, kíp nổ hẹn thời gian đủ để Trình Tuấn chạy đi.

Trong lúc cuối cùng hắn cũng tìm xong vị trí sáu quả bom khởi động kíp nổ xong xuôi tính bơi ra, thì kinh ngạc phát hiện cửa đá thế nhưng đang từ từ đóng lại.

Trình Tuấn trong chớp mắt rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, ra sức bơi tới trước. Nhưng mà, không gian bên trong cửa đá quá lớn, diện tích còn lớn hơn cả hai cái sân bóng, mà hắn lúc này đang ở sâu bên trong, nếu muốn đuổi kịp trước khi cửa đá đóng lại, bằng tốc độ ở trong nước của hắn, mắt thường nhìn ra đoạn khoảng cách này tựa hồ không thể kịp.

Trong lòng kinh hoàng.

Hắn mới sẽ không cần chết ở chỗ này đi.

Trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều gương mặt, khuôn mặt của con và Tiểu Ngũ là rõ ràng nhất, nếu như mình chết ở chỗ này, vậy hai người họ phải làm sao bây giờ...

Không thể chết được!

Vợ con nhà mình vẫn đang chờ hắn mà, tuyệt đối không thể chết được!

Người trong tình cảnh nguy hiểm, hoặc là mất đi lý trí, hoặc là nhanh chóng bình tĩnh, Trình Tuấn thuộc loại người sau. Không thể không nói, từ nhỏ độc lập cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất mỗi lần khi gặp chướng ngại khó khăn nguy hiểm, hắn đều có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái. Thời gian này, hắn cư nhiên có chút may mắn, thậm chí cảm kích mẹ hắn lắm.

Lúc này Trình Tuấn đã hoàn toàn không còn cảm thấy tứ chi mệt mỏi, trong đầu của hắn cũng chỉ còn lại có hai việc "bơi" và "còn sống" mà thôi. Khoảng cách cửa đá càng ngày càng gần, chỗ sâu nhất một viên bom đã nổ tung. Cùng với gợn sóng mãnh liệt, Trình Tuấn đi tới tốc độ từ từ giảm lại, thậm chí bị nước gợn kéo lui về phía sau một ít.

Trình Tuấn trong lòng rùng mình, trái bom ở chỗ sâu nhất cũng đã nổ tung, như vậy thời gian còn dư cũng không còn bao lâu, sáu qủa bom hẹn giờ cũng không xa lắm.

Mẹ nó!

Trình Tuấn ở trong lòng mắng một câu.

Cách cửa đá ước chừng còn hơn ba mét, đáy nước nổ mạnh đất đá mãnh gỗ vung vãi, dạ minh châu nháy mắt cũng tối hẳn, trong phạm vi nhỏ nước biển trở nên càng thêm mịt mù. Tầm nhìn của Trình Tuấn dần dần mơ hồ, cửa đá vẫn còn tiếp tục khép lại, trong lòng hắn ẩn ẩn dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Quả thứ hai cũng nổ mạnh, lại sinh ra một cỗ gợn sóng.

Tầm mắt từ từ che khuất, Trình Tuấn giống như nhìn thấy một cái con cá khổng lồ từ bên ngoài cửa đá lẻn vào. Trình Tuấn còn đang ra sức vung vẫy chân tay, dùng sức trừng mắt, hắn hẳn là không nhìn lầm đi, đích thật là một con cá rất bự đang chạy vào.

" Anh Trình Tuấn!"

Trình Tuấn hai mắt trừng trừng, con cá này... một con cá hề to như vậy a!

Là Sửu Sửu!

" Anh Trình Tuấn, nhanh nhanh trèo lên trên lưng tôi, tôi mang anh đi ra ngoài!" Sửu Sửu ở ở trong biển hình dáng cơ hồ không giống với một con cá mới trưởng thành, hắn lủi qua đem Trình Tuấn huých trên lưng, rất nhanh bơi ra cửa.

Trình Tuấn trong lúc tuyệt vọng buông tay, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sửu Sửu sẽ xuất hiện, hai tay túm lấy vây lưng Sửu Sửu, trong lòng vừa cảm động lại kích động. Chủ yếu là, Sửu Sửu hiện tại còn đang mang thai đâu, trong lúc này hắn còn mạo hiểm xuống dưới cứu mình, làm cho trong lòng Trình Tuấn một phen thấp thỏm, vạn nhất động thai khí hắn phải làm như thế nào a.

