Chân Tiên

Chương 982: Đại chiến Thiên đế





Cổ Thần bước một bước, một bước hàng tỉ dặm, đi về phía Bảo Tháp Thiên Vương, nói:

- Bảo Tháp Thiên Vương, nhận được ân tình Linh Lung tháp, ngô diệt Thiên Cung cũng không muốn thương ngươi, thiên đạo vô tình, đạo của ngô hữu tình, muốn xem ngươi như tạo hóa, đừng tiếp tục xuất thủ đối với ngô!

Đang khi nói chuyện, Cổ Thần vung tay lên, thiên địa huyền hoàng tháp hóa thành một đạo quang mang, nổ bắn ra, rơi vào trong tay Bảo Tháp Thiên Vương.

Bảo Tháp Thiên Vương tiếp được Thiên Địa Huyền Hoàng tháp, nhìn Cổ Thần, sắc mặt biến đổi, cả kinh nói:

- Ngươi đã đi qua bí địa Lý gia, thu được thứ kia? Bằng không ngươi đã không chiếm được Linh Lung tháp!

Ngay cả công kích của Bảo Tháp Thiên Vương cũng bị Cổ Thần thoải mái hóa giải, cường giả Thiên Cung kinh hồn táng đảm, cũng không dám tiếp tục chống lại, trực tiếp bay vọt lên bầu trời qua nóc đại điện Thiên Cung.

- Kim Thái Nhị, Kim Thái Tứ, để mạng lại!

Cổ Thần hét lớn, tay trái nắm lại, Táng Tiên Thần Cung đột nhiên xuất hiện, cánh tay phải nhấc lên, chín mũi ngọc tiễn đặt trên dây cung, kéo mạnh.

Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo!

Chín đạo thần quang ánh sáng ngọc nổ bắn đi, phân biệt bắn về phía hai đạo kim quang, chính là Kim Ô nhị thái tử và Kim Ô tứ thái tử.

Chín đạo thần quang ánh sáng ngọc, ẩn chứa Nhất vĩnh hằng, uy lực to lớn, so với thời điểm Cổ Thần tại bản nguyên chi địa bắn ra chín tiễn cường đại hơn gấp trăm nghìn lần, tốc độ cũng nhanh hơn trăm nghìn lần.

Giống như thuấn di, chín mũi ngọc tiễn trong sát na bay tới phía sau Kim Ô nhị thái tử và Kim Ô tứ thái tử, một bên năm mũi, một bên bốn mũi.

Hai tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, trong sát na hai người bị ngọc tiễn xuyên thủng thân thể, công kích của ngọc tiễn ban đầu đối với cường giả vô địch âm dương sinh tử kiếp có lực sát thương trí mạng, hiện tại ẩn chứa Nhất vĩnh hằng, cho dù là cường giả đỉnh phong thiên địa vô lượng kiếp bị bắn trúng cũng sẽ bị tổn hại nhất định đối với thân thể, Kim Ô nhị thái tử và tứ thái tử làm sao chống đỡ được.

Độn quang màu vàng của Kim Ô nhị thái tử và tứ thái tử đột nhiên tan biến, sau đó hai bộ thi thể Kim Ô trong liệt diễm thiêu đốt từ trên cao rơi xuống.

Chín đạo quang mang thoáng hiện về tới tay Cổ Thần, đối với Kim Ô nhị thái tử và tứ thái tử, một kích tất sát.

Nói thì chậm, khi đó cực nhanh, Cổ Thần từ trong Thiên Địa Thần Lô thoát khốn ra ngoài, bất quá chỉ trong thời gian hơn mười lần hô hấp, một lần giết chết ba vị cường giả vô địch âm dương sinh tử đại viên mãn.

Hai vị Thiên đế chi tử, một vị thiên vương, trong đại điện Thiên Cung bị Cổ Thần bắn chết.

Hung uy như vậy đủ khiến chúng cường giả Thiên Cung tan nát tim gan, thần hồn tiêu biến.

Trong chiến trường cách đại điện Thiên Cung hàng tỉ dặm, Thiên đế đang ứng phó với công kích của Chiến thần Hình.

Tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng bạo tạc vừa rồi rất rõ ràng, nếu như Thiên đế từ chỗ này trở về đại điện Thiên Cung chỉ tốn thời gian hai ba lần hô hấp.

Thế nhưng, khi tiếng bạo tạc kia vang lên, Thiên đế biến sắc, đồng thời Chiến thần Hình biết khẳng định là Thiên Cung xảy ra phiền phức gì đó, lập tức thiêu đốt tiên lực, phát sinh một kích mười hai thành công kích, tạm thời bức lui Nhất, trong sát na lại chém một phủ về phía Thiên đế, bám trụ Thiên đế, không thể đơn giản bứt ra.

Nguyên bản Thiên đế nghĩ muốn quay trở lại xem xét, nhưng căn bản không hề nghĩ tới chuyện Cổ Thần có thể chủ động thoát khốn khỏi Thiên Địa Thần Lô, không quá mức coi trọng, bị Chiến thần Hình quấn lên, Thiên đế cũng có vài phần tức giận, chuẩn bị liên thủ với Nhất giáo huấn Chiến thần Hình.

Mấy chiêu trôi qua, Chiến thần Hình tự nhiên không phải đối thủ của hai người, thế nhưng Thiên đế một mặt đánh nhau, một mặt di chuyển về phía đại điện Thiên Cung, đủ qua mười mấy lần hô hấp mới chạy tới gần đại điện Thiên Cung.

Thấy đại điện Thiên Cung vô cùng khổng lồ đã bị tan nát, đỉnh chóp bị phá hủy, những địa phương còn lại phần thì phá vỡ, phần thì lung lay, hầu như đã hóa thành phế tích, cường giả Thiên Cung thì chạy vội từ trong đại điện Thiên Cung ra ngoài, Thiên đế lập tức giận dữ run người.

Nhất là hai Kim Ô thần điểu đang từ trên cao rơi xuống, đó chính là Kim Ô nhị thái tử và tứ thái tử, mà tại địa phương đổ nát nhất còn có một người thanh niên tuổi chừng hai mươi, bề ngoài vô cùng anh tuấn hoàn mỹ, tay trái cầm kim cung, tay phải cầm ngọc tiễn, đạp trên hư không mà đến, chính là Cổ Thần.

- A…

Thiên đế phẫn nộ rít gào một tiếng, hai mắt đột nhiên biến thành màu vàng, lửa giận bùng phát mãnh liệt, khiến hàng tỉ dặm trên bầu trời hình thành lỗ đen hủy diệt hư không.

Cổ Thần đã giết chết hai vị Thiên đế chi tử ngay trong Thiên Cung, còn là hai vị Thiên đế chi tử tu vi âm dương sinh tử kiếp đại viên mãn, mà bản thân Thiên đế ở cách đó không xa, mới chỉ đến muộn mười mấy lần hô hấp mà thôi, điều này làm sao không khiến Thiên đế tức giận.

Đến tận lúc này, thập đại Thiên đế chi tử đã vẫn lạc tám người, chỉ còn có hai vị cường giả vô địch thiên địa vô lượng kiếp Kim Ô đại thái tử và tam thái tử.

