Chạm Vào Hạnh Phúc

Chương 49: Bình minh




Quân Hàn vừa bước tới phòng xét nghiệm thì nhìn thấy Phong Thần. Dáng vẻ của anh vô cùng tiều tuỵ, khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút sức sống, thể hiện rõ sự lo lắng và bất an.

"Phong Thần." Quân Hàn đặt một bàn tay lên vai động viên anh.

"Đến bây giờ vẫn không tìm được tuỷ thích hợp cho cô ấy." Phong Thần như sắp ngã khuỵu đến nơi, chật vật dựa người vào tường. Từ lúc biết Sam Y bị bệnh, anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dùng mọi biện pháp để tìm được người hiến tuỷ phù hợp. Anh chỉ hận không thể lập tức rút sạch tuỷ của mình ra cho cô. Nhưng đến bây giờ một tia hy vọng cũng không có, trong lòng anh chỉ còn sự hối hận và đau khổ. Anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, chỉ cần cô còn sống. Sam Y là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, nếu cô không còn, anh cũng chẳng thể tìm một lý do để tiếp tục tồn tại.

"Tôi sẽ thử xét nghiệm, dù sao Sam Y với tôi cũng là chị em, hy vọng vẫn còn. Đừng từ bỏ." Quân Hàn khẽ thở dài, nếu biết trước có ngày hôm nay, chắc hẳn Phong Thần và Sam Y sẽ không tự dày vò lẫn nhau, lãng phí nhiều thời gian đến như vậy.

Phong Thần khẽ gật đầu, anh không thể từ bỏ. Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm, anh không thể nhìn cô ra đi dễ dàng như vậy. Còn bao nhiêu ước hẹn cùng nhau, anh phải cùng cô thực hiện tất cả.

Đẩy cánh cửa phòng, Sam Y đang nằm trên giường bệnh ngủ một cách bình yên. Cô lặng lẽ nằm ở đó, dưới ánh nắng mặt trời trông càng lung linh trong suốt, như thể cô chuẩn bị biến mất khỏi nơi đây. Phong Thần vội chạy nhanh đến bên cạnh ôm chặt lấy cô, anh sợ chỉ cần mình buông tay, cô thực sự sẽ tan vào ánh mặt trời đẹp đẽ đến chói lọi đó.

"Ôm em chặt đến vậy làm em không thở nổi." Sam Y từ từ ngồi dậy dựa vào lồng ngực anh. Hoá ra được nằm trong vòng tay người mình yêu ấm áp đến như vậy, cô tham lam hít vào mùi hương chỉ thuộc về anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim anh. Có lẽ Phong Thần chỉ đang thương tiếc cô, muốn an ủi cô những ngày tháng cuối cùng, hoàn thành những tâm nguyện còn dang dở của cô. Nhưng tuyệt nhiên đó không phải tình yêu. Giống như lương tâm anh bỗng dưng trỗi dậy, ban phát chút ít tình thương cho kẻ đói khát như cô đây. Nhưng cô vẫn tham luyến, tại sao cứ ở trước mặt anh, toàn bộ thương giáp của cô đều tự động rơi xuống? Có phải yêu cũng trở thành thói quen hay không? Thói quen yêu một người không dễ thay đổi, nó lại càng khó biến mất với một người như Sam Y. Cô chỉ cần nghĩ đến việc yêu lại từ đầu, làm quen với một người mới là bản tính lười nhác lại xuất hiện. Đúng, không phải do cô không thể buông tay mà tại vì yêu anh đã trở thành bản năng mà cô quá lười để thay đổi nó. Sam Y cười trong lòng, thì ra đến tận bây giờ cô mới ngộ ra một điều đơn giản đến như vậy. Bây giờ có còn kịp để thay đổi thói quen nữa không?

"Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?" Phong Thần dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô, cánh tay ôm cô chưa từng nới lỏng.

"Đột nhiên phát hiện ra một điều thú vị", Sam Y cười nói, "Hứa với em, nếu em khỏi bệnh, anh sẽ đáp ứng em một điều kiện được không?"

"Đều chiều em." Phong Thần không biết cô muốn yêu cầu điều gì, nhưng chỉ cần cô sống, anh nguyện đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này dành cho cô.

