Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 198




Chương 198: Trong chiếc hộp gỗ nhỏ của cô đựng gì

Ngủ tới nửa đêm, Châu Mỹ Duy nghe thấy
mấy tiếng động nhỏ từ trong phòng.

Cô ấy mơ màng mở mắt ra, trong phòng chỉ
mở một ngọn đèn nhỏ, trong ánh sáng lờ mờ, cô
ấy nhìn thấy một bóng đen đứng ở đầu giường,
lập tức sợ tới mức hoảng hồn.

Châu Mỹ Duy thấy rõ một bên mặt kia, lập
tức hét to: “Kiểu Bích Ngọc, đêm hôm khuya
khoắt cậu không ngủ mà làm gì vậy hả!”

“Cậu dọa mình sợ chết khiếp rồi đó biết
không!”

Bình thường cô ấy đã quen sống một mình,
bây giờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy có người lén
lén lút lút ở đầu giường của cô ấy, lá gan to như
hạt đậu xanh này của cô ấy sắp đứt luôn rồi.

Châu Mỹ Duy rất oán giận.

“Ừ” Cô Kiều rất qua loa ừ một tiếng, có vẻ

hơi mất tập trung.
Gần cuối thu rồi, gió đêm ngoài cửa sổ hơi
lạnh lễo.

Châu Mỹ Duy trừng to mắt nhìn người phụ
nữ này đứng dậy, đi tới cửa sổ bên kia hứng gió!

“Kiều Bích Ngọc, con nuôi của mình không
thể bị cảm được!”

Phàn nàn thì phàn nàn, Châu Mỹ Duy vẫn rất
săn sóc, hơn nữa cô ấy chú ý thấy trên tay Kiều
Bích Ngọc cầm điện thoại, cô đang gọi điện cho
ai à?

“Người phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Đột nhiên đầu óc của bạn học Châu thông
suốt, mặc kệ cô, trở mình tiếp tục ngủ.

Bên kia cửa sổ, Kiều Bích Ngọc có chút ủ rũ,
hai tay chống vào thành cửa sổ, cúi đầu nhìn
bóng tối bên dưới khu chung cư cao tầng này,
trong chung cư chỉ có đèn đường thưa thớt,
không có người qua lại, không có chút sức sống,
lúc này thật sự rất tĩnh lặng.

Buổi tối bình yên như vậy, thích hợp để ngủ
Say.

Nhưng cô không ngủ được.

Tay phải cô cầm điện thoại, liếc dãy số quen
thuộc trên màn hình, nhìn một lúc lâu.
“Quách Cao Minh”

Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm một tiếng, ngón tay

khẽ chạm vào dãy số kia định gọi.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một việc, quay đầu
lại nhìn Châu Mỹ Duy trên giường, cô nhớ sáng
mai Châu Mỹ Duy phải đi phỏng vấn, hơn nửa
đêm, cô không muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi.

Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại, nhẹ chân rời
khỏi phòng.

Cô bật đèn phòng khách, yên lặng ngồi
xuống sofa nhỏ, nhìn xung quanh một vòng,
chiếc sofa này màu vàng nhã nhặn, gối ôm hình
cậu bé bọt biển, trên tường trắng treo ba bức
tranh màu nước nghệ thuật đơn giản, còn có
chiếc bàn tròn nhỏ đối diện để bọn họ ăn cơm,

mọi thứ mang đến sự ấm áp của một gia đình.
Gia đình.

Do dự trong chốc lát, cuối cùng cô cầm điện
thoại lên gọi.

“Rốt cuộc Quách Cao Minh làm sao vậy?”

Đúng là gọi điện thoại, nhưng là gọi cho Lục
Khánh Nam.

Bây giờ đang là rạng sáng, với cậu Lục quen
sống về đêm mà nói cũng không tính là làm
phiền.

“Anh ấy không sao.”

Lục Khánh Nam cũng giống như bình
thường, không muốn nói đến việc riêng của
Quách Cao Minh lắm, nhưng đêm nay giọng nói
của anh ta hơi trầm.

“Là cô nói cho ông cụ biết Cao Minh ở câu
lạc bộ Golden.A đúng không?” Nói xong, anh ta
hỏi ngược một câu.