" Anh Trình Tuấn ngươi đừng lo lắng a, tôi không sao đâu, biến hình so với làm người thoải mái nhiều lắm." Sửu Sửu đong đưa đuôi cá, dùng ngữ điệu thoải mái vui sướng nói xong, "Hơn nữa, là chồng cùng tôi tới đây, hắn hiện tại ở bên ngoài cửa đá chờ chúng ta."

Mạnh Kỳ cũng tới sao?

Sửu Sửu nhanh chóng bơi ra tới cửa đá, mà lúc này cửa đá chỉ còn khe hở đủ để một người chui qua, Trình Tuấn nhìn thấy một cái máy lặn đứng ở cách đó không xa, bên ngoài, hai nam nhân đang bơi ở bên cạnh, nhìn xung quanh cửa đá, nhìn thấy mình và Sửu Sửu từ bên trong đi ra, ánh mắt bọn họ nhất thời sáng lên.

Trình Tuấn một trận kinh ngạc, hai người nam nhân, một là Mạnh Kỳ, một người khác thế mà là Trang Hi Văn!

Sửu Sửu hoan hô: "Chúng ta sắp ra ngoài a!"

Nhưng hắn vừa dứt lời, Trình Tuấn liền cảm thấy có cái gì lôi kéo bọn họ. Sửu Sửu quát to một tiếng, hai người nhìn lại, thì ra là đuôi cá Sửu Sửu bị một bụi rong mọc ở vách cửa quấn lấy. Bụi rong kia không phải loại rong biển bình thường, mà là một loại rất nhỏ rất nhỏ bện thành dây thừng, cực kỳ tinh tế, dẻo dai cùng cực.

Mắt thấy cửa đá sắp sửa muốn đóng lại, nếu lúc này còn không nhanh chóng đi ra ngoài, Sửu Sửu nhất định sẽ bị cửa đá bổ thành hai nửa.

Trình Tuấn trở lại, Mạnh Kỳ cùng Trang Hi Văn cũng lặn qua, ba người đồng thời hỗ trợ xả bèo rong, nhưng kia bèo rong triền rất nhiều vòng, hơn nữa thực hỗn độn, ba người ba chân bốn cẳng căn bản xả không rõ ràng lắm.

"Oa!"

Cửa đá đã kẹp lấy thân thể Sửu Sửu, Trang Hi Văn thấy thế, lập tức kéo Trình Tuấn, đem hắn từ trên lưng Sửu Sửu kéo ra bên ngoài cửa đá. Trình Tuấn cảm kích mà nhìn Trang Hi Văn liếc mắt một cái, quay đầu lại tiếp tục tháo nút rong biển.

Ba người đều vô cùng sốt ruột, nhất là Mạnh Kỳ, sắp sửa khóc ra tiếng.

Bỗng nhiên có người đẩy Mạnh Kỳ, một đôi tay duỗi đến chỗ đuôi cá Sửu Sửu, dùng dao nhỏ cắt đứt khóm bèo rong.

Cả ba người Trình Tuấn kinh ngạc không thôi, người đột nhiên xuất hiện này dĩ nhiên là Thạch Nghiêu.

Thạch Nghiêu bơi nhanh tới cắt đứt bèo rong, vỗ vỗ Trình Tuấn, lấy ánh mắt ý bảo bọn họ hợp lực lôi Sửu Sửu ra, bởi vì cửa đá lúc này đây đã kéo thân thể Sửu Sửu mất rồi.

Nhìn thấy Thạch Nghiêu, Sửu Sửu cũng thật bất ngờ, nhưng mọi người hiện tại không có rảnh để nghi ngờ lí do Thạch Nghiêu xuất hiện ở chỗ này, bọn họ xúm lại một chỗ, chuẩn bị hợp lực tha Sửu Sửu ra. Trình Tuấn và Mạnh Kỳ ở phía trước hai bên trái phải ôm lấy thân cá Sửu Sửu túm ra bên ngoài, Thạch Nghiêu thì ra sức dùng dao nhỏ đem bụi rong bên cạnh cửa đá còn đang quấn quanh cắt đứt, thuận tiện đưa tay vói vào trong khe hở cửa đá đem đuôi cá Sửu Sửu đẩy ra bên ngoài.

