Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 61-2: Đột biến




☆Editor: Thủy Nhược Lam

Lovejoy mặt không biểu cảm nhìn chúng tôi đi ra ngoài, ông ấy hình như còn muốn hỏi cái gì, nhưng tốc độ của chúng tôi quá nhanh, gần như không để ý đến ông ấy. Ra cửa, hành lang màu trắng làm tôi hoa mắt, Rose kéo tôi đi về phía trước vài bước, tùy tay liền mở ra một cửa phòng khoang thượng đẳng, từ màu trắng chuyển hoán thành màu đỏ nội thất trong khoang thượng đẳng, lò sưởi trong vách tường của hai căn phòng cách vách đặt không giống nhau, hoa văn bằng sắt màu đen bao quanh lò sưởi đặt trong vách tường.

Sau cửa phòng, đột nhiên xuất hiện một bóng người đi ra, Jack dáng vẻ vội vã chạy ra kéo Rose tránh ra. Rose sốt ruột nói: “Jack.”

“Tê.” Jack hít một ngụm lãnh khí, Rose mới phản ứng lại, cả tay đều là vết máu.

Tôi nhìn thấy trên cánh tay Jack có một vết thương do dao loang lổ máu, nhưng lực chú ý của tôi lúc này lại bị cảnh tượng trong phòng khách chặt chẽ bắt lấy. Bình hoa bị vỡ thành từng mảnh nhỏ nằm la liệt trên sàn, đỏ trắng hai màu hoa hồng trải trên sàn. Nhưng tôi nhìn thấy không phải thứ đó, mà là bên cạnh hoa hồng, mái tóc màu đen ướt sũng rũ trên thảm, mà dưới mái tóc ướt đẫm hỗn độn đó, là một gương mặt nằm im không chút máu.

Hình như có người nào đó luôn luôn nói chuyện, nhưng tôi đã không nghe thấy được cái gì, đầu óc tôi một mảnh trống rỗng, chỉ có hình ảnh anh nằm trên thảm như đã chết.

Tôi chậm rãi đi qua, một cảm giác đáng sợ hơn cả sợ hãi đang bao trùm lấy toàn thân tôi, tôi nhẹ giọng gọi tên anh, “Cal?”

“Đừng đến đó.” Một thanh âm chói tai vang lên.

Tôi rốt cục thấy rõ ràng bên cạnh Cal, mẹ của Rose quỳ ngồi dưới đất, hai tay cầm lấy con dao đầu bếp dùng để cạo vảy cá. Bên trên dính đầy máu, ánh mắt bà ta hoảng sợ nhìn tôi, cả người bao trùm trong trạng thái nguy hiểm, hơn nữa còn cuồng loạn.

Tôi nhìn dao dính đầy máu trên tay bà ta, không khí nháy mắt đều biến thành dạng lỏng rồi đông cứng lại, cảm giác lạnh như băng kéo dài từ chân tôi đến ót, cảm giác hít thở không thông làm tôi như đứng giữa bờ vực chết chóc. Tôi đột nhiên không dám nhìn người đàn ông đàn nằm trên thảm, tôi sợ nhìn thấy máu tươi và thi thể.

“Buông.” Tôi nhẹ giọng, giống như từ ngữ khó khăn nhất, thong thả chi chuyển chân, vươn tay nói với người phụ nữ nguy hiểm kia.

Cảm giác lạnh như băng như hình với bóng, biến thành cái bóng áp chặt lên trên mắt tôi, làm cho tôi nhìn cái gì cũng đều là một màu đen tối. Tôi nghe được mình như đang thôi miên cái dao kia: “Buông.”

Buông, đừng thương tổn anh.

“Tôi không làm.” Cái nữ nhân thần kinh vấn đề kia nói như vậy, bà ta kích động không thể kiềm giữ được, mái tóc rơi lả tả theo động tác của bà ta.

“Mẹ, buông đao.” Rose sau lưng tôi khẩn cầu nói, “Con và Cal đã không có khả năng, đây là két quả lí trí nhất.”

“Câm miệng, con thì biết cái gì? Đây là vũ nhục đối với gia tộc chúng ta, hắn muốn một cái ăn xin cũng không muốn chúng ta, đây là vũ nhục, vũ nhục cực lớn.” Dao trong tay Ruth quơ loạn xạ trong không khí, bà ta phẫn nộ nói, “Tôi chưa từng chịu loại này vũ nhục, điều này làm tôi sao có thể sống yên trong giới thượng lưu chứ.”

Giới thượng lưu là cái gì chứ? Tôi cẩn thận tiếp cận bà ta, trên mặt là nụ cười thân thiện, không đành lòng tiếp tục kích thích bà ta nói: “Đều là sai lầm của tôi, tôi rất nhanh sẽ rời khỏi anh ấy, hôn ước vẫn như cũ.” Yết hầu đau đớn đã kéo dài đến trái tim, ngay cả mũi chân tôi cũng run rẩy.

