Chân Linh Cửu Biến

Chương 1563: Thử dò xét cùng mưu đồ (1)




Tuy nhiên thủ đoạn bực này muốn làm mình thúc thủ chịu trói cũng là nhìn bản lĩnh của Lục Bình quá nhỏ rồi!

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, khí thế quanh thân tăng vọt chợt phát tức thu. Vào khoảnh khắc đó, chỗ nhà tù không gian này giống như khí cầu được rót vào nhiều nước lập tức bị xanh bạo. Theo sát đó Lục Bình nắm chặt hai tay, hơi nước bốn phía hư không bắn ra ngưng tụ thành một cái vấn thủ, cùng bàn tay vô hình chóp tới mình trong nháy mắt chạm vào nhau.

Vô thanh vô tức không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng Lục Bình vào chớp mắt hai bàn tay tiếp xúc liền rút người tránh ra. Cùng lúc đó, thần niệm của Lục Bình cũng chính xác cảm giác được yêu tộc Thuần Dương ra tay tới phía mình cũng không khỏi không rời khỏi đất ẩn giấu của mình, tránh ra khỏi không gian rung chuyển kịch liệt do thần thông của hai người gặp nhau kích phát.

Vì vậy yêu tộc Thuần Dương lần này liền bại lộ hoàn toàn trong thần niệm của Lục Bình, Linh Minh Cự Viên nhất tộc tiền tướng quân Viên Phá Không, là ông ta!

Vừa lúc đó, hai người giao thủ đưa tới không gian rung chuyển rốt cục bộc phát. Trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, trừ Viên Phá Không ra, đột nhiên lại có mấy vị Thuần Dương tu sĩ xuất hiện bốn phía hai người giao thủ. Một đạo nhà tù không gian lớn hơn hoàn toàn bao phủ cho hai người giao thủ, nhưng mà lần này Lục Bình không kinh hoảng. Bởi vì những người này dẫn động nhà tù không gian là vì tiêu nhị không gian rung chuyển của hắn cùng với Viện Phá Không giao thủ đưa tới.

- Hai người các ngươi giao thủ chẳng lẽ cũng không biết phân rõ trường hợp sao, ở chỗ này đưa tới động tĩnh lớn như vậy, thật xem Cửu Huyền lâu là người mù chắc?

Trong lòng Lục Bình buông lỏng, người nói chuyện chính là Tiểu Bạch Vũ.

Theo sát đó thanh âm của Thất Phiến lão tổ vang lên:

- Lão Viên, lần này còn có nghi vấn gì không?

- Hừ, hừ,...

Thanh âm của Viện Phá Không lộ ra rất bất ngờ, cũng mang một tia phiền não, sau đó thấp giọng ừng ực một tiếng “mẹ kiếp”, cũng không biết có phải đang chửi Lục Bình cho gọi thần binh hay không.

Tất cả mọi người trong hư không hiển lộ ra thân hình. Thuần Dương Chi Khí mênh mông mãnh liệt của từng người một cố ý vô ý tứ ngược trong mảnh nhà tù không gian do mọi người liên thủ bày ra. Lục Bình trùng hợp chính là trong những người này. Nhưng đối mặt loại áp lực này quả thật thản nhiên, hơn nữa nhất nhất nhìn lại về phía những người này, cùng những người này hơi mang ánh mắt thẩm thị bình tĩnh nhìn nhau.

Tiểu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ, Lâm Vũ lão tổ, Phùng Lục, Viên Phá Không, Dương Thọ Xương, trừ bảy vị Thuần Dương tu sĩ là Lục Bình đã nhận biết ra, còn có ba vị khí tức không kém bảy người nhân tộc Thuần Dương tu sĩ chút nào.

Ngay lúc đó, một đạo thanh âm nhìn có chút hả hê vang lên, nói:

- Lão hầu nhi, lần này mất hết mặt mũi chứ. Lão Tiêu cùng Thất Phiến đã sớm nói tên tiểu tử này không đơn giản, ngươi không nên đưa tay thử một lần. Đây không phải rõ ràng không tin được lão Tiêu hai người bọn họ sao, xem một chút, da mặt của Thuần Dương tu sĩ đều đáp vào trong luôn rồi!

Viên Phá Không nhất thời giận dữ:

- Dương Thọ Xương, người con mẹ nó câm miệng đi! Cũng không biết mới vừa người nào e sợ cho thiên hạ bất loạn, cùng lão Viên nhà ta tranh nhau muốn xuất thủ thử dò xét. Lúc này người ngược lại khẩu phong xoay chuyển nhanh thật!

Ánh mắt của Lục Bình chuyển đi lại nghe thanh âm nhìn có chút hả hệ trước đó lần nữa truyền ra từ trong miệng Dương Thọ Xương, nói:

- Ha ha, dù sao là người ra tay quan lão phu thì chuyện.

Viên Phá Không mắng to:

- Dương Thọ Xương, người dù sao cũng là thân đệ của Khổng Tước Vương Thể diện của ngươi ở đâu, không cân vô sỉ như vậy được không?

