Chân Tiên

Chương 267: Ngang trời xuất thế (thượng)





Tàng Thiên Cơ đứng trên đầu một con thanh long Kim Đan hậu kỳ, vẫn chưa xuất thủ, chỉ phe phẩy quạt lông, mặt mỉm cười nhìn cuộc chém giết phía trước.

Thanh long Mệnh Tuyền cảnh cũng có tu vi Đoạt Xá sơ kỳ, nó và Vô Cực đánh nhau khó phân thắng bại, đôi bên đánh nhau một hồi vẫn cân sức.

Hoàng Dược Tiên bị một đầu thanh long Kim Đan hậu kỳ kìm chân, chiến đấu cân sức.

Bốn tu sĩ Kim Đan kỳ của Hư Thiên Tông liên hợp chống lại hai đầu thanh long Kim Đan hậu kỳ, dần dần cũng rơi vào hạ phong, nhưng thật ra Đạo Cửu Thiên với tu vi Kim Đan trung kỳ, bằng vào kiện pháp bảo có uy lực không nhỏ trong tay chiến đấu với một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác của Tàng gia vẫn khó phân thắng bại.

Tàng gia và Thanh Long tộc, ngoại trừ tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, còn có vài tu sĩ Kim Đan trung kỳ và sơ kỳ, đại bộ phận tu sĩ bên phía Hư Thiên Tông đều là Bồi Nguyên kỳ và Dẫn Hồn kỳ, đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ căn bản không tạo thành nguy hiểm.

Dường như hổ nhập bầy cừu, tu sĩ Kim Đan trung kỳ và sơ kỳ của Tàng gia và Thanh Long tộc nhảy vào trong đám người Hư Thiên Tông, lập tức triển khai giết chóc.

- Giết sạch bọn họ...

Tàng Thiên Cư như thẩm phán, lời vừa dứt, liền có một tiếng hét thảm từ trong đám người Hư Thiên Tông vang lên, một gã đệ tử áo xanh có tu vi Dẫn Hồn kỳ bị một thanh long Kim Đan kỳ xé thành từng mảnh, máu thịt bay tung tóe.

Xuất phát từ Hư Thiên Tông, qua hơn một tháng, mãi cho tới cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh, một đường vẫn yên lặng, không gặp phải nửa điểm nguy hiểm nào, thế nhưng tới hôm nay vừa đến gần Côn Ngô Bí Cảnh, chúng tu sĩ Hư Thiên Tông rốt cuộc cảm nhận được, lần này tới Côn Ngô Bí Cảnh cũng chẳng phải thái bình.

Đây là bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh đã triển khai chiến đấu sinh tử rồi.

Trong lòng Vô Chân có chút sợ, hắn nhìn người đứng trên cao phía trước, vị thái tử đại doanh Đế Đình đạp chân trên đầu thanh long, tuy rằng tuổi tác bọn họ ngang nhau, thế nhưng tu vi và địa vị lại cách biệt như trời với đất, không biết vì sao, trong lòng Vô Chân lại có cảm giác muốn tham bái đối với Tàng Thiên Cơ.

Chỉ khẽ phất tay ra lệnh, trong nháy mắt liền quyết định sinh tử người khác, đây chính là cuộc sống mà Vô Chân mong muốn, nhưng hắn không làm được như Tàng Thiên Cơ.

Tiếng kêu thên thảm vang lên không dứt, nơi này vừa mới là một mảnh yên tĩnh, thế nhưng khi trở thành chiến trường của tu sĩ, trong nháy mắt nơi này liền biến thành tu la địa ngục, nơi nào cũng có chân tay bị gãy đoạn, máu thịt vương vãi khắp nơi.

Hư Tử Uyên có Cực Quang Bảo Cảnh hộ thể, là pháp bảo phòng ngự trung phẩm, cho dù đối mặt với yêu tu Kim Đan kỳ cũng có thể kháng cự được lúc lâu, tuy rằng nàng chỉ có tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng trong đoàn người Hư Thiên Tông ngược lại là một trong những người còn giữ được an toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

----------

Cổ Thần ngồi trên hồ lô của Nam Thiên đạo nhân, nhíu mày, trong lòng luôn có cảm giác áp lực và buồn bực, hai hàng lông mày cứ nhíu chặt lại.

Phía trước tựa hồ như có cái gì triệu hoán...

- Nam Thiên tiền bối, nhanh hơn một chút nữa!

Cổ Thần nhịn không được thúc giục.

Nam Thiên đạo nhân gật đầu, gia tăng tốc độ, lão hiện cũng đang có cảm giác bức bách này.

Bay về phía trước một đoạn, đi qua truyền tống trận cuối cùng, rốt cuộc tới được mảnh đất trung tâm Đồ Yêu Cốc, cửa cào Côn Ngô Bí Cảnh ở ngay không xa phía trước, Thiểm Thiên Phong Dực chợt loé, Cổ Thần vẫy cánh, lấy tốc độ nhanh hơn bay gấp về phía trước.

Tàng Thiên Cơ vẫn đứng trên đỉnh đầu thanh long như trước, mặt mỉm cười nhìn quét tất cả chiến trường, đột nhiên ánh mắt hắn chuyển hướng về phương xa, nơi đó xuất hiện một đạo độn quang nhanh vô cùng, đang bay tới nơi này.

