Chàng Câm - Kính Lý Phiến

Chương 44: Ngoại truyện 7 - Hoàn toàn văn




Bình An đã ra đi cách đây ba năm.

Khi đó nó đã là một chú chó già, tai không nghe rõ, mũi cũng không ngửi được gì.

Chú chó cùng cậu chủ nhỏ lớn lên, càng học càng khôn hơn. Nếu khi gây rắc rối, người ta gọi nó lại thì nó sẽ nằm im trên đất, vờ như không nghe thấy gì. Đợi đến khi mọi người không để ý tới nó, nó sẽ lặng lẽ mở mắt ra, từ từ di chuyển đến cạnh chân của chủ mình rồi sủa gâu gâu, cọ lên chân người như làm nũng.

Tuy thỉnh thoảng Bình An sẽ gây rắc rối, nhưng đa phần đều rất nghe lời.

Buổi chiều mùa đông năm ấy, thời tiết se lạnh, Bình An nằm trên tấm thảm, không mở mắt ra nữa.

Tâm trạng của những người sống trong khu đại viện trùng xuống. Nửa đêm, Trịnh Sở nằm trong lòng Lục Vi Chân khóc thật lâu.

Lục Vi Chân mím chặt môi, nhẹ nhàng vỗ về cô. Anh không nói chuyện được nên thường mắng thầm nó là con chó ngu xuẩn. Nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy trước kia mình đã đối xử không tốt với nó.

Bình An được chôn trên sườn đồi phía sau khu đại viện. Lục Sanh mười bốn tuổi khóc thút thít, làm một cái xương cho Bình An rồi chôn chiếc gối mình thích nhất chung với nó.

Lục Vi Chân nhìn Trịnh Sở và Lục Sanh, đột nhiên suy nghĩ rất nhiều. Anh làm trong ngành trang sức này hơn mười mấy năm, còn đảm đương được một tiếng thầy Lục. Anh có tiền, có tiếng tăm, thứ Trịnh Sở muốn anh đều có thể cho cô, dù cô chưa từng đòi hỏi gì quá đáng.

Nhưng Lục Vi Chân luôn cảm thấy thời gian quá ít, Trịnh Sở cũng cùng suy nghĩ với anh. Hai người đã ở bên nhau rất lâu, tình cảm vẫn luôn rất tốt, gần như không cãi vã. Tuy đôi khi cũng có vài lần, nhưng đó là vì Trịnh Sở không biết để ý đến sức khỏe của mình khiến Lục Vi Chân khó chịu.

Lục Vi Chân cứng đầu, Trịnh Sở cũng quen dỗ cậu nhóc lớn xác này rồi, vậy nên chỉ một đêm là hai người lại làm hòa. Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.

Sau khi Bình An ra đi được hai tháng, hai người bắt đầu bàn bạc muốn đi du lịch khắp thế giới.

Lục Sanh đã lớn, không cần trông nom mỗi ngày, Lục Vi Chân cũng cố tình rèn luyện tính tự lập cho cậu. Cho dù hai người không ở nhà thì Lục Sanh cũng sẽ không khóc nhè như hồi còn bé.

Lục Vi Chân không nói được, anh đã hoàn toàn từ bỏ. Không chữa được là điều bình thường, dù sao anh đã câm nhiều năm như vậy, anh cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng với việc này.

Trịnh Sở cũng không để ý đến việc anh có nói được hay không, suy cho cùng từ khi họ quen nhau vẫn luôn thế này. Cô không cố ý nhắc đến, người trong nhà cũng biết tôn trọng, ngay cả Lục Sanh nhỏ tuổi cũng sẽ không chạy đi hỏi bố.

Lục Vi Chân có quan hệ với nhà họ Mạnh, nhưng ông cụ nhà họ Mạnh cũng ra đi mấy năm trước rồi, không có ai yêu cầu Lục Vi Chân trở về căn nhà ấy, anh cũng không đi đến đó rất lâu rồi.

Tuy rằng ông cụ nhà họ Mạnh không còn nữa, nhưng vẫn để lại cho Lục Vi Chân một số thứ.

Những thứ đồ đó vốn thuộc về bố của anh. Tuy tính cách của Lục Vi Chân cũng khá tốt, nhưng thực sự không thích được những gì trước kia ông cụ Mạnh đã làm. Anh không nhận đồ, chúng cứ bị đưa qua đưa lại, cuối cùng phải ghi tên của Lục Sanh lên.

Người nhà họ Mạnh biết Lục Vi Chân thực sự không có hứng thú với nhà họ, cũng vui vẻ tặng chút nhân tình này.

Trong tay Lục Vi Chân còn công việc, sau khi hoàn thành thì có thời gian rảnh rỗi, phòng làm việc của anh sẽ xử lý những chuyện khác.

Trịnh Sở nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, không thể che giấu được ý cười trong mắt.

Tối hôm ấy, Lục Sanh cùng bạn học đi tham gia trại hè của trường, phải ở bên ngoài mười ngày. Trịnh Sở bưng hoa quả, đi đứng khẽ khàng đẩy cánh cửa phòng vẽ ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Lục Vi Chân hoàn toàn khác với trước kia, tay áo anh được sắn lên, đang vẽ tranh trên giấy. Lục Vi Chân thích sạch sẽ, căn phòng này là của riêng anh nên anh luôn dọn dẹp sạch đến mức không còn chút bụi bẩn nào.

Trịnh Sở biết anh đang làm việc, bình thường rất ít khi vào quấy rầy. Hôm nay bởi vì Lục Vi Chân đã ở trong đó hơn nửa ngày trời không ra ngoài, vậy nên cô đến đưa chút trái cây cho anh. 

Thật ra Lục Vi Chân rất khó tiếp nhận những điều mới mẻ, tuy đã thích nghi với sinh hoạt hàng ngày, nhưng anh vẫn chưa quen với những phương diện khác.

May mắn thay, công việc của anh thường được gửi qua email, không có yêu cầu gì quá lớn.

Trịnh Sở nhẹ nhàng đặt đ ĩa trái cây lên bàn, sao đó quay đầu nhìn Lục Vi Chân. Chân mày anh nhíu lại, thỉnh thoảng lại nhấc tay lên, hình như đang rối rắm điều gì đó. Trịnh Sở không quấy rầy anh, cô ngồi xuống ghế sô pha, ngắm nhìn Lục Vi Chân.

Trịnh Sở chống tay lên ghế, gác cằm lên mu bàn tay. Hai vợ chồng già bọn họ không cần nói chuyện cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

Chắc hẳn Lục Vi Chân đang cảm thấy trang sức mình làm vẫn chưa hoàn hảo.

