Chân Tiên

Chương 313: Tiểu thiên nga Cổ gia





Đã từng có một thiếu niên ngồi ngay trước bàn, ngày qua ngày đọc sách luyện chữ!

Đã từng có một thiếu niên đứng trước gương, nói với chính mình: ta phải biến cường!

Cổ Thần đưa tay, vuốt nhẹ giường gỗ ngay bên cạnh, tựa hồ đang nhớ lại thời thiếu niên!

Ngày nào đó, Cổ Thần ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng là cảnh tượng như thế này, trong lòng hắn thế: Cả đời này, đã có cơ hội làm lại một lần nữa, muốn cho cừu nhân biến mất toàn bộ, để phụ thân có thể sống tốt, để sư tỷ có thể sống tốt, để sư phụ có thể sống tốt, một đời này, không để lại bất cứ tiếc nuối nào!

Ai dám làm loạn đối với Cổ gia, giết…

Ai dám không trọng đối với phụ thân, giết…

Ai dám không tôn đối với sư phụ, giết…

Ai dám không kính đối với sư tỷ, giết…

Lời thề ngày đó giống như tiếng chuông vang lên bên tai Cổ Thần.

Sắp qua tám năm, Cổ Thần vì một lời thề này, nắm chặt song quyền, vì gia tộc, vì phụ thân, vì sư tỷ, vì sư phụ, đánh ra một mảnh không gian yên bình! Sắp qua thời gian tám năm, từng tên từng tên địch nhân ngã xuống dưới chân Cổ Thần!

Tuy rằng địch nhân đã ngã xuống không ít, thế nhưng địch nhân chưa ngã xuống càng nhiều hơn.

Thời gian cách năm năm, Cổ Thần trở về cố hương, lúc này lại nhảy ra một Cự Linh Môn dám mưu đồ đối với mạch khoáng linh thạch của Cổ gia, Cổ Thần âm thầm quyết tâm, nếu có địch nhân đến phạm, giết không tha!

"Ai dám làm loạn đối với Cổ gia, giết… Một người cũng không lưu lại.

- Thần nhi…

Thấy Cổ Thần có chút để hồn trên trời, Cổ Thương Khung gọi.

Cổ Thần từ trong dòng hồi ức hồi phục tinh thần, nói:

- Phụ thân, mấy ngày hôm nay, hài nhi ở lại nơi này!

Cổ Thương Khung gật đầu, nói:

- Ở đây vẫn luôn duy trì nguyên trạng, con nghỉ tạm, ta đi phân phó hạ nhân, không cho người khác tới quấy rối!

Cổ Thần lấy ra một túi trữ vật, nói:

- Đây là linh thạch trung phẩm, cũng đủ cho phụ thân tu luyện tới Mệnh Tuyền cảnh rồi, còn có một ít pháp bảo thượng phẩm.

Trên mặt Cổ Thương Khung có vẻ kinh hãi, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận túi trữ vật.

Cổ Thần thoáng kể lại lai lịch và pháp bảo thượng phẩm, nói:

- Trừ phụ thân ra, Cổ gia có người nào bước vào Thần Hải cảnh?

Cổ Thương Khung lắc đầu, nói:

- Không có, nhưng Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín thì có mấy người, đều là đệ tử hậu bối, có pháp quyết tu chân trung thượng thừa, bọn họ lại đang ở trong thời kỳ tu luyện tốt nhất, tu vi tăng trưởng rất nhanh!

Từ trong miệng Cổ Thương Khung biết được, đệ tử hậu bối cổ gia tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín tổng cộng năm người, phân biệt là Cổ Hằng, Cổ Thiền, Cổ Lam cùng với hai đệ tử chi thứ năm năm trước tấn chức thành thành viên trực hệ!

Thành viên thế hệ trước, mặc dù có linh thạch và pháp quyết tu chân trung thượng thừa, nhưng đã bỏ qua thời điểm tu luyện tốt nhất, tu vi tối cao là Cổ Thương Thu cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám.

Cổ Thương Khung lấy ra một túi trữ vật, nói:

- Ở đây là một ít đan dược nguyên linh đan Tiên Thiên cảnh, mệnh nguyên đan đến Kim Đan kỳ đều có một ít, Trúc Thai đan cũng không thiếu, chờ sau khi hài nhi rời khỏi hãy để cho năm người bọn họ tiến hành Trúc Thai!

