Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 116-117




Chương 116:


Trên đường đi, Trần Hạnh vô tình nhắc tới: "Đúng rồi anh bạn nhỏ, cậu có còn nhớ lần trước tôi đã đến chữa bệnh cho ông nội của Tô Tiểu Hạnh không?"
Dương Tiêu hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ ông ấy vẫn chưa chữa khỏi à?".

Chẳng lẽ trên đời này vẫn còn căn bệnh mà thần y không thể chữa được ư?
Chỉ thấy Trần Hạnh hơi khó khăn nói: "Tôi cũng không ngại nói thẳng tình trạng của ông nội cô ta, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải căn bệnh này trong bốn mươi năm hành nghề y."
"Tôi nghĩ, có lẽ đây không phải là căn bệnh thông thường...!Rất có khả năng ông nội của cô ta đã bị cao nhân hạ độc."
"Cho dù là tôi, trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời ổn định tình trạng của ông nội cô ta, cùng lắm là kéo dài tính mạng đến đầu năm sau."
"Nếu không có mấy loại dược liệu cực kỳ quý hiếm được ghi chép trong sách cổ kia, tôi nghĩ ngay cả thần tiên cũng khó mà cứu được."

Không ngờ, chuyện này còn phức tạp hơn rất nhiều so với dự đoán của anh.
Lúc trước mình đã đồng ý với Tô Tiểu Hạnh sẽ cứu ông nội của cô ta, xem ra mình phải giúp cô ta một lần nữa.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là khám bệnh cho Hinh Nhi trước đã.
Dương Tiêu nhanh chóng chạy đến phòng y tế của trường mẫu giáo, ai dè lại phát hiện người ở bên trong đang nhốn nháo, như thể đang sốt sắng tìm kiếm gì đó.
Trên giường bệnh vẫn còn mấy học sinh khác đang hôn mê, nhưng lại không có bóng dáng của Hinh Nhi.
"Mấy người trông coi kiểu gì vậy, con gái của tôi đâu?"
Dương Tiêu hỏi.
Một giáo viên trường mẫu giáo nhìn thấy Dương Tiêu đã đến đây thì vội vàng lên tiếng: "Không, không ổn rồi, không biết từ khi nào Hinh Nhi đã biến mất rồi."
Biến mất ư?
Không ngờ bọn họ lại nói với anh rằng cô bé đã biến mất?
"Con bé biến mất là sao?"
Dương Tiêu chất vấn.
Đúng lúc này, chủ nhiệm phòng y tế đi tới trước mặt Dương Tiêu, tràn đầy lo lắng nói: "Rõ ràng ban nãy cô bé vẫn còn hôn mê nằm trên giường."
"Ai dè vừa mới chớp mắt, cô bé đã biến mất.

Chúng tôi đã thông báo cho đội bảo vệ, video giám sát sẽ được gửi đến đây ngay..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết thì một nhân viên bảo vệ đã chạy vào nói: “Video đến rồi đây.”

Dương Tiêu cau mày: "Anh mau mở ra xem đi."
Đồng thời, anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng ban bố một tin nhắn: Lập tức điều động người kiểm tra toàn bộ camera giám sát xung quanh trường mẫu giáo, tra rõ từng kẻ khả nghi.
Bảo vệ mở đoạn video, mọi người đều vây quanh xem, chỉ thấy mười phút trước, quả thật Hinh Nhi vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Ai ngờ một lúc sau, không ngờ cô bé đã mở mắt ra.
Sau đó, nhân lúc người lớn không chú ý, cô bé đã lặng lẽ trèo xuống giường bệnh chạy ra ngoài.
“Hả, không ngờ cô bé lại tự ý chạy ra ngoài?” Giáo viên trường mẫu giáo ngạc nhiên.
Dương Tiêu cũng cực kỳ nghi ngờ, anh vốn cho rằng chuyện này liên quan đến hành động bắt cóc trả thù.
Ai ngờ cô bé lại tự ý chạy ra ngoài?
Nhân viên bảo vệ liền phát video giám sát ở các khu vực khác trong trường mẫu giáo.
Chỉ thấy cô bé bước đi hơi loạng choạng, như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sau khi đi một vòng trong trường mẫu giáo, cô bé đã đi ra cửa sau của trường, lặng lẽ đi theo dì quét dọn rác, chạy ra khỏi trường mẫu giáo.
Camera giám sát không quay được hình ảnh ở bên ngoài trường mẫu giáo.
"Chuyện, chuyện này..." Chủ nhiệm cực kỳ khó hiểu.

Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp của Hinh Nhi cầm một tờ giấy vội vàng chạy tới nói: "Mọi, mọi người mau đọc xem."
"Hình như đây là thư do Hinh Nhi để lại ở trong ngăn kéo."
Dương Tiêu không nói hai lời nhận lấy lá thư, chỉ thấy bên trên viết: Hinh Nhi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, mà cô giáo lại không có ở đây...
Khó chịu quá...!Hinh Nhi sắp chết rồi đúng không?
Chương trình thú cưng trên TV nói, lúc chó sắp chết đều sẽ rời xa chủ nhân lặng lẽ trốn đi, để chủ nhân khỏi phải đau lòng khổ sở...
Khó chịu quá...!Hinh Nhi cũng phải trốn đi, không thể để cho cha mẹ phải đau lòng khổ sở...
Đọc xong bức thư, Dương Tiêu nghiến răng nghiến lợi, sải bước đi ra ngoài, rồi ngồi lên xe, lấy điện thoại ra.
"Lập tức điều động người kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở Giang Thành cho tôi.".

Chương 117:

Anh nhanh chóng mở ra xe, chỉ thấy sau khi cô bé loạng choạng bước ra khỏi trường mẫu giáo, đã leo lên xe buýt.


Dọc theo camera ở trên đường, Dương Tiêu phát hiện tầm mười lăm phút trước cô bé còn quay về nhà một chuyến.


Nhưng cô bé không hề đi tìm Lương Minh Trạch, mà lại dắt Tiểu Uông cùng đi ra ngoài.


Cả quá trình Dương Tiêu đều nhíu chặt mày, đạp ga phóng nhanh về phía cô bé đã xuất hiện tầm mười lăm phút trước.


Sắc trời đã tối dần, chỉ thấy cô bé đi đến bên mép nội thành, dường như không thể đi được nữa.




Cuối cùng, cô bé và Tiểu Uông đã ngồi trong một công trường dở dang, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bóng dáng lẻ loi.


Chứng kiến cảnh tượng này, tim của Dương Tiêu như bị dao cắt.


Trước giờ cô bé luôn khỏe mạnh hoạt bát, tại sao trưa nay lại đột ngột khó chịu?


Anh nhớ lại những chuyện đã trải qua, trong trường mẫu giáo vẫn còn các học sinh khác bị ngất xỉu...


Chẳng lẽ...


"Lý Sơn Phàm, cậu mau đi điều tra bên cung cấp nguyên liệu cho nhà ăn trường mẫu giáo Hoàng Hoa đi."


Lý Sơn Phàm vừa mới phụ trách việc điều động một lượng lớn video giám sát cho Dương Tiêu, bây giờ còn phải điều tra bên cung cấp nguyên liệu, khứu giác nhạy bén của anh ta đã nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó.


Anh ta liền cử tâm phúc của mình đi điều tra.


Ba phút sau.


"Đế tôn, chúng tôi đã điều tra ra, mấy năm nay bên cung cấp nguyên liệu cho nhà ăn trường mẫu giáo Hoàng Hoa đều do dưới trướng nhà họ Hàn lo liệu, chẳng lẽ..."




Lúc nghe thấy ba từ nhà họ Hàn, Dương Tiêu đã đập mạnh vào vô lăng.