Trịnh Sở thầm nghĩ anh thật cố chấp, Lục Sanh giống anh nhất ở điểm này. 

Lục Sanh từng ra ngoài với bọn họ, nhưng chưa từng rời nhà một mình. Cũng chẳng biết cậu nghe được câu đàn ông phải độc lập dũng cảm ở đâu, mà kích động đăng ký tham gia trại hè của trường, sau khi về nhà thì lập tức thương lượng với Trịnh Sở.

Ban đầu Trịnh Sở không đồng ý. Tuy Lục Sanh là con trai, tính tình hoạt bát, nhưng được gia đình nuông chiều nên hầu như chưa bao giờ chịu khổ. Lục Sanh kiên trì muốn đi, phát hiện gia đình không đồng ý thì lại cầm quyển sách lên đọc con trai phải độc lập ra sao, sau đó còn đảm bảo mình sẽ nghe lời giáo viên. Trịnh Sở bật cười, miễn cưỡng đồng ý cho cậu đi.

Lục Vi Chân thật sự ủng hộ con trai mình. Mặc dù cậu thường tranh Trịnh Sở với anh, nhưng Lục Vi Chân vẫn rất chiều chuộng Lục Sanh. Suy cho cùng thì hồi đó, anh và Trịnh Sở đều vô cùng mong chờ sự ra đời của cậu.

Khi còn nhỏ, Lục Vi Chân đã chịu khổ rất nhiều, anh cảm thấy để Lục Sanh ra ngoài trải nghiệm cũng chẳng có gì to tát. Nếu không phải do đám người trong thôn lắm lời, nói không chừng Lục Vi Chân và Trịnh Sở đã đưa Lục Sanh trở về một chuyến.

Dù sao đó cũng là nơi mà hai người quen nhau.

Có điều đã qua nhiều năm như vậy rồi, chắc mọi người cũng không nhớ Lục Vi Chân nữa. Anh vốn ở xa, không tiếp xúc nhiều với người trong thôn. Có lẽ hai năm đầu sẽ có người nhắc đến chuyện số anh tốt, bây giờ mà vẫn có người nhắc tới anh thì đúng là không tồi.

Trịnh Sở nhìn bóng lưng của Lục Vi Chân. Cô nằm trên ghế sô pha, thấy hơi mệt bèn nhắm mặt lại.

Bình An thường rất hiếu động nên trong nhà luôn náo nhiệt, đến xem tivi cũng không yên, nó còn cực kỳ thích nô đùa với Lục Sanh. Trước kia, Bình An từng chạy ra ngoài, giao phối với chó cái của người khác nên sinh ra vài chú chó con. Trịnh Sở bèn ôm một con về, hiện đã nuôi được mấy năm, đặt tên cho nó là Mạo Mạo.

Trên đầu Mạo Mạo có một nhúm lông đen thừa hưởng từ Bình An, nhưng toàn thân nó thì trắng muốt nên trông như đang đội mũ. Mạo Mạo khác hẳn Bình An, tình tính nó lười biếng, luôn thích nằm, không gọi sẽ không dậy, cho dù gọi cũng phải gọi vài tiếng mới chịu nhúc nhích.

Ban đầu Trịnh Sở còn tưởng nó bệnh bèn ôm tới bệnh viện, sau đó mới phát hiện chẳng qua là nó quá lười vận động.

Lục Vi Chân vẽ xong nét cuối bèn cất bút đi. Anh vươn vai, quay đầu phát hiện Trịnh Sở đang ngủ trên ghế sô pha.

Lục Vi Chân thầm cười bất lực, sau đó duỗi người, đẩy ghế ra rồi từ từ đứng dậy. Căn phòng này của anh rất ít khi có người vào, ngay cả Lục Sanh cũng không thể, việc quét dọn đều do anh làm, cũng chỉ có Trịnh Sở mới có thể đến đây đưa đồ cho anh.

Nhiệt độ trong phòng thấp, nếu cô ngủ như vậy chắc chắn sẽ bị cảm mạo.

Lục Vi Chân nhẹ nhàng bước tới, định ôm Trịnh Sở lên thì Trịnh Sở giật mình tỉnh lại. Cô ngồi dậy, dụi mắt hỏi: “Anh định đi nghỉ sao?”

Anh gật đầu, ngồi xuống cạnh cô, sau đó rót ly nước đưa cho Trịnh Sở. Hai người dự định sẽ đi chơi trong vài tháng tới, nên Lục Vi Chân đang cố chạy tiến độ công việc.

“Vi Chân, sau này anh đừng làm việc mệt mỏi như vậy nữa.” Trịnh Sở cầm lấy ly nước, uống một hớp: “Chúng ta không vội, trước khi đi chơi cũng không thể để bản thân mình mệt lả được.”

Lục Vi Chân lắc đầu, ý bảo anh không sao.

Trịnh Sở cầm ly nước, khuyên: “Vậy anh nhớ đừng để bản thân mệt quá, phải nghỉ ngơi đều đặn.”

Lục Vi Chân nhìn cô, bất lực gật đầu.

“Anh nói xem, bây giờ Phán Phán thế nào rồi?” Trịnh Sở thở dài: “Trước đây nó vô cùng nghe lời, nhưng càng lớn càng có chính kiến của mình.”

Cậu cũng ngày càng ham chơi hơn, không sợ bẩn, dù cả người lấm lem bùn đất vẫn cười ha ha.

Có điều thành tích của cậu cũng rất tốt, lần nào cũng đứng trong top đầu của lớp, ngoại hình lại đẹp trai nên còn nhỏ mà đã nhận được không ít thư tình. Lúc đi họp phụ huynh, còn có cô bé tới chào Trịnh Sở. May là cậu không có ý định yêu sớm, bằng không Trịnh Sở cũng chẳng biết phải làm sao.

Đúng là cô đã từng nghe nói chuyện trẻ con yêu sớm, nhưng bên cạnh cô quả thật chưa có ai nhỏ vậy mà đã yêu đương. Cũng không phải không có vụ đó, Cố Nguyên Trạch yêu đương từ sớm, nhưng anh ta cứ vài tháng lại đổi bạn gái một lần, Trịnh Sở không muốn con mình sẽ thành như vậy.

Nếu Lục Sanh dám hai ba ngày lại đổi bạn gái, chắc chắn cô sẽ bị con mình làm cho tức chết.