Sam Y như con mèo nhỏ ngoan ngoãn hưởng thụ sự vuốt ve trong lòng anh, cô đã hoàn toàn mãn nguyện, cuối cùng cũng có một lần Phong Thần nhìn về phía cô, chìa đôi bàn tay ấm áp ôm cô vào lòng.

"Có phải trên đời này đàn ông đều chỉ biết mất đi mới thấy nuối tiếc?" Băng Băng lạnh nhạt nhìn Phong Thần chậm rãi khép cánh cửa sau lưng.

Thật ra Băng Băng luôn thấy bất mãn với người đàn ông này, tại sao bạn thân của cô yêu đến chết đi sống lại người có trái tim băng giá đến vậy? Mỗi lần nhìn thấy Sam Y tuyệt vọng, Băng Băng lại thêm oán trách Nam Phong Thần. Vì cớ gì mà anh ta có quyền nắm lấy trái tim của bạn cô, tuỳ ý hành hạ nó rồi lại chỉ cần xin lỗi một câu là tưởng được tha thứ.

"Phải, bây giờ tôi rất hối hận. Tự trách bản thân để thù ghét che mắt, chà đạp lên tình yêu của cô ấy. Có lẽ tôi chẳng thể bù đắp tất cả những lỗi lầm mình đã gây ra, chỉ xin cô ấy hãy tha thứ và cho tôi một cơ hội."

"Quá muộn rồi Phong Thần. Thời gian không chờ đợi một ai, quá khứ của anh không có cô ấy, tương lai của anh cô ấy sẽ không bước vào nữa. Tôi cho anh biết, sau khi Sam Y khỏi bệnh tôi sẽ không để cô ấy ở gần anh lặp lại sai lầm như trước kia nữa, tôi sẽ kéo cô ấy tránh xa loại người vô tình như anh."

"Tôi không thể rời xa cô ấy." Phong Thần đau đớn cảm nhận trái tim mình như bị bóp nghẹn, chỉ cần nghĩ đến một thế giới không có Sam Y anh liền cảm thấy không thể thở nổi.

"Nhưng mọi chuyện đã khác rồi. Anh không thể rời xa Sam Y, nhưng Sam Y đã không còn như ngày trước, cô ấy chắc chắn sẽ rời xa anh. Anh không thấy mình đã tổn thương cô ấy sâu sắc như thế nào sao? Đến lúc anh phải buông tha cho cô ấy để cô ấy đi tìm hạnh phúc đích thực của mình." Băng Băng vô cùng cảm thán, tại sao loại người như Phong Thần lại là nam chính trong vở kịch này, cô chỉ muốn xông lên đổi vai cô thành nam chính thâm tình rồi dẫn Sam Y đi một mạch không bao giờ trở về nữa. Thật đáng tiếc!

"Cậu đang làm cái gì thế? Đã bệnh sắp chết rồi còn tham công tiếc việc à?" Băng Băng nhìn thấy Sam Y nằm trên giường bệnh ôm máy tính làm việc chăm chỉ không rời.

Sam Y trả lời mà mắt vẫn không hề rời khỏi máy tính: "Tớ bỏ bê lâu quá rồi, có nhiều việc phát sinh cần phải giải quyết."

"Không được, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi tuyệt đối, đưa máy tính đây cho tớ."

"Sắp xong rồi, đợi chút thôi."

"Đưa đây mau lên." Băng Băng trực tiếp cầm lấy máy tính giấu đi, không hiểu rốt cuộc Sam Y lấy máy tính từ đâu ra.

"Có tìm được tuỷ thích hợp chưa?" Sam Y bâng quơ hỏi một câu.

"Chưa", Băng Băng mải mê suy nghĩ nên cất máy tính ở đâu liền theo phản xạ trả lời, nhận ra mình vừa nói gì cô vội chữa cháy, "Nhưng mà vẫn còn cơ hội mà, cậu yên tâm dù lục tung cả hành tinh này nhất định tớ tìm được người hiến tuỷ phù hợp với cậu.

Niềm hy vọng ngày càng mong manh khi đến tuỷ của bố ruột cũng không phù hợp với Sam Y, giờ đây tất cả mọi người đều chỉ biết mong chờ vào kết quả xét nghiệm của Quân Hàn. Từng giây từng phút như ngồi trên đống lửa, chưa bao giờ Phong Thần cảm thấy sốt ruột đến như vậy.