Cổ Thương Khung tiếp nhận túi trữ vật, gật đầu, đối với bản lĩnh của con trai hắn, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều. Lúc trước lấy ra nhiều linh thạch, pháp bảo như vậy có chút hiện vẻ kinh hãi, hiện tại đã khôi phục bình thường.

Cổ Thần lại nói:

- Một lúc nữa hài nhi tới thăm gia gia! Lão nhân gia người có khỏe hay không?

Sắc mặt Cổ Thương Khung có chút ảm đạm, nói:

- Đầu xuân năm nay lão nhân gia người đã qua đời rồi, thọ bảy mươi lăm, trước khi qua đời người còn nhắc tới tên của con!

Cổ Thần than thở:

- Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh được, nhưng gia gia trước khi lâm chung, hài nhi không ở bên cạnh, thực sự bất hiếu, phụ thân, không cần chờ nữa, hiện tại dẫn hài nhi tới trước mộ phần gia gia, hài nhi muốn tế bái gia gia!

Cổ Hiền được mai táng trong tộc lăng Cổ gia, tại chân Linh Phù Sơn.

Đi theo phía sau Cổ Thương Khung, Cổ Thần chậm rãi đi về phía tộc lăng Cổ gia!

Cổ Thần dùng thần thức bao phủ khắp toàn bộ Cổ gia, tất cả mọi chuyện đều không thể tránh khỏi tai mắt Cổ Thần.

Bên cạnh hướng đi tộc lăng Cổ gia hơn mười trượng có một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường có mấy người hấp dẫn sự chú ý của Cổ Thần, chỉ nhìn thoáng qua, tướng mạo của mọi người đều thu thập vào trong mắt.

Bốn nam một nữ, cho dù đã cách năm năm, nhưng ba người trong đó Cổ Thần liếc mắt liền nhận ra, chính là Cổ Hằng, Cổ Thiền, Cổ Lam, còn có hai người đạt tới Tiên Thiên càng thứ chín Cổ Thần không nhận ra được, chắc là hai đệ tử trực hệ vừa mới nói tới.

Năm người này đều là hi vọng thời gian tới của Cổ gia.

Trong năm người, Cổ Hằng, Cổ Thiền rõ ràng là nhân vật trung tâm, Cổ Hằng anh tuấn phi thường, Cổ Thiền càng như tiên tử nhân gian, hai huynh muội quả thực long phụng trời sinh.

Cổ Thần và Cổ Thương Khung vừa mới từ trong viện đi tới, còn cách rất xa, mọi người không biết, thoải mái nói chuyện với nhau, cho dù không cố ý nghe trộm, nhưng thanh âm vẫn rất rõ ràng rơi vào trong tai Cổ Thần.

- Thiền muội! Vân Hiên ngày hôm nay lại hỏi ta, muốn ước định muội ngày mai đi Mai Khê Lĩnh xem mai mở!

- Thiếu chủ Triệu gia thành Thái Dương cũng có truyền thư tới, muốn gặp Thiền muội một lần!

- Đâu chỉ gần đây, xa tận nghìn dặm, thiếu thành chủ thành Hắc Mộc cũng nói muốn cầu hôn!

- Thiền muội giống như tiên nữ hạ phàm, tất cả đệ tử hậu bối kiệt xuất trong phòng vương viên mấy nghìn dặm đều bị Thiền muộn mà mắc bệnh tương tư!

- Thiền muội, muội có vừa ý ai hay không? Nói cho chúng ca ca ta biết, chúng ta sẽ khảo nghiệm trước thật tốt! Nhìn xem hắn có tư cách lấy tiểu thiên nga Cổ gia chúng ta hay không!

Mọi người vây quanh Cổ Thiền, nhẹ giọng cười nói.

Cổ Thiền ửng đỏ mặt, nói:

- Các huynh đừng nói bậy, ta không thích ai cả…

- Vậy Thiền muội thích người như thế nào?

Mọi người hỏi.

- Ha ha… Ta biết, Thiền muội khẳng định là thích đại anh hùng như tộc trưởng!

Cổ Lam ha ha cười nói.

Cổ Hằng bên cạnh gõ nhẹ một cái lên đầu Cổ Lam, nói:

- Hỗn tiểu tử nhà ngươi, tộc trưởng là người có thể nói giỡn được hay sao?

Bất quá, vẻ mặt Cổ Hằng cũng rất hiếu kỳ, hỏi:

- Muội muội, muội sắp đủ mười tám tuổi rồi, chung quy nên xác định một chút, tiếp qua vài năm có thể trở thành gái lỡ thì rồi!