Thật ra Lục Khánh Nam gần như khẳng định
là Kiều Bích Ngọc mật báo, anh ta nghe người
phụ trách nói, sáng nay đột nhiên người phụ nữ
này tới đây, cuối cùng bị Quách Cao Minh đuổi
đi, buổi chiều ông cụ đến đột ngột chắc chắn là

do cô “trả thù”.

Người phụ nữ bên kia điện thoại không đáp
lời, đêm nay cô rất yên tĩnh.

Lục Khánh Nam không thích ứng lắm, mấp
máy môi, nói một câu: “Ba giờ chiều nay ông cụ
đích thân tới.”

“Ông nội đích thân tới?” Chuyện này khiến
Kiều Bích Ngọc hơi bất ngờ.

Ông cụ không thích ra ngoài lắm, bình
thường chỉ phái người ra ngoài.

Vẻ mặt của cô trở nên bất an, cô nhấn mạnh
từng câu từng chữ: “Lục Khánh Nam, rốt cuộc
Quách Cao Minh mắc bệnh gì!”

“Anh ấy không bị bệnh!”

Giọng nói của Lục Khánh Nam hơi to, điếu
thuốc ở tay trái bị anh ta nôn nóng dập tắt: “Kiều
Bích Ngọc cô nghe cho kỹ đây, Quách Cao Minh
không bị bệnh.”

“Bây giờ anh ấy… Thật sự không sao.”

Lời nói của anh ta hơi chẩn chừ, giọng dịu
lại, bình tĩnh mà giải thích: “Xế chiều hôm nay
ông cụ đích thân tới, nếu Cao Minh thật sự có
vấn đề gì, làm sao ông cụ có thể dễ dàng tha
cho anh ấy như vậy, cơ thể của Cao Minh thật sự

không sao.”
Ít nhất tạm thời là vậy.

Lục Khánh Nam không giống với bọn Quách
Cao Minh, Bùi Hưng Nam, anh ta tự nhận không
có lòng dạ sâu như vậy, anh ta chỉ có thể cười hì
hì dỗ dành phụ nữ, lại không biết nói dối.

Cách điện thoại, một trận trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Kiểu Bích Ngọc mới nhỏ

giọng mở miệng: “Vậy tại sao anh ấy lại đuổi tôi đi.”

Lời nói của cô không còn tức giận, cũng
không còn ghen tuông mà nhẹ nhàng nói, cô chỉ
lo cho anh.

“Hôm đó Quách Cao Minh về nước theo lịch
trình, nghe bảo lúc ấy máy bay bị hoãn, anh ấy
và Hà Thủy Tiên đến con phố buôn bán phụ cận
mua đồ, đại khái là Hà Thủy Tiên phát hiện anh
ấy mệt nhọc quá độ, sắc mặt không tốt lắm nên
bọn họ dứt khoát về trễ một ngày.”

Vốn dĩ Lục Khánh Nam thật sự không muốn
nói quá nhiều với cô, câu này nửa thật nửa giả.
Nói đến đây, anh ta cũng rất khó hiểu.

Bác sĩ bên Seattle dặn đi dặn lại, nhất định
Quách Cao Minh phải ở lại bệnh viện theo dõi,
nhưng anh lại cố chấp mà kiên quyết muốn về
nước ngay.

Bỗng dưng anh vội vã trở về như vậy là có
chuyện gì?

Thái độ của Quách Cao Minh lần này rất
cứng rắn, anh không cho phép bất kỳ ai can
thiệp, kể cả mấy người bọn họ và ông cụ Quách.

Càng như vậy, anh ta lại càng cảm thấy bất thường.

“Kiều Bích Ngọc, tôi hỏi cô một chuyện”
Lục Khánh Nam cầm điện thoại, giọng nói bất

giác hạ thấp.
“Chuyện gì?”
“Chiếc hộp gỗ nhỏ kia của cô…”
Sao cơ?

Kiều Bích Ngọc còn chưa nghe rõ, hơi ngơ
ngác nhìn điện thoại chẳng hiểu sao bị cúp.

“Rốt cuộc Lục Khánh Nam muốn hỏi gì?”

“Tự nhiên Cao Minh ra ngoài.”

Tiếng bước chân vội vàng đi về phía này
khiến Lục Khánh Nam sợ tới mức lập tức cúp
điện thoại, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, âm thầm
thở phào một hơi, may mà không phải Quách
Cao Minh.

