Chán Đời Sống Lại

Chương 29: Thuật sưu hồn




Hình ảnh Đại Dương lén bắn ra nguồn linh lực màu đỏ chiếu đi chiếu lại ngay giữa căn phòng. Đến giờ phút này cậu đã khẳng định được một điều: Thách đấu chỉ là cái cớ, đẩy nguồn linh lực kia vào người mới là thật. Vĩnh An giận run người, nếu hôm đó không tạo ảo trận thì bản thân đã lãnh đủ chiêu trò bẩn thỉu.

Vĩnh An điều khiển đoạn phim dừng lại, quan sát thật kỹ màu sắc và hướng di chuyển nhằm xác định nguồn gốc của thuật pháp này. Giống như dấu vân tay, dù cùng một thuật pháp nhưng mỗi tu sĩ đánh ra sẽ có đặc điểm riêng. Điều này thể hiện qua hai điểm: Đó là vân linh lực và quỹ đạo của linh lực.

Linh khí sau khi được tu sĩ chuyển hóa thành linh lực bản thân, sẽ có những vân màu sắc khác nhau, mang theo dấu ấn cá nhân, không ai giống ai. Ngay cả hai tu sĩ đơn linh căn cùng hệ, màu sắc linh lực cũng có mức độ đậm nhạt rất dễ phân biệt. Đó chính là vân linh lực, dùng để xác định chủ nhân của thuật pháp. Mặt khác, mỗi loại thuật pháp đều có hình thái quỹ đạo đặc trưng. Chỉ cần kết hợp hai yếu tố này là có thể tìm ra người đứng sau màn và mục đích của họ.

Vân linh lực đã nằm trong tay, truy ra chủ nhân chỉ là chuyện sớm muộn. Về phần thuật pháp này là gì, Vĩnh An nhìn đi nhìn lại vẫn đoán không ra. Hình thái quỹ đạo của nó khá lạ, chưa hề xuất hiện trong những cuốn sách đã từng đọc qua.

Cậu ngồi chống cằm suy nghĩ, hình như trong thư viện có một căn phòng cấm học sinh bước vào. Chẳng lẽ ở đó có câu trả lời mà bản thân muốn tìm? Thay vì ngồi đây đoán già đoán non cậu lấy áo khoác tàng hình trùm lên người, chạy như bay đến căn phòng cấm.

Hôm nay là ngày nghỉ cho nên tu sinh đến thư viện có rất đông. Hai dãy bàn chật kín người ngồi, ai nấy đều chăm chú vào tài liệu trên tay. Vĩnh An nhẹ nhàng lướt qua đám đông, tiến vào phía bên trong thư viện. Cậu đi qua những kệ sách cao đến trần nhà, bên trong chứa đầy thẻ tài liệu bóng loáng, được phân loại theo bảng chữ cái.

Đến cuối dãy hành lang, Vĩnh An rẽ phải, đi đến một căn phòng cũ kỹ. Cánh cửa gỗ đã xỉn màu, ổ khóa rỉ sét, bên trên cửa gắn một bảng thông báo với dòng chữ đỏ chót "Không phận sự miễn vào". Vĩnh An thử chạm tay vào cánh cửa, ngay lập tức còi báo động hú lên inh ỏi. Vài giây sau đó tiếng bước chân dồn dập đến gần.

Hai nhân viên thư viện hùng hổ xuất hiện với tư thế sẵn sàng tóm cổ kẻ xâm nhập. Họ lom lom nhìn vào cánh cửa không người, rồi khó hiểu nhìn nhau. Chẳng lẽ tín hiệu báo nhầm? Một nhân viên có thân hình mập mạp, bụng mỡ to cỡ thùng phi, lặc lè bước lại gần kiểm tra. Hành lang nơi này rất chật chội, chỉ vừa cho hai người bình thường sánh bước. Tim Vĩnh An nảy lên một cái, nhanh trí nép sát vào tường, hóp bụng thật chặt, trong lòng khấn cầu trời khấn phật cho qua keo này... Hai bước, một bước, lão ta sợt ngang qua cậu, tiến vào kiểm tra cánh cửa.

- Vẫn bình thường. - Lão nói với gã nhân viên còn lại.

Người kia lia đôi mắt cú vọ quét hết hành lang rồi than thở với lão:

- Chắc pháp trận lâu ngày bị hư, mai gọi người kiểm tra. Để nó hành hạ hai lão già chúng ta chạy ra chạy vào đến phát mệt.

Nói rồi ông ta quay lưng ra ngoài, lão mập cũng ra ngay sau đó.

Chờ hai người khuất bóng, Vĩnh An mới dám hít thở bình thường, trả lại tự do cho những khối cơ bụng. Sau đó nhẹ nhàng cầm Vạn Linh Trận trong tay, chà lên miếng ngọc hai lần. Một con bạch xà nhỏ bằng đầu đũa chui ra, dùng đôi mắt đỏ thẫm như viên hồng ngọc tìm kiếm chủ nhân vô hình của nó.