Trình Tuấn muốn hô một tiếng, muốn nói cho Thạch Nghiêu đừng lấy tay với vào trong khe hở cái này rất nguy hiểm, nếu không kịp rút ra, là sẽ bị đứt luôn cánh tay. Nhưng hắn không cách nào nói chuyện, vì thế túm lấy bả vai Thạch Nghiêu lắc mạnh. Nhưng mà Thạch Nghiêu căn bản không thèm nhìn Trình Tuấn, vẫn như cũ kiên trì dùng tay đút vào trong khe hở đuôi cá giúp Sửu Sửu đùn ra bên ngoài.

Cửa đá phía trong lại chấn động hai cái, có thêm hai quả bom tạt tới gần cửa. Ngay trước một giây khi cửa đá hoàn toàn khép kín, Sửu Sửu rốt cục cũng hoàn toàn được người kéo ra. Thạch Nghiêu quả nhiên không thể đúng lúc rút tay phải ra, toàn bộ bàn tay bị cánh cửa đá chắn đứt.

Mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng Thạch Nghiêu khuôn mặt trắng bệch, cái gì cũng không có biểu lộ, trực tiếp quay đầu, mang theo đoạn tay phải bơi đi. Trình Tuấn và Mạnh Kỳ lúc này mới phát hiện, ở phía trên cách đó không xa cũng có một mấy lặn đang dừng chân.

Sửu Sửu biến thành bộ dáng nửa người nửa cá, hắn để trần thân trên, bên dưới tha một cái đuôi cá màu cam, mái tóc thật dài bồng bềnh ở trong nước, cực kì xinh đẹp. Hắn nhìn chằm chằm phương hướng Thạch Nghiêu rời đi, nhìn cái máy lặn từ từ nâng lên cao, đáy mắt có chút mờ mịt.

Mạnh Kỳ buồn bực lôi kéo Sửu Sửu, vẫy tay cùng Trình Tuấn và Trang Hi Văn, mọi người cùng nhau vào mấy lặn.

Trong khoang máy lặn, Trình Tuấn cởi bộ đồ lặn và bình dưỡng khí, trong nháy mắt như là thay da đổi thịt thoải mái cực kì, "Thật sự quá mạo hiểm, nếu không phải có mọi người, hôm nay tôi nhất định phải chết ở chỗ này."

Mạnh Kỳ hạ lệnh, điều khiển viên nhanh chóng khởi động máy lặn bay lên, hắn một bên dỡ bình không khí xuống vừa mở miệng nói: "Hai ngày trước bọn anh vừa mới đến, để Sửu Sửu ở dưới nước quan sát hai người, phát hiện hai người thật sự giúp Kim Quý Sinh khuân vác mấy thứ ở trong rãnh biển, anh đoán em và Tiểu Ngũ hẳn là có kế hoạch của riêng mình, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Đáy cốc ẩn ẩn truyền đến chấn động, cuối cùng mấy quả bom còn lại cũng phát nổ.

Mạnh Kỳ lau mặt, nhìn Trang Hi Văn ngồi co quắp dưới đất liếc mắt một cái, nói với Trình Tuấn: "May mắn em trai của em tìm đến, nói cho anh biết Tiểu Ngũ tìm hắn giúp đỡ mua bom, bằng không anh không có khả năng thực hiện kế hoạch của mình."

Trình Tuấn ngồi ngồi xổm xuống, bảo với Trang Hi Văn: "Hi Văn, cám ơn em!"

Trang Hi Văn cắn răng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lại không nói chuyện, giống như giận dỗi ngoảnh đầu.

Trình Tuấn bó tay, xem ra đứa nhỏ này lại giận dỗi vì hắn chưa nói cho hắn biết sự thực.

"Hi Văn, trở về anh sẽ giải thích với em." Trình Tuấn đứng lên đi đến bên người Mạnh Kỳ, hơi hơi sốt ruột hỏi: "Lúc mọi người lặn xuống nước có nhìn thấy Tiểu Ngũ sao?"