- Đúng vậy đúng vây… Thiền muội nói mau, trong lòng khẳng định có nhân tuyển, không thì làm sao coi nhiều thiếu niên tuấn kiệt không là gì như vậy!

Mấy người theo đuôi ồn ào.

Cổ Thiền bị mấy người chọc không ngăn được, sắc mặt bỏ bừng, nói:

- Nếu có người như Cổ Thần ca, vậy thì ta sẽ suy nghĩ!

- Cổ Thần a, đã năm năm không gặp rồi, năm năm trước hắn đã lợi hại hơn so với tộc trưởng, hiện tại khẳn định còn mạnh mẽ hơn nhiều!

- Hắc hắc, Thiền muội, tính toán cẩn thận, Cổ Thần là ngoại tôn của lão tộc trưởng, muội và hắn coi như là biểu muội, không cần phải người khác như hắn, gả cho Cổ Thần chẳng phải vừa vặn hay sao!

- Uh! Như vậy nước phù sa không lưu ruộng ngoài, hắc hắc…

- Mấy người các huynh, chỉ biết khi dễ ta!

Cổ Thiền tức giận tới đá một cước, nói:

- Nhiều năm như vậy cũng không biết Cổ Thần ca đi nơi nào rồi! Huynh ấy tựa hồ có rất nhiều cố sự, thấy thế nào cũng không đoán ra được!

Trời còn hơi lạnh, Cổ Thần xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi, hắn không nghĩ tới, qua năm năm, bọn họ dĩ nhiên còn nhớ kỹ đói với chính mình như vậy! Cổ Thiền nói càng khiến hắn ngoài dự liệu.

Sau khi Cổ Thần sống lại rất ít qua lại đối với đệ tử hậu bối, cơ bản là khổ tu, không nghĩ tới Cổ Thiền dĩ nhiên đã sớm chú ý tới hắn rồi, nàng và Cổ Thần cùng tuổi, tuổi không lớn mà tâm tư rất tinh tế! Không đơn giản!

Cổ Thương Khung mỉm cười, hiển nhiên tất cả chuyện này hắn đã nghe được vào trong tai, truyền âm nói:

- Thần nhi, gia gia con trên đời đã từng nói qua, muốn gả Thiền nhi cho con, mặc dù con cũng họ Cổ, là biểu huynh muội với Cổ Thiền, nhưng không phải là thân tộc, Thiền nhi đã có ý, nếu như con đồng ý, cứ lấy nàng làm vợ, thế nào?

Mồ hôi trên trán Cổ Thần càng nhiều hơn, truyền âm nói:

- Phụ thân, lời này sai rồi, phụ thân là tộc trưởng Cổ gia, hài nhi và Thiền muội chính là thân tộc, nếu như hài nhi lấy Cổ Thiền làm vợ, chẳng phải để người khác nói chúng ta là ngoại nhân đối với Cổ gia hay sao? Huống chi, Thiền muội chỉ gặp hài nhi lúc còn nhỏ, thiếu nữ đều huyễn tưởng có thể gả cho anh hùng, đều thích cường giả, thiên tư Thiền muội thông minh, không định tùy tiện gả cho người nào đó, vì vậy Thiền muộn thích không phải là bản thân hài nhi, mà trong lòng nàng có mộng tưởng, sau này Thiền muội chân chính gặp được người mình thích sẽ hiểu rõ ràng!

Trên mặt Cổ Thương Khung nở nụ cười thầm, truyền âm nói:

- Nhìn con khẩn trương như vậy, Thần nhi, có phải con đã có người trong lòng, lúc nào dẫn tới cho ta nhìn một chút!

Quả nhiên là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, không giống bình thường, huống chi Cổ Thương Khung còn là người rất tinh tế.

Cổ Thần truyền âm nói:

- Phụ thân người cũng quá nhạy cảm rồi, lần sau hài nhi về nhà nhất định sẽ dẫn nàng theo, để phụ thân nhìn, nàng là sư tỷ của hài nhi, tên là Hư Tử Uyên!

Nói xong, Cổ Thần liếc mắt nhìn Cổ Thiền, thâm nghĩ:

"Nàng tuổi còn nhỏ, mới hơn mười tuổi đã biết phân tích tình huống của ta, tâm tư tinh tế, tâm cơ cũng không kém, nhân vật như vậy đúng ra nên phóng tầm nhìn khắp thiên hạ, mai một tại thành Nhạc Thủy quá mức đại tài tiểu dụng rồi!"