Trịnh Sở phàn nàn: “Hôm nay nó còn không gọi điện cho em. Với tính tình của nó, chẳng biết đã mải mê chơi tới mức nào rồi.”

Lục Vi Chân bật cười, biết cô lại lo lắng, anh tìm tấm giấy, hỏi: “Tối nay ra ngoài giải tỏa tâm trạng nhé? Nhân tiện đi ăn luôn.”

Trịnh Sở đáp: “Ngày mai chúng ta hãy đi, đợi một lúc nữa sẽ có người sang đây.”

Lục Vi Chân nhìn cô một cách nghi hoặc.

Trịnh Sở trả lời: “Là bác sĩ Lục, hôm nay anh ấy tới khám cho bố.”

Biểu cảm của Lục Vi Chân lập tức trở nên nghiêm túc.

Bác sĩ của bố Trịnh cũng họ Lục, cùng họ với Lục Vi Chân. Tuổi trẻ tài cao, đẹp trai anh tuấn, tràn đầy sức sống. Lần đầu tiên gặp Trịnh Sở, anh ta không biết cô đã kết hôn nên nảy sinh hứng thú với cô.

Trịnh Sở sở hữu gương mặt trẻ trung và nước da trắng trẻo, nên mấy người đàn ông lạ thường cho rằng cô mới đôi mươi. Họ ngoài sáng trong tối hỏi cô đủ chuyện, khiến Lục Vi Chân tức đến ngứa răng.

Đáng tiếc Trịnh Sở chẳng có ý gì với họ. Khi nhận ra có gì không đúng, cô lập tức bảo chồng con sắp đến tìm mình. Có người thức thời sẽ tự rời đi, nhưng có người không tin, cho rằng cô đang nói dối.

Đợi đến khi Lục Vi Chân bước đến ôm vai cô, người này mới cười ha hả rời đi. Dù sao Lục Vi Chân cũng chẳng phải là cao lớn bình thường, lỡ xảy ra đánh nhau, ai cũng có thể chịu thiệt.

Có điều tính cách của bác sĩ Lục không tồi, sau khi anh ta biết mình hiểu nhầm bèn giữ khoảng cách với Trịnh Sở. Lục Vi Chân cũng biết họ chẳng có quan hệ gì, nhưng anh chỉ đơn giản là không thích anh ta.

Trịnh Sở nhìn biểu cảm của Lục Vi Chân, lập tức đoán ra anh đang nghĩ gì.

“Sao anh lại không thích anh ta như vậy?”

Lục Vi Chân hiếm khi gạt cô, chuyện này cũng không ngoại lệ. Anh gật đầu thật mạnh, tỏ ý mình chẳng thích anh ta một chút nào.

Trịnh Sở đặt ly nước xuống rồi chống cằm, mỉm cười: “Anh còn không hiểu em sao? Anh ta không phải mẫu người mà em thích, hơn nữa không phải ai cũng tốt như anh. Bác sĩ Lục chỉ tới đây khám cho bố, anh đừng nghĩ nhiều quá, anh ta sẽ sớm rời đi thôi. Em chắc chắn chỉ thích mỗi anh.”

Trịnh Sở đã quen với việc anh như vậy, luôn chọn nói những lời mà anh thích nghe. Nếu cô không dỗ, đến lúc đó anh sẽ ngẫm nghĩ về chuyện này đến nửa ngày rồi đâm ra buồn bực.

Tâm trạng của Lục Vi Chân lập tức tốt hơn một chút.

Anh và Trịnh Sở đã ở bên nhau nhiều năm, gần như chỉ một ánh mắt thôi cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Trịnh Sở thích nói những câu anh thích nghe, đương nhiên anh sẽ không ngu ngốc đi từ chối cô.

Lục Vi Chân viết: “Vậy chờ khi nào bố kiểm tra xong, chúng ta lại ra ngoài đi vài vòng. Đài phun nước ở phía trước đã sửa xong, anh còn chưa đưa em đi xem, để người khác tiễn bác sĩ Lục về.”

Trịnh Sở nhịn không được mà phì cười, hũ giấm của Lục Vi Chân lớn thật.

“Được, ăn xong rồi đi.” Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ cũng gần bốn giờ rồi, có lẽ vú Trương đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Anh muốn ăn gì để em bảo với bà một tiếng.”

Lục Vi Chân nghĩ ngợi, sau đó nhìn Trịnh Sở.

Trịnh Sở nói: “Hôm nay có món sườn xào chua ngọt. Vú Trương biết lượng cơm của anh, còn có thịt xào đậu đũa và thịt xào ớt xanh. Anh còn muốn ăn món gì khác không?”

Cô hiểu rõ khẩu vị của Lục Vi Chân. Người đàn ông này thích đồ ăn nhà, mấy thứ quá tinh xảo anh lại không có hứng thú.

Có điều Lục Vi Chân rất giỏi chơi trò lãng mạn, lần nào cũng khiến Trịnh Sở vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.

Lục Vi Chân ra dấu Ok, Trịnh Sở bật cười: “Hình như lâu lắm rồi em chưa ăn đồ anh nấu, chắc là phải hai tháng rồi? Đợi sau này rảnh rỗi, anh phải cho em xem tài nghệ của anh đấy.”

Lục Vi Chân có rất nhiều sở thích. Đôi khi rảnh rỗi, anh sẽ dạy Trịnh Sở nấu ăn.

Trịnh Sở đã từng tự mình làm, nhưng lại không có được cảm giác như của Lục Vi Chân. Không phải là bỏ nhiều muối thì không có hương vị, trình độ nấu nướng thật đúng là có phân cao thấp.

“Chiều mai là được, em muốn ăn gì?’’

Cô vừa hỏi anh muốn ăn gì xong, Lục Vi Chân đã trực tiếp hỏi đến ngày mai rồi. Trịnh Sở cười cười: “Đợi ngày mai chúng ta cùng ra ngoài đi dạo một vòng, đến lúc đó chọn một ít đồ ngon, anh mệt mỏi như vậy, thả lỏng một chút cũng tốt.” 

Lục Vi Chân có chút khuynh hướng cuồng công việc, nếu không phải do lúc nào Trịnh Sở cũng tìm anh trò chuyện thì không biết anh sẽ bận đến mức nào nữa.

Trịnh Sở giơ tay lên nhìn đồng hồ, quay sang nói với Lục Vi Chân: “Chúng ta phải ra ngoài thôi, bác sĩ Lục cũng sắp đến rồi. Anh đừng lo lắng, nếu so sánh anh với anh ta, em chắc chắn sẽ chọn anh.’’