Thân ảnh của Cổ Thần cũng đã rơi vào trong mắt của mấy người Chiến thần Hình, Nguyên, Long Tổ và Tiêu Diêu Tiên Tổ, mọi người chấn động không gì sánh được, không hề nghĩ tới Cổ Thần có thể bằng vào lực lượng bản thân trốn thoát khỏi Thiên Địa Thần Lô, đồng thời còn hủy đi Thiên Cung, đại sát bốn phương, không hề có người nào ngăn cản được, giết toàn bộ cường giả Thiên Cung phải lẩn trốn không ngừng.

Về phần Nhất, Thủy, Huyền cùng với Kim Ô đại thái tử, tam thái tử quả thực kinh hãi không gì sánh được, Cổ Thần bị phong ấn bên trong Thiên Địa Thần Lô, đó chính là phong ấn của Thái, dĩ nhiên có thể phá bỏ được phong ấn này, cần phải có loại yêu nghiệt như thế nào mới làm được?

Thái là lĩnh tụ Đạo môn tam tổ, đại đệ tử của Hồng, thực lực thông thiên, nếu như không tận mắt nhìn thấy Cổ Thần thực sự khó tin tưởng Cổ Thần có thể thoát ra.

Mấy cự đầu khuếch tán thần thức, xác thực không hề phát hiện ra thân ảnh của hai người Ma Tổ và Khâu, lúc này mới dám xác định, Cổ Thần dùng năng lực bản thân thoát ra.

Dù sao, nếu như hai người Ma Tổ và Khâu cứu Cổ Thần ra, tự nhiên sẽ không ném Cổ Thần một mình một người ở nơi này rồi bỏ chạy trước.

Cổ Thần vừa nhìn thấy đám người Thiên đế, sắc mặt hơi cứng đờ, hắn từ trên người Thiên đế đang nổi giận đùng đùng cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm.

Xem ra, cho dù thực lực của hắn đã tăng mạnh, bản chất lực lượng vô cùng cường đại, thế nhưng tu vi so với Thiên đế vẫn kém xa, thực lực không thể so sánh được với đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn.

Nếu như tại địa phương khác, Cổ Thần lúc này tuyệt đối quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng tại đại lục tán cây, chỉ có từ Thiên môn mới có thể rời đi, tuy rằng tu sĩ có thể phi độn trên bầu trời đại lục tán cây, thế nhưng chỉ rời khỏi được đại lục tán cây mức độ nhất định.

Đại lục tán cây chính là thế giới chi trụ, thế giới chi thụ lại từ vũ trụ chi tâm sinh trưởng ra, kết nối với vũ trụ chi tâm, không lúc nào không hình thành một cỗ lực lượng cực kỳ to lớn, hút toàn bộ năng lượng trong vũ trụ về phía chính mình.

Rời khỏi thế giới chi thụ với khoảng cách càng lớn, cỗ lực hút kia lại càng to lớn, cho dù là đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn cũng có thể thoát thân khỏi cỗ lực hút khổng lồ kia, đó chính là lực lượng hấp thu toàn bộ vũ trụ.

Thiên môn ở ngay phía trước Thiên Cung, Cổ Thần muốn tới Thiên môn tự nhiên phải đi về phía trước, lui về phía sau hiển nhiên càng lúc càng tách xa Thiên môn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đồng thời, mấy đại cự đầu trận doanh Vạn Giới đều ở phía trước, hội họp với bọn họ mới có thể tăng hi vọng chạy ra khỏi đại lục tán cây lên mức cao nhất.

Lửa giận của Thiên đế bốc lên ngùn ngụt, trong mắt toát ra hỏa diễm màu vàng, nhìn Cổ Thần, sát khí thao thiên.

- Tiểu tử này rất tà môn, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát, các ngươi đều dốc chút lực, ngăn cản yêu nghiệt trận doanh Vạn Giới, bản đế tự mình tới thu thập nghịch tặc Cổ Thần này.

Thiên đế ra lệnh một tiếng, thân thể chợt lóe, đột nhiên biến mất không thấy, một đạo cự trảo kim quang đột nhiên xuất hiện ngay phía trước Cổ Thần.

Thiên đế đã xuất thủ đối với Cổ Thần rồi.

Ba vị cự đầu Nhất, Thủy, Huyền ngay từ đầu vẫn chưa dùng hết toàn lực, tất nhiên, tu vi tới trình độ như bọn họ hiện tại, không cần phải tranh chấp sinh tử, đánh tới đánh lui bất quá là tranh chút mặt mũi mà thôi, vì vậy không hề vận dụng mười thành công lực, càng đừng nói tới liều mạng bộc phát ra mười hai thành lực lượng.

Vì vậy Nhất mới có thể bị Chiến thần Hình bức lui, bởi vì Chiến thần Hình vừa rồi đã bộc phát ra mười hai thành lực lượng, như vậy dưới tình huống đại chiến với Nhất, lại bám trụ được Thiên đế hơn mười lần hô hấp.

Cổ Thần thoát được từ trong Thiên Địa Thần Lô, ba vị cự đầu Nhất, Thủy, Huyền đều khiếp sợ không ngớt, rất đồng ý với quan điểm của Thiên đế, đều cho rằng Cổ Thần vô cùng tà môn, quái dị, biết lưu lại hắn trên đời rất không có lợi, hiện tại đã lợi hại như vậy rồi, sau khi tu vi đột phá bước vào âm dương sinh tử kiếp đại viên mãn, vậy những đại cự đầu như bọn họ đã không thể làm gì được hắn nữa rồi.

Huống chi, vạn nhất sau này Cổ Thần đột phá thiên địa vô lượng kiếp thì càng thêm phiền phức, sợ rằng chính là tồn tại Hồng mới, vượt qua các đại cự đầu, điều này không thể khiến mấy đại cự đầu dễ dàng tha thứ.

Vì vậy, Nhất, Thủy, Huyền liếc mắt nhìn nhau, nhất thời triển khai chiến đấu sinh tử đối với ba vị đại cự đầu Chiến thần Hình, Long Tổ và Nguyên của trận doanh Vạn Giới , đại sát thuật tung ra ùn ùn, ba người đột nhiên phản kích mãnh liệt, nhất thời đẩy lùi ba vị đại cự đầu Chiến thần Hình, Long Tổ và Nguyên về phía sau mấy trăm nghìn vạn dặm.

Về phần Tiêu Diêu Tiên Tổ, đối mặt với Kim Ô đại thái tử, tam thái tử, vốn bị vây trong tình thế hạ phong, hiện tại thấy hai vị Thiên đế chi tử vẫn lạc, hai người đều giận dữ, Tiêu Diêu Tiên Tổ càng bại lui.

Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong sát na.

Cự trảo kim quang của Thiên đế chộp vào Nhất vĩnh hằng vô hình vô tướng bên ngoài cơ thể Cổ Thần.

Rắc rắc…

Không gian vô hình lập tức bị nghiền nát.