Hiện tại chỉ còn dư lại Tiểu Ngũ không thấy bóng dáng.

Trình Tuấn không biết Tiểu Ngũ đem nhóm người cá dẫn đi nơi nào, theo trong trí vẫn còn nhớ phương hướng Tiểu Ngũ dẫn dắt nhóm nhân ngư rời đi, Trình Tuấn chỉ dẫn máy lặn của Mạnh Kỳ ở dưới biển tìm mấy giờ. Chính là biển rộng mênh mông, lại chung quy không thể tìm ra Tiểu Ngũ.

Mấy người sức cùng lực kiệt, Mạnh Kỳ đem máy lặn cập vào bờ, chung tay với hai người cùng Trang Hi Văn, mạnh mẽ đem Trình Tuấn tha về khách sạn trong chỗ quy hoạch.

Sửu Sửu an ủi Trình Tuấn nói: "Anh đừng quá lo lắng, vương tử điện hạ chính là được thần biển chiếu cố, là con trai của đại dương nhất định sẽ không có việc gì."

Trình Tuấn làm sao nghe lọt mấy lời an ủi này, chỉ cần một khắc không nhìn thấy Tiểu Ngũ, thì một khắc đó hắn không thể yên tâm. Hắn trắng đêm không ngủ, lăn qua lộn lại, làm Trang Hi Văn trên một cái giường khác cũng không có thể ngủ ngon.

Hôm sau trời còn chưa sáng Trình Tuấn đã đứng lên, chuẩn bị xuống biển đi tìm Tiểu Ngũ. Trang Hi Văn thật vất vả mơ màng vào giấc, mơ hồ bên tai nghe một trận động tĩnh ‘tất tất tốt tốt’, lập tức cảnh giác tỉnh táo lại.

"Tôi biết ngay là anh chả thể nào yên." Trang Hi Văn buồn bực ngồi xuống, bắt đầu mặc quần áo.

Trình Tuấn thật xin lỗi, "Tôi thật sự không yên lòng Tiểu Ngũ, tôi nhất định phải nhanh chóng tìm hắn cho bằng được. Nhân ngư là động vật hung tàn như vậy, tôi sợ hắn..." Trang Hi Văn đã bắt đầu mang giày, hắn kinh ngạc, "Hi Văn cậu làm gì vậy?"

Trang Hi Văn thắt nút giày, không vui nói: "Còn có thể làm gì? Đi tìm chung với anh á!" Hắn hai hàng lông mày kéo căng, hai hõm mắt có bọng mắt đen thật sâu, đó là dấu hiệu một đêm không ngủ.

"Em không cần phải..."

"Không cần cái gì? Chúng ta cùng đến, cũng không phải là tới để giúp anh hay sao? Đừng nói với tôi lúc này đây anh còn muốn ở trước mặt tôi giảng cốt khí."

"..."

Hai người Trình Tuấn và Trang Hi Văn mặt mày tái nhợt đi ra bờ biển, sắc trời mông lung, đường bờ biển một đường thẳng trục như ẩn như hiện, gió biển thổi phất phới, quất vào trên người thật sự lạnh cóng.

Trình Tuấn một bước lại nhanh hơn một bước, Trang Hi Văn nhắm mắt theo đuôi.

Đường ven biển gần trong gang tấc, mặt trời nhô ra, những đám mây ẩn ẩn nhiễm một chút da cam.

Bỗng nhiên, đang đi ở phía trước Trình Tuấn chợt khựng lại, theo sau cách khoảng bốn năm bước chân Trang Hi Văn không rõ lí do, cũng dừng theo. Trang Hi Văn đang muốn hỏi, đã thấy Trình Tuấn đột nhiên chạy như điên vào trong nước biển.

Trang Hi Văn kinh ngạc, giương mắt nhìn ra biển rộng, giữa mặt biển lăn tăn, một người nam nhân đang chậm rãi bước ra khỏi mặt nước.

"Tiểu Ngũ!" Trình Tuấn dùng khí lực lớn nhất của mình la lên, liều mạng giống như chạy gấp vào trong biển.

Tiểu Ngũ đứng ở trong nước, cười tủm tỉm, cả người trần truồng, tóc ướt sũng mà dính trên trán. Hắn phất tay với Trình Tuấn, "Tuấn!"