Thấy Cổ Thiền, Cổ Thần lại nghĩ tới Vân Tuyết, cũng là thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, đồng thời cùng sinh ra trong cái địa phương thành Nhạc Thủy nho nhỏ, nếu như thực sự yên lặng sinh sống tại đây, tầm mắt của nàng chưa mở rộng, khả năng cũng giống như nữ tử bình thường, lập gia đình sinh con cái, sống một cuộc sống bình thường hết đời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Nhưng từ khi Cổ Thần sống lại, triệt để mở rộng tầm mắt của các nàng, để các nàng biết thành Nhạc Thủy bất là là một hạt muối trong biển rộng, bên ngoài còn có bầu trời rộng lớn hơn rất nhiều.

Điều này làm trong lòng các nàng không hề bình tĩnh, Vân Tuyết theo chân Cổ Thần, trực tiếp rời khỏi thành Nhạc Thủy, không biết Cổ Thiền sẽ có hành động như thế nào?

Đúng như lời của Cổ Thần, không phải Cổ Thiền thích bản thân hắn, mà là Cổ Thần đã mở rộng tầm mắt của nàng, tại thành Nhạc Thủy, tầm mắt của Cổ Thiền có thể thấy chỉ một mình Cổ Thần mà thôi, nàng không đi ra thế giới bên ngoài nhìn một chút, định trước khó gặp người chân chính thương yêu.

Nguyên nhân chính là vì tầm mắt của nàng mở rộng, những tuấn kiệt tuổi tác không cao so sánh với Cổ Thần trong tầm mắt của nàng thực sự kém qua xa, tự nhiên là không để vào trong mắt.

Cổ Thần và Cổ Thương Khung chậm rãi bước đi, rất nhanh năm người đều nhìn thấy hai người tới gần, đều ngừng nói chuyện, đứng từ xa xa hành lễ với Cổ Thương Khung.

Hai người Cổ Thần không hề dừng lại, trực tiếp bước tới tộc lăng Cổ gia, chờ sau khi hai người biến mất, Cổ Lam hỏi:

- Lão đầu râu bạc kia là ai? Tộc trưởng dẫn hắn tới tộc lăng làm gì vậy?

Cổ Hằng nói:

- Ta nghe hạ nhân nói, hình như người tới đây bái phỏng tộc trưởng gọi là "Dược Lão" gì đó! Nếu như đã tới tộc lăng, vậy có thể là bằng hữu của trưởng bối trong tộc!

- Dược Lão? Lẽ nào lão nhân kia là dược sư sao?

Có người thầm nói.

Chỉ có Cổ Thiền, trong mắt tựa hồ nổi lên một tia tinh quang, nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất, có chút suy nghĩ miên man!

Ngày hôm nay, Cổ Thần tới tộc lăng Cổ gia, bái tế phần mộ Cổ Hiền, lại lần lượt bái tế các trưởng bối khác một lượt, sau đó trở về phủ đệ.

Không có người quấy rối, Cổ Thần không hề lãnh phí thời gian, lập tức bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, tu vi của hắn đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, thời gian vừa đến liền có thể lập tức nghiền nát Kim Đan, linh hồn hóa anh, bước vào Mệnh Tuyền cảnh.

Đồng thời với tu luyện, Cổ Thần dùng lôi kiếp trong mi tâm tiến hành kích thích rèn luyện đối với linh hồn, nội tạng trong thân thể, để linh hồn, nội tạng có sức chống đỡ đối với lôi kiếp càng lúc càng mạnh hơn, thực lực càng mạnh.

Thời gian trôi qua, ngoại trừ Cổ Thương Khung thỉnh thoảng có tới đây, không có bất cứ người nào tới quấy rối, trong nháy mắt đã qua ba ngày!

Ba ngày này trải qua phi thường bình thản, Cổ gia không hề xuất hiện bất cứ chuyện gì khác thường, quáng động Bắc Thai Sơn cũng không có người đi vào.

Cổ Thần biết, Cự Linh Môn có ba trưởng lão Bồi Nguyên kỳ thất tung, sớm muộn gì Cự Linh Môn cũng sẽ tìm tới cửa Cổ gia!