Nhất vĩnh hằng có thể ngăn cản công kích của hơn trăm vị cường giả âm dương sinh tử kiếp, thế nhưng không thể đỡ được một trảo của Thiên đế.

Cổ Thần phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trong sát na bật lui hàng tỉ dặm, toàn thân trên dưới xuất hiện hơn mười vết rách thật lớn.

Cự đầu thiên địa vô lượng kiếp có thực lực quá cường đại, hiển nhiên không giống bình thường, chỉ một trảo đánh ra, bản thân Cổ Thần đã bị trọng thương.

Tiên lực của đối phương vô cùng hạo hãn, vô lượng, hậu kình vô tận, thân thể Cổ Thần bị chấn nghiền nát liên tuc, cư nhiên không thể khôi phục trong thời gian ngắn, cho dù là mộc chi bản nguyên cũng không thể triệt để trị hết, một cỗ lực lượng vô cùng liên tục phá hủy thân thể Cổ Thần.

Có hiệu quả thương tổn vĩnh hằng rất giống so với Phá Thiên Chỉ.

Đương nhiên, thương tổn do Thiên đế gây ra không phải là thương tổn vĩnh hằng, mà là lực lượng quá mức cường đại, trong lúc nhất thời Cổ Thần không thể khôi phục mà thôi.

Thiên đế vừa mới ra tay Cổ Thần liền biết được, đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp có thực lực cường đại đáng sợ vượt qua tưởng tượng của hắn, thực lực của hắn hiện tại tối đa có thể chống lại cường giả thiên địa vô lượng nửa kiếp mà thôi, và cũng chỉ dừng lại ở mức có thể chống lại mà không bị giết chết.

Nếu là cường giả thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn, một kích đã đánh hắn trọng thương.

Thấy Cổ Thần trọng thương, Chiến thần Hình, Nguyên, Long Tổ, Tiêu Diêu Tiên Tổ đều thất kinh, thế nhưng công kích của mấy vị cự đầu đối phương quá mức cường đại, thậm chí dùng tới phương pháp chiến đấu liều mạng, bọn họ căn bản không thể đột phá được mấy vị cự đầu Chư Thiên, từ trong tay Thiên đế cứu ra Cổ Thần.

Cường giả trận doanh Chư Thiên quyết tâm muốn tiêu diệt tính mệnh của Cổ Thần.

Một trảo cư nhiên không miểu sát Cổ Thần, sắc mặt Thiên đế hơi kinh ngạc, quát lên:

- Nghịch tặc Cổ Thần, bản đế tự mình xuất thủ, nhìn ngươi có thể chống được bao lâu, diệt cho ta!

Đang khi nói chuyện, hai tay Thiên đế khẽ động pháp ấn, đột nhiên thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, trong không gian vô số tỉ tỉ dặm hoàn toàn tối sầm lại, hóa thành một mảnh đen kịt.

- Kim Ô Sát!

Một thanh âm vang dội phát ra từ trong chỗ sâu hư không đen kịt, truyền đi bốn phương tám hướng.

Một trảo vừa rồi chỉ là một kích tiện tay của Thiên đế, là một chiêu rất bình thường, mà lúc này Thiên đế đã thi triển đại sát thuật kinh thiên, thế muốn triệt để diệt sát Cổ Thần.

Hư không bốn phía Cổ Thần theo hắc ám phủ xuống, đột nhiên không gian xuất hiện vô số cấm chế, Cổ Thần giống như bị rơi vào vũng bùn, tràn ngập lực lượng bám dính cực lớn, khiến hắn có lực lượng nhưng không thể sử dụng, khó có thể hành động.

Một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đột nhiên phủ xuống!

Khủng bố! To lớn! Vô lượng!

Kim Ô Sát ẩn chứa một kích vô cùng vô tận!

- Vũ trụ khai hoang, Thiên Địa Huyền Hoàng!

Ngay tại giờ khắc này, một thanh âm vang dội đồng nhất vang lên, hư không đen kịt đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, giống như thiên địa sơ khai, một tòa cung điện bảo tháp màu vàng đất từ trên cao hạ xuống, cung điện này to lớn không gì sánh được, rộng tới hàng tỉ tỉ dặm, cao vô số tầng.

Trong điện tràn ngập khí tức thiên địa sơ thủy, truyền ra tiếng thiên ca thê lương tuyên cổ, vang vọng muôn đời, tràn ngập một cỗ lực lượng cường đại tới cực điểm.

Là Thiên Địa Huyền Hoàng tháp!

Thiên Địa Huyền Hoàng tháp đè xuống, tất cả hư không đề hóa thành vũ trụ sơ thủy, âm dương hỗn độn, tất cả không gian phía trước Cổ Thần từ hắc ám biến thành quang minh, tất cả đều bị diệt, lực lượng quấn chặt xung quanh Cổ Thần biến mất trong nháy mắt, thân thể lại hành động như bình thường.

Cư nhiên là Thiên Địa Huyền Hoàng tháp, chặn đứng đại sát thuật Kim Ô sát!

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…

Vô số thanh âm bạo tạc giống như tràng pháp nổ vang lên, không gian vô số tỉ tỉ dặm tại lúc giao phong này bị hủy diệt, hình thành từng đoàn từng đoàn nấm vân trùng thiên, cùng với phong bạo diệt thế.

Thế giới giống như nghênh đón ngày diệt vong.

Sóng gợn hủy diệt truyền đi vô số tỉ dặm, chỉ có không gian xung quanh Cổ Thần, phía sau Thiên Địa Huyền Hoàng tháp mới không bị sóng gợn hủy diệt này ảnh hưởng, tất cả phương hướng còn lại, co dù là cường giả Thiên Cung cách nơi này hàng tỉ dặm cũng bị sóng gợn hủy diệt trùng kích mãnh liệt.

Cường giả vô địch âm dương sinh tử kiếp đều bật lui hàng tỉ dặm, thần sắc trắng bệnh, cường giả ngũ hành năm kiếp đại viên mãn càng trực tiếp phun máu tươi, bị chấn tới thân thể xuất hiện vô số vết thương, bản thân bị trọng thương.

Sóng hủy diệt dừng lại, thiên địa huyền hoàng tháp lại hóa nhỏ, xuất hiện trong Bảo Tháp Thiên vương, Bảo Tháp Thiên Vương đứng trước mặt Cổ Thần và Thiên đế.

Bảo Tháp Thiên Vương lúc này có tu vi thông thiên, thần thông vô thượng, nào còn là cường giả vô địch âm dương sinh tử kiếp đại viên mãn trước đó, cư nhiên có tu vi thiên địa vô lượng nửa kiếp.

Khí tức của Thiên Địa Huyền Hoàng tháp trong tay cũng biến đổi, phát sinh lực lượng chấn động vũ trụ cực lớn, cư nhiên là tiên thiên linh bảo thượng đẳng.

Nhìn bóng lưng của Bảo Tháp Thiên Vương, trong lòng Cổ Thần đột nhiên hiện lên một đạo linh quang.