Sự cảnh giác Lục Vi Chân vừa buông xuống, đột nhiên lại dâng lên lần nữa.

So sánh? Gã bác sĩ kia có tư cách gì để so với anh?

Trịnh Sở vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì, đỡ trán nói: “Không so không so, sao anh ta có thể so với anh được.”

Trong nhà quản lý nghiêm ngặt, chiếc xe đen hào hoa khiêm tốn được kiểm tra mấy lần đã đón bác sĩ Lục đến đây. Anh ta đã đến đây không ít lần, có mấy lần kiểm tra hơi lâu, nhà họ Trịnh sẽ giữ anh ta lại ăn cơm, những người giúp việc của nhà họ cũng đã quen mặt anh ta từ lâu.

Lần trước bắt chuyện với Trịnh Sở thật sự chỉ là hiểu lầm. Anh ta không ngờ một cô gái trẻ như vậy mà đã kết hôn được mười mấy năm, ngay cả con cái cũng lớn như thế rồi.

Mặc dù bác sĩ Lục có hơi xấu hổ, nhưng may mà trước đó không biểu hiện quá rõ ràng nên chuyện này cũng chẳng có mấy người biết. Tuy nhiên, chuyện phiền nhất là chồng cô đã nhìn ra, hơn nữa còn vô cùng không thích mình.

Bác sĩ Lục biết chồng của Trịnh Sở là một người câm, mặt mày đẹp trai, người cao lưng rộng, chỉ có điều mắc phải tính đa nghi. Cũng không biết hai người quen nhau như thế nào, trông họ không giống như cùng một loại người.

Hôm nay vẫn như bao hôm khác. Khi Trịnh Sở hỏi anh ta về tình hình kiểm tra, Lục Vi Chân vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta đến nỗi da đầu anh ta tê dại.

Đợi đến khi Trịnh Sở nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu nhìn Lục Vi Chân, anh lại làm ra vẻ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

May mà Trịnh Sở không có hứng với anh ta, nếu không chắc chắn Lục Vi Chân sẽ trừng chết anh ta mới thôi.

Bác sĩ Lục tìm cớ quay về chỗ bố Trịnh. Đứng trong phòng khách mà như đứng bên cạnh hố bom, làm anh ta hơi căng thẳng.

Mặt trời chậm rãi chuyển về phía Tây, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách chiếu xuống ghế sa lon.

Trịnh Sở rót cho Lục Vi Chân một ly nước, nói với anh bằng giọng bất đắc dĩ: “Em chẳng nói gì khác với bác sĩ Lục ngoài chuyện của bố hết.’’

Lục Vi Chân xua tay, tỏ ý mình chẳng làm gì cả.

“Anh nhìn bác sĩ Lục đến nỗi anh ta ngồi cũng chẳng dám ngồi.’’ Trịnh Sở nhéo má anh: “Yên tâm, không có chuyện gì cả.’’

Dù gì bác sĩ Lục cũng nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, tức giận với anh ta làm gì?

Lục Vi Chân làm bộ không hiểu gì hết, chậm rãi ung dung ăn trái cây trên bàn.

Con chó tên Mạo Mạo nằm bên cạnh TV, yên lặng xem phim, giống như không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

“Mạo Mạo, lại đây với mẹ.’’ Trịnh Sở gọi nó: “Chúng ta hỏi xem vừa nãy bố mới làm gì.’’

Mạo Mạo lè lưỡi chậm rãi đứng dậy. Nó đi đến trước mặt Trịnh Sở, đặt một chân của mình lên đùi cô, không hiểu sao lại có vẻ nghiêm túc.

Con chó này không hề giống với Bình An chút nào, không những khác nhau từ dáng dấp, nó còn không thích ra ngoài chơi, chỉ thích nằm trong nhà xem ti vi. Nếu như người lạ gọi nó, nó còn không thèm nhích người một chút.

Trịnh Sở ôm nó lên, ôi chao một tiếng rồi nói: “Mạo Mạo lại nặng hơn rồi. Con nói mẹ nghe, có phải vừa nãy bố trừng mắt với bác sĩ Lục không?’’

Nó sủa gâu một tiếng, Trịnh Sở quay sang nhìn Lục Vi Chân: “Anh xem, ngay cả Mạo Mạo còn nói thế, anh vẫn không chịu thừa nhận sao? Mạo Mạo bé nhỏ không biết nói dối đâu.’’

Lục Vi Chân nhếch mày, anh vẫy tay với Mạo Mạo. Trịnh Sở vuốt lông Mạo Mạo rồi buông ra, để nó đi về phía Lục Vi Chân.

Mạo Mạo lè lưỡi lại gần anh, Lục Vi Chân cầm miếng trái cây quơ quơ trước mặt nó. Mạo Mạo lập tức kêu mấy tiếng, Lục Vi Chân trực tiếp đút cho nó.

Anh chỉ vào con chó như đang nói với Trịnh Sở, em nhìn xem, ở chỗ anh nó kêu nhiều hơn một chút, nên anh mới là người đúng.

Trịnh Sở cũng chịu thua anh luôn rồi, ngay cả chuyện này mà Lục Vi Chân cũng muốn so đo với cô.

Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Trịnh Sở không phải là người thích kì kèo mấy chuyện nhỏ nhặt, thế là cô thỏa hiệp với Lục Vi Chân: “Em biết rồi, nói oan cho anh rồi. Sau này anh chú ý một chút, đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh không thể xảy ra nữa, dù sao đi nữa thì anh vẫn là chồng em.”

Trịnh Sở đã nói câu này quen đến nỗi làm Lục Vi Chân có chút ngại ngùng. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, Trịnh Sở chưa từng so đo với anh điều gì, anh chỉ đành gật đầu đồng ý với cô.

Nguyên nhân khiến Lục Vi Chân như vậy, đại khái là do cơ thể của anh. Bình thường cũng chẳng có người nào kiên nhẫn với anh như Trịnh Sở, cho dù có đi chăng nữa, Lục Vi Chân cũng sẽ không nguyện ý tiếp xúc với họ, anh cảm thấy rất phiền phức.

Cuộc sống hai mươi mấy năm trước đây anh một mình trải qua, nửa đời trước như vậy, nửa đời sau cũng chẳng muốn thay đổi gì.

Mạo Mạo chính là con chó thích làm ổ trong nhà chính hiệu, nó bước vào giai đoạn tuổi già cực kỳ sớm, một ngày của nó ngoại trừ xem tivi ra thì cũng chỉ có ăn. Mỗi lần cho ăn nó cũng vui vẻ kêu mấy tiếng, đó dường như là thời điểm nó hoạt bát nhất trong ngày.