Nước biển đã lạnh buốt giống như băng, nhưng trên người Trình Tuấn lại nóng bỏng giống đống lửa, hắn hung hăng ôm siết Tiểu Ngũ vào trong ngực, hung hăng, gắt gao, hận không thể đem hắn nhét vào trong thân thể của mình.

"Em cuối cùng cũng trở lại! Cuối cùng cũng trở lại!" Trình Tuấn hệt như kẻ ngốc, chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này.

Tiểu Ngũ nhìn thấy Trang Hi Văn đứng xa xa trên bờ cát, nụ cười trên mặt nháy mắt không có. Hắn dùng lực ôm lấy Trình Tuấn, ở trong cổ hắn vuốt phẳng vài cái, sau đó nâng mặt của hắn lên, đưa lên miệng mình.

Trang Hi Văn gắt gao cắn môi dưới, phẫn hận đứng đó trừng hai người đàn ông ôm hôn nhau ở trong nước biển, thật con mẹ hắn có xúc động muốn xông lên tát mỗi tên một bạt tai à nha.

"Đừng nhìn nữa, trong lòng anh Trình Tuấn chỉ có mỗi mình vương tử điện hạ nhà của tôi thôi à, anh vẫn là thành thành thật thật làm em trai tốt đi!"

Trang Hi Văn nghiêng đầu, nhìn Mạnh Kỳ ôm Sửu Sửu đứng ở một bên, Sửu Sửu sắc mặt vui mừng, còn vênh mặt tỏ vẻ đắc ý dào dạt, khuôn mặt tuấn tú của Trang Hi Văn đỏ lên, bực mình la to: "Cậu cái con cá chết tiệt này có ý gì hả?"

Mạnh Kỳ hai hàng lông mày chụm lại, "Trang tiểu thiếu gia, bảo bối của tôi còn đang mang thai đó, nhỏ giọng chút!"

Sửu Sửu vui sướng vòng tay ôm cổ Mạnh Kỳ, "Ha ha, có chồng thương là tốt nhất!"

"Các người..." Trang Hi Văn nhìn anh trai chị dâu nhà mình đứng xa xa ôm hôn, nhìn nhìn lại hai kẻ ở trước mắt, tức giận đến cái mũi sắp lệch luôn, "Con mẹ nó, bố mày thật không nên tới xen vào việc của người khác!"

Trang Hi Văn nổi giận đùng đùng cong mông bỏ đi rồi, trên bờ cát lưu lại một đường dấu chân thật sâu.

Trong nước biển, Trình Tuấn và Tiểu Ngũ tách ra, nhìn nhau mỉm cười.

"Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em không về nữa chứ."

Tiểu Ngũ bĩu môi, "Làm sao mà có thể không trở về? Người cá cũng không có khả năng sẽ giết em."

Trình Tuấn rốt cục cũng có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, mặc dù ngày hôm qua từ trong hiểm cảnh ở rãnh biển thoát thân đi ra cũng không có cái loại cảm thụ này đâu, thẳng đến khi ôm siết Tiểu Ngũ vào trong ngực, khi thực thực cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của hắn, hắn mới thật sự tin tưởng mình còn sống sót.

"Chúng ta về nhà đi!"

"Vâng!"

Trên mặt biển, ánh mặt trời rọi trên mặt biển, quang mang vàng óng từng tia một phủ kín mặt biển, chiếu rọi nước biển xanh thẳm một màu trở nên trong suốt rực rỡ lạ kỳ, mặt biển phẳng lặng, ai cũng không thể phát hiện ở đây dưới độ sau năm nghìn mét từng đã từng xảy ra việc gì.

Mấy tháng sau, cũng chính là cuối tháng ba năm sau, là ngày Mạnh Kỳ cuối cùng cũng nghênh đón lão bà đại nhân chuyển dạ, mấy ngày nay trong nhà họ Mạnh từ trên xuống dưới ai nấy đều vội vàng lo lắng. Sửu Sửu là một người đàn ông, lại chẳng phải con người, sinh sản tự nhiên chỉ có thể tránh ở trong nhà. Tiểu Ngũ đầu tiên chạy một vòng đem lão rùa biển đã từng giúp hắn đỡ đẻ đón đến nhà họ Mạnh, phụ trách làm bà đỡ cho Sửu Sửu.