Côn Ngô Ấn xuất hiện trong bí địa Lý gia, là đồ vật Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại, mà Côn Ngô Ấn lại là pháp bảo do Côn Ngô Tiên Đế chế tạo, dung hợp với không gian Côn Ngô Bí Cảnh, tương đương với chìa khóa tiến vào trong không gian Côn Ngô Bí Cảnh.

Côn Ngô Bí Cảnh tồn tại vô số năm tháng, tuy rằng cách mỗi năm trăm năm mới mở ra một lần, thế nhưng trước đó đã mở ra không biết bao nhiều lần, mà từ thời đại thái cổ tới nay chưa từng có người nào thu được Như Ý Linh Lung bảo tháp, hết lần này tới lần khác là Cổ Thần thu được.

Lúc đó trên người Cổ Thần mang theo Côn Ngô Ấn, đã vượt qua được cấm chế của Như Ý Linh Lung bảo tháp, mà Tàng Thiên Cơ, Kim Bằng, hắc quan xà ba đầu muốn tiến vào cũng không tiến vào được.

Tất cả chuyện này đã chứng minh, Bảo Tháp Thiên Vương và Côn Ngô Tiên Đế có quan hệ không nhỏ, bằng không Côn Ngô Tiên Đế đã không giao Côn Ngô Ấn cho Bảo Tháp Thiên Vương bảo quản, nếu như không phải Côn Ngô Tiên Đế giao Côn Ngô Ấn cho Bảo Tháp Thiên Vương, với thực lực của Bảo Tháp Thiên Vương căn bản không thể cướp được đồ trong tay Côn Ngô Tiên Đế.

"Lẽ nào lúc Côn Ngô Tiên Đế thất bại, Bảo Tháp Thiên Vương chính là một con cờ bí mật lưu lại trong Thiên Cung? Nếu thực sự như vậy, Bảo Tháp Thiên Vương này ẩn giấu cũng đủ sâu, hơn mười van năm qua, ngay cả cự đầu trận doanh Vạn Giới cũng không biết, Thiên Cơ lão nhân cũng chưa từng nhắc qua."

Cổ Thần không khỏi suy đoán trong lòng.

Bảo Tháp Thiên Vương đột nhiên bạo phát khiến tất cả các cường giả Chư Thiên lẫn Vạn Giới đều khiếp sợ, cho dù mấy đại cự đầu cũng có chút trừng mắt há mồm, trong lòng nhất thời khó có thể tiếp thu.

Thiên đế vừa khiếp sợ lại vừa nổi giận, lửa giận từ trong mắt phun ra, hóa thành hỏa diễm màu vàng, hầu như thiêu đốt thành một phiến biển lửa, đây chính là lửa giận thao thiên chân chính.

Thiên đế cả giận nói:

- Bảo Tháp Thiên Vương, ngươi cư nhiên là một phản đồ, cư nhiên dám phản loạn bản đế? Ngay cả tu vi cũng đã đột phá tới thiên địa vô lượng nửa kiếp, đồng thời không hiển lộ ra ngoài, ngươi có thể ẩn giấu sâu tới như vậy? Ngươi không có khả năng có công pháp ẩn giấu cao minh như thế này, nói, là ai dạy cho ngươi?

Thần tình Bảo Tháp Thiên Vương trấn định, nói:

- Kim Ô, ai mới là phản đồ, trong lòng chính mình đều rõ ràng, thượng thiên hạ địa, từ cổ chí kim, có thể giúp ta ẩn nấp tu vi sâu như vậy, ngay cả đám cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn các ngươi cũng không thể phát hiện, ngay cả Hồng cũng vậy? Ngươi nói còn có thể là ai?

Trong mắt Thiên đế hiện lên một tia kinh khủng, nhưng nghĩ tới người kia đã chết, rất nhanh hóa thành trấn định, quát lên:

- Tốt! Tốt! Tốt! Bảo Tháp Thiên Vương, ngươi đây là tự tìm đường chết, ngươi cho rằng với tu vi thiên địa vô lượng nửa kiếp của ngươi có thể ngăn cản được ta?

- Ha ha ha ha!

Bảo Tháp Thiên Vương cười to một tiếng, quát lên:

- Kim Ô, tìm đường chết chính là ngươi, ngươi cho là Côn Ngô Tiên Đế vẫn lạc rồi sao? Côn đế tạo hóa thông thiên, nghịch thiên tru thần, vô địch thế gian, đệ nhất tuyên cổ, tên phản đồ ngươi, ngươi cho rằng ngươi và Hông đánh lén Côn đế, Côn đế sẽ vẫn lạc, ha ha ha ha, ngươi sai rồi, cho dù Côn đế có trọng thương Thiên Địa cũng không thể diệt được người, Đại Địa đã bị Côn đế đánh tới mức tử khi âm trầm, hơn mười vạn năm trôi qua cũng không thể khôi phục lại nguyên khí, Thương Thiên tuy đã thắng, thế nhưng chưa tận mắt nhìn thấy Côn đế vẫn lạc, nhưng ta biết Côn đế không hề chết, người đã sớm chuẩn bị tốt tất cả, người đã lưu lại di mệnh cho ta, chung quy sẽ có một ngày thực hiện, hơn mười vạn năm rồi, ta đợi hơn mười vạn năm rồi, rốt cuộc ta cũng chờ đợi được truyền nhân của Côn đế, ha ha ha ha, Kim Ô, ngươi biết Côn đế đã nói với ta cái gì?

Sắc mặt Thiên đế khó coi, trầm giọng hỏi:

- Hắn nói cái gì?

- Côn Ngô Giới thành, nghịch thiên cải mệnh, truyền nhân xuất thế, Kim Ô lạc vẫn!

Bảo Tháp Thiên Vương niệm sất một tiếng, hét lớn:

- Kim Ô, ngươi phản bội Côn đế, toàn tộc phải tru!

- Đánh rắm!

Thiên đế quát lớn một tiếng, lửa giận màu vàng giống như sóng khí khuếch tán bốn phương tám hướng, đủ đạt tới hàng tỉ dặm, soi sáng thập phương muôn đời, không gian phương viên hơn mười vạn dặm đều bị nhuộm thành màu vàng.

- Toàn bộ đều là đánh rắm!

Thiên đế lớn tiếng rít gào:

- Cho dù hắn chưa chết thì có thể làm gì bản đế? Bản đế đã có tu vi thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn, thọ nguyên bất tận, bất tử bất diệt, cho dù là hắn tại thời điểm toàn thịnh cũng không thể làm gì được bản đế, cho dù hắn không chết thì bản thân cũng đã bị trọng thương, chỉ còn lại một hơi tàn? Côn đế? Côn đế cái rắm, hiện tại chỉ có một đế, đó chính là Thiên đế, là ta, ta mới chính là chủ nhân của thiên hạ, ha ha ha ha…

Đột nhiên, Thiên đế cười lên ha hả, chỉ lên vòm trời cao cao, quát lớn:

- Côn Ngô, ngươi có biết ngươi bại ở chỗ nào hay không?