"Tôi thật sự xin lỗi, kết quả xét nghiệm của anh Quân Hàn không phù hợp với bệnh nhân." Giọng bác sỹ lạnh nhạt đưa ra thông báo.

Dạ Quốc Việt nhất thời choáng váng ngã xuống đất, Quân Hàn nhẹ nhàng đỡ bố mình dậy nhưng cũng không kiềm chế nổi mà đôi tay trở nên run rẩy. Băng Băng không ồn ào như mọi khi nhưng trên mặt nước mắt không ngừng rơi xuống. Trái ngược lại Phong Thần hoàn toàn bình tĩnh, anh không thể tuyệt vọng vào lúc này. Vẫn còn hy vọng, vẫn còn có thể tìm người khác hiến tuỷ cho Sam Y. Phong Thần không ngừng tự an ủi mình, nhưng đôi chân anh sớm đã không đứng vững, vô lực dựa vào tường.

Không ai biết rằng Sam Y ngay từ đầu đã đứng bên ngoài, thản nhiên chấp nhận sự thật rằng ông trời vẫn không dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Cô không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, mỗi ngày đều phải duy trì cuộc sống bằng những hy vọng mong manh như thế này, cô chỉ mong nhanh chóng được giải thoát. Chi bằng cô biến mất, để tất cả mọi người nhanh chóng quên cô đi, ít nhất những người thân của cô sẽ không phải chứng kiến giây phút chia ly đầy đau khổ.

Cô lẳng lặng rời khỏi bệnh viện, đi không mục đích trên đường phố tập nập. Mọi người đều vội vã lướt qua, chỉ mình Sam Y cứ chậm rãi bước từng bước một. Giờ cô phải đi đâu đây?

Một tháng sau.

"Băng Băng, tôi cầu xin cô. Nếu cô biết tung tích của Sam Y làm ơn hãy nói cho tôi biết."

Băng Băng biết một người cao ngạo như Phong Thần hạ mình xuống cầu xin người khác là một chuyện khó khăn chừng nào, nhưng thật sự anh ta cũng có ngày hôm nay. Đáng đời!

"Tôi không biết Sam Y đang ở đâu hết. Kể cả nếu tôi biết cũng tuyệt đối không nói cho anh." Hừ, cứ để anh ta sống trong hối hận đi.

Phong Thần không còn biết được hôm nay là ngày thứ mấy, thậm chí ngày hay đêm anh cũng không phân biệt được. Anh đã tìm kiếm cô khắp mọi nơi, chỉ cần nghe thấy có người giống như cô xuất hiện anh lập tức chạy đến, nhưng lại thất vọng trở về. Rốt cuộc cô đang trốn ở chỗ nào? Cô đang bệnh nặng như vậy, một mình chống chọi đau đớn biết bao nhiêu. Đến cuối cùng anh vẫn để mất cô, trong lòng vừa thương nhớ da diết, vừa đau khổ tự trách. Anh đang lo sợ, sợ rằng anh không bao giờ có thể gặp lại cô một lần nữa, thậm chí anh còn không biết được, liệu cô có còn tồn tại trên đời này nữa không. Càng nghĩ càng lo sợ, anh không thể chỉ ngồi chờ được nữa. Anh chỉ sợ nếu như cô trở về nhà sẽ không thấy anh ở đó nên anh vẫn cứ chờ cô. Nhưng giờ anh phải đi tìm cô. Sam Y, chờ anh!

"Anh, em mới về nước." Phương Huyền bên kia điện thoại giọng nói lộ rõ sự vui vẻ.

"Ừ." Phong Thần vô cùng mệt mỏi, mở miệng nói chuyện anh cũng không còn sức. Anh chỉ hy vọng Phương Huyền đã kiểm điểm lỗi lầm của mình thật tốt, dù sao cũng là người mà anh lo lắng từ nhỏ, vẫn cứ không thể nào trách phạt con bé quá nặng.

"Anh mở cửa cho em đi. Em đang đứng ở ngoài."

"Em về đi, đợi lúc nào rảnh anh đến tìm em."

"Em biết rõ anh ở trong nhà mà anh lại đối xử với em như vậy. Anh vẫn giận em chuyện của Sam Y phải không? Em không cố ý mà, em chỉ muốn anh tránh xa loại người không hề tốt đẹp như chị ta mà thôi. Không biết chị ta đã chết chưa? Cuộc sống không có Bạch Sam Y mới tươi đẹp làm sao. Chị ta cũng đáng đời lắm. Đáng nhẽ có cơ hội sống mà tại ăn ở không tốt..."