Lão rùa biển biến thành người bộ dáng tuyệt đối không già, thật sự, còn đặc biệt đẹp trai, bộ dáng này cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc xong quần áo đeo kính mắt, hoàn toàn chính là một bộ dáng của vị bác sĩ.

Trình Tuấn và Mạnh Kỳ không có thói quen như Tiểu Ngũ, Sửu Sửu gọi một người đàn ông tuổi còn trẻ như vậy là "ông", chính là không có biện pháp a, ai bảo nhân gia người ta sống hơn một ngàn năm.

"Đều nói vương bát sống dai, tuyệt đối không phải là giả!" Trình Tuấn nói nhỏ.

Tiên sinh rùa biển ‘khụ’ một tiếng, buông ly cà phê trong tay xuống, chậm rãi nói: "Cháu của ông, rùa biển và vương bát không phải một dạng, ta nếu là vương bát, vậy cháu chính là cháu rể của vương bát á."

Không sai, Tiểu Ngũ gọi hắn là ‘ông’, Trình Tuấn còn không phải là "cháu rể" của hắn hay sao!

Trình Tuấn: "..."

Mạnh Kỳ khóe miệng kỳ dị rút rút hai cái, cố nén không cười ra.

Tiên sinh rùa biển lúc tới có nói cho Trình Tuấn và Mạnh Kỳ biết tin, nhóm người cá hiện tại rất an tĩnh, đứa cháu của tên cướp biển bị các nàng tự tay giết chết, đồ vật trong rãnh biển cũng bị nổ tan bành, những hạt trân châu màu đỏ cũng không bao giờ còn tồn tại nữa, gông xiềng xích giam cầm các nàng đã biến mất, cừu hận cũng đã cởi giải, sau này không cần lo lắng các nàng sẽ dây dưa Tiểu Ngũ.

Kim Quý Sinh chết ở trong tay nhân ngư cả mẫu xương cũng không còn, trên đất bằng hắn chính là phú hào danh nổi như cồn, hắn mất tích tự nhiên sẽ khiến cho tin tức bùng nổ. Mới đầu Trình Tuấn còn rất lo lắng cảnh sát sẽ đem hắn và Mạnh Kỳ kéo xuống nước, nhưng mấy tháng sau kết quả cũng chỉ là, Kim Quý Sinh một mình lấy trộm bảo tàng trong biển, bởi vì ăn chia không đều cho nên gặp phải độc thủ, hung thủ chính là tên điều khiển viên lúc ấy chạy trốn cùng máy lặn.

Một kết quả này tạo thành làm cho Trình Tuấn và cả Mạnh Kỳ rất là kinh ngạc, thật lâu sau bọn họ mới biết được, thì ra là do Thạch Nghiêu tố giác với cảnh sát, mà còn không dính tí vết, không đả động gì tới Trình Tuấn và Mạnh Kỳ bóp méo toàn bộ câu chuyện này.

Bởi vì Trình Tuấn và Tiểu Ngũ cố ý thả, Kim Quý Sinh trong ba ngày kia khuân vác không ít bảo vật, mà trong khi rãnh biển bị hủy ngày đó, người điều khiển viên chạy trốn đem một con thuyền khác mang theo tài bảo.

Kim Quý Sinh chết, điều khiển viên mang theo một khoang thuyền tràn đầy bảo vật tháo chạy khỏi đáy biển ——

Thạch Nghiêu bố trí câu chuyện, làm tên điều khiển viên hết đường chối cãi, hắn đương nhiên sẽ vì bản thân mình cãi lại, cũng nói tới chuyện nhân ngư, cá heo nhưng vấn đề là đối với cảnh sát những chuyện này căn bản là trong truyền thuyết, là lời nói vô căn cứ, sao có người có thể tin hắn cơ chứ, chỉ sợ còn phán hắn ngồi tù thêm ít bao vì tội cố ý giả điên giả dại.

"Thạch Nghiêu có khả năng ngay từ đầu không biết mục đích của ba hắn như vậy đi, vì muốn ông ta thừa nhận đứa con trai là hắn, cho nên không tiếc gì giúp hắn hại em và Tiểu Ngũ. Sau khi biết chân tướng, nhất định là hối hận."