- Bởi vì ngươi ngu ngốc, vì một đám kiến hôi ti tiện nhất dám ngỗ nghịch lại Thương Thiên, vì một đám nhân loại giống như hạt bụi bé nhỏ dám phản kháng lại cổ thần Thiên Địa, ngươi quả thực chính là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này, ngươi là cổ thần chi tử, có huyết mạch cao quý nhất, vốn sinh ra đã định trước đứng trên tất cả, thế nhưng ngươi lại cam nguyện trở nên thấp hèn, làm bạn với đám nhân loại rác rưởi, mang theo một đám kiến hôi vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh, ngươi đáng chết, tội ngươi đánh chết vạn lần!

- Ngươi làm càn!

Cổ Thần hét lớn, qua một đoạn thời gian, vết thương trên người cuối cùng cũng khôi phục lại, cho dù hắn là người có tích cách rất trầm ổn, nhưng nghe xong lời của Thiên đế vẫn không nhịn nổi giận dữ!

Côn Ngô Tiên Đế vì sinh linh trong thiên hạ, vì sinh linh vạn tộc mà phản kháng lại cổ thần Thiên Địa, là người kính nể nhất suốt đời của Cổ Thần.

Mà Thiên đế là cái gì? Một tên phản đồ, một tên khốn kiếp, một kẻ bội bạc, bại hoại cầm máu tươi tính mệnh của sinh linh thiên hạ kính dâng lên cổ thần Thiên Địa.

Nghe Thiên đế mắng to Côn Ngô Tiên Đế, Cổ Thần sao có thể không giận, quát lên:

- Kim Ô, ngươi cách cái chết không xa rồi, toàn bộ Kim Ô tộc đều phải bị hủy diệt, phản đồ bội tín bội nghĩa hãm hại chủ nhân, ngươi không có kết cục tốt!

- Chỉ bằng ngươi?

Thiên đế cười nhạt, nói:

- Truyền nhân Côn đế? Ngươi chính là truyền nhân Côn đế, ha ha ha ha… Quả nhiên không tồi, ngươi giết chết tám nhi tử của bản đế thì thế nào? Ngươi cho rằng thủ đoạn của ngươi rất ác độc? Nhi tử của bản đế nghìn nghìn vạn vạn, nếu như cổ thần Thiên Địa muốn ăn thịt của Kim Ô, bản đế một lần giết chết chục người, trăm người tự mình dâng lên cho cổ thần Thiên Địa dùng, ngươi cũng dám so thủ đoạn độc ác với bản đế? Ngươi tính là cái gì?

- Ngươi chính là một tên súc sinh, một tên súc sinh thấp hèn biến thái!

Cổ Thần lạnh giọng quát lên.

- Ngươi biết cái gì? Ngươi cũng giống như Côn đế, là một tên ngủ ngốc, ngươi nói ta là súc sinh thì có thể thế nào? Ta mới là Thiên đế, là chủ nhân của vũ trụ phàm gian, toàn bộ vũ trụ phàm gian, vô số ức tỉ phàm nhân, tu sĩ, bọn họ đều kính ngưỡng bản đế, mà các ngươi, ta nói là yêu nghiệt thì là yêu nghiệt!

Tinh quang trong mắt Thiên đế chợt lóe, tựa hồ đang nói tới chuyện cực kỳ hài lòng, duỗi thẳng thắt lưng, toàn thân đều trở nên cao to, nói:

- Nhân loại vốn chính là sinh linh ti tiện nhất, trước mặt cổ thần Thiên địa, sinh linh vạn vật chỉ là kiến hôi, số phận của bọn chúng đã định trước, vận mệnh như vậy, nếu muốn thay đổi số phận ti tiện của chính mình, phản kháng cổ thần Thiên Địa là không được, Thiên Địa tồn tại vĩnh hằng, đồng sinh với vũ trụ, vĩnh sinh bất biến, bọn họ là chí cao vô thượng, vạn vật thiên địa, sinh linh nhân loại vốn chính là thực vật của bọn họ, bọn họ muốn ăn thì ăn, có cái gì sai?

- Nếu muốn thay đổi số phận chân chính của chính mình chỉ có một niện pháp, đó chính là thuận theo cổ thần Thiên Địa, cổ thần Thiên Địa muốn ăn ngươi vậy thì cho bọn họ ăn là được rồi, đưa đến bên mép bọn họ, bọn họ vui vẻ rồi tự nhiên sẽ cho ngươi địa vị, tựa như ta coi Thiên Địa chí tôn, như vậy không phải đã thay đổi số mệnh rồi sao? Ngươi nhìn xem đám phàm nhân kia, đám sinh linh vạn vật kia, bọn chúng hèn mọn, thấp kém như vậy, bọn chúng ngu xuẩn như vậy, cổ thần Thiên địa uống máu của bọn chúng, ăn thịt của bọn chúng, nhưng bọn chúng vẫn muốn tế bái thương thiên, bái thiên địa vi tôn.

- Côn đế? Ngươi tùy tiện đi hỏi một phàm nhân, tùy tiện hỏi bất cứ tu sĩ nào, hỏi đám yêu thú, đi hỏi xem, bọn chúng biết Côn đế là ai? Bọn chúng chỉ biết Thiên đế là ai, chỉ biết phải tế bái Thiên đế, đám sinh linh hèn mọn ngu xuẩn như vậy, cái gì nên biết, cái gì không nên biết, toàn bộ đều nắm giữ trong tay bản đế, không nên biết đến bản đế ra lệnh một tiếng, toàn bộ cấm đoán, cái gì nên biết bản đế ra lệnh một tiếng, toàn bộ thiên hạ đều phải truyền bá, các ngươi vì sinh linh thiên địa mà phấn đấu, nhưng ta nói các ngươi là yêu nghiệt, sinh linh trong thiên địa đều cho rằng các ngươi là yêu nghiệt, đây chính là sinh linh vạn vật, đây chính là nhân loại được các ngươi bảo hộ!

- Cho dù bọn chúng có hiểu ra đi nữa, bọn họ giác ngộ rồi, biết cổ thần Thiên địa muốn ăn thịt của bọn chúng, uống máu của bọn chúng, thì tính sao? Bọn chúng chỉ biết nghĩ sinh linh trong thiên hạ nhiều như vậy, sẽ không cần phải ăn ta, suy nghĩ của bọn chúng là không phải đối mặt, mà là trốn tránh, cho dù sinh linh kia biết cổ thần Thiên Địa muốn ăn bọn chúng, hắn chỉ biết giết chêt sinh linh khác, dâng lên để đổi lấy tính mệnh của chính mình, bởi vì cổ thần Thiên Địa là không thể kháng nghịch, kháng nghịch là chết, giết hại sinh linh khác mới là sinh!

- Đây là sinh linh vạn vật các ngươi muốn cứu sống, bọn chúng ngu xuẩn như vậy, hèn mọn như vậy, thấp hèn như vậy, chính bọn chúng không biết tự cứu, các ngươi muốn đi cứu đám ngu xuẩn như vậy làm cái gì? Bọn chúng cho rằng thương thiên là chí thượng, các ngươi đều là yêu nghiệt, tà ma ngoại đạo, các ngươi còn muốn đi cứu giúp bọn chúng, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?