"Muộn rồi."


Bây giờ anh mới phát hiện ra đã quá muộn rồi.


Trong bốn gia tộc lớn, phải kể đến hai nhà Trần Hàn là luôn căm thù anh nhất.


Hơn nữa, nhà họ Hàn là gia tộc có thế lực nhất trong bốn gia tộc lớn.


Ngay cả nhà họ Trần còn phải lén lút sắp xếp người áo đen và Đông Lâm Tứ Sát.


Thử hỏi xem nhà họ Hàn có thế lực mạnh hơn, làm sao có thể không lén lút dùng thủ đoạn?


Bây giờ xem ra, rất có khả năng nhà họ Hàn đã lợi dụng việc mình là bên cung cấp nguyên liệu cho nhà ăn trường mẫu giáo Hoàng Hoa, để lén lút hạ độc.


Đều tại Dương Tiêu anh đã đánh giá thấp bản chất con người.


Nghĩ đến đây, cả người Dương Tiêu liền bốc lên luồng sát khí mãnh liệt.


Lý Sơn Phàm nhanh chóng cắt ra một đoạn ghi âm đã được mã hóa thông tin trong nội bộ nhà họ Hàn.


Dương Tiêu bật lên ngay.


Giọng nói của một người đàn ông lạ liền vang lên: "Loại thuốc độc này không màu không mùi không vị, cần phải ăn tích tụ hơn một tuần mới có thể phát tác."


"Lúc phát tác, toàn thân người bệnh sẽ cực kỳ đau đớn, hơn nữa sẽ không chết một cách nhanh chóng, mà sẽ khiến người bệnh chìm trong cơn đau không thể nào thoát ra được."


“Nhưng ngộ nhỡ chuyện hạ độc này không được xử lý ổn thỏa sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến những đứa trẻ vô tội khác...”





Đúng lúc này, giọng nói hung ác của Hàn Diệu Tường vang lên trong đoạn ghi âm: "Vậy thì mấy người cứ việc xử lý ổn thỏa là được."


"Cho dù ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác cũng chẳng sao cả, miễn sao có thể hạ độc tiểu súc sinh kia là đủ rồi."


“Đợi sau khi tiểu súc kia trúng độc, tôi sẽ cử người đi nhặt xác của nó."


"Không ngờ tiểu súc sinh này và cha của nó lại có quan hệ với cha đỡ đầu Đông Hải. Nhà họ Trần đã mời Đông Lâm Tứ Sát đến cũng không thể làm gì bọn họ."


"Nhưng bọn họ lại chẳng thể ngờ rằng, Hàn Diệu Tường tôi vẫn còn một chiêu như vậy."


"Chuyện Trần Hoàng Thiên làm không được, nhưng Hàn Diệu Tường tôi thì có thể."


"Cậu ta đã hủy hoại con trưởng của Hàn Diệu Tường tôi. Cho dù tôi đặt cược mọi thứ, cũng phải lấy mạng tên súc sinh này để tế cho con trai tôi."


Nghe xong đoạn ghi âm này, trong xe nhất thời bao trùm luồng sát khí vô tận.


Lý Sơn Phàm cũng đang lắng nghe, không thể kiềm nén được lửa giận: "Nhà họ Hàn sẽ không được chết tử tế."


"Đế tôn, có cần tôi đi tàn sát đẫm máu nhà họ Hàn không?"


Dương Tiêu đã quên mất lần trước mình cực kỳ nổi giận như này là khi nào.


Nhưng anh vẫn nói ra bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo: "Cậu cứ đợi chỉ thị của tôi."


Lý Sơn Phàm đáp: "Vâng."


Bây giờ, không có chuyện gì quan trọng hơn việc trước tiên xác nhận thử xem cô bé có an toàn không đã...


Còn việc thanh trừ nhà họ Hàn thì để sau hẵng nói.