Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 585




Chương 585: Quần đảo

Strozzi Gậu và anh ấy ngủ cùng một phòng, trên cùng một giường?”

Sau bữa sáng ngày hôm sau, Châu Mỹ Duy đến gần Kiều Bích Ngọc trò chuyện, vẻ mặt có phần trầm ngâm và nghỉ hoặc: “Không phải nói quên hết ký ức sao? Chẳng lẽ cậu không kháng cự một người đàn ông xa lạ ư?”

Bây giờ Quách Cao Minh là một người đàn ông xa lạ với cô, theo những gì Châu Mỹ Duy biết về Kiều Bích Ngọc, cô không thể dễ dàng nhượng bộ một người đàn ông xa lạ như vậy được.

Kiều Bích Ngọc bị sự nghỉ ngờ bùng cháy của cô bạn mình nhìn thì có chút không được tự nhiên, khẽ quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh “Không còn cách nào khác.”

“Quách Cao Mình không chịu cho phép mình ngủ trong phòng khách, và cấm mình ra ngoài”

Cô ấy chỉ giải thích như vậy.

“Anh ta không chịu, cậu không làm loạn lên sao?” Châu Mỹ Duy có chút không thể tin được.

Kiều Bích Ngọc chỉ thở dài: “Anh ta chính là không đồng ý, không còn cách nào”

Cô chỉ có thể chấp nhận những thứ không có tác dụng phản kháng, đây là quy luật cuộc sống của cô.

Quách Cao Minh phải nhìn thấu được chuyện này và biết được điểm yếu của cô, cho nên khi cần thiết đành phải ra tay, làm cho cô ngoan ngoãn khuất phục.

Suy nghĩ của Châu Mỹ Duy trôi đi, cô lẩm : “.. chưa kết hôn thì hãy mang thai trước, sau đó lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn”

Đúng vậy, Quách Cao Minh luôn dùng thái độ mạnh mẽ như vậy để khiến cho cô ấy phải nghe lời.

“Cậu nói gì cơ?”

“„…Không có gì”

Châu Mỹ Duy dừng lại một chút, sau đó nói với giọng điệu cổ quái: “Kiều Bích Ngọc, cậu đã quên mất Quách Cao Minh là người như thế nào rồi sao? Anh ta là loại người thành thị thâm sâu khó đoán, cậu bị anh ta bán đứng mà còn kiếm tiền cho anh ta đó. Tuy nhiên, cậu không cần sợ hãi, Quách Cao Minh, chỉ cần gặp được cậu, anh †a sẽ luôn đầu hàng. ” Anh ta tình nguyện đầu hàng.

“Với một người chồng như Quách Cao Minh, cậu không phải lo lẳng bất cứ điều gì. Các con của cậu chắc chắn sẽ trở về an toàn. Thật tốt”.

“Cám ơn” Kiều Bích Ngọc khách sáo nói một câu, có phần không thích lời nói âm dương cách biệt của cô.

Không lâu sau, Emma đến tìm Châu Mỹ Duy để đi dạo vườn phía Bắc của nhà họ Quách.

Kiều Bích Ngọc đứng tại chỗ, nhìn cảnh vật xung quanh, đàn cá trong ao cá nhân tạo đang bơi lội vui vẻ.

Có một điều mà Châu Mỹ Duy nói đúng, việc quên đi một ký ức khiến cô cảm thất Dì Phương bưng một đĩa hoa quả đến: ‘Cô Mỹ Duy lần này trở về Việt Nam, cô ấy thay đổi khá nhiều.”

Kiều Bích Ngọc xua tay nói không ăn: “Có đồ ăn đồ uống mới lạ linh tỉnh nào đó, nhớ chiêu đãi Châu Mỹ Duy và những người khác.”

