Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 83: Máy bay hạ cánh, Hello nước Anh




"Tại sao.... Tại sao...." Bách Hiên thống khổ không ngừng tự hỏi, "Tại sao.... Tại sao...."

Anh thật vất vả mới có được cơ hội, tại sao lại trở thành cơ hội của Mặc Tử Hàn? Anh bỏ đi tất cả, liều mạng tìm kiếm cơ hội, vì sao lại bị cha ruột anh tự tay bóp chết?

Ông ta thật sự là ba anh sao? Thật sự là người ba đã sinh ra anh sao? Tại sao muốn tra tấn con mình như vậy chứ? Tại sao phải đối đãi với anh như vậy?

"Tại sao...."

Anh không tìm được bất kì lời giải thích nào, chỉ có thể không ngừng hỏi.

Bách Vân Sơn nhìn khuôn mặt thống khổ của con, lòng mình cũng ẩn ẩn đau đớn, nhưng, ông không thể không làm như vậy, ông không nghĩ ra trừ biện pháp này còn có cái biện pháp nào có thể giữ chân con ông.

Chậm chạp mở miệng, chần chờ lên tiếng nhưng là lạnh lùng nói, "Bởi vì con họ Bách, bởi vì con là con cháu Bách gia cho nên đây chính là vận mệnh của con!"

Môi Bách Hiên nháy mắt dừng lại thanh âm cũng biến mất!

Anh tìm thấy nguyên nhân, cũng bởi vì họ của anh a, cũng bởi vì anh là con cháu Bách gia a, nhưng mà vận mệnh không phải nắm giữ ở trên tay của mình sao? Tại sao vận mệnh của anh lại nắm trong tay người khác? Tại sao cả đời này của anh, từ lúc bắt đầu có trí nhớ, vẫn vẫn vẫn vẫn vẫn.... Vẫn là như vậy?

"A..." Anh cười khẽ, vô cùng giễu cợt chính mình, càng châm chọc Bách Vân Sơn trước mặt.

"Nếu có thể lựa chọn con nhất định không muốn đầu thai ở Bách gia, không... hẳn là tất cả nhà người có tiền!" Thân phận này của anh so với cái gì cũng làm cho người chán ghét.

Bách Vân Sơn nặng nề nhắm hai mắt lại, đột nhiên xoay người ra khỏi phòng.

Ông cũng không muốn làm một người cha tàn nhẫn, nhưng vận mệnh chính là như vậy, thời điểm khi ông còn trẻ cũng thế,... Không có biện pháp.... Ai kêu mấy đời nhà bọn họ đều là con một?

Đây là vận mệnh!

....

Ngay sau khi Bách Vân Sơn đi rồi, Bách Mạc Lệ mới dám ngồi bên giường.

"Hiên nhi, con cần gì phải như vậy? Chỉ là một cô gái, có cần làm mọi chuyện náo loạn lớn đến như vậy sao?" Bà nhẹ giọng hòa ái khuyên bảo.

"Mẹ, con thật sự thích cô ấy, con rất yêu cô ấy, nhưng mà...."

"Hiên nhi!" Bách Mạc Lệ cắt ngang lời con, nói, "Con gái trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn, bằng vào thân phận Bách gia chúng ta con còn sợ không tìm được cô gái tốt sao? Cô gái giống như cô ta căn bản không xứng với con!"

"Cô gái giống như cô ấy? Cô ấy là cô gái như thế nào? Mẹ.. Mẹ nói cho con biết, Tử Thất Thất cô ấy là dạng cô gái như thế nào?" Bách Hiên hai mắt lạnh như băng không ngừng hỏi bà.

Bách Mạc Lệ nhìn cặp mắt trống rỗng lạnh như băng kia, trái tim không khỏi run lên.