"Em vừa nói cái gì? Có cơ hội sống? Phương Huyền, em nói rõ cho anh biết." Phong Thần không thể kiềm chế vội vàng chạy ra mở cửa.

Lúc này Phương Huyền mới nhận ra mình nhất thời vừa lỡ miệng, thôi xong rồi. Nhỡ chẳng may kế hoạch của cô ta với Dương Chi bị phát hiện thì làm thế nào?

"Phương Huyền, em lặp lại cho anh. Chuyện em vừa nói là sao?" Phong Thần kích động mạnh không ngừng siết mạnh vai cô em gái.

Phương Huyền biết giờ nếu mình không cẩn thận nhất định bí mật sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó khẳng định Phong Thần sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

"Ý em là, nếu chị ta ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện chờ tìm được người hiến tuỷ phù hợp không phải sẽ có cơ hội hay sao? Giờ chị ta bỏ trốn thì có tuỷ tương thích cũng không có người để thay. Biết đâu chị ta sớm đã không gắng gượng nổi mà lên thiên đường rồi. Anh, trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, thiếu mất một người Bạch Sam Y cũng chẳng thay đổi gì cả. Huống hồ anh hấp dẫn như vậy, có người từ chối anh sao?" Phương Huyền không bao giờ chấp nhận Sam Y, chị ta bị bệnh chết như vậy thật đúng là ông trời phù hộ cho cô.

"Anh chỉ cần mình cô ấy. Anh không cho phép em xúc phạm và nguyền rủa Sam Y như vậy. Nếu Sam Y thật sự biến mất, em cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy người anh này nữa." Phong Thần quay người vào trong nhà, bóng lưng vô cùng cô đơn.

"Sao anh cứ cố chấp như vậy? Chẳng phải hồi trước anh ghét chị ta lắm sao? Em giúp anh tránh xa chị ta mà anh cũng chưa từng ngăn cản em. Giờ bày ra bộ dạng thâm tình này làm gì chứ? Anh không còn là anh trai dịu dàng trước đây của em nữa, anh lại còn bênh vực một người ngoài." Phương Huyền tức giận vô cùng, lời nói càng ngày càng gay gắt.

"Phải, giờ anh như một kẻ điên. Anh hối hận rồi, trước đây không đối xử với cô ấy tốt hơn một chút để giờ..."

"Anh nghe em nói. Anh không hề có tình cảm với Sam Y. Chẳng qua giờ chị ta bị bệnh nan y nên anh mới nảy ra sự thương hại mà thôi. Anh trai của em là người có tấm lòng lương thiện, mặc dù bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp. Anh luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, đặc biệt là vì Sam Y còn là vợ trên danh nghĩa của anh. Anh thấy chị ta bị bệnh nên mới thương hại, muốn..." Phương Huyền chưa nói hết câu đã bị Phong Thần ngắt lời:

"Em đừng nói nữa. Đây không phải là sự thương hại. Trong lòng anh tự biết không cần nhọc công em giải thích. Về đi, Phương Huyền." Phong Thần đóng sập cánh cửa trước mặt Phương Huyền làm cô tức đến muốn giết người. Sam Y, Sam Y, tại sao cái tên cô ghét nhất cứ luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô như thế?

"Phong Thần, là tôi Hưng Vũ", Hưng Vũ thở dài trong lòng, "Có một chuyện tôi nghĩ anh cần biết. Trước hết hãy bình tĩnh đã nhé."

"Tìm được Sam Y rồi sao?" Phong Thần có chút hy vọng chờ đợi.

"Thật ra hôm qua tình cờ tôi thấy Dương Chi ở bệnh viện. Tôi thấy hơi ngạc nhiên khi cô ta đi vào phòng xét nghiệm nên đã bí mật theo dõi", anh khẽ nín thở rồi mới nói tiếp, "Là cô ta đã tráo đổi xét nghiệm tuỷ của Quân Hàn, thực chất tuỷ của anh ấy hoàn toàn phù hợp với Sam Y. Cô ta không yên tâm nên hôm qua quay lại bệnh viện để kiểm tra xem có để lộ sơ hở gì không, cô ta đã rất hoảng sợ khi bị tôi bắt gặp. Lúc đầu cô ta còn chối, nhưng vị bác sĩ kia vẫn còn chút lương tâm nên đã nhận. Cô ta nói rằng mình không phải chủ mưu."

"Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết." Không để Hưng Vũ kịp nói gì Phong Thần đã lao ra khỏi nhà.

"Anh, em biết anh vẫn còn thương em mà." Phương Huyền vẫn chờ ở ngoài, cô tin nhất định Phong Thần đã tỉnh ngộ, dù sao hai người vẫn là anh em thân thiết nhất.

"Nói cho anh biết, có phải em đã tráo đổi kết quả xét nghiệm của Sam Y và Quân Hàn không?" Phong Thần vô cùng nổi giận, hai bên thái dương đã nổi đầy mạch máu xanh, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc.

Phương Huyền chưa bao giờ nhìn thấy anh nổi giận đến như vậy với cô, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng biết nếu như mình thừa nhận thì Phong Thần tuyệt đối không tha thứ cho mình.

"Anh nói gì vậy em không hiểu? Kết quả xét nghiệm nào chứ? Không phải em vẫn luôn ở Úc kiểm điểm mình sao. Rốt cuộc anh nghe ở đâu vậy? Có phải Sam Y quay trở lại trả thù em phải không? Cô ta muốn anh nghi ngờ em để chia rẽ tình cảm đúng không?"

"Phương Huyền, anh hỏi lại em một lần nữa. Có phải em làm không?" Phong Thần đã có chút mất kiên nhẫn, nếu như Phương Huyền thẳng thắn thừa nhận lúc này anh còn có thể cho cô một cơ hội, nhưng...

"Em không hiểu anh đang nói gì hết. Em thật sự không biết gì hết." Dù sao cũng không phải đích thân cô làm, Phương Huyền nghĩ. Nếu như anh còn khẳng định như vậy cô sẽ đổ hết lỗi cho Dương Chi, dù sao cũng là cô ta lên kế hoạch từ đầu đến cuối.

Phong Thần hất mạnh hai tay Phương Huyền đang ôm lấy anh, đẩy cô ngã xuống đất:

"Từ nay anh không có người em gái như em. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa." Phong Thần không còn muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa, anh chỉ muốn đi tìm cô gái luôn khiến người khác lo lắng kia, không cho phép cô chạy trốn nữa.

"Anh, em sai rồi. Là Dương Chi, cô ta thù hận Sam Y khiến cả nhà cô ta phá sản nên mới muốn báo thù. Cô ta kể với em muốn em giúp đỡ nhưng em không hề tham gia kế hoạch của cô ta. Em sẽ xin lỗi Sam Y, chỉ cần anh đừng tuyệt tình với em như vậy. Phong Thần, anh hãy tha thứ cho em, em biết lỗi rồi..." Phương Huyền quỳ xuống ôm lấy chân Phong Thần, không ngừng cầu xin tha thứ.

Tâm trí Phong Thần lúc này sớm đã không còn ở đây, anh chỉ muốn nhanh chóng đi tìm cô, nói với cô rằng rốt cuộc hy vọng cũng đã xuất hiện.

"Chủ tịch, tôi mới nhận được thông báo có người giống như cô Sam Y xuất hiện tại nghĩa trang gần Hoa Viên." Giọng nói của người thư ký có chút kích động, chủ tịch thật sự lục tung cả hành tinh này lên để tìm vợ rồi, chỉ khổ cho những người làm công ăn lương như anh!

"Anh nói thật sao? Tôi lập tức đến." Phong Thần đã nghe thông báo này nhiều đến mức như tập thành phản xạ, không chần chừ lao ngay đến.

Hôm nay trời nắng thật rực rỡ, từng đám mây trắng hờ hững thả mình trôi nổi trên bầu trời trong xanh, Sam Y tảo mộ đến thăm người mẹ của cô. Có phải hai người sắp được đoàn tụ rồi không? Cô biết mình không nên đến đây, cô rất dễ bị nhận ra. Nhưng cô muốn đến thăm mẹ, trở về quê hương của mình. Có phải người sắp chết đều rất dễ hoài niệm, đặc biệt nhớ nhung cố hương của mình hay không? Một tháng nay Sam Y đã đi du lịch khắp mọi nơi, ngắm nhìn những cảnh đẹp nhất, thưởng thức những món ăn ngon nhất, hưởng thụ những giây phút thoải mái nhất trong cuộc đời này. Không tình yêu, không hận thù, không đau đớn, không áp lực, tất cả những cảm xúc ấy đều bị cô lãng quên cả đi. Nhưng cô vẫn không kiềm được mà quay trở lại nơi đây, cô thực sự rất nhớ mẹ.