- Bản đế là thấp hèn hay cao thượng, các ngươi nói không được tính, sinh linh thiên hạ đều không một lời mang ơn đối với các ngươi, đám ngu xuẩn các ngươi có cái gì là quyền mưu, căn bản không hiểu, vì vậy các ngươi vẫn ngu xuẩn như trước, tội đáng chết van lần, mà bản đế là cao cao tại thượng, nắm giữ quyền to thiên địa! Truyền nhân Côn đế? Vậy thì thế nào? Ngay cả tên ngu ngốc Côn đế kia ta cũng đã sớm không để vào mắt, ta còn không diệt được tên ngu ngốc nhỏ như ngươi?

Tựa hồ Thiên đế đã bị xúc động tới mỗi một sợi thần kinh nhỏ nhất, mồm năm miệng mười nói liên tục để phụ trợ hình tượng cao to của hắn, để chứng minh hắn chính là chí tôn.

- Đạo bất đồng bất tương vi mưu!

Bảo Tháp Thiên Vương nói:

- Cổ Thần, trước đây ta không biết ngươi là truyền nhân của Côn đế, đã đắc tội nhiều, Côn đế để ta ẩn nấp trong trận doanh Chư Thiên nhiều năm như vậy chính là để phòng ngừa vạn nhất một ngày kia truyền nhân của người sẽ bị rơi vào trong tay trận doanh Chư Thiên, ta có thể cứu giúp, tình thế ngày hôm nay đối với chúng ta mà nói tương đối bất lợi, ngươi theo sát phía sau ta, ta liều cái mạng gìa này cũng phải hoàn thành ủy thác của Côn đế, cứu ngươi ra ngoài!

Đang khi nói chuyện, cánh tay Bảo Tháp Thiên Vương nhấc lên, Thiên Địa Huyền Hoàng tháp nhất thời bay về phía Thiên đế.

Trong sát na Thiên Địa Huyền Hoàng tháp biến thành lớn, cao tới vô số tầng, một cỗ khí tức vũ trụ sơ khai tản mát ra, tiếng thiên ca tang thương vạn cổ vang lên, hủy diệt vô số không gian vị diện, đánh vào Thiên đế.

- Theo phía sau ta, chúng ta đi mau!

Thiên Địa Huyền Hoàng tháp vừa ra, Bảo Tháp Thiên Vương liền la lên đối với Cổ Thần.

- Ha ha ha ha ha…

Thiên đế lớn tiếng cười rộ lên, nói:

- Các ngươi thực sự cho rằng thoát được rồi sao? Chỉ là Thiên Địa Huyền Hoàng tháp cũng có thể ngăn cản bản đế? Chí bảo thiên địa, Thương Khung Thần Ấn!

Theo thanh âm của Thiên đế vang lên, trong sát na, vòm trời vô số ức tỉ dặm đột nhiên tối sầm, sụp đổ, hoàn toàn bao phủ Cổ Thần, Bảo Tháp Thiên Vương và Thiên Địa Huyền Hoàng tháp vào trong đó.

Thương khung sụp đổ này dĩ nhiên là một kiện tiên thiên linh bảo, khổng lồ không gì sánh được, vô biên vô hạn, tiên pháp vô lượng, cự lực vô cùng.

Thương thiên sụp đổ, giống như đại kiếp nạn phủ xuống, muốn hủy diệt hư không muôn đời, sinh linh vạn vật.

- Thương Khung Thần Ấn? Vì sao có khả năng? Hồng sao có khả năng giao chí bảo thiên địa này cho ngươi?

Bảo Tháp Thiên Vương kinh hô, trong thanh âm tràn ngập khiếp sợ và sợ hãi.

- Thương Khung Thần Ấn?

Mấy đại cự đầu đang kích đấu xa xa, Kim Ô đại thái tử, tam thái tử và Tiêu Diêu Tiên Tôn đều thất kinh, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, đều ngừng tay lại, thối lui thật xa.

Thương Khung Thần Ấn, một kiện tiên thiên linh bảo chuyên dụng của Hồng, chí bảo cường đại nhất trong tiên thiên linh bảo thượng đẳng.

Tuy rằng Thiên Địa Huyền Hoàng tháp cũng là tiên thiên linh bảo thượng đẳng, thế nhưng dưới uy áp của Thương Khung Thần Ấn hạ xuống, lập tức thu nhỏ lại, hoàn toàn không đỡ được công kích của Thương Khung Thần Ấn.

Tiên lực trong cơ thể Bảo Tháp Thiên Vương bốc cháy lên, điên cuồng thôi động Thiên Địa Huyền Hoàng tháp, thế nhưng tiên lực vô lượng cũng không thể ngăn cản được xu thế ép xuống của Thương Khung Thần Ấn.

Phụt…

Bảo Tháp Thiên Vương phun ra một ngụm máu tươi, chỉ có thể ngăn cản được mấy lần hô hấp, Thiên Địa Huyền Hoàng tháp bị ép tới rung lên kịch liệt, trong sát na thu nhỏ lại, bay ngược vào lòng tay Bảo Tháp Thiên Vương.

Thương Khung Thần Ấn mất đi ngăn cản, giống như trời cao sụp đổ, áp xuống điên cuồng.

Thiên địa phía dưới tựa hồ đều bị hủy diệt, đã không có không gian, Cổ Thần và Bảo Tháp Thiên Vương căn bản không thể nhúc nhích.

Trong lòng Cổ Thần chấn động, đây chính là công kích kinh khủng nhất từ trước tới nay hắn gặp phải, nguy cơ trí mạng hoàn toàn bao phủ hắn, cho dù là trước đó bị nhốt trong Thiên Địa Thần Lô hắn cũng không cảm thấy nguy cơ tử vong cận kề tới như vậy.

Càn Khôn Ngọc Bích chỉ là một kiện tiên thiên linh bảo loại hình phụ trợ, có thể ngăn cản được công kích cảu chân khí thiên địa, nhưng lại không đỡ được đại thế hạ xuống vô biên của Thương Khung Thần Ấn.

Trong nháy mắt khi Thương Khung Thần Ấn hạ xuống người Cổ Thần, trước ngực Cổ Thần đột nhiên bạo phát một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm.

Mầm móng linh hồn do Côn Ngô Tiên Đế biến thành đột nhiên bạo liệt, trong sát na, một hư ảnh thân người mặc hắc y đột nhiên xuất hiện, chính là Côn Ngô Tiên Đế, hắn đánh một chưởng lên cao.

Ầm…

Một tiếng bạo tạc, khắp vòm trời đều bị một chưởng của Côn Ngô Tiên Đế đánh văng đi, trong sát na thiên địa lại biến thành bình thường.

- Phản tặc, nhận lấy cái chết!

Côn Ngô Tiên Đế hét lớn một tiếng.

- Côn Ngô Tiên Đế?

Thiên đế, Nhất, Huyền, Thủy, Hình, Nguyên, Long Tổ, Tiêu Diêu Tiên Tổ, Bảo Tháp Thiên Vương… Những cường giả đỉnh phong, cự đầu thiên địa vô lượng kiếp, tất cả đều chấn động mãnh liệt, sắc mặt đại biến, hai mắt trừng lớn, không thể tin tưởng vào hai mắt của chính mình, nhất tề hét lên một tiếng kinh hãi.