Thuận tiện bổ sung một câu: “Dì Nhã Yến nói với tôi, đối với một người phụ nữ,chồng chết có thể từ từ chấp nhận, nhưng đau đớn nhất vẫn là nỗi đau mất con, Mỹ Duy có lẽ sẽ nhất thời không chấp nhận được điều này đâu”

Dì Phương bị sốc, cười khổ và không nói gì, nhưng một tiểu thư khuê các giống Cung Nhã Yến vậy mà cũng thực sự đã dạy cô ấy đạo lý.

Kiều Bích Ngọc là người mạnh mẽ và độc lập, được Cung Nhã Yến truyền lửa cho cô, lại trong khoảng thời gian đó, cô rời nhà họ Kiều để sống một cuộc sống khó khăn, cho nên suy nghĩ hình như có chút cực đoan thì phải.

“Quách Cao Minh đâu rồi, mấy giờ anh ta về vậy?”

“Mợ trẻ, cô đang tìm cậu ấy vội sao? Nếu vậy có thế gọi cho cậu ấy. Cô quên số điện thoại di động của cậu ấy à?”

Dì Phương nóng lòng trả lời, vì mỗi khi Kiều Bích Ngọc gọi điện vào số điện thoại của cậu chủ bọn họ, cậu ấy đều cực kì vui vẻ.

Kiều Bích Ngọc nhìn dì Phương nhiệt tình như vậy, có chút xấu hổ: “Không vội đâu, tôi sẽ hỏi khi nào anh ấy về vậy”

Cô thực sự muốn hỏi hai đứa con trai sinh đôi của mình hiện đang ở đâu, mặc dù không có ấn tượng gì về bọn trẻ nhưng cô vẫn nhớ và tò mò.

Có vẻ như Quách Cao Minh rõ ràng đã biết rõ ràng chỉ tiết của vấn đề, anh ấy trông rất có bộ dạng đã năm chắc được vấn đề.

Sau hơn ba ngày, Kiều Bích Ngọc mới nhận ra được rằng chồng cô thực sự rất Không biết anh ta ở bên ngoài bận bịu cái gì.

Emma đến Việt Nam lần đầu tiên, tất cả các sân trong nhà họ Quách đều đã được cô ấy tham quan hết, và cô ấy rất hào hứng khi được Châu Mỹ Duy đưa đi thăm chợ đêm.

“Lúc mình đang ở Paris hoặc thậm chí là ở một ngôi làng nhỏ ở quê mình. Bọn mình thường n.

không dám ra ngoài sau 12 giờ đêm, bởi vì bên ngoài vô cùng loạn. Việt Nam của cậu thật là tốt.”

Emma nhìn dòng người hối hả trên phố, đặc biệt là rất nhiều cô gái đang ung dung đi trên đường trong trang phục rực rỡ và xinh đẹp, không khỏi thở dài.

Emma và Châu Mỹ Duy cũng mua rất nhiều thứ trong khu chợ đêm phố sôi động, trên tay xách những chiếc túi lớn nhỏ, ăn xiên que và uống trà sữa.

“…. Chà, mình còn tưởng một phu nhân có tiền như cậu sẽ không thích uống trà sữa chứ, ghét bỏ.

những đồ ăn không có dinh dưỡng, và hại cơ thể cơ chứ”

Kiều Bích Ngọc lúng túng mỉm cười, “Cảm ơn” Nhận một tách trà sữa khoai môn ngọt ngào +ừ Emma, “Tôi rất nghèo trước khi kết hôn đó” Cô tự giễu cười Nói xong, Kiều Bích Ngọc quay lại nhìn phía sau.

Tối nay cô không mua gì, dù sao nhà họ Quách cũng chẳng thiếu thốn cái gì cả, không biết có phải là ảo giác không nhưng cô luôn cảm thấy sau lưng có người theo dõi Emma rất quan tâm đến Kiều Bích Ng/ nhiệt tình nắm lấy tay nàng, hỏi: “Rốt cuộc là cậu làm cách nào quen được chồng cậu, làm cách nào để cưới anh ấy vậy, cậu theo đuổi anh ấy hay là sao?”