"Mẹ, Sam Y đến thăm mẹ đây. Suốt thời gian này có phải mẹ cũng nhớ con lắm không? Con nhớ mẹ nhiều lắm. Có phải bố cũng đến thăm mẹ thường xuyên phải không? Ít nhất mẹ cũng không cô đơn trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Mẹ yên tâm, mẹ sẽ không còn cô đơn nữa đâu vì chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi, sẽ rất nhanh thôi." Sam Y đặt một đoá hoa tươi lên mộ của mẹ, quỳ xuống tỉ mỉ nhặt từng ngọn cỏ dại.

Từ xa trông thấy bóng dáng ấy Phong Thần đã biết cô thực sự đã trở về rồi. Cô đội một chiếc mũ vành rộng che gần hết cả khuôn mặt, đeo kính râm che khuất đôi mắt xinh đẹp mà anh luôn mong nhớ từng ngày đó nhưng chỉ cần một bóng lưng anh liền biết đúng là cô rồi.

Anh càng bước càng nhanh như thể chỉ chậm một giây thôi cô sẽ lại biến mất.

Sam Y bất chợt giật mình vì vòng ôm từ phía sau đang siết chặt lấy cô. Vòng tay này, hơi ấm này, sao cô có thể quên được? Cô không chống cự, cũng không phản kháng. Cô thở dài, cuối cùng vẫn là để bị bắt được.

"Em thật sự trở về rồi." Phong Thần thì thầm vào tai cô, đôi môi anh run rẩy lướt qua vành tai cô, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, anh vẫn có thể ôm cô thêm một lần nữa.

Sam Y chậm rãi quay người lại, đối diện với anh. Hai người nhất thời không biết nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương. Trong ánh mắt ấy chất chứa bao cảm xúc phức tạp, là ngàn lời chưa thể nói cho đối phương, là những tâm sự chất kín trong lòng.

"Hãy theo anh về, Sam Y. Tuỷ của Quân Hàn phù hợp với em, em có thể làm phẫu thuật ngay lập tức." Anh vội nắm lấy tay cô như sợ cô từ chối, ánh mắt khẩn thiết nhìn cô.

"Anh đừng lừa em. Em biết xét nghiệm không phù hợp." Sam Y chậm rãi lắc đầu.

"Em biết là không phù hợp nên mới bỏ đi sao? Cô gái ngốc này, sao có thể vì vậy mà bỏ đi không nói một lời nào chứ? Bản xét nghiệm đó là giả, Dương Chi đã lén lút tráo đổi nó." Anh yêu thương ôm cô vào lòng.

"Hãy nghĩ đến bố em, Quân Hàn, Băng Băng và anh nữa. Anh không thể sống thiếu em. Anh yêu em, Sam Y. Nam Phong Thần cả đời này anh chỉ yêu một mình em." Rốt cuộc Phong Thần cũng có thể thổ lộ tình cảm với cô mà anh đã cất giấu bao lâu nay. Anh đã luôn lừa gạt chính mình rằng anh không yêu cô, nhưng thực ra trái tim của anh sớm đã thuộc về cô mất rồi.

Trái ngược lại với Phong Thần, Sam Y hoàn toàn bình thản trước lời tỏ tình ấy. Cô còn chẳng biết mình có còn yêu anh nữa không, trái tim đã vô cùng mệt mỏi, không thể chịu đựng thêm bất kì một sự lừa dối nào nữa.

Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của anh, đơn giản đáp lại:

"Em đồng ý làm phẫu thuật."

Nhưng cô không hề trả lời lại tình cảm của anh.

Next:

Chương 50: Hạnh phúc là gì?

P/s: Chỉ còn một chương nữa thôi là Chạm sẽ kết thúc rồi. Một năm rồi mới có chap mới, au cảm thấy vô cùng có lỗi cũng như vô cùng cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi và ủng hộ Chạm nhé. Còn ai muốn ngược Nam thiếu nữa không chỉ còn một chap thôiiiiii