Mạnh Kỳ quay đầu nhìn Trình Tuấn một cái, sắc mặt khó chịu, "Anh thì thấy hắn còn chưa dứt tình với Sửu Sửu thì có, bằng không, sao mà tình nguyện hy sinh một bàn tay của mình?"

Mạnh Kỳ từ ngày đó đến giờ vẫn luôn canh cánh trong lòng, vốn là hắn hẳn là nên cảm kích Thạch Nghiêu, nếu không có hắn, người bị thương chính là Sửu Sửu. Nhưng mỗi khi nhớ tới, hắn lại luôn không thoải mái, trong tiềm thức, hắn cảm thấy cho dù là chặt đứt tay, người đó cũng nên là hắn, bởi vì Sửu Sửu là người của hắn, vì hắn bị thương, vì hắn chết, đều là việc của mình, mà không phải người khác.

Thạch Nghiêu từ sau hôm đó cũng không xuất hiện trước mặt đám người Trình Tuấn, hắn giống như là bốc hơi. Sửu Sửu sau khi sinh con, bọn họ mới biết được hắn được thừa hưởng một phần tài sản của Kim Quý Sinh nhưng hắn lại không lấy, một mình một người rời khỏi thành T, cụ thể đi nơi nào không ai biết.

Mẹ Trình Tuấn Hà Thục Mai cuối cùng cũng mở lòng, bảo Trình Tuấn mang Tiểu Ngũ về nhà họ Trang ăn một bữa cơm, chính thức làm quen một chút. Trình Tuấn cơ bản không muốn đi, nhưng do Trang Nghị Thần tự mình gọi điện thoại tới, bảo hắn nhất định phải đi, bởi vì qua năm sau mẹ hắn, thân thể giống như có chút vấn đề, nhờ hắn đi qua một chuyến.

Quên đi, kỳ thật hắn với mẹ cũng không có thù sâu hận lớn gì cả, bà cũng đã già rồi, nếu không phản đối hắn và Tiểu Ngũ nữa thì đi gặp một lần cũng không có gì. Trang Hi Văn vẫn y xì như trước kia, thấy Tiểu Ngũ sắc mặt cũng chả tốt đẹp gì, hơn nữa nói chuyện cũng khó nghe, hai người ở trên bàn cơm vẫn luôn tranh cãi, ai đều không chịu cúi đầu. Nhưng mà, lúc mà chị của hắn Trang Tâm Di ngấm ngầm hại người, Trang Hi Văn lập tức thay đổi mũi nhọn nhắm thẳng vào chị mình, thái độ rõ ràng là giữ gìn Trình Tuấn và Tiểu Ngũ.

Trình Tuấn nhìn Trang Hi Văn, lần đầu tiên cảm thấy có một đứa em traui như vậy cũng không tồi, rất đáng yêu.

Sửu Sửu hôm nay sinh, tiên sinh rùa biển lùa hết mọi người xuống lầu một, chỉ để lại Tiểu Ngũ giúp đỡ.

Cha mẹ Mạnh Kỳ ngồi cùng một chỗ, mẹ hắn niệm kinh Phật, ba hắn chống quải trượng, thường thường đưa mắt nhìn xung quanh một chút trong mắt cũng thấy rõ khẩn trương.

Trình Tuấn không hề gì, dù sao cũng không phải là Tiểu Ngũ sinh, hắn nhàn nhàn ngồi trong sô pha xem báo, Trình Hiểu Hải tựa vào trên người hắn một bên gặm quả táo một bên đọc truyện.

Trình Hiểu Hải nói: "Ba à, chú Tiểu Sửu sẽ cho con sinh ra cái gì ạ? Là em trai hay là em gái hả ba?"

Trình Tuấn ha ha mỉm cười, như kẻ trộm gà dán sát lại lỗ tai con trai, nói: "Phỏng chừng sẽ sinh một con cá hề con!"

Ha ha ha...

Mạnh Kỳ lúc này đang đi tới đi lui ở trong phòng khách lầu một, thần sắc ngưng trọng lo lắng. Ba hắn phang cho hắn một gậy, mắng: "Mày không thể yên tĩnh một chút a, xoay hoài làm ba mày hoa cả mắt!"