Không chỉ một đạo... Phía sau còn thêm một đạo....

Tốc độ hai đạo độn quang cực nhanh, vừa nhìn là biết, chỉ có tu vi đạt tới Mệnh Tuyền cảnh mới có được tốc độ nhanh như vậy, Tàng Thiên Cơ lập tức chuyển chú ý tới hai đạo độn quang, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đủ khiến hắn phải coi trọng rồi.

Lúc này đại chiến bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh đã diễn ra được hồi lâu, người của Hư Thiên Tông bị thương vong đã tới hai phần ba, tu sĩ dưới Bồi Nguyên kỳ, ngoại trừ Hư Tử Uyên, còn lại đều đã bỏ mình, những tu sĩ ngoài Bồi Nguyên kỳ cũng tử thương quá nửa.

Bốn gã tu sĩ Kim Đan cũng có hai người bị thương không nhẹ.

Tàng Thiên Cơ nhìn hai đạo độn quang phía xa, ánh mắt đột nhiên chấn động, là hắn...?

Đột nhiên, trong mắt Tàng Thiên Cơ tuôn ra một trận sát khí vô hạn.

Tàng Thiên Cơ kết một chưởng ấn, miệng lẩm bẩm:

- Mộc... Lôi... Ấn!

Một cự chưởng màu xanh dài tới nghìn trượng đột nhiên xuất hiện, mặt ngoài lập lòe lôi quang, Tàng Thiên Cơ vừa ra tay liền xuất ra tuyệt học vô thượng của Tàng gia, Ngũ Hành Phân Thần Ấn.

Cự chưởng màu xanh dài nghìn trượng vừa hiện, bầu trời trong phạm vi vạn trượng đột nhiên nổi trận trận mây đen, sấm sét nổi lên bốn phía, ầm ầm không ngớt, một đạo thiểm điện cực lớn với đường kính bằng vại nước liên tục đánh xuống cự chưởng.

Trong sát na, toàn bộ cự chưởng liền bị lôi điện bao trùm, hóa thành một cự chưởng lôi điện, Cổ Thần vừa xuất hiện tại ngoài nghìn tươợng, Tàng Thiên Cơ đã quát lớn:

- Đi...!

Cự chưởng lôi điện xẹt qua không trung vẽ lên một đoàn quang mang đẹp mắt, trong sát na đã tới ngoài nghìn trượng, đánh về phía Cổ Thần.

Thanh thế hoành tráng trên bầu trời hấp dẫn ánh mắt mọi người, một bóng người với đôi cánh thiểm điện sải rộng hơn ba mươi trượng sau lưng nhất thời trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

- Là Cổ Thần...

Không ít người nhận thức được Cổ Thần, tất cả đều kinh hô một tiếng.

Trong lòng Hư Tử Uyên run lên, hai người rời xa nhau đã gần một năm, lúc này gặp lại, trong lòng nàng tràn ngập mừng rỡ, thế nhưng nhìn cự chưởng lôi điện lớn nghìn trượng trên không trung kia đang đánh về phía Cổ THần, nhất thời lòng nàng như rớt xuống vực thẳm.

Uy lực một chưởng tuyệt luân kia, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng bị đánh tan thành hư vô, huống chi là Cổ Thần?

Mọi người Hư Thiên Tông đều kinh khiếp, Cổ Thần trước cực chưởng lôi điện kia, chẳng khác nào thiêu thân lao vào biển lửa.

Chỉ có một mình Vô Chân, trong lòng ngược lại còn thấy vui sướng, Cổ Thần chưa chết đã khiến hắn kinh ngạc, thế nhưng lúc này nhìn qua, Cổ Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Từ lễ luyện đan ngày đại hàn, Cổ Thần không nghe hiệu lệnh Vô Chân, trong lòng Vô Chân đối với Cổ Thần đã có sẵn một cỗ tức giận, sau ở trong di chỉ dưới lòng đất, Cổ Thần công kích Vô Chân càng khiến Vô Chân giận dữ hơn, hận không thể lập tức giết chết Cổ Thần. Sau này khi biết Đế Đình phát lệnh truy nã Cổ Thần, trong lòng Vô Chân âm thầm sảng khoái hồi lâu, nhưng suốt một năm vừa rồi, mỗi lần hắn nói chuyện với Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên lại luôn nhắc tới Cổ Thần khiến hắn càng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, nhìn thấy Cổ Thần sắp chết dưới chưởng của Tàng Thiên Cơ, tuy rằng mọi người Hư Thiên Tông còn trong nguy hiểm, nhưng trong lòng Vô Chân vẫn nổi lên một cỗ vui sướng không nói lên lời.

Ngược với tâm trạng vui sướng của Vô Chân, Hư Tử Uyên đang lo lắng vô cùng, vừa mới gặp lại, còn chưa kịp nói lời nào lại muốn thành âm dương cách biệt? Hư Tử Uyên hoảng hốt, nàng đã đợi một năm rồi, thật sự không chịu nổi đả kích lớn như vậy nữa.

Ngay lúc nàng đang hoảng hốt, một gã tu sĩ Kim Đan kỳ của Tàng gia nhất thời lại gần Cực Quang Bảo Cảnh, sau đó hai tay hóa trảo, một trảo chụp tới cổ họng Hư Tử Uyên.