Ở nước ngoài, chuyện phụ nữ đuổi đàn ông là chuyện rất bình thường.

Emma đã hỏi cả đêm, nhưng Kiều Bích Ngọc cứ lơ đấng dừng lại quay đầu nhìn về phía sau, điều này có vẻ vô cùng miễn cưỡng Emma cũng cảm thấy tính khí của Kiều Bích Ngọc có chút lạnh lùng, cô ngượng ngùng cười cười, buông cô ra, tiếp tục nói chuyện phiếm với Châu Mỹ Duy.

Không cùng một đẳng cấp, đừng ép phải hòa hợp”

Giọng điệu của Châu Mỹ Duy nhẹ nhàng, “Kiều Bích Ngọc chỉ là một người khiêm tốn, gia đình mẹ của cô ấy vốn dĩ không phải là một gia đình bình thường” Gia đình nhà họ Kiều cũng là một gia đình giàu có.

“Không có nhiều Lọ Lem trên thế giới này vậy đâu.

Emma không đồng ý: “Mặc dù tôi nghĩ Kiều Bích Ngọc không quá hiền lành nhưng cô ấy không kiêu ngạo và khó hòa đồng. Mỗi người phụ nữ đều có một giấc mơ công chúa trong đầu.

Disney có những công chúa lạnh lùng và những công chúa bình dân. “

Emma cách suy nghĩ rất đơn giản, Châu Mỹ Duy vẻ mặt u sầu: “Cả ngày đều mơ mộng những giấc mộng công chúa này nọ, cuối cùng người tốn thương vẫn là bản thân mình thôi. Giống như mình trước đây vậy.”

Trong lúc đang tán gấu, bất giác quay đầu lại, họ phát hiện Kiều Bích Ngọc không đi theo sau mình, đã đi tách ra rồi.

“… Chúng ta về trước đi, đừng lo lắng cho cô ấy, nhà họ Quách sẽ cử xe đến đón cô ấy.”

Sau 15 phút, gia đình Quách đã cử tài xế đến đón Kiều Bích Ngọc, nhưng không ai tìm thấy được.

Lúc này Kiều Bích Ngọc đang ở trong một con hẻm tối, sáng chói tương phản với ánh đèn của khu trung tâm sầm uất, ở đây rất lạnh, xung quanh không có người, phía xa chỉ có vài ngọn đèn đường mờ ảo.

Cô không biết mình tại sao lại đi đến một nơi hẻo lánh như thế nào mà không rõ lý do. Cô luôn nghỉ ngờ có người đang rình rập vì có quá nhiều đám đông đường phố đang gặp rắc rối và tiếng la hét quá ồn ào. Cô chỉ bất tri bất giác đi theo con đường yên ả tĩnh lặng hơn thôi, và rồi cô đi bộ đến nơi này.

Đêm nay trời nhiều mây, trăng sáng có lúc sáng lúc tối, và có những ngôi sao rải rác.

Đêm mười lăm trăng tròn, rìa trăng lờ mờ, như được bôi lên một lớp đỏ tươi. Trong đêm tĩnh mịch không một chút gió, Kiều Bích Ngọc đi trên con đường bê tông này bởi vì xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh.

Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một loại cảnh giác.

Kiều Bích Ngọc bắt đầu hối hận rằng cô không nên táo bạo như vậy, cổ ý đi đường hẻo lánh, lỡ chẳng may gặp phải xã hội đen cầm hung khí, thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy về phía trung tâm thành phố.

Nhưng sau lưng cô, lại có cảm giác như một cái bóng lại xuất hiện, cô đang bị theo dõi.

Kiều Bích Ngọc cau mày, rất không muốn, nhưng vẫn lập tức nhìn lại.

Một mảnh đen kịt, không có gì, rất yên tĩnh.