Cự Linh Môn cách thành Nhạc Thủy chừng một vạn dặm, tu sĩ Thần Hải cảnh phi hành một ngày một đêm là tới, nếu như Cự Linh Môn phát hiện ba gã trưởng lão không về môn phái đúng hạn, chí ít cũng cần phải có thời gian một ngày một đêm sau mới phái người tới đây, mà đi đường lại mất một ngày một đêm!

Dù Cự Linh Môn phản ứng nhanh nhất cũng phải qua hai ngày!

Đợi đủ ba ngày mà tu sĩ Cự Linh Môn vẫn chưa tới tìm Cổ gia, Cổ Thần đưa ra đánh giá: Phản ứng quá chậm!

Đến buổi sáng ngày thứ tư, hơn mười gã tu sĩ chân đạp pháp bảo từ trên trời giáng xuống, hạ xuống gữa quảng trường Cổ gia.

Tròn mười hai người, Trúc Thai kỳ, Dẫn Hồn kỳ, Bồi Nguyên kỳ, Kim Đan kỳ có ba người, ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ đều là sơ kỳ.

Đội ngũ tu sĩ khổng lồ như vậy đi tới thành Nhạc Thủy quả nhiên là một đại sự. Năm năm trước, một tu sĩ Trúc Thai kỳ cũng đủ sức diệt sát toàn bộ tu sĩ lẫn thường dân thành Nhạc Thủy, ngày hôm nay ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ đối với địa phương nhỏ như Thành Nhạc Thủy này mà nói, hoàn toàn ba tôn đại thần.

Trên quảng trường, Cổ Thương Khung đã sớm chờ đợi, mười hai gã tu sĩ này xa hơn mười dặm, thần thức của Cổ Thần đã phát hiện ra, lập tức truyền âm cho Cổ Thương Khung.

Ngoại trừ Cổ Thương Khung, trên quảng trường chỉ có một trung niên nhân bình thường hơn ba mươi tuổi, những người còn lại đều phụng lệnh Cổ Thương Khung tạm thời tránh né một bên, nhưng ở góc tường, sau cửa sổ xa xa, âm thầm quan sát.

Người tới là tu sĩ Thần Hải cảnh, ngoại trừ Cổ Thương Khung của Cổ gia, thành viên còn lại đều chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín trở xuống, căn bản không thể đối địch với tu sĩ Thần Hải cảnh, đến cũng không có tác dụng gì.

Tại một cửa sổ xa xa, năm tên đệ tử hậu bối Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín đang len lén quan sát, Cổ Hằng ngạc nhiên nói:

- Người bên cạnh tộc trưởng là ai? Ta thế nào vẫn chưa từng nhìn thấy qua?

- Có thể là một hạ nhân chăng! Ta cũng có chút lạ mắt!

Cổ Lam gãi gãi đầu.

- Ngay cả chúng ta mà tộc trưởng cũng không cho phép đi ra ngoài, vậy hạ nhân kia làm thế nào lại đứng cùng một chỗ tới tộc trưởng?

Mọi người vô cùng ngạc nhiên nói.

Cổ Thiền quan sát người trung niên nhân bình thường kia, ánh mắt lại đảo qua nhìn về phía phủ đệ Cổ Thần, hơi cau mày suy tư!

Mười hai tu sĩ Thần Hải cảnh xuất hiện tại thành Nhạc Thủy, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ tu sĩ trong thành, trên mất tòa kiến trúc cao lớn trong thành đã có rất nhiều tu sĩ đứng quan sát từ xa!

Trong lòng không ít người đều hả hê, nhìn Cổ gia làm thế nào hóa giải được nguy cơ lần này, sự quật khởi của Cổ gia đã khiến rất nhiều người đố kỵ trong lòng.

- A… Người bên cạnh Cổ Thương Khung là ai? Nhìn rất lạ mặt?

- Cổ gia không phải chỉ có một mình Cổ Thương Khung đạt tới tu vi Thần Hải cnahr hay sao? Người nọ là ai? Dĩ nhiên dám đứng ngay bên cạnh Cổ Thương Khung, đối mặt với mười hai tu sĩ Thần Hải cảnh?

Không ít người thầm nghị luận xa xa, không ai biết lai lịch người trung niên nhân bên cạnh Cổ Thương Khung.

Người này không phai ai xa lạ, chính là Cổ Thần, lúc này hắn linh hồn xuất khiếu, không cố ý ẩn nấp thân hình, vì vậy mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng không người nào nhìn thấy rõ người trung niên nhân này đến từ đâu? Đến từ phương hướng nào!

Tựa hồ rất đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Cổ Thương Khung!