- Mày vô hiệu hóa trận pháp này được không? - Vĩnh An truyền âm với nó.

Rắn nhỏ vừa gật đầu xác nhận, vừa thè cái lưỡi đánh hơi vị trí của cậu.

- Đi nhanh. - Vĩnh An thúc dục.

Con rắn nghe lệnh trườn vào trong trận pháp. Vĩnh An nhìn thấy linh lực khẽ giao động, nhịp tim loạn mất mấy nhịp. May thay còi hú nằm im lìm. Đến lúc này cậu mới bỏ xuống lo lắng, yên tâm đứng đợi kết quả.

Khoảng nửa tiếng sau, cô rắn ló đầu ra ngoài, thông báo mọi thứ đã an toàn. Cánh cửa "cạch" một tiếng rất nhẹ, Vĩnh An lách người vào bên trong.

Đập vào mắt là căn phòng rộng chừng trăm mét vuông. Bốn phía kín mít, chỉ có một cái quạt thông gió nhỏ bé gắn trên trần nhà. Cả gian phòng chìm trong thứ ánh sáng mờ đục, phát ra từ ngọn đèn già cỗi. Kệ sách được xếp chật kín lối đi, bên trên chất đầy những quyển sách theo kiểu cũ, bụi bẩn đóng lớp lớp.

Vĩnh An nhấc đại một cuốn sách, thổi đi lớp bụi bên ngoài. Khụ, khụ... Cậu húng hắng vài cái, khua tay xua đuổi bụi bẩn. Rất nhanh chóng mọt sách liền rơi vào thế giới của những tri thức, miệt mài đọc không ngơi nghỉ.

Sau hai ngày nghiền ngẫm liên tục, cậu gần như đã xem sơ qua hết toàn bộ tài liệu nơi này, thế mà vẫn chưa tìm được câu trả lời ưng ý. Vĩnh An uể oải đứng dậy, vặn mình vài cái, khớp xương kêu lên tanh tách, đồng thời đưa tay day day thái dương vài vòng.

Thoải mái hơn rồi đó. Cặp chân dài làm việc trở lại, nó bước qua bước lại khắp nơi. Đôi mắt xám nhạt cẩn thận rà soát lại toàn bộ nơi này, ngón tay thon dài gõ gõ lên tường, hai tai cố gắng phát hiện âm thanh khác lạ. Tuy nhiên kết quả vẫn là số không tròn trĩnh.

Vĩnh An thất vọng trả mọi thứ về lại vị trí ban đầu, khoác áo tàng hình chuẩn bị rút lui khỏi đây. Tay vừa nắm chốt cửa, bên ngoài đột ngột xuất hiện lực vặn. Cậu vội trốn vào trong góc phòng, căng thẳng nhìn cánh cửa từ từ mở ra.

Trương Tam Phong bước vào, ông thấy trong phòng có gì đó không đúng. Cặp lông mày nhíu lại nhìn ngang nhìn dọc, tay phải xuất ra thuật pháp dò tìm ẩn trận, tín hiệu trả về lại không có gì đáng nghi. Tuy thế, hiệu trưởng vẫn chưa yên tâm, ông bước nhanh đến kệ sách đầu tiên, để tay lên ngăn dưới cùng. Một không gian kín mở ra, công pháp bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Nếp nhăn trên trán giãn ra vài phần, trong lòng vẫn chẳng mấy an tâm. Hiệu trưởng sải bước ra ngoài tìm nhân viên thư viện đến hỏi chuyện xảy ra mấy ngày nay.

À há! Thơm rồi, thơm rồi. Vĩnh An nhảy cẫng lên đáy lòng hát vang sung sướng. Đúng là chó ngáp phải ruồi, tưởng đâu ra về tay trắng, ai ngờ quý nhân xuất hiện vào giây cuối cùng.

Cậu bắt chước y chang động tác của hiệu trưởng, kệ sách bí mật mở ra, đôi mắt tò mò nhìn vào xấp tài liệu. Vĩnh An bất giác lùi về sau một bước, trong miệng lẩm bẩm "Thuật pháp ma tu cổ xưa". Thật bất ngờ! Toàn là những thuật pháp dùng để tra tấn và tiêu diệt linh hồn, đã bị liên minh đạo tu cấm vĩnh viễn vì quá tàn ác. Diệt thân xác là mất kiếp này, diệt linh hồn là mất luôn cơ hội luân hồi. Ma tu ngày nay cũng ít khi dùng đến, vậy mà nó lại được cất giấu ở đây.

Vĩnh An tìm qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở bản vẽ gần giống với hình thái quỹ đạo mà bản thân đang tìm kiếm.

Thuật sưu hồn!

Cậu chấn động thêm lần nữa. Chẳng lẽ thân phận đến từ dị giới đã bị nghi ngờ?