“… Là ai đang đi theo tôi?” Cô hỏi một cách táo bạo vào con hẻm mờ mịt.

Mơ hồ, đám mây và mặt trăng trên đầu cô lộ ra, và ánh trăng mờ ảo đang tắm, dường như cô nhìn thấy một con mèo, đang thu mình trong một góc tường, và nó quãy đuôi.

Kiều Bích Ngọc cúi xuống, cầm lấy một cây gậy bên cạnh thùng rác, dùng nó làm vũ khí, bước đi cẩn thận.

Có lẽ đúng là do cô đã quên mất đi một đoạn kí ức, cho nên lúc này trí nhớ của cô dừng lại ở tuổi thanh xuân, cô càng bốc đồng và tò mò, muốn tìm hiểu xem đó là gì.

“… Đây là con mèo gì vậy chứ, tại sao cứ đi theo mình suốt”

‘Vừa nhón chân tiến lại gần một chút, con mèo phía trước vẫn đứng yên, như thể không sợ cô chút nào.

Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng lao ra từ phía bên phải của cô, và người phụ nữ nói với vẻ khiêu khích. “Ồ, Kiều Bích Ngọc gần đây đã trở nên thông minh quá ta Kiều Bích Ngọc sửng sốt, thanh gỗ trong tay.

chuẩn bị vung xuống, thì bĩnh tĩnh lại, trước mắt lại là người quen, “Thật sự muốn cùng tôi đánh nhau sao?”

Lucy nhướng mày nhìn cây gậy trên tay của cô, theo phản xạ tự nhiên, rơi vào tư thế phòng thủ.

“Là cô vẫn đi theo tôi?” Kiều Bích Ngọc thu lại cây gậy và hỏi ngược lại cô.

Lucy nhún vai và không phủ nhận.

“Còn ai khác ngoài cô chứ?”

Luey cảm thấy kỳ lạ: “Ngoài tôi ra, còn có ai đi theo cô chứ?”

Cô ấy nhận tiền để làm những việc lặt vặt này, không ai khác là rảnh hơi đến mức đi theo và bảo vệ cô đâu.

Nhưng vừa rồi hình như có một con mèo”

, Kiều Bích Ngọc lại nhìn lên tường, con Vừa nói mèo đã biến mất “Kiều Bích Ngọc, tôi đến tìm cô là có chuyện chuyện liên quan đến cô, cô không nhớ sao. Lúc trước cô có được một đồng tiền cũ, cô đã nói đồng tiền cũ sẽ đi theo cô, nhưng cuối cùng cô đưa cho Đường Tuấn Nghĩa”

Luey nói thẳng vào chủ đề, không có nhiều hy vọng, dù sao thì rốt cuộc cô cũng đã quên một phần ký ức, không biết có còn hay không nhớ tới chuyện đồng tiền cố đó.

Kiều Bích Ngọc nhìn cô, hoàn toàn không có ấn tượng, và lắc đầu: “Tôi không nhớ”

Luey nhìn văng trăng tròn trên đầu thở dài một tiếng: ‘Không có hy vọng, không có hy vọng”

“Nhưng cô nhắc đến Đường Tuấn Nghĩa, Đường Tuấn Nghĩa gần đây có đưa cho tôi một tấm bản đồ” Kiều Bích Ngọc nói thật: “Mặc dù không phải là anh ấy tự đưa cho tôi, nhưng trên đó có chữ viết tay của anh ấy”

“Quần đảo Strozzi”

Luey đứng hình mất nửa phút cũng không có phản ứng: “Cô đang nói cái gì\”

Cô hưng phấn kéo vai Kiều Bích Ngọc: “Nói cho tôi địa điểm rõ hơn đi, cô nói cô có bản đồ, bản đồ của quần đảo Strozzi?”

“Ông chủ bọn họ đang trăm cay nghìn đẳng để tìm ra tấm bản đồ đó… Bản đồ ở đâu, mau lấy ra