Chân Tiên

Chương 390: Miểu sát Vu Thần





- Chậc chậc chậc chậc…

Cự ảnh Vu Thần bước tới trước mặt Cổ Thần, nói:

- Ngăn ngủi hai năm không thấy, ngươi đã từ một tu sĩ Trúc Thai kỳ nho nhỏ biến thành cao thủ Mệnh Tuyền cảnh rồi, coi như là tại thời kỳ thượng cổ, tốc độ tu luyện nhanh như ngươi cũng được xếp vào hàng thiên tài kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, là tồn tại nhất dẳng rồi. Tại thời đại này, không có người nào đủ sức so sánh với ngươi, đáng tiếc a đáng tiếc… Ngươi gặp phải ta, ta thích nhất là loại vị đạo đại thiên tài chết trong tay chính mình, ha ha ha ha…

Trong lúc đi lại, xung quanh cự ảnh Vu Thần mấy trượng đều có hắc khí bao phủ, tựa hồ hắn căn bản không thể dung nhập vào thế giới này, hắc khí lượn lờ làm mọi người không thể nhìn rõ, thế nhưng hình ảnh thân hình hắn lúc biến thành màu trắng, lúc chuyển thành đen, lúc là nam, lúc là nữ lại chấn kinh tâm linh mỗi một vị tu sĩ.

Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, thế nhưng đối với phân thân Vu Thần không có bao nhiêu úy kỵ, nghe vậy cười hắc hắc, quát lạnh:

- Lần trước ta có thể diệt một phân thân của ngươi, lúc này ta cũng vẫn có thể diệt thêm một phân thân khác, chư tử đại tiên thời kỳ thượng cổ đã sớm biến mất không còn, ngươi cũng nên theo đó biến mất, là nhân vật không nên xuất hiện trong thời đại này, ta là hào kiệt đương thời, sao lại sợ một kẻ gì đó không nên tồn tại hậu thế, sợ không dám nhìn mặt trời?

- Tiểu tử thối, ngươi quá cuồng vọng rồi! Chịu chết cho ta!

Cự ảnh Vu Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hai bàn tay khổng lồ hướng về phía trước song song đánh ra một chưởng, hai đạo chưởng cương một đen một trắng lớn nghìn trượng trong nháy mắt bổ về phía Cổ Thần, chưởng lực chưa tới, không gian trong phạm vi phương viên nghìn trượng trong sát na hoàn toàn bị trói buộc, tựa hồ thời gian cũng đình chỉ lưu động, Cổ Thần chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè nặng chính mình, toàn thân không thể di động.

Hai chưởng kéo tới, Chiến Thần Lệnh trước ngực Cổ Thần đột nhiên chấn động, trong lòng Cổ Thần khẽ động, chẳng lẽ chưởng lực mà phân thân Vu Thần đánh ra Chiến Thần Lệnh cũng có thể thôn phệ hay sao?

Nghĩ như vậy, Cổ Thần liền không có bất cứ hành động chống lại nào, lẳng lặng đứng yên, nhìn hai đạo chưởng chương một đen một trắng kia đánh xuống.

Cổ Thần cảm giác Chiến Thần Lệnh tuôn ra một đạo khí tức hoàn toàn bao phủ hắn bên trong, đây cũng chỉ là cảm giác, mắt thường không thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể Cổ Thần có bất cứ cương tráo pháp lực gì đó tồn tại, thế nhưng Cổ Thần có thể cảm giác rất rõ ràng, chính mình đã được Chiến Thần Lệnh bảo hộ.

Ầm…

Ầm…

Hai tiếng nổ kinh thiên động địa, trong nháy mắt hai đạo chưởng cương một đen một trắng kia bị chúi xuống, đánh vào mặt đất.

Cương khí pháp lực bay loạn bốn phía, vô số mảnh nhỏ lôi dài phế tích bay lên trời, bắn mạnh bốn phía, bụi mù tràn ngập, lực lượng hai chưởng này ảnh hưởng mỗi một điểm không gian nhỏ nhất.

Chiến Thần Lệnh không giống như dự liệu của Cổ Thần, hấp thu công kích của phân thần Vu Thần, thế nhưng hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần lại không hề sản sinh nửa điểm thương tổn đối với Cổ Thần.

Xem ra Vu Thần và cổ vu tộc rất có liên quan, nếu chuyện này không phải nói bừa, Chiến Thần Lệnh là thánh vật của cổ vu tộc, có thể miễn dịch đối với công kích của phân thân Vu Thần, như vậy sẽ không khó lý giải.

Nhìn phía trước tràn ngập bụi mù, các cao thủ đều liến thêm vài bước, bọn họ tận mắt nhìn thấy Cổ Thần bị hai chưởng lực kia ép tới động cũng không thể động, sau đó hai đạo chưởng cương trước sau đánh mạnh vào người Cổ Thần.