Cho nên khi Lục Vi Chân cho nó ăn, nó vô cùng vui vẻ.

Bác sĩ Lục đã ở trên lầu hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc xuống dưới lại phát hiện thái độ của Lục Vi Chân đã thay đổi, anh ta vừa mừng vừa lo, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Lục Vi Chân chủ động bắt tay anh ta, còn viết lên giấy hỏi hôm nay anh ta có muốn ở lại ăn cơm không. Trước kia chưa từng có chuyện thế này. Ban đầu bác sĩ Lục còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nhưng khi anh ta nhìn Trịnh Sở, ánh mắt của Lục Vi Chân lại có chút không thân thiện.

Bác sĩ Lục từng học qua tâm lý học, đoán được lý do tại sao Lục Vi Chân lại có lòng chiếm hữu mạnh như vậy với Trịnh Sở. Giống như chỉ cần người đàn ông khác nhìn cô một cái, Lục Vi Chân sẽ cảm thấy như mình bị vứt bỏ vậy.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta. Tốt xấu gì anh ta cũng là một bác sĩ có lương tri, sẽ không theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng.

Bác sĩ Lục uyển chuyển bày tỏ với họ rằng mình đã có bạn gái, cũng không thể ở lại ăn cơm, nói với Trịnh Sở về tình hình của bố Trịnh rồi rời đi, tài xế đưa anh ta ra ngoài.

“Yên tâm chưa?” Trịnh Sở đứng trước cửa nhìn chiếc xe rời đi: “Người ta đã có bạn gái rồi.”

Lục Vi Chân lại giả vờ như không nghe thấy.

Trịnh Sở bật cười, nói: “Tình trạng sức khỏe mấy tháng này của bố không tệ, bác sĩ Lục sẽ không ở đây lâu. Lần sau anh ta đến, có lẽ Phán Phán đã về rồi. Em đã đồng ý với anh, đương nhiên sẽ không bị trai đẹp mê hoặc.”

Đương nhiên Lục Vi Chân biết Trịnh Sở sẽ chọn thế nào. Anh bước lên nắm lấy tay cô, dẫn cô vào nhà.

“Em tìm thời gian sắp xếp lại kế hoạch, chuyện công việc của anh không cần vội.” Trịnh Sở nói: “Công ty bên kia có trợ lý để ý, hiện tại em cũng không bận, thời gian dư dả. Có điều nói tới Phán Phán, đúng là nhớ nó thật. Không biết bây giờ nó thế nào rồi, cũng chẳng gọi cho em cuộc nào.”

Lục Sanh đang nghỉ ngơi trong lều vải chợt hắt hơi một cái, một cô gái thò đầu vào từ bên ngoài hỏi: “Cần tôi hỗ trợ gì không?”

Lục Sanh đỏ mặt đuổi người kia ra ngoài.

Cô gái xinh đẹp gãi đầu rồi rời đi.

Lục Sanh cảm nhẹ, cậu vừa uống thuốc xong. Cậu gãi mũi, nghĩ thầm không biết người nào vừa nhắc đến mình.

Sau đó cậu chợt nhớ ra hôm nay chưa liên lạc với bố mẹ. Lục Sanh thở hồng hộc tìm được điện thoại đã tắt nguồn ở trong túi, cậu nhanh chóng gọi video cho Trịnh Sở.

Bố không thể nói chuyện, gọi điện thoại thì không thể nói gì, gọi video còn có thể nhìn thấy mặt.

Mặc dù suốt cuộc gọi chỉ có cậu và mẹ nói.



Lục Sanh rất thương bố mẹ. Mặc dù bố không biết nói chuyện, nhưng việc gì cũng biết làm. Mẹ là một người rất dịu dàng, chưa bao giờ đánh mắng cậu.

Lúc cậu trở về từ trại hè, mọi người đều đau lòng bảo cậu đen đi rồi. Mẹ còn mua cho cậu những món đồ chơi nhỏ mà trước đây chưa từng mua, bố cũng cho cậu rất nhiều những vật dụng đẹp mắt.

Lục Sanh rất vui. Cậu không hề nhận ra đây không chỉ là phần thưởng, mà còn là món quà nhỏ mà bố mẹ chuẩn bị cho cậu để thể hiện sự áy náy vì họ sắp đi chơi một mình.

Lúc Trịnh Sở nói cậu phải kiên cường, Lục Sanh còn chưa phát giác ra điều gì. Mãi cho đến một tháng sau, Trịnh Sở và Lục Vi Chân đi du lịch vòng quanh thế giới.

Lục Sanh đi học một mình: “…”

Cậu hoàn toàn không ngờ mình vừa trở về hơn một tháng, bố mẹ lại bắt đầu cuộc sống mới của họ.

Lục Sanh vừa nói với họ là cậu muốn học cách độc lập, lúc này cũng không thể ầm ĩ đòi hai người ở lại, thế là đành đỏ mắt tiễn họ đi.

Tâm thái hai vợ chồng Lục Vi Chân rất thoải mái, đi khắp nơi ở bên ngoài ba năm, nửa đường quay về còn mang theo rất nhiều đặc sản.

Đến khi Lục Sanh mười bảy tuổi, cậu không cho người khác gọi mình là Phán Phán nữa, Lục Sanh cảm thấy cái tên này quá trẻ con. Khi quay trở về, Trịnh Sở cười một hồi lâu, cảm thán con trai đã trưởng thành rồi, cuối cùng quyết định tôn trọng ý kiến của cậu.

Lục Sanh thừa kế chiều cao của bố, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai. Cậu thích chơi bóng rổ, tính cách lạc quan vui vẻ, là hot boy trong trường, ngày nào cũng nhận thư tình đến mỏi cả tay.

Là một cậu con trai sắp vào thời kỳ phản nghịch, Lục Sanh còn chưa kịp biến thành một cậu chàng thông minh lãnh khốc thì đã bị cuộc sống đả kích đến nổi không muốn rời giường.

Bởi vì khi nghỉ hè, Cố Nguyên Trạch giao đứa con gái năm tuổi của mình cho cậu chăm sóc.

Mấy năm trước Cố Nguyên Trạch kết hôn, tự do yêu đương, gia đình bên gái có gia cảnh bình thường, gả được con gái đi như là miếng bánh từ trên trời rớt xuống. Bọn họ cưới nhau được một năm đã sinh con.

