Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chương 12: Liêu xiêu vì tình yêu. 




Niềm vui vì được Cục Kẹo tin tưởng “trao than gửi phận” đã khiến tôi hân hoan đến độ thường xuyên nhắn tin cho Hoành Tá Tràng để thêm mắm, dặm muối cho tình cảm của họ thêm phần thắm thiết. Đương nhiên, Hoành Tá Tràng nhắn lại bằng giọng lạnh lùng vốn có “Đừng có lắm chuyện”. Ô này nhé, không phải tự nhiên thò cẳng khuấy đảo tình yêu của đó đâu nhé, đây được gửi gắm nhờ cậy hẳn hoi đấy, dù đây có hơi lắm mồm tý thôi chứ không ai có quyền liệt Đỗ Tiến Phong này vào hạng lắm chuyện đâu nhé. Tóm lại, nhân danh sự nhờ vả của Cục Kẹo xinh đẹp, tôi sẵn sàng lao vào “dầu sôi lửa bỏng” để họ được đến với nhau. Nói thật, chẳng phải tốt đẹp gì đâu, chẳng qua tôi sinh ra vốn có lòng nhiệt tình bẩm sinh nên ai nhờ là tôi giúp, giúp hết sức có thể mặc kệ kết quả sau này có thế nào đi chăng nữa (Thường thì những gì tôi nhúng tay vào đều có hậu quả).

Chính vì sự nhiệt tình thái quá đó mà tôi được Cục Kẹo khá yêu quý. Cô bé (cô ta kém tôi hai tuổi) thường gọi điện kể đủ chuyện với tôi, than phiền với tôi, cười với tôi, rồi khóc cũng với tôi nốt. Đôi khi, tôi chột dạ, nhỡ đâu cô bé lại chuyển sang yêu tôi, thay vì yêu Hoành Tá Tràng thì chắc là tôi chết mất. Tóm lại, từ khi kết bạn với Cục Kẹo, tôi trở thành một cái hũ đựng đủ các thứ tả phì lù của cô nàng yếu đuối. Ôi trời, thảo nào mà Hoành Tá Tràng sợ Cục Kẹo đến thế, đến cái đứa có đầy sức chịu đựng như tôi cũng phát hoảng nữa là. Tôi nhận ra điều đó và khuyên nhủ Cục Kẹo là phải trở nên bản lĩnh hơn, phải biết cách tiết chế tình cảm và tinh thần của mình, như thế Hoành Tá Tràng mới thích. Cục Kẹo vui lắm, mời tôi đi ăn một bữa no nê. Đấy, làm bà mối kể ra cũng ấm bụng lắm chứ, thà một lời khuyên vô thường vô phạt mà cũng được mời ăn còn gì…

Tình bạn của tôi và Cục Kẹo ngày càng thân thiết, điều đó đồng nghĩa với việc sự căm thù của Hoành Tá Tràng dành cho tôi ngày một lớn. Khổ, thế này người ta gọi là làm ơn mắc oán đây, vì tôi vốn cao thượng nên sẵn sàng bỏ qua cho anh ta, mặc dù nhiều đêm tôi vấn nghiến răng ken két vì thái độ xác xược, bất cần của lão mặt sắt đó.

Vào một ngày mùa thu gió nhẹ, chết tiệt, cứ lúc nào trời đẹp là lại có chuyện, có lẽ ông trời vẫn luôn ghen tị với nhan sắc của tôi. Các bạn thấy đấy, đẹp lắm cũng chẳng sung sướng gì đâu. Hôm đó, Lãng Tử và tôi ngồi trong ô tô nói chuyện, Lãng Tử nhìn tôi cười tủm tỉm. Tôi hồi hộp không biết có chuyện gì mà tự nhiên anh ấy lại cho xe tấp vào bên lề đường bất ngờ như vậy. Anh ấy nói, muốn cho tôi xem một thứ. Ô, nhẫn cầu hôn chăng? Mấy cái kiểu lãng mạn bất ngờ thế này người ta chiếu trên phim đầy mà, tôi lạ gì. Nói thế thôi, nhưng quả thật tim tôi cứ đập thình thịch trong lồng ngực ấy, tôi có giả vờ như mình ngây thơ lắm rồi tròn mắt nhìn Lãng Tử. Lãng Tử rút ra một sợi dây chuyền lấp lánh. Ôi, tôi lóa cả mắt, hóa ra không phải nhẫn à? Thế chắc không phải quà cầu hôn đâu, ai lại đi cầu hôn bằng dây chuyền chứ. Nghĩ thế, nên mặt tôi ngắn cũn lại, Lãng Tử ngạc nhiên pha chút buồn rầu.

“Sao, em không thích món quà này à?”

