Chân Tiên

Chương 429: Chân khí cửu âm





Cổ Thần lấy ra một bộ địa đồ, mở ra nhìn một chút, đây chính là hai tòa băng phong theo sát sơn cốc đã được biểu thị bên trong bản đồ cấm địa Bắc Hoang phạm vi nghìn dặm, được gọi là Băng Cấm Hạp Cốc, hai ngọn núi này cũng được gọi là Băng Cấm Phong.

Bất cứ tu sĩ nào tới hạp cốc này, đứng trước hai tòa băng phong, tu vi pháp lực đều bị trói buộc hoàn toàn, cho dù là chư tử đại tiên cũng không ngoại lệ.

Bắc Hải và cấm địa Bắc Hoang giao nhau bởi giải đất chừng mấy trăm vạn dặm, thế nhưng địa phương có thể thông hành lại không nhiều lắm, chỉ có hơn mười chỗ, mà nơi này chính là một trong những vị trí có thể tiến vào cấm địa.

Từ chỗ Ngô Tinh biết được tin tức vạn năm trước một vị trưởng lão Cực Băng Tông chính là từ Băng Cấm Cốc tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, có người nói là đi tìm địa phương có chân khí cửu âm. Chân khí cửu âm chính là chân khí cực âm, là chân khí hàn băng trời sinh, chân khí cực băng là hàn khí hàn băng do tu luyện Cực Băng Đại Pháp mà tạo thành, hai bên so sánh với nhau không khác biệt quá lớn, có thể tương dung, hấp thu chân khí cửu âm có thể khiến tu sĩ tu luyện Cực Băng Đại Pháp tiến triển tu vi cực nhanh.

Vị trưởng lão Cực Băng Tông kia biết đại nạn đã tới, tự biết trên phương diện lĩnh ngộ pháp tắc không có khả năng tiếp tục tiến thêm một bước, vì vậy đã đặt kỳ vọng vào chân khí cửu âm, hi vọng có thể thu được chân khí cửu âm tương dung với chân khí cực băng, khiến tu vi tiến thêm một bước, cầu thọ nguyên tăng thêm.

Đáng tiếc vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang liền không hề trở ra, vị trưởng lão này khi còn sống là đại trưởng lão luyện đan đường Cực Băng Tông, vì vậy Ngô Tinh kết luận, trên người vị trưởng lão này nhất định có thuần dương đan phương.

Ngô Tinh biết cũng chỉ biết được chút tin tức như vậy, biết vị trưởng lão kia tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang theo Băng Cấm Hạp Cấp, thế nhưng tu sĩ tại cấm địa không thể phi hành, hẳn là không vượt được khoảng cách quá xa, Cổ thần từ Băng Cấm Cốc tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, dọc theo con đường vị trưởng lão kia đã đi qua, có thể tìm được hài cốt còn sót lại của vị trưởng lão Cực Băng Tông hay không, hoàn toàn nhìn vào vận khí.

Băng phong cao hơn nghìn trượng kéo theo một hạp cốc rộng không đủ mười trượng, dài chừng vài dặm, Cổ Thần đứng trước Băng Cấm Hạp Cốc, lần đầu tiên cảm giác được sự nhỏ yếu vô cùng của con người trước mặt lực lượng tự nhiên.

Nếu như có thể phi độn lướt qua băng phong cao hơn nghìn trượng này thì cũng giống như đi lại trên đất bằng, thế nhưng hiện tại tu vi hoàn toàn bị trói buộc, bằng vào lực lượng thân thể cũng chỉ có thể nhẩy lên được mười trượng đã là cực hạn, chỉ cần một ngọn băng phong cao quá mười trượng che chắn trước mặt hiển nhiên không thể nào thông qua.

Càng đừng nói là băng phong cao nghìn trượng như thế này, đây hoàn toàn là khe trời, không thể vượt qua.

Cấm địa Bắc Hoang theo như truyền thuyết ngay cả chư tử đại tiên tới đây cũng hoàn toàn bị trói buộc tu vi, biến thành người thường!

Cổ Thần thầm hít sâu một hơi, lại phun ra thật dài, sau đó nhảy khỏi khối băng lớn, tiến vào trong Băng Cấm Hạp Cốc.

Tuy rằng hạp cốc rộng mười trượng, dưới sự đối lập của hai ngọn băng phong cao nghìn trượng có vẻ mười phần chật hẹp, thế nhưng đối với người đi đường mà nói hoàn toàn rộng rãi dị thường.

Cổ Thần đề cao cảnh giới, không dám bước đi quá nhanh, cẩn thận từng li từng tí chú ý bốn phía xung quanh, mặt đất, băng phong hai bên đều nằm trong sự chú ý của Cổ Thần.

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, Cổ Thần chỉ nghe được tiếng hô hấp của chính mình, hai bên đều là vách băng phong nghìn trượng, Cổ Thần phải ngửa đầu chín mươi độ mới có thể nhìn thấy được bầu trời.