"A? A a!"

Mạnh Kỳ ngồi xuống, nhưng vẫn là sẽ nhịn không được lia mắt nhìn xung quanh chỗ cửa thang lầu, thuận tiện chân phải còn không ngừng run run.

Trình Tuấn buông tập báo xuống, nhìn Mạnh Kỳ một lát, đưa ánh mắt chuyển dời đến con trai nhà mình, không khỏi tưởng tượng tình cảnh Tiểu Ngũ năm đó sinh Trình Hiểu Hải. Hắn chắp vá rất nhiều, có hình ảnh Tiểu Ngũ đầu đầy mồ hôi thống khổ dùng sức, bộ dáng Tiểu Ngũ nhịn không được đau đớn kêu to... Chắp vá mỗi một hình ảnh, trạng thái Tiểu Ngũ cái nào cũng đau đớn cực kì.

Trình Tuấn không hiểu sao trong lòng trào một trận đau đớn.

Hắn không thể giống như Mạnh Kỳ, lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho vợ sinh phại chịu thống khổ, cõi lòng đầy kích động mong đợi con của mình ra đời...

Trình Tuấn ôm ôm bả vai Trình Hiểu Hải, "Con nha, cha con với ba ba Tiểu Ngũ sinh cho con một em gái được không?"

Trình Hiểu Hải ngẩng đầu lên, "Tốt ạ, bất quá, hai người có em gái xong thì không còn yêu con nữa đấy chứ?"

Trình Tuấn xoa xoa đầu nhóc con, "Làm sao có thể vậy chứ? Nếu ba ba có con gái, con và em gái con đều là con của chúng ta, lúc nào chúng ta cũng yêu con a!"

Trình Hiểu Hải gật gật đầu, "Vậy được ạ, con phê chuẩn! Hai người có thể sinh!"

Trình Tuấn: "..."

Hai giờ trôi qua, Tiểu Ngũ rốt cục cũng xuất hiện ở chỗ cầu thang, trong tay của hắn ôm đứa nhỏ nhẵn bóng, cái gì cũng chưa mặc cho nó, đứa nhỏ oa oa khóc lên, hai cái chân nhỏ như cục thịt sáng bóng, là một bé trai, ước chừng nặng 4kg.

Trình Tiểu Ngũ đem đứa bé ôm đến trước mặt Mạnh Kỳ, "Sinh!"

Mọi người trong phòng thất thần.

"Ôi tổ tông của ta, đứa nhỏ mới sinh sao con cái gì cũng không bọc cho nó a!" Mẹ Mạnh Kỳ hét lên một tiếng, bỏ chuỗi phật châu chạy qua, thật cẩn thận ôm lấy thằng cháu trai yêu, cao giọng kêu to bảo nhóm người làm nhanh chóng đem quần áo đứa bé đem lại đây.

Mạnh Kỳ ngây ngốc nhìn đứa nhỏ, ngây người chừng ba phút đồng hồ, phục hồi lại tinh thần gì cũng chưa nói, trực tiếp vắt chân chạy lên lầu ba nhìn Sửu Sửu.

Hai cụ nhà họ Mạnh vây quanh cháu trai bảo bối, trên mặt cười như nở hoa. Trình Hiểu Hải đứng bên cạnh bà nội Mạnh, nhìn bé con trắng trẻo bụ bẫm mới sinh, vẻ mặt rất chi là ngạc nhiên. Một đống người hầu bận rộn phục vụ cho bé, cơ bản không có người lo lắng tiếp đón Trình Tuấn và Tiểu Ngũ.

Trình Tuấn đi qua, ôm Tiểu Ngũ, "Em vất vả rồi!"

Tiểu Ngũ thản nhiên trả lời: "Hoàn hảo!"

Trình Tuấn yêu thương nhìn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái, "Anh muốn nói gì à?"

Trình Tuấn đem Tiểu Ngũ kéo đến ban công, hôn hắn một cái, có chút ngại ngùng mở miệng: "Tiểu Ngũ, chúng ta... sinh thêm một đứa được không?"

Tiểu Ngũ ngẩn người, nói: "Đã có a!"

Trình Tuấn: "A?"

----------oOo----------

Chính văn hoàn