Bách Hiên mi tâm từ từ chau lên, lại một lần nữa mở miệng nói, "Mẹ.... Con hỏi mẹ, một người phụ nữ cùng người đàn ông lên giường chính là không biết liêm sỉ sao? Một người phụ nữ mang thai đứa nhỏ của người đàn ông chính là không biết liêm sỉ sao? Một người phụ nữ dũng cảm sinh hạ đứa nhỏ chính là không biết liêm sỉ sao? Nếu lúc trước, mẹ đứng ở lập trường của Tử Thất Thất, mẹ mang thai con, mẹ sẽ làm gì? Mẹ sẽ có dũng khí sinh ra con sao? Mẹ sẽ có dũng khí đối mặt với châm chọc của người khác mà kiên cường nuôi nấng con mình sao? Mẹ sẽ có dũng khí mỗi ngày đều treo khuôn mặt tươi cười đối mặt với mọi người cất dấu thống khổ của mình sao? Mẹ... Làm con của mẹ, con biết con không có tư cách phê bình mẹ, thế nhưng con vẫn rất muốn hỏi mẹ một vấn đề, rốt cuộc tại sao mẹ dựa vào cái gì nói Tử Thất Thất cô ấy là một cô gái không biết liêm sỉ? Mẹ dựa vào cái gì.... Dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy?"

Nghe những lời con nói, nghe chất vấn của con, Bách Mạc Lệ khiếp sợ không phản bác được.

Bà dựa vào cái gì?

Bà chẳng qua là không muốn để một cô gái như vậy ở chung một chỗ với con trai mình, bà chẳng qua là hi vọng con trai bảo bối của mình có thể tìm được một cô gái hoàn mỹ xứng đôi với con, cho nên mới nói cô ta như vậy, kia bất quá chỉ thuận miệng nói ra mà thôi nhưng là không nghĩ tới.... Dĩ nhiên đổi lấy chất vấn của con mình.

"Mẹ... Chẳng qua là hi vọng con có thể hạnh phúc, cho nên...." Bà không nói gì thì thào mở miệng.

"Hạnh phúc?" Bách Hiên lập lại hai chữ này, giễu cợt nói, "Cái gọi là hạnh phúc của các người, chính là dùng thuốc đem con cột lại ở chỗ này? Chính là để cho con kế thừa sự nghiệp Bách gia? Chính là nắm giữ cuộc đời con, an bài cuộc đời của con, kế hoạch cuộc đời của con... Nếu đây chính là cái gọi là hạnh phúc của các người, vậy thì... Con không cần!"

"Con không cần cuộc sống như thế!"

Anh đột nhiên hô to, dùng hết toàn bộ khí lực trên người hô to.

Bách Mạc Lệ đứng lên, khiếp sợ nhìn con của mình.

Từ nhỏ luôn nghe lời, từ nhỏ luôn biết điều, từ nhỏ luôn ôn nhu, cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng nói qua một câu với bà, mà bây giờ, nó dĩ nhiên ở trước mặt bà lớn tiếng như vậy.

Đây là con trai bà sao? Người có khuôn mặt giống con trai bà này, thật sự là con bà sao?

Bách Hiên vô lực nằm trên giường, nghĩ tới cuộc sống của mình, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi...

"Mẹ... Con muốn yên lặng một mình, mẹ có thể ra ngoài được không?" Anh nhẹ giọng nói, khóe mắt đông đầy nước mắt.

Bách Mạc Lệ dùng hai tay bưng kín miệng mình, nhìn khóe mắt điểm lệ của anh.

Đau lòng xoay người chạy ra khỏi phòng...

Bên trong phòng lại trở lại yên tĩnh.

Bách Hiên nhìn trần nhà cao cao, chân mày nhíu lại thật sâu, anh chậm chạp mở miệng, lẩm bẩm, "Thất Thất.... Thất Thất...."

Kể từ khi biết cô, anh mới biết đến cuộc sống tiêu sái này, biết đến cái gì gọi là cuộc sống! Cho dù gian khổ nhưng cô sống tự do tự tại, sống sôi động, cô giống như một đóa hoa hồng không ngừng nở rộ, đem hết toàn lực tạo nên cuộc sống ưu việt của mình, mà anh chỉ có thể hâm mộ, khát vọng, nhìn cô....

Có lẽ... thích cô, là vừa gặp đã thích, nhưng là yêu cô, cũng là lâu ngày sinh tình!

Anh dùng hết tất cả biện pháp giữ cô ở bên cạnh bảy năm nhưng hiện tại, hết thảy đã thành bọt nước.

Nhớ lúc đem cô trở về, nhớ lúc tranh thủ đoạt lại cô, nhưng tại sao vô lực tê liệt nằm ở nơi này?

Anh dùng tận lực toàn thân khống chế cơ thể mình, cắn răng xoay người, thân thể trầm trọng từ từ nâng lên, đột nhiên xoay ngược lại, cả người anh ngã ở trên mặt đất.