Nhưng gương mặt người phụ nữ chạy chậm
vào lại không nhẹ nhõm như vậy, Hà Thủy Tiên lo
lắng nói cho anh ta biết: “Ban nãy Cao Minh
nhận được một cuộc điện thoại, sau đó anh ấy
cầm theo một chiếc hộp gỗ nhỏ, chẳng dẫn theo
vệ sĩ nào, một mình lái xe đến thành phố Đà Lạt rồi.”

Chiếc hộp gỗ nhỏ kia là của Kiều Bích Ngọc.

Lục Khánh Nam bình tĩnh, trong lòng có suy
nghĩ, anh ta không đáp lời.

“Khánh Nam, anh và ông cụ đã sớm biết
bệnh tình của Cao Minh, tại sao hai người lại
không lo lắng cho anh ấy chút nào, thậm chí còn
giấu cả em, nếu không phải ngày đó trông thấy
nét mặt của anh ấy ở quầy chuyên kinh doanh đá
quý, em…“ Lời nói của Hà Thủy Tiên mang theo
chút trách móc.

“Em không phải bác sĩ.” Lục Khánh Nam biết
cô ta quan tâm Quách Cao Minh, thở dài một hơi.

Trên thực tế, cho dù là bác sĩ, bệnh nhân

không ngoan ngoãn cũng bó tay.

“Thủy Tiên, không phải em muốn hơn nửa
đêm lái xe đuổi theo anh ấy đấy chứ, em muốn
theo dõi Quách Cao Minh à?” Lục Khánh Nam
hơi dừng lại: “Đừng đi.”

“Cao Minh có tính toán của mình.”

Người đàn ông như Quách Cao Minh, từ
trước tới nay đều không cần người khác thương xót.

“Dù Cao Minh lợi hại như thế nào cũng chỉ là

con người, anh ấy vừa hết sốt, hơn nửa đêm lái
xe chạy tới thành phố Đà Lạt, bên cạnh lại không
mang theo vệ sĩ nào, lỡ như xảy ra chuyện thì
sao?”

Hà Thủy Tiên sốt ruột hét to, rất hiếm khi cô
ta có vẻ mặt kích động thất lễ như vậy.

Lục Khánh Nam nhìn cô ta, đặc biệt là nước
mắt trong hốc mắt ửng đỏ của cô ta, giống như
hiểu rõ điều gì, đồng tử hơi giật mình.

“Thật ra em căn bản không phải bạn gái
Đường Tuấn Nghĩa, em thích Cao Minh, em
mượn cớ tiếp cận anh ấy đúng không?”

Hà Thủy Tiên bị anh ta nhìn tới chột dạ:

“Em, em chỉ quan tâm anh ấy thôi.”

Cô ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Lục Khánh Nam không hỏi tiếp, bỗng nhiên
nói một câu: “Thủy Tiên, ban nãy ăn tối Cao
Minh nói với chúng ta… Anh ấy đang cảnh cáo
chúng ta không được phép nhắc tới bệnh của
anh ấy với Kiều Bích Ngọc”

“Em cảm thấy, em có thể biết, Kiều Bích
Ngọc không thể biết, vì vậy em quan trọng hơn

cô ấy à?”

Anh ta bước đi nhanh, trực tiếp lướt qua cô ta.

Hai nhân viên phục vụ ở cửa câu lạc tư nhân
cúi người, lễ phép cung kính kéo cửa ra, Lục
Khánh Nam không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài,
bình thản nhắc nhở một câu.

“Thủy Tiên, có một việc em nên hiểu rõ, về
chuyện của Quách Cao Minh, Kiểu Bích Ngọc
không thể biết, còn em, ngay từ đầu em đã
không cần biết, hiểu chưa?”

Đêm yên tĩnh, lời nói nhỏ cũng lọt vào tai
một cách rõ ràng.

Hà Thủy Tiên cứng đờ tại chỗ, mãi không
nhúc nhích.

Lý trí, tỉnh táo của cô ta xưa giờ khi ở chức vị
cao lập tức tan vỡ.

“Em trả giá ít hơn cô ta sao, em trả giá ít hơn
Kiều Bích Ngọc sao Hà Thủy Tiên mất kiểm
soát thét lên, nước mắt chảy dọc theo gò má.

Tại sao… Rõ ràng cô ta hy sinh nhiều như
vậy, cố gắng nhiều năm như vậy.

“Kiều Bích Ngọc không thể biết, còn em,
ngay từ đầu em đã không cần biết.”