Tên lịch sử tu chân giới đã từng xuất hiện một cường giả vô địch nghịch thiên tru thần, ngay cả cổ thần đồng sinh với thiên địa cũng vẫn lạc không ít dưới tay hắn, phải run rẩy trước mặt hắn.

Hơn mười vạn năm trôi qua, hắn đã sớm trở thành một truyền thuyết, một truyền thuyết vô cùng xa xưa, chỉ tồn tại trong truyền thuyết giữa các cường giả đỉnh cao trên con đường tu đạo.

Lúc này, dĩ nhiên lại xuất hiện hậu thế.

Côn Ngô Tiên Đế, lấy một hình tượng không thể tưởng tượng nổi, vô cùng chấn động bước lên sân khấu, ngay cả chí bảo thiên địa Thương Khung Thần Ấn cũng bị Côn Ngô Tiên Đánh đánh một chưởng văng đi, hung uy cái thế, phách chấn muôn đời.

Cho dù là cường giả đỉnh phong trên con đường tu luyện, cự đầu vô thượng hai đại trận doanh Chư Thiên Vạn Giới, nhìn thấy Côn Ngô Tiên Đế, thần sắc biến đổi, chấn động dị thường.

- Côn Ngô tiền bối!

Cổ Thần nhìn nhân ảnh mặc hắc y kia, cũng không nhịn được kinh hô một tiếng.

Bất quá, Côn Ngô Tiên Đế đối với thanh âm của Cổ Thần hoàn toàn không để ý tới, mà là bước chân vừa nhấc, bật người về phía Thiên đế.

Đây chỉ là một bóng người, không phải thực thể, Cổ Thần kinh ngạc nhìn thân ảnh Côn Ngô Tiên Đế, trong nháy mắt liền sáng tỏ.

Côn Ngô Tiên Đế đích xác đã vẫn lạc, thế nhưng một tia ý niệm cuối cùng của hắn đã tụ tập lực lượng cử thế vô địch dung hợp một chỗ với linh hồn, hình thành một linh hồn mầm móng.

Nguyên lai, nếu có linh hồn mầm móng này bên người, ngày sau Cổ Thần có thể lĩnh ngộ tử vong, sinh mệnh… Các loại pháp tắc, có thể đánh vỡ quy tắc cũ, có thể cứu được Côn Ngô Tiên Đế, để Côn Ngô Tiên Đế một lần nữa khôi phục ý thức, thu được sống lại.

Bất quá, hiện tại linh hồn mầm móng của Côn Ngô Tiên Đế bạo phát, tất cả lực lượng của hắn đều phóng thích ra ngoài, linh hồn mầm móng không còn tồn tại. Sau khi đánh một trận với Thiên đế, mặc kệ là thắng hay không thắng đều sẽ biến mất vĩnh viễn, cho dù Cổ Thần có tu vi thông thiên tới mức nào đi nữa, Côn Ngô Tiên Đế cũng không thể tái sinh.

Đây chính là một tia lực lượng cuối cùng của Côn Ngô Tiên Đế, vì Cổ Thần cầu một đường sinh cơ.

Trước khi Côn Ngô Tiên Đế vẫn lạc đã sớm có dự tính, Cổ Thần và Thiên đế hoặc là Hồng gặp nhau, bại lộ thân phận quá sớm khả năng sẽ không thể nghịch chuyển được nguy cơ sinh tử, như vậy, lực lượng cuối cùng hắn di lưu lại phong ấn trong linh hồn mầm móng có thể sẽ phát huy được công dụng.

Tình thế ngày hôm nay quả nhiên đúng như dự liệu của Côn Ngô Tiên Đế.

Năm đó, nguyên nhân thay Cổ Thần xoay chuyển sinh tử còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Đó chính là Côn Ngô Tiên Đế có thể tự thân đánh chết Thiên đế, lấy máu của phản đồ này, lực lượng cuối cùng di lưu lại chính là chuẩn bị cho cơ hội đánh chế Thiên đế.

Côn Ngô Tiên Đế đã sớm vẫn lạc, tuy rằng để lại lực lượng cường đại, thế nhưng không có ý thức, chỉ là từ rất sớm trước đây Côn Ngô Tiên Đế đã cố định ý chí, đạo nhân ảnh Côn Ngô Tiên Đế này sẽ không nghe bất cứ kẻ nào nói, chỉ biết dựa vào ý chí cố định từ trước để hành động, đạo ý chí này biến mất đại biểu lực lượng của Côn Ngô Tiên Đế triệt để biến mất.

Tuy rằng Côn Ngô Tiên Đế không có ý thức, thế nhưng ý chí di lưu lại cũng không hề lầm lẫn tập trung vào Thiên đế, đối với kẻ đã từng làm tọa kỵ quả thực quá mức quen thuộc rồi.

Côn Ngô Tiên Đế bước từng bước một, tiếp cận gần Thiên đế, mỗi một bước hạ xuống đều khiến trời xanh sụp đổ, một bước vạn dặm, ngay cả tiên thiên linh bảo cũng không thể gây tổn hại tới đại lục tán cây, thế nhưng dưới bước chân của Côn Ngô Tiên Đế liên tục sinh ra vết rách.

Chỉ là bước vài bước đã sinh ra lực lượng kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Chúng cự đầu thấy thế đều sợ hết hồn, cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ, cho dù bọn họ bước vào đỉnh cao tu đạo, nhưng trước mặt Côn Ngô Tiên Đế vẫn nhỏ bé như trước.

Chúng cự đầu đã nhìn ra được, Côn Ngô Tiên Đế hiện tại không phải chân thân, cũng không phải phân thân, không hề có khí tức sinh mệnh, chỉ là một ảnh tượng do Côn Ngô Tiên Đế lưu lại cùng với một tia ý chí mà thôi.

Bất quá, nguyên nhân chính là vì như vậy, mấy đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn mới càng thêm cảm thấy sợ hãi, mới chỉ là một ảnh tượng, một tia ý chia đã kinh khủng như vậy, nếu là Côn Ngô Tiên Đế tại thời điểm đỉnh phong, thực lực rốt cuộc đã đạt tới trình độ như thế nào?

Thần tình của Thiên đế có chút hoảng loạn, trong lòng kinh hãi, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải là người thường, bề ngoài vẫn duy trì trấn định tự nhiên, nhìn Côn Ngô Tiên Đế quát lớn:

- Côn đế, chỉ dựa vào một ảnh tượng, một tia ý chia, ngươi cũng muốn tổn thương tới ta, quả thực là vọng tưởng, ngươi đã bị chết thiếu triệt để, vậy bản đế sẽ giúp ngươi xóa sạch toàn bộ, Thương Khung Thần Ấn, cái thế vô vong, phá diệt vạn cổ, tháp hãm thập vương, Diệt!

Theo tiếng hô to của Côn Ngô Tiên Đế, hai tay nắm mạnh lên cao, đột nhiên quang mang vạn trượng, thần quang màu vàng sói sáng mười phương vạn cổ, thần quang trong hai trảo thật lớn màu vàng túm lấy vòm trời, lôi mạnh xuống bên dưới.