"Bịch!" Tiếng vang trầm muộn, đau đớn lan tràn.

"Thất Thất... Thất Thất.... Thất Thất...."

Anh không ngừng lẩm bẩm, hai mắt nhìn cánh cửa gần ngay trước mắt kia nhưng... nhưng không cách nào nhích tới gần....

※※※

Luân Đôn nước Anh.

Tử Thất Thất ngồi trên máy bay rốt cục đã hạ cánh, mà từ lúc lên máy bay trời tối vừa vặn tới đây là giữa trưa.

Bởi lệch giờ, cũng bởi tối hôm qua căn bản không ngủ, cho nên sắc mặt Tử Thất Thất thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi, mắt quầng thâm so với lúc trước sâu hơn một tầng, nhưng đứa bé sáu tuổi tinh quái khác lại tinh lực dư thừa, vô cùng vui vẻ. Không sai, bởi vì ở trên máy bay cậu ngủ một giấc dài hoàn toàn không thấy ánh mắt phẫn nộ mãnh liệt của người nào đó bên cạnh.

Mà một người khác ngồi bên cạnh cô, hai con mắt meo meo chưa từng rời khỏi người cô, giống như ở trên người cô có giấu vàng bạc châu báu gì sợ cô đánh cắp.

Tử Thất Thất cả người xao động không dứt!

"A... Ngồi mười mấy giờ trên máy bay, mệt mỏi quá, chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi chút!" Mặc Tử Hàn lầm bầm lầu bầu nói sau đó sải bước đi về phía cửa lớn.

"Này, anh đợi chút cho tôi, ai muốn đi theo anh hả, anh mau buông tôi ra!" Hai chân Tử Thất Thất thình lình dừng lại, lớn tiếng ồn ào.

Mặc Tử Hàn không kiên nhẫn quay đầu nhìn khuôn mặt tức giận của cô.

"Nếu cô không muốn đi theo tôi, vậy cô ở chỗ này nán lại đi!"

Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, tiếp tục đi nhanh về phía trước, mà Tử Tất Thất cùng anh bị khóa tay một chỗ chật vật đi theo sau.

"Này, trứng thối anh, anh mau cởi bỏ cái này ra cho tôi, anh thả tôi ra... thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra...." Tử Thất Thất không ngừng hét, hai chân cố định tại chỗ, thậm chí cả người cũng ngồi hẳn xuống thế nhưng khí lực của Mặc Tử Hàn thật sự quá lớn, đương nhiên cũng bởi vì mặt đất ở sân bay bóng loáng làm cho cô giống như cái rương hành lý trực tiếp bị anh lôi đi.

Tại sao lại như vậy?

Cô khóc! (T﹏T)~

Mặc Thiên Tân đi theo phía sau, nhìn Tử Thất Thất bộ dáng mất thể diện, thật sự là nhìn không được.

Dùng tay nhỏ bé của mình che mặt, chạy chậm tới bên cạnh cô, sau đó nhỏ giọng nói, "Mẹ, mẹ đừng ở đây mà từ chối nữa, nhanh lên một chút, mắc cỡ chết người!"

Hai mắt sắc bén của Tử Thất Thất hung hăng nhìn chằm chằm cậu.

Nếu không phải tại thằng nhóc này nói đem chìa khóa vứt đi, cô bây giờ có như vậy không?

Nhìn khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa, chuyện như vậy cũng đã sớm trong kế hoạch của cậu.

Tiểu tử thúi này....

Mặc Thiên Tân bị cô dùng ánh mắt mao cốt tủng nhiên giết chết, lập tức hai chân thả chậm tốc độ, cách cô một khoảng.

Bởi vì cái gọi là hảo tâm, thường thường đều không có được báo đáp! Quên đi,...

"Mẹ, tự cầu phúc đi, Amen!"

Cậu đứng thẳng, chắp tay trước ngực, vừa nhẹ giọng rù rì vừa làm động tác tay cầu nguyện!

...

Ngoài cửa sân bay.

Mặc Tử Hàn kéo một đường, dễ dàng đem Tử Thất Thất kéo tới ngoài cửa lớn.

Mới vừa vặn vừa ra khỏi cửa, một chiếc Bently màu bạc dừng trước mặt bọn họ.