Lục Sanh nhớ Cố Nguyên Trạch vẫn luôn chăm sóc mình khi còn bé, vậy nên khi anh ta bảo mình phải công tác, cần người chăm sóc bé Cố Diên, cậu không nói nhiều mà đã đồng ý ngay.

Cố Nguyên Trạch đứng một bên cười âm trầm.

Cố Diên thậm chí còn nghịch hơn Lục Sanh khi bé, ít ra ngày trước Lục Sanh còn chịu nghe lời người lớn.

Cố Diên thì không. Bởi vì là con gái nên cô bé được mọi người trong nhà yêu thương cưng chiều, không dám hung dữ với cô bé, chỉ cần nói một cái là cô bé đã rơi nước mắt. Khuôn mặt non nớt đỏ bừng vì khóc trông vô cùng tội nghiệp, ai nhìn cũng mềm lòng.

Những lúc cô nhóc phạm lỗi, Cố Nguyên Trạch đều tức đến mức muốn bùng nổ, một đống người trong nhà cản không cho mắng, quả thật là một tiểu bá vương ẩn hình, không biết con bé học từ ai.

Lục Sanh thích con nít. Trước kia cậu từng trông cô bé, không cảm thấy Cố Diên nghịch mấy. Bây giờ cậu lại mệt tới mức ngã lên sô pha, chẳng còn sức đứng dậy.

Trên vài phương diện, cậu có nét giống bố Trình, dạo gần đây đi theo ông học hỏi, trên vai có nhiệm vụ, cho dù là nghỉ hè cũng phải xem những ví dụ thực tiễn. Cộng thêm nhóc quỷ nghịch ngợm Cố Diên, không những phải trông cô bé mà còn nghĩ đủ mọi cách dỗ tổ tông này, Lục Sanh cũng bắt đầu phát điên.

Trạng thái này kéo dài hơn mười ngày, mãi cho đến một ngày nọ, Cố Diên lật album ảnh tốt nghiệp của cậu ra xem.

“Chị gái này xinh quá.” Hai mắt Cố Diên phát sáng, cô bé giơ album ảnh lên cho Lục Sanh xem: “Chị ấy mặc đồng phục giống anh, em lại chưa gặp bao giờ. Chị ấy là bạn gái của anh Sanh sao?”

Bên trong tấm ảnh là cô gái có gương mặt tròn trứng ngỗng, cô ngồi trong hoa viên nhà mình, đôi mắt cong cong, cười vô cùng vui vẻ.

Lục Sanh tức giận: “Nếu anh của em mà có bạn gái thì chú Lục dì Trịnh của em nhất định sẽ hỏi cả buổi, anh không thích bị thẩm vấn đâu.”

Cố Diên ồ một tiếng đầy thất vọng. Sau khi nhớ ra việc gì đó, cô bé lại hào hứng hỏi: “Vậy đây là ai thế? Sao anh Sanh lại để hình của người ta trong đây? Nếu không phải bạn gái, vậy chẳng lẽ anh thích thầm chị ấy sao? Anh Sanh của em đúng là đáng thương, thế mà anh cũng là một người biết thích thầm.”

Lục Sanh trợn mắt đứng dậy từ sô pha, tay dài chân dài cầm quyển album về. Cậu lật thêm mấy trang, đằng sau có rất nhiều người, tất cả đều mặc đồng phục trường.

“Em nhìn những người này xem, nếu anh thích nhiều người như vậy thì chẳng phải sẽ mệt chết à? Bạn ấy là lớp phó học tập lớp anh. Em còn nhỏ đã nghĩ nhiều như vậy, lát nữa anh sẽ nói cho bố em biết em lén coi phim truyền hình.”

Cố Diên còn nhỏ mà ranh mãnh, ôm tivi xem phim tình cảm cẩu huyết cả ngày, ngay cả khi chơi trò gia đình cũng phải là tình tiết thâm tình ngược luyến. Khi trông thấy tấm hình của một cô gái xa lạ trong cuốn album của Lục Sanh, cô bé lập tức nghĩ lệch đi.

Cố Diên nhảy dựng lên giật lấy cuốn album: “Anh Sanh gạt em. Bên trong album có mấy tấm ảnh chụp của chị ấy. Em nhất định sẽ không bị anh gạt!”

Cô gái này là bạn cùng lớp với Lục Sanh, thành tích vô cùng tốt, người đứng đầu toàn khối không phải là Lục Sanh thì là cô. Trước kia hai người đã từng gặp nhau một lần ở trại hè, tuy rằng sau đó không có bất cứ liên lạc gì.

Không ngờ rằng cuối cùng hai người lại học cùng trường cấp ba, còn cùng lớp với nhau. Quyển album này cũng không được coi là album của Lục Sanh, mà là album tập thể, bên trong là ảnh chụp của cả lớp, chỉ là do Cố Diên vẫn chưa lật đến những bức hình phía sau mà thôi.

Xếp hình của cô lên trước là bởi vì kỳ thi tốt nghiệp lần này cô đứng đầu toàn khối, phần thưởng này là do cả lớp thống nhất quyết định khen thưởng. Trường của họ chia lớp theo xếp hạng, lớp phó học tập lại là người xếp hạng nhất trong đám học sinh giỏi, điều này cũng không có gì đáng nói. 

Lục Sanh nhún vai: “Anh lừa em cái gì? Anh còn chưa hỏi em sao em lại lật tung đồ đạc của anh lên kìa. Cố Diên, nói thật đi, sao em lại vào phòng anh?”

“Em… Em muốn tìm Mạo Mạo chơi, nhưng nó không ở phòng khách, nên em lên lầu tìm nó.” Cố Diên liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó chỉ tay vào chỗ bên cạnh TV, nói: “Anh nhìn kìa, Mạo Mạo cũng không có ở chỗ đó.” 

Mạo Mạo thường nằm ở chỗ đó, có lẽ điểm giống nhau duy nhất giữa nó và Cố Diên là cả hai đều yêu thích xem phim truyền hình. 

“Nó đi bệnh viện chích ngừa rồi, không phải anh đã nói với em từ lâu rồi sao? Cố Diên, nói thật cho anh biết đi.” Lục Sanh khoanh tay lại: “Không được nói dối.”

Trực giác nhạy bén của Cố Diên nói cho cô bé biết rằng mình không thể làm loạn nữa, cô bé bĩu môi, hai mắt ầng ậc nước, khóe mắt lập tức đỏ ửng, hiển nhiên rất quen với chuyện này.