“Thực ra em không thích những đồ lấp lánh, điệu đà như thế này.” Chả hiểu lúc đó tôi nghĩ cái quái gì mà lại phun ra một câu như vậy nữa. Lãng Tử hơi nhíu mày nhìn tôi, mặt anh ấy lộ vẻ thất vọng. Tôi thấy tình thế hết sức nguy ngập nên vội sà vào lòng anh, dụi đầu lên cách tay anh và thả giọng thỏ thẻ nhất mà tôi từng có.

“Em đùa đấy! Sao anh tặng mà em không thích được chứ, bất kể cái gì được nhận từ anh, em đều thấy nó đẹp và long lanh lắm ý.”

Xong câu nói đó, tôi thấy lưỡi mình như xoắn lại, trong lòng tôi tự sỉ vả mình rằng, đồ nói dối trơ tráo. Tôi thấy tôi khốn nạn quá các bạn ạ. Tuy nhiên, câu nói dối trá của tôi ngay lập tức phát huy tác dụng, mặt Lãng Tử giãn ra, anh giang ôm tôi rồi cười rất tươi.

“Thật chứ”

“Thật!”

“Thế để anh đeo vào cho!”

Tôi e lệ gật đầu (Quả này cũng có hơi xấu hổ tí chút). Lãng Tử cầm lấy sợi dây chuyền vòng tay đeo vào cổ tôi. Đúng lúc cả hai nhìn nhau âu yếm thì tiếng còi vang lên. Cả hai giật bắn người nhìn ra ngoài, có một chú cảnh sát giao thông đang gõ cửa xe, cả hai ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra. Và các bạn khỏi đoán làm gì ất công, trước mặt chúng tôi bây giờ là viên cảnh sát oan gia Hoành Tá Tràng! Trời ơi là trời! Không biết có phải vì trả thù vụ tôi giúp Cục Kẹo không mà đi theo phá đám chúng tôi như thế.

Hoành Tá Tràng hơi sững lại khi nhìn thấy tôi và Lãng Tử. Anh ta đưa mắt nhìn tôi có vẻ hơi bối rối và chỉ trong phút chốc đã lấy lại vẻ mặt sắt vốn có của mình. Lãng Tử nhã nhặn hỏi có chuyện gì không, tôi chỉ nghe bập bõm Hoành Tá Tràng nói là đỗ xe ở đường cấm đỗ. Tôi điên tiết lao đến đẩy Lãng Tử về phía sau và nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

“Này, anh làm cái quái gì thế?”

“Làm nhiệm vụ!”

“Thôi đi, anh định trả thù tôi à? Bỏ qua đi…”

“Tôi không mang chuyện cá nhân vào công việc.”

Hoành Tá Tràng điềm nhiên rút biên lai ram anh ta không thèm nhìn tôi lấy một lần.

“Bảo anh ta mang giấy tờ đến đây! Anh ta tên là gì?”

“Tên á? Là Lãng Tử…. À không!”

Ôi trời, trong phút chốc tôi bỗng nhiên quên mất tên thật của Lãng Tử. Thì từ trước đến nay cứ luôn môm gọi Lãng Tử chứ có nhớ tên là gì đâu. Tôi hồn nhiên quay lại hỏi.

“Anh, tên thật của anh là gì ý nhỉ?”

Lãng Tử như chết đứng. Phải mất một lúc Lãng Tử mới lấy lại bình tĩnh và trình giấy tờ cho Hoành Tá Tràng mà không nói một lời nào với tôi. Hai người đàn ông giải quyết nhanh gọn, Hoành Tá Tràng đưa giấy phạt cho Lãng Tử và cầm bằng lái của anh ấy đi thằng. Anh ta cũng không thèm nhếch mép chào tôi lấy một lần. Thật kỳ cục, có nhất thiết phải cần hổ báo thế không nhỉ?

Hai người đàn ông này thật là kỳ cục, Hoành Tá Tràng thì nguẩy mông đi như không quen biết, còn Lãng Tử thì lên xe và mặt như đâm lên. Anh ấy không nói với tôi lời nào, ô hay, chỉ phạt có mỗi mấy trăm ngàn chứ có làm sao đâu mà phải giận đến thế nhỉ? Đến như tôi còn bị giữ xe rồi mà chỉ tức có một lúc thôi chứ có đến nỗi này đâu. Nói thế thôi, chứ tôi thừa biết Lãng Tử giận tôi vì điều gì, nhưng… tôi chỉ quên có mỗi tên của anh ấy thôi mà!!! Dù tôi có cố gắng làm lành cỡ nào, Lãng Tử vẫn giữ nguyên cái mặt sưng sỉa ấy. Thật là khó chịu, tất cả chỉ tại lão Hoành Tá Tràng khốn khiếp!!! Hoành Tá Tràng! Tôi thề sẽ trả thù!!! Chả hiểu lúc đó tôi nghĩ cái quái gì mà lại phun ra một câu như vậy nữa. Lãng Tử hơi nhíu mày nhìn tôi, mặt anh ấy lộ vẻ thất vọng. Tôi thấy tình thế hết sức nguy ngập nên vội sà vào lòng anh, dụi đầu lên cách tay anh và thả giọng thỏ thẻ nhất mà tôi từng có.