Một kích của cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ, lực lượng mạnh mẽ tới mức nào? Tất cả các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh ở đây chỉ hơi ngẫm lại đều cảm thấy kinh khủng, huống chi là chưởng cương của phân thân Vu Thần đánh ra, lực công kích càng kinh khủng vô cùng.

Cổ Thần không hề có bất cứ hành động chống đối nào, đã bị hai đạo chưởng cương kia đánh trúng, thực sự dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Các cao thủ Băng Thần Tông đều lộ vẻ mặt hài long tươi cười, nhất là Mông Ngưng Băng và Mông Anh Minh, bọn họ vốn hận thấu xương đối với Cổ Thần, lúc này trong lòng thư sướng đến cực điểm.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận tu sĩ không võ đoán cho rằng Cổ Thần đã bị phân thân Vu Thành đánh chết, vừa rồi chiến đấu với Hầu Vô Cực, Cổ Thần đã bị hỏa diễm pháp tắc hỏa thiêu trong thời gian non nửa khắc, kết quả Cổ Thần không hề có chuyện gì, ngược lại chư tử thủ cảo còn bị hủy diệt.

Tuy rằng phân thần Vu Thần đánh hai chưởng này xuống, có thể tiếp tục sống sót tồn tại chính là một kỳ tích, thế nhưng trong mắt chúng tu sĩ, Cổ Sát Thần chính là truyền kỳ luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích!

Cũng như Mông Tiên Âm, trải qua ba động tình cảm vừa rồi, trong lòng đối với Cổ Thần chính là trụ cột lòng tin, trừ phi tận mắt nhìn thấy thi thể của Cổ Thần, bằng không sẽ không bao giờ tiếp tục cho rằng Cổ Thần đã chết.

Các cao thủ đang đứng trên thành tượng, đại bộ phận đều nghị luận Cổ Sát thần bị hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần bổ trúng, không thể không thoát chết, đột nhiên quang mang chói mắt từ trong bụi mù bắn ra.

Đạo quang mang này chói mắt với cực điểm, không thể nhìn thấy rõ bên trong quang mang rốt cuộc xảy ra những cái gì, chỉ là quang mang chói mắt này có tốc độ cực nhanh, vốn phân thân Vu Thần liều mạng đánh một kích, tách xa nhau không tới một trăm trượng.

Hầu như trong sát na, đạo quang mang chói mắt này chiếu rọi lên người phân thân Vu Thần.

- A…

Phân thân Vu Thần phát sinh tiếng gào thét thê thảm tới cực điểm, thân thể trong nháy mắt biến thành hư vô.

Bóng người chợt lóe, lập tức xuất hiện bên cạnh phân thân Vu Thần, chưởng phải vỗ mạnh, đạo quang mang chói mắt kia nhanh chóng thu hồi vào lòng bàn tay.

Thanh âm lạnh lùng của Cổ Thần vang lên:

- Một nguyên thần cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, thực sự là muốn chết!

- Cái gì? Phân thân Vu Thần chết như vậy?

- Sao có khả năng? Đây chính là phân thân Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi a, tu vi đạt tới Nguyên Thần trung kỳ, thế nào lại bại trận? Đồng thời bị bại nhanh chóng tới như vậy?

- Trời ạ… Phân thân Vu Thần dĩ nhiên bị Cổ Sát Thần miểu sát?

- Hắn rốt cuộc có phải là người? Sao có khả năng biến thái như vậy, tu sĩ yêu nghiệt tới mức độ này? Sao có khả năng xuất hiện?

Chúng tu sĩ trên thành tường truyền tới tiếng kinh hô liên tiếp.

Vu Đạo Tông nhìn Cổ Thần, trong mắt chỉ còn lại kinh khủng, lạnh lùng nói:

- Ngươi… Ngươi dám giết phân thân của Vu Thần đại nhân?

- Hừ…

Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, Như Ý Linh Lung bảo tháp trôi nổi trên lòng bàn tay, quát lạnh:

- Trừ phi chân thân Vu Thần tới, bằng không Vu Thần sao có thể làm khó dễ ta? Đi…

Đang nói chuyện, Cổ Thần mạnh mẽ ném đi, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, lao thẳng về phía Vu Đạo Tông.

Tuy rằng Vu Thần rất lợi hại, chính là đại nhân vật cùng cấp độ với chư tử đại tiên tại thời kỳ thượng cổ, hắn cũng giống như chư tử đại tiên, sớm không nên tồn tại trong thời đại này, thế nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Vu Thần lấy một phương thức kỳ lạ sống tới hiện tại.

Lực lượng của hắn, nguyên thần chân chính ngủ say trường tồn bất diệt, nhưng cái giá phải trả là chân thân thể bao giờ có thể xuất hiện tại thế giới này, coi như là nguyên thần cũng cần phải có tu sĩ Thần Vu Tông dùng bí pháp nào đó tiến hành triệu hoán, lực lượng của người triệu hoán càng mạnh mẽ thì triệu hồi ra lực lượng nguyên thần Vu Thần càng mạnh, cũng chính là phân thân Vu Thần…