Chân Linh Cửu Biến

Chương 1403: Cửu Huyền chung chiến (tiếp -2)




- Đại sư huynh, huynh nói Lục Thiên Bình có biết ban đầu chính là chúng ta tiết lộ hành tung của bọn họ, liên thủ cùng người của Ngũ Hành Tông, Vũ Văn thế gia tính kế hại bọn họ hay không?

Nói chuyện là một gã Thủy Tinh cung pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Hắn là một trong hai tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ của năm người Thủy Tinh cung còn sót lại, một người kia không là người nào khác chính là Âu Dương Duy Kiếm. Tuy nhiên Âu Dương Duy Kiếm một mực trầm mặc đang nghe những người khác đàm luận.

Tần Thế Quân chần chờ một chút, lắc đầu đáp:

- Đương nhiên là không biết, nhưng sau này coi như không nói chính xác. Dù sao người của Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thế gia đều tham dự một lần tính kế hại đó, khó bảo toàn bọn họ sẽ không có người để lộ ra.

Nhắc tới hai nhà tông môn đó, trên mặt của Trình Thế Trang hiện lên một đạo sắc mặt giận dữ, nói:

- Người của Ngũ Hành tông cũng thật là phế vật, ngay cả người của Chân Linh phái trốn cũng không biết, còn dương dương tự đắc xua đuổi hại cổ ma la đội ngũ hội hợp ngược lại thì vọt tới chúng ta. Còn người của Vũ Văn thế gia vận khí cũng quá tốt, hiển nhiên thừa dịp đi như vậy, vừa vặn tránh được ma la viện quân nhào tới từ sau lưng chúng ta. Nếu không mười người chúng ta cũng sẽ không lập tức bỏ mình một nửa!

Trên mặt của Tần Thế Quận hiện lên một đạo vẻ trầm thống. Ban đầu người của Ngũ Hành công không chạy tới người của Chân Linh phái, ngược lại dân theo một đám ma la đụng với một đám do mọi người Thủy Tinh cung chặn lại trước đó. Người của Vũ Văn thể gia càng đã kiếm cớ chạy trốn trước.

Bất đắc dĩ, Thủy Tinh cung cùng Ngũ Hành tông chỉ đành phải liên thủ chuẩn bị nhận lãnh hai đội ma la đội ngũ tụ lại. Bất kể nói thế nào những thứ này tất cả đều là chiến công tính điểm, mưu hại người của Chân Linh phái không tới, cũng chỉ có thể đòi lại chút lợi tức trên người của ma la.

Vậy mà khiến cho bọn họ không nghĩ tới là, lúc này từ sau lưng mọi người Thủy Tinh cung đột nhiên nhào lên một cổ ma la viện quân tăng viện chiến trường của Thiên Huyền tông, cầm đầu càng là một con Thiên Ma làm Thủy Tinh cung cùng Ngũ Hành Tông tu sĩ hồn phi phách tán!

Cũng may Thiên Ma vẫn không đem bọn họ những người này để trong mắt, người ta cũng không trực tiếp xuất thủ đối phó bọn họ. Nhưng ma la viện quân giống như hồng thủy xông tới vẫn cuốn vào Thủy Tinh cung chư tu. Mặc dù Tần Thế Quân thấy tình thế không ổn dẫn những người khác phá vòng vây, nhưng vẫn có năm người lọt vào trong trùng vây của ma la đại quân không đi ra nữa.

Tần Thế Quân thấy cơ hội nhanh hơn, Ngũ Hành tông mười vị tu sĩ cũng chưa có vận khí tốt như vậy rồi. Một nhóm ma la đánh vào mang đi bảy người của bọn họ. Nghe nói ngay cả Hành thổ Củ Tử mới vừa nhậm chức đều đã chết, chỉ còn dư lại Thủy hành Củ Tử mang theo hai người phá vòng vây đi ra từ trong ma la đại quân vây khốn.

Âu Dương Duy Kiểm lúc này mở miệng hỏi:

- Sư huynh, Vũ Văn thế gia đột nhiên rời đi, có phải là bởi vì bọn họ sớm đã phát hiện ma la viện quân sẽ từ sau lưng chúng ta tới đây hay không?

Âu Dương Duy Kiếm đột nhiên vừa hỏi khiến cho bốn tên Thủy Tinh cung tu sĩ còn lại đều sửng sốt, Tần Thế Quân thấy buồn cười, đáp:

- Điều này sao có thể, chẳng lẽ Vũ Văn Khác có thể biết tiên tri hay sao?

Mọi người cười ầm lên một trận. Bản thân Âu Dương Duy Kiếm cũng nở nụ cười.

Lục Bình đương nhiên không biết được vốn có người muốn mưu tính với bọn họ ngược lại thì ăn xong thua thiệt. Lúc này duyên cớ bởi vì thực lực của Lưu Thiên Viễn tiếp tục tăng lên, khiến cho thực lực của bọn bốn người Lục Bình cũng nhận được tăng cường. Bốn người liên thủ tung hoành tứ ngược trong ma la đại quân càng lúc càng du nhận có thừa.