Khắp vòm trời, giống như một khối màn sân khấu bị Thiên đế xé rách, trong sát na trời cao sụp đổ, mười phương vặn vẹo, muốn hủy diệt tất cả không gian, sản sinh đại kiếp nạn.

Hiện tại Thiên đế đã sử dụng mười thần lực lượng, thôi động Thương Khung Thần Ấn công kích, uy lực so với lúc trước lớn hơn gấp trăm lần.

- Thác Thiên!

Chưởng phải của Côn Ngô Tiên Đế chống lên cao, một bàn tay vô cùng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, khiến toàn bộ thiên khung đều được chống đỡ trong lòng bàn tay, thiên khung vốn đang sụp đổ trong sát na dừng lại, giống như thời gian tĩnh lặng, bị định lại giữa không trung.

- Hủy Diệt!

Chưởng trái của Côn Ngô Tiên Đế dựng lại, ngón tay khép lại như kiếm, chém mạnh về phía trước, một đạo kiếm ảnh khổng lồ không gì sánh được đột nhiên chém xuống, dài tới vô số tỉ tỉ dặm, tràn ngập khí tức hủy diệt mãnh liệt tới cực điểm, hư không vô tận đều bị một kiếm này hủy diệt, phân liệt sang hai bên.

- Thôn phệ!

Không gian bị hủy diệt hóa thành một hắc động đen kịt vô cùng, thông hướng về các tinh không cực kỳ xa xôi, thôn phệ tất cả mọi thứ hàng tỉ dặm bốn phương tám hướng, tay phải của Côn Ngô Tiên Đế đẩy mạnh, nhất thời toàn bộ thiên khung đều bị nhét vào trong không gian hắc động cực lớn đang thôn phệ tất cả.

Thác Thiên, Hủy Diệt, Thôn Phệ!

Côn Ngô Tiên Đế sử dụng ba chiêu đại thần thông khủng bố tới cực điểm, trong sát na Thương Khung Thần Ấn đã bị Côn Ngô Tiên Đế nhét vào trong không gian bị hủy diệt thôn phệ, chợt lóe rồi biến mất, chỉ chớp mắt đã bị hắc động nối thông với vô cùng vô tận thời không, bị chuyển dời tới phiến tinh không hàng tỉ tỉ dặm.

Thiên đế hoảng hốt lo sợ, thần sắc đại biến, hắn liều mạng muốn kéo Thương Khung Thần Ấn, thế nhưng lực lượng thôn phệ kinh khủng kia to lớn vô cùng, không thể tưởng tượng, Thiên đế giống như lá cây giữa gió lớn, căn bản không thể ngăn cản được Thương Khung Thần Ấn bị thôn phệ biến mất.

- Thương Sinh!

Thương Khung Thần Ấn bị nhét vào chỗ sâu trong không gian thôn phệ, Côn Ngô Tiên Đế bước về phía trước một bước, đại địa trời cao đều bị sụp đổ, hắn đánh ra một chưởng.

Một chưởng này ẩn chứa vạn vật thiên địa, thương sinh vô cùng vô tận, số lượng không đếm nổi, hầu như so sánh với thiên địa, hạo hãn, vô lượng, dâng trào, đại thế, tất cả các lực lượng đều ẩn chứa trong một chưởng này.

Trong mắt Thiên đế sợ hãi, hắn cảm giác vũ trụ bị áp súc, hắn sẽ bị vũ trụ thu nhỏ lại phong ấn vào bên trong, không thể nhúc nhích.

- Kim Ô chân thân ngao du!

Thiên đế rống lên to hơn, thân thể nguyên bản tỏa kim quang long lanh càng thêm bùng phát quang mang, toàn thân hóa thành một đoàn quang mang màu vàng gai mắt, trong sát na, vô số hỏa diễm từ trong quang mang màu vàng tuôn ra, một đầu Kim Ô hỏa diễm cực kỳ khổng lồ xuất hiện.

Đầu Kim Ô hỏa diễm này to lớn không gì sánh được, lớn tới hàng nghìn vạn dặm, thế nhưng thể tích của Kim Ô còn đang không ngừng mở rộng, trong sát na đã biến thành hàng tỉ dặm, hàng chục tỉ dặm.

Không gian đang thu nhỏ lại không thể trói buộc được thân thể Thiên đế bành trướng, Thiên đế đánh ra một trảo, kim trảo hỏa diễm đằng đằng giống như hàng nghìn viên tinh cầu, bắt phá tất cả không gian phía trước.

Cự sí kim diễm rung lên, Thiên đế phóng lên cao, trong sát na đã bay lên hàng chục tỉ dặm trên thiên khung vô tận.

Xích…

Kim Ô thét lên một tiếng chói tai, vô số hỏa diễm màu vàng từ trong miệng Kim Ô phun ra, trong sát na trăm nghìn tỉ dặm bên dưới đều hóa thành biển lửa màu vàng, hai cánh của hắn rung lên, vô số cương mang màu vàng tràn ngập không gian ức vạn dặm, chém giết về phía Côn Ngô Tiên Đế.

- Bản đế cũng là đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp, bất tử bất diệt, Côn đế, ngươi cho là ngươi thực sự tổn thương được ta? Ngươi bất quá là một ảnh tượng, một tia ý chia, nhìn bản đế diệt ngươi như thế nào!

Thanh âm của Thiên đế vang vọng bốn phương, tràn ngập hư không vô tận.

Lúc này, tất cả các cường giả đều dừng động tác lại, nhìn không chuyển mắt vào đạo ảnh tượng của Côn Ngô Tiê Đế và chân thân của Thiên đế tranh đấu kịch liệt với nhau.

- Phá Thiên!

Tay phải của Côn Ngô Tiên Đế thu lại, một ngón tay đẩy mạnh lên cao, điểm về phía Thiên đế, quang mang chói sáng đột nhiên xuất hiện tại đầu ngón tay của Côn Ngô Tiên Đế.

Con ngươi của Cổ Thần co rút lại, là Phá Thiên Chỉ, Phá Thiên Chỉ đệ ngũ trọng đại viên mãn.

Oanh!

Không gian phía trước đột nhiên tan nát, cái gì cũng không còn, biển lửa vô cùng vô tận, cương nhận màu vàng, tất cả đều bị một cỗ lực lượng vô hình kinh khủng không thể tưởng tượng diệt thành hư vô.

Thương khung bị phá rồi, chia sang hai bên, chính giữa để lộ một lỗ thủng to lớn không gì sánh được, phương viên trăm nghìn vạn dặm.

Một đạo chỉ cương đẹp mắt tới cực điểm giống như xuyên phá thương thiên, lại đột nhiên xuất hiện ngay bên dưới thân thể hàng tỉ dặm của Thiên đế. Phá phá phá phá phá phá phá phá phá phá…

Tất cả tan biến, chỉ cương Phá Thiên Chỉ không thể đỡ, tan biến tất cả, vọt thẳng lên, trong sát na xuyên thấu thân thể khổng lồ của Thiên đế.