“Không có ý nghĩa, hết thảy đều không có ý nghĩa.” Ruth lo âu mà sợ hãi đối quơ đao về phía tôi lớn tiếng nói, “Không được lại đây.”

“Tốt, tôi không tới đó.” Tôi bước rất chậm, chậm đến mức người bệnh cảm xúc kích động không hay biết gì, nhưng vẫn chuyển động. Tôi nhẹ giọng trấn an bà ta: “Không có người làm bị thương bà, thật sự.”

Tôi chậm rãi tiến gần bà ta, mỗi bước chân như là đánh cuộc tính mạng Cal

Dưới cây dao là cơ thể Cal đang nằm trong vũng máu, tôi không dám mạo hiểm, chỉ có thể từng chút từng chút một, bước chậm tới mức khó tin để tiếp cận bà ta. Tôi nhìn thấy máu trên cây dao kia bắt đầu khô lại, nhưng vẫn giống như màu nước hoa hồng tiêm diễm đáng sợ.

Ngay cả hít sau cũng quên, mỗi lần khẩn trương quá độ tôi sẽ tự an ủi bản thân như vậy. Nhưng bao nhiêu lần hít sâu cũng trở thành vô dụng, tôi không cảm nhận được không khí, cảm giác lạnh như băng này giống như cây dao trong tay Ruth đang chém lên cơ thể tôi.

Tôi nói với bà ta: “Buông.”

Đồng tử của bà ta lóe lên, thân thể lùi về phía sau một bước, trong khoảng nửa giây đó, tôi căng thẳng đến mức tận cùng mũi chân bộc phát một lực lượng lớn, động tác giống như múa, chân trong thời gian ngắn như vậy bị tôi áp súc lại. Cơ bắp khống chế tốt giống như đến từ linh hồn mà không phải của thân thể ngây ngô này, tôi chợt đi đến trước mặt bà ta, đoạt lấy dao trong tay bà ta, vết máu trên dao làm bỏng bàn tay tôi, cảm giác này nháy mắt thổi quét toàn thân tôi, cảm giác sợ hãi lạnh như băng này nháy mắt bùng nổ không thể kiềm chế.

Ruth bị động tác của tôi dọa sửng sốt, trước khi tôi ý thức được bản thân đang làm gì, Rose đã thét chói tai, “Không được, Emily.”

Tôi ấn chặt bà ta xuống thảm, dao trong tay hung hăng đâm xuống dưới, Jack đi nhanh vượt qua, nhưng cũng không kịp động tác của tôi. Tôi tinh tường nhìn nữ nhân dưới thân sợ hãi tận cùng đồng tử mở to hết cỡ, dao nhỏ ở thời khắc cuối cùng rơi xuống thảm, phát ra tiếng vang nặng nề.

Dao nhỏ và mặt Ruth chỉ cách nhau mấy cm, tôi và bà ta mặt đối mặt im lặng vài giây, đợi đến khi bà ta bị tôi dọa tới mức không dám làm gì, tôi mới nắm chặt cổ áo bà ta gằn từng tiếng: “Nếu anh ấy có việc gì, tôi muốn bà đền mạng.”

Jack quỳ ngồi xuống, kéo tay tôi đang cầm dao nhỏ ra, hắn thở mạnh nói: “Dao không phải dùng để đùa như vậy.”

Tôi trở lại, Cal bất tỉnh nhân sự nằm ở bên cạnh tôi. Tôi dè dặt cẩn trọng gọi anh một tiếng, khàn khàn đục ngầu, “Cal.” Ngón tay không chịu khống chế đẩy mái tóc trên mặt anh ra, tiến gần mũi anh, cảm nhận được tiết tấu hô hấp quen thuộc, tôi mới hoàn hồn ngồi bệt xuống, tay ôm cổ khó khăn hô hấp.”Mau gọi bác sĩ.” Tôi nghe được bản thân gian nan khẩn cầu.

Cửa phòng bị mở ra, Lovejoy đột nhiên xuất hiện, ông ấy hỏi một câu theo thường lệ, “Chuyện gì đang xảy ra?”

“Mau gọi bác sĩ.” Tôi nghe thấy mình nói như vậy.

Lão Poodle cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng hỗn loạn ở đây, ông ấy đi đến, tay đặt bên cổ Cal, trong lúc nhất thời ông ấy cũng không dám làm gì Cal. Sau đó ông ấy cấp tốc ném lại một câu “Tôi đi gọi bác sĩ” liền chạy như điên ra bên ngoài.

Tôi tiếp tục gọi tên anh, “Cal…”

Cal bỗng nhiên thống khổ rên rỉ một tiếng, giống như đang đáp lại tôi. Lập tức anh ôm đầu mình, vô cùng có sức sống mắng to một tiếng, “Đáng chết, đầu đau quá.”

Tôi ngây ngốc nhìn anh, anh dùng khuỷu tay chống xuống đất, mở mắt ra nhìn thấy tôi, nghi ngờ nói: “Emily?”

Nước mắt nháy mắt lướt qua trên mặt tôi.