Dương Thọ Xương cười “ha ha” nói:

- Thể diện chó má, người mới biết a!

Thất Phiến lão tổ nhíu mày một cái, nói:

- Hai người các ngươi không cần ầm ĩ, người mới đi vào, mọi người còn có ý kiến gì không? Nếu không, vậy thì quyết định chuyện nhanh lên. Lục đạo hữu mới vừa vào tới xem ra còn có tất cả nghi vấn cần phải có người giải đáp, ở chỗ này thời gian lâu nhất định sẽ bị Cửu Huyền lâu phát giác. Các ngươi thật xem Cửu Huyền lâu là người mù sao?

Viên Phá Không hừ lạnh một tiếng bất mãn. Dương Thọ Xương lại hướng về phía Lục Bình cười một tiếng “hắc hắc”. Tuy nhiên hai người đều không mở miệng nói chuyện nữa, hiển nhiên trong mười vị Thuần Dương tu sĩ, uy vọng của Thất Phiến lão tổ đương nhiên không thấp.

Phùng Lục rất nghiêm túc quan sát Lục Bình một phen. Lục Bình cơ hồ đều có thể phát giác một cổ sát khí giống như thực chất diễn dịch trong thần niệm của mình một cảnh tượng tru diệt như một tòa địa ngục vậy.

Vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, hậu quả của một tiếng hừ lạnh, thần niệm mênh mông không chút cất giữ xông ra, giống như dòng nước đỏ ngầu hủy thiên diệt địa. Điều này khiến cho thiên địa do Phùng Lục lấy thần niệm diễn hóa nhất thời biến thành ngày cuối cùng dòng nước đỏ ngầu. Cảnh tượng địa ngục như vậy trước ngày cuối cùng cũng không khỏi không tan thành mây khói.

“Ha”

“Có ý tứ!”

Mấy đạo thở nhẹ liên tiếp vang lên, hiển nhiên Lục Bình biểu hiện ra thần niệm tu vi thật lớn ngoài ý liệu của mọi người.

Vốn dĩ bọn họ xem ra, Lục Bình mặc dù có thực lực sánh ngang Thuần Dương, nhưng thần niệm tu vi có lúc có nhiều liên quan cùng ý chí bền bỉ. Lục Bình ba trăm năm tu luyện đối với những lão yêu trước mắt động một chút là hàng ngàn năm tu vi có thể được cho là thiếu niên thành danh, không trải qua năm tháng điện cơ, chém giết thành núi thấy biển máu như vậy, chưa chắc sẽ có thần niệm tu vi bền bỉ gì.

Nhưng trong nháy mắt Lục Bình bộc phát thần niệm tự thân, chẳng những không bị cảnh tượng địa ngục núi thấy biển máu do thần niệm của Phùng Lục diễn dịch chấn nhiếp, ngược lại hóa thành một đạo hồng thủy ngập trời cọ rửa sạch sẽ một cái.

Động tác dưới bản năng của Lục Bình mấy vị Thuần Y Dương khác xem ra cũng có chút chấn động. Phùng Lục ở tu luyện giới có danh hiệu gọi là “Huyết Thủ thánh quân”, chính là đồ phu uy danh hiển hách của tu luyện giới. Dưới thần niệm bá đạo của ông ta đánh vào, chính những tu sĩ khác đều là Thuần Dương cũng không khỏi không cẩn thận ứng đối thậm chí chỉ có thể chặt thủ tâm thần bị động ứng địch.

Nhưng Lục Bình lại trong phút chốc liền phá áo cảnh thần niệm của ông ta. Nói cách khác Lục Bình có thần niệm tu vi ít nhất không kém gì Phùng Lục, khó trách trước đó mấy vị Thuần Dương lấy tâm tính lão yêu ngàn năm cũng không khỏi không kinh kêu thành tiếng.

Tiểu Bạch Vũ lúc này mở miệng cười hỏi:

- Chư vị nghĩ như thế nào?

Trong tầm mắt của Phùng Lục thoáng qua một đạo sáng lên, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng, há mồm phun ra hai chữ, nói:

- Không tệ! Ngươi rất khá!

Một từ không tệ trước là đang trả lời Tiểu Bạch Vũ, một sau còn lại là nói với Lục Bình.

Nếu như nói trước đó Viên Phá Không xuất thủ thử dò xét chẳng qua là làm tại chỗ chư vị Thuần Dương công nhận tư cách của Lục Bình gia nhập đoàn thể bọn họ, như vậy bọn họ bây giờ không thể không nghiêm túc cân nhắc đề nghị trước đó của Tiểu Bạch Vũ làm minh chủ đã nói lên.

Lục Bình tuy rằng không hiểu Tiểu Bạch Vũ nói chuyện ra sao, nhưng cũng biết sợ rằng rất có quan hệ với mình. Vì vậy hắn treo trên không mà đứng trong không gian do chư vị Thuần Dương liên thủ duy trì, im lặng không lên tiếng.