Nếu là hai bên hạp cốc bị dốc ngược lại, Cổ Thần có một loại cảm giác giống như ở trong giếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sau nửa canh giờ, Cổ Thần vượt qua Băng Cấm Hạp Cốc, đại khái dài chừng tám chín dặm, ước chừng một nghìn năm trăm trượng, Cổ Thần vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tý, chung quy luôn có cảm giác có nguy hiểm nào đó đột ngột kéo tới, thế nhưng thẳng cho tới khi đi xong toàn bộ Băng Cấm Hạp Cốc cũng không xuất hiện bất luận ngoài ý muốn nào.

Vượt qua Băng Cấm Hạp Cốc, phạm vi tầm nhìn phía trước trống trải hơn rất nhiều, bên trái có một ngọn băng phong hơi thấp, chỉ cao chừng mấy trăm trượng, từ trong Băng Cấm Hạp Cốc đã mơ hồ nhìn thấy cầu cùng xuất hiện băng phong rất mơ hồ, chính là ngọn băng phong này.

Bên phải là một giải đất bằng phẳng phương viên hơn nghìn trượng, địa thế so với các địa phương khác hơi thấp hơn một chút, trơn nhẵn như gương.

Cổ Thần có chút hoài nghi, nơi này nguyên là một hồ nước, có một ngày đột nhiên bị đóng băng, tất cả nước trong hồ đều biến thành huyền băng, như vậy mới có thể trơn nhãn như gương!

Đầu cùng giải đất bằng phẳng là một dãy băng phong khác cao tới mấy trăm trượng hoặc trên nghìn trượng, rất nhiều khối băng thạch cao hơn mười trượng, trên trăm trượng, trừ những thứ này ra không còn bất cứ vật gì khác.

Nơi này coi như vừa mới tiến vào cấm địa Bắc Hoang, nhưng chưa được coi như cấm địa chân chính, từ chỗ này đi tiếp về phía trước nghìn dặm, từ thượng cổ tới nay không hề thiếu tu sĩ còn sống từ trong cấm địa đi ra.

Thế nhưng, vượt qua khoảng cách nghìn dặm không hề có ngoại lệ, từ đó về sau hoàn toàn thất tung, như chưa bao giờ xuất hiện thế gian.

Đương nhiên, cũng không phải là ở trong phạm vi nghìn dặm tại Băng Cấm Hạp Cốc là có thể an toàn, trên thực tế chỉ cần tu sĩ đi vào trong Băng Cấm Hạp Cốc, chí ít có hơn phân nửa từ đó về sau không còn tin tức, hạ lạc không rõ. Trên mặt đất mơ hồ lưu lại chút ít dấu chân, đây là vết tích từ thượng cổ tới nay, vô số tu sĩ hoặc bước vào hoặc quay trở ra.

Cổ Thần chuyên môn theo những vết chân này tiếp tục đi tới.

Bất luận người nào tới nơi này đều sẽ chọn theo lộ tuyến dấu chân tiền nhân để lại chứ không phải là xông loại tới một số nơi không biết, địa đồ trong vòng phương viên nghìn dặm cấm địa vẽ ra lộ tuyến chính là do vô số tiền nhân dùng sinh mệnh làm cái giá phải trả, chậm rãi đổi lấy.

Tuy nói có địa đồ phương viên nghìn trượng, nhưng trên thực tế chín thành chín địa phương trong địa đồ đều là trống rỗng, tùy tiện bước vào chỗ trống ghi chép trên bản đồ không cần bàn cãi chính là hành vi rất không khôn ngoan.

Cổ Thần phán đoán, trưởng lão Cực Băng Tông kia cũng không có khả năng không đi theo dấu chân của tiền nhân mà chạy tới một số địa phương hung hiểm không biết.

Dọc theo dấu chân tiền nhân lưu lại, Cổ Thần liên tục tiến về phía trước, dần dần đi vào chỗ sâu trong cấm địa, tuy là đi bộ nhưng tốc độ của Cổ Thần cũng không chậm, nếu chuyển đi thành chạy, trong vòng một ngày đủ vượt qua khoảng cách mấy nghìn dặm, thế nhưng trong cấm địa này, Cổ Thần bước đi cực kỳ cẩn thận, đi một ngày chỉ vượt qua hơn hai trăm dặm.

Trong lộ trình hơn hai trăm dặm, Cổ Thần phát hiện có mấy băng thi tu sĩ, trong số các băng thi này không có trưởng lão Cực Băng Tông, tu sĩ Cực Băng Tông tu luyện Cực Băng Đại Pháp, trong thân thể bản thân có thuộc tính hàn băng, Cổ Thần tin trưởng, vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tại cấm địa Bắc Hoang cho dù chết thì cũng chết chậm hơn so với các tu sĩ bình thường khác, hẳn là có thể vượt qua được khoảng cách không nhỏ.

Nhưng những băng thi này đều những tu sĩ đã từng đi qua nơi này sưu tầm qua, Cổ Thần không tìm được bất cứ thứ gì hữu dụng.

Ngày thứ hai, Cổ Thần tiếp tục tiến về phía trước.