“Em đùa đấy! Sao anh tặng mà em không thích được chứ, bất kể cái gì được nhận từ anh, em đều thấy nó đẹp và long lanh lắm ý.”

Xong câu nói đó, tôi thấy lưỡi mình như xoắn lại, trong lòng tôi tự sỉ vả mình rằng, đồ nói dối trơ tráo. Tôi thấy tôi khốn nạn quá các bạn ạ. Tuy nhiên, câu nói dối trá của tôi ngay lập tức phát huy tác dụng, mặt Lãng Tử giãn ra, anh giang ôm tôi rồi cười rất tươi.

“Thật chứ”

“Thật!”

“Thế để anh đeo vào cho!”

Tôi e lệ gật đầu (Quả này cũng có hơi xấu hổ tí chút). Lãng Tử cầm lấy sợi dây chuyền vòng tay đeo vào cổ tôi. Đúng lúc cả hai nhìn nhau âu yếm thì tiếng còi vang lên. Cả hai giật bắn người nhìn ra ngoài, có một chú cảnh sát giao thông đang gõ cửa xe, cả hai ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra. Và các bạn khỏi đoán làm gì ất công, trước mặt chúng tôi bây giờ là viên cảnh sát oan gia Hoành Tá Tràng! Trời ơi là trời! Không biết có phải vì trả thù vụ tôi giúp Cục Kẹo không mà đi theo phá đám chúng tôi như thế.

Hoành Tá Tràng hơi sững lại khi nhìn thấy tôi và Lãng Tử. Anh ta đưa mắt nhìn tôi có vẻ hơi bối rối và chỉ trong phút chốc đã lấy lại vẻ mặt sắt vốn có của mình. Lãng Tử nhã nhặn hỏi có chuyện gì không, tôi chỉ nghe bập bõm Hoành Tá Tràng nói là đỗ xe ở đường cấm đỗ. Tôi điên tiết lao đến đẩy Lãng Tử về phía sau và nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

“Này, anh làm cái quái gì thế?”

“Làm nhiệm vụ!”

“Thôi đi, anh định trả thù tôi à? Bỏ qua đi…”

“Tôi không mang chuyện cá nhân vào công việc.”

Hoành Tá Tràng điềm nhiên rút biên lai ram anh ta không thèm nhìn tôi lấy một lần.

“Bảo anh ta mang giấy tờ đến đây! Anh ta tên là gì?”

“Tên á? Là Lãng Tử…. À không!”

Ôi trời, trong phút chốc tôi bỗng nhiên quên mất tên thật của Lãng Tử. Thì từ trước đến nay cứ luôn môm gọi Lãng Tử chứ có nhớ tên là gì đâu. Tôi hồn nhiên quay lại hỏi.

“Anh, tên thật của anh là gì ý nhỉ?”

Lãng Tử như chết đứng. Phải mất một lúc Lãng Tử mới lấy lại bình tĩnh và trình giấy tờ cho Hoành Tá Tràng mà không nói một lời nào với tôi. Hai người đàn ông giải quyết nhanh gọn, Hoành Tá Tràng đưa giấy phạt cho Lãng Tử và cầm bằng lái của anh ấy đi thằng. Anh ta cũng không thèm nhếch mép chào tôi lấy một lần. Thật kỳ cục, có nhất thiết phải cần hổ báo thế không nhỉ?

Hai người đàn ông này thật là kỳ cục, Hoành Tá Tràng thì nguẩy mông đi như không quen biết, còn Lãng Tử thì lên xe và mặt như đâm lên. Anh ấy không nói với tôi lời nào, ô hay, chỉ phạt có mỗi mấy trăm ngàn chứ có làm sao đâu mà phải giận đến thế nhỉ? Đến như tôi còn bị giữ xe rồi mà chỉ tức có một lúc thôi chứ có đến nỗi này đâu. Nói thế thôi, chứ tôi thừa biết Lãng Tử giận tôi vì điều gì, nhưng… tôi chỉ quên có mỗi tên của anh ấy thôi mà!!! Dù tôi có cố gắng làm lành cỡ nào, Lãng Tử vẫn giữ nguyên cái mặt sưng sỉa ấy. Thật là khó chịu, tất cả chỉ tại lão Hoành Tá Tràng khốn khiếp!!! Hoành Tá Tràng! Tôi thề sẽ trả thù!!!