Tất nhiên Lục Sanh biết nhóc con này đang nghĩ gì, chỉ là cô bé không muốn trả lời, cậu hừm một tiếng: “Nếu em không nói cho anh biết, anh sẽ đi nói cho chú Cố.”

Cố Diên vẫn còn nhỏ, hơi có tính công chúa, nhưng bé không biết nói dối, chỉ đành thành thật trả lời: “Chị Nam Nam nói rằng chị ấy thấy anh và cô gái khác đi cùng nhau, bảo em hỏi bố xem, nhưng em vẫn chưa nói gì đâu! Sau đó… Sau đó lúc nãy em thấy phòng anh không khóa cửa nên đi vào.”

Cô bé sợ nhất là khi bố tức giận. Mặc dù người trong nhà đều che chở cho bé, Cố Nguyên Trạch không thể dạy dỗ được. Nhưng Cố Nguyên Trạch sẽ bù lại ở những phương diện khác, ví dụ như đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô bé học bài. Lúc viết chữ, Cố Diên cảm thấy tay của mình sắp gãy đến nơi!

Lục Sanh cau mày: “Cố Nam? Cô ta nói với em mấy chuyện này để làm gì? Sau này đừng tiếp xúc với cô ta nữa, bố mẹ em mà biết sẽ không vui đâu.”

Cố Nam Nam đã đổi tên thành Cố Nam. Vận khí của cô ta coi như cũng tốt, sau khi theo Cố Nguyên Trạch ra ngoài, Cố Nguyên Trạch cũng nuôi cô ta một khoảng thời gian rất lâu.

Cô ta nhận được một nền giáo dục tốt, bản thân cũng không chịu thua kém ai, thi đậu vào một trường đại học tốt có tiếng, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Có lẽ bởi vì được bảo mẫu nuôi nấng từ nhỏ, nên tính cách của Cố Nam có hơi quái gở và lầm lì. Nhà họ Cố không giấu diếm chuyện mẹ cô ta đã làm, cô ta cũng biết rằng mình không hề có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Cố.

Cố Diên thành thật trả lời: “Chị Nam Nam mua cho em nhiều đồ ăn vặt ngon, chị ấy rất tốt.”

Khóe miệng Lục Sanh giật giật: “Một chút đồ ăn vặt đã mua chuộc được em rồi, uổng công lúc trước anh pha sữa bột cho em nhiều như vậy, sao em lại không nghe lời anh?”

Cố Diên ngụy biện: “Rõ ràng em rất nghe lời.”

“Được rồi, được rồi, em nghe lời, em ngồi ở đây một tiếng không được rời đi, nếu không anh sẽ nói cho bố em biết.” Lục Sanh đặt album ảnh lên bàn, sau đó ôm Cố Diên tới ghế sofa: “Ngồi một mình ở đây một tiếng đồng hồ, hoặc là tối nay để bố em dạy em làm bài tập, em biết phải chọn thế nào rồi chứ?”

Cố Diên ủ rũ vâng một tiếng, ngồi trên ghế sofa, lắc lư đôi chân ngắn, nghĩ thầm sớm biết như thế này cô bé sẽ không nói cho anh Sanh nghe, chị Nam cũng không bảo cô bé làm gì cả, chỉ bảo cô bé nói với người lớn thôi.

Cố Nam không sống ở nhà họ Cố, cô ta sống ở bên ngoài vừa đi học vừa đi làm thêm. Cô ta có một ngôi nhà, yêu đương với một người bạn trai giàu có, mối quan hệ của hai người rất tốt.

Nhà bạn trai cô ta xảy ra một chút chuyện, nên đến ở nhờ nhà cô. Cố Nam có hơi khó xử, nhưng vẫn đồng ý. 

Ngày đó Lục Sanh đang cùng lớp phó học tập thảo luận chuyện trong lớp, hai người cùng nhau về nhà, đúng lúc bị cô ta bắt gặp. Cố Nam nhân cơ hội này đến nhà họ Cố một chuyến.

Nhưng lúc đó trong nhà họ Cố chỉ có người giúp việc và Cố Diên, cô ta chỉ thuận miệng nói vài câu, Cố Diên lại nghĩ lệch đi, nhớ kỹ trong đầu. Cô bé không biết quan hệ giữa Cố Nam và bố mình, chỉ cho rằng cô ta là một người chị tốt.

Lục Sanh trở về phòng, đặt cuốn album ảnh lên giá sách trên cao. Cô bé Cố Diên này cần phải dạy dỗ, mọi người đều chiều chuộng cô bé, bây giờ còn tùy tiện vào phòng của người khác mà không cảm thấy kì lạ, sau này nhất định sẽ trở thành một nhóc ngang ngược. 

Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, bên trên hiển thị hai chữ Nguyễn Âm, chính là lớp phó học tập mà Cố Diên hiểu lầm là bạn gái của anh.

Cố Diên vô cùng ầm ĩ, hễ không chú ý đến là cô bé có thể gây ra chuyện lớn, Lục Sanh vừa xuống cầu thang vừa nhận điện thoại.

Tiểu quỷ vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn Lục Sanh, Lục Sanh búng trán cô bé, ra hiệu cho cô bé im lặng.

Cố Diên che trán, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.

“Tớ biết rồi… Chiều ngày kia đi ra ngoài… Vậy tớ sẽ gọi điện cho tiểu Phan, kêu cậu ấy thông báo với mọi người… Ừm… Được… Cậu quyết định là được rồi…. Hiểu rồi… Vậy tớ cúp máy đây.”

Hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì cúp máy, đầu dây bên kia rõ ràng là giọng của con gái.

Cố Diên tò mò hỏi: “Anh Sanh, là dì Trịnh gọi điện về sao? Khi nào chú dì về, họ sẽ đem nhiều đồ chơi nhỏ về cho em đúng không?”

Trịnh Sở và Lục Vi Chân thường không ở nhà, Cố Diên vẫn còn nhỏ, sở dĩ cô bé có thể nhớ rõ họ là vì ngoài việc người nhà thường nhắc đến bọn họ, còn có một nguyên nhân nữa là bọn họ thường hay mua đồ chơi cho Cố Diên.

Trong phòng cô bé có rất nhiều đồ chơi kỳ lạ và thú vị, hầu như đều là do Trịnh Sở và Lục Vi Chân tặng.

“Em đoán thử xem?” Lục Sanh không trả lời cô bé, nói dối không chớp mắt: “Anh đã nói với bố mẹ không đem đồ chơi về cho em nữa, bởi vì em lén vào phòng anh.”

Khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Cố Diên đầy vẻ sửng sốt, phồng má: “Tại sao chứ? Anh Sanh không được nói dối, sau này em sẽ không tin anh nữa đâu.” 

Cô bé rất thông minh, mặc dù tính cách có hơi ngang ngược, khác hoàn toàn so với Lục Sanh hồi bé.

Mặt Lục Sanh không đổi sắc: “Em nghe người khác nói linh tinh, chưa được anh đồng ý đã lấy đồ của anh, chỉ có kẻ trộm mới làm việc này, em nghĩ chú dì sẽ mang đồ chơi về cho em sao?”

Cố Diên “oa” một tiếng rồi khóc ầm lên: “Em không phải kẻ trộm, anh nói linh tinh.”

Lục Sanh cầm điện thoại trong tay, đang định gọi điện thoại cho bạn học, thấy cô bé khóc thì vội đặt điện thoại xuống, nói: “Anh đâu có nói em là kẻ trộm, nếu sau này em không làm chuyện đó nữa thì sẽ là đứa trẻ ngoan, anh cũng không nói cho bố mẹ em biết, không phải em muốn có đồ chơi sao? Anh cho em mấy món đồ chơi lúc nhỏ của anh, đừng khóc nữa.” 

Nước mắt của tổ tông này nói đến là đến, không chút do dự nào, Lục Sanh cũng sợ cô bé luôn.

“Vậy hứa rồi đó nha, anh không được nói chuyện này với bố em.” Cố Diên nức nở: “Nếu không em sẽ không thích anh nữa đâu.”

Lục Sanh nói xin lỗi: “Được rồi, được rồi. Em đừng khóc nữa, sau này ít tiếp xúc với Cố Nam, cô ta có cuộc sống của mình, nếu em làm phiền tới người ta, cô ta sẽ tức giận, xấu hổ lắm.”

“Nhưng chị ấy tốt lắm.”

“Cô ta tốt vậy anh không tốt sao?” Lục Sanh không muốn nhiều lời với nhóc vô lại này: “Nghe lời anh, đến lúc đó anh sẽ nói mẹ anh đem thật nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon cho em.”

Cố Diên vẫn còn mơ hồ, vừa nghe thấy đem đồ chơi về thì sáng mắt lên. Cô bé lau nước mắt, khua chân múa tay nói: “Vậy em muốn một chú ngựa nhỏ, một chú ngựa nhỏ phát sáng, một con lợn, còn có xe ô tô đồ chơi, còn có, còn có…”

“Quỷ nhỏ tham lam.” Lục Sanh cảm thấy đau đầu, nhét cho cô một trái táo: “Anh phải gọi điện cho bạn học, em không được nói chuyện, tuần sau dì Trịnh sẽ đem quà về cho em.”

Cố Diên khóc nhanh mà cũng nín nhanh, nghĩ đến quà tặng, tâm trạng tồi tệ lập tức biến mất.

Cô bé nhìn Lục Sanh với đôi mắt to tròn, cắn một miếng táo, “rột” một tiếng. Lục Sanh đưa tay ra hiệu “suỵt” với cô bé. 

Cố Diên ngậm chặt miệng không nói gì.



Trịnh Sở và Lục Vi Chân vốn định qua mấy ngày nữa mới về nhà, nhưng Trịnh Sở bỗng bị cảm, ho mãi không dứt. Bọn họ đến một bệnh viện địa phương, kéo dài thêm hai ngày, nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Cố Diên là một đứa bé hay quên, chưa được mấy ngày đã quên hết lời Lục Sanh nói. Lúc Cố Nam đến, cô bé vẫn thân thiết gọi cô ta là chị Nam Nam.

Cố Nguyên Trạch đã điều tra rõ chuyện kia, anh ta trực tiếp nói thẳng mặt Cố Nam. Lúc cô ta rời đi, sắc mặt có hơi tái nhợt, Cố Diên gọi mà cô ta cũng không nghe thấy. Lục Sanh hỏi thì mới biết người bạn trai giàu có của cô ta chỉ lừa cô ta mà thôi.

Cậu không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì cũng không hề liên quan tới cậu.

Chiều nay máy bay của Trịnh Sở sẽ đến nơi, trời lại mưa phùn, Lục Sanh nóng lòng muốn gặp bố mẹ. Cố Diên không có việc gì làm, nên cũng nhấc đôi chân ngắn ngủn theo anh lên xe.

Cô bé nói rất nhiều, suốt quãng đường không khác gì con chim chiền chiện kêu ríu ra ríu rít, Lục Sanh đã quen từ lâu rồi, còn rảnh rỗi trả lời cô bé vài câu.

“Anh Sanh, có phải anh đang căng thẳng lắm đúng không?” Cố Diên nói bằng giọng non nớt: “Bà nội em nói là lâu rồi bà chưa gặp dì Trịnh, bà rất nhớ dì, anh cũng vậy hả?”

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe thay đổi liên tục, Lục Sanh trợn mắt, khẽ nhéo mặt cô bé: “Anh có gì mà phải căng thẳng chứ, ngược lại là em đó, nhỡ đâu họ quên mang đồ chơi về cho em thì phải làm sao đây.”

“Vậy thì cũng không sao, mẹ em đã mua cho em một con búp bê xinh đẹp rồi.” Cố Diên giơ búp bê lên cho cậu xem: “Em tự tay cột tóc cho nó đó, đẹp không? Mạo Mạo cũng nói đẹp nữa.” 

Thực ra Mạo Mạo bị cô bé làm phiền không chịu được, phải kêu một tiếng với cô, sau đó từ từ di chuyển vị trí. Cố Diên không biết nó có ý gì, nhưng cô bé thấy Mạo Mạo không gặm đồ vật mà bằng lòng mở miệng, thế là cảm thấy nó đang khen mình.

Lục Sanh duỗi tay ra: “Để anh giúp em thắt bím tóc.”

Cố Diên xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt con búp bê vào tay anh, nói: “Em cho anh mượn búp bê đó, anh đừng căng thẳng nữa.”

Từ nhỏ Lục Sanh đã theo bố học làm đồ thủ công, bàn tay rất khéo léo, hơn phân nửa số đồ thủ công nhỏ của Cố Diên là do cậu làm.

Cố Diên cảm thấy kiểu tóc mà mình cột cho búp bê rất đẹp, nhưng không thể không nói thẩm mỹ của Lục Sanh tốt hơn cô bé rất nhiều, các bạn học ở trường mẫu giáo