Nhưng dưới sự khống chế của Lục Bình, mọi người thủy chung chưa từng xâm nhập chỗ sâu của ma la đại quân.

Vậy mà hai ngày qua, theo mười ba vị Thuần Dương cùng với mười một chỗ tông môn trong bọn họ đột nhiên liên thủ phản kích cũng bắt đầu từ hai phương hướng nam bắc đồng thời xuất thủ vẫy công ma la đại quân ở Cửu Huyền lâu. Tu sĩ của các phái đóng ở phía bên ngoài cũng rối rít phát giác không đúng. Hai ngày đã đủ mỗi người bọn họ phái ra tu sĩ chạy tới tham dự trận chiến cuối cùng vây công ma la đại quân.

Càng ngày càng nhiều các phái pháp tướng tu sĩ gia nhập. Điều này cũng khiến cho những ma la cao cấp đến gần bên ngoài ma la đại quân chết hầu như không còn. Đây cũng là một trong nguyên nhân mà Lục Bình cùng mọi người lúc này có thể tùy ý đánh giết bên trong ma la đại quân.

- Lục sư đệ, tung tích của ma la cao cấp càng ngày càng ít, tiếp tục như vậy tốc độ cướp đoạt chiến công tính điểm của chúng ta chỉ sợ cũng phải thấp xuống!

Bốn người đã gần một canh giờ không gặp được dù là một con Huyết Tu La, Lưu Thiên Viễn có chút khổ não hỏi:

- Nếu không chúng ta vào sâu hơn một ít được không?

Lục Bình chần chờ một chút, thời gian này có càng ngày càng nhiều môn phái tu sĩ xuất hiện trên chiến trường. Thời gian chỉ hơn nửa ngày, bọn bốn người Lục Bình đã gặp được mấy nhóm pháp tướng tu sĩ phóng tới vọt sâu vào ma la đại quân. Điều đó khiến cho Lục Bình một thời gian cũng có chút do dự có nên vọt sâu đánh vào ma la hay không? Dù sao đã có không ít người mạo hiểm tiến vào, nhiều pháp tướng tu sĩ tụ lại như vậy, hiểm địa hiển nhiên cũng không có thể xưng là nguy hiểm rồi.

Vào lúc này, Ân Thiên Sở đột nhiên trở về, nói:

- Bốn bề ba dăm bên ngoài phát hiện tung tích của ma la cao cấp, nhưng chỗ này có chút cổ quái!

Thần niệm tu vi của Lục Bình bên ngoài chiến trường có lẽ có thể dòm ngó tình thế trên chiến trường. Nhưng lúc này đã tiến vào bên trong ma la đại quân, chính là thần niệm của Lục Bình cũng không khỏi chịu ảnh hưởng giảm đi không ít. Hơn nữa vì không đưa tới một ít tồn tại mạnh mẽ, đặc biệt là chú ý tồn tại ví dụ như Thiên Ma, Lục Bình bên trong ma la đại quân cũng không khỏi không thu liễm chút ít.

Tuy nhiên sau khi nghe được tin tức của Ân Thiên Sở, Lục Bình vẫn làm hết sức đem thần niệm dọc theo người về phương hướng mà Ân Thiên Sở chỉ điểm, nhưng rất nhanh thần niệm tựa hồ gặp bình chướng gì vậy.

Lục Bình cau mày lại, có thể ngăn trở thần niệm của mình, chí ít đó cũng phải là ma la cao cấp cấp bậc Ngọc Ma rồi. Chẳng qua là một dãy khu vực có thể che giấu thần niệm dò xét dường như cũng quá lớn một ít, lấy bản lĩnh của Ngọc Ma vẫn chưa đủ để lấy thần niệm bình chướng chống đỡ lớn như vậy. Hơn nữa đối với Lục Bình mà nói bình chướng đó mình cũng không phải là không có thể phá.

Lục Bình đem thần niệm tự thân ngưng tụ thành một tia, nhất cử đâm xuyên qua đạo thần niệm bình chướng. Ngay sau đó Lục Bình cảm thụ một tia địch ý lớn, hiển nhiên loại hành vị của hắn đã bị sự tồn tại bày thần niệm bình chướng phát hiện.

Nhưng thời điểm Lục Bình ngưng tụ một cổ thần niệm đâm xuyên qua chỗ bình chướng đó, hắn lại đột nhiên cảm nhận được một cổ đau đớn như châm đâm vậy. Dường như cũng có thứ gì vào chớp mắt thần niệm của Lục Bình xuất hiện giống như phi nga dập lửa xông vào trong một cổ thần niệm của hắn.

Lục Bình mặt liền biến sắc, kinh hô:

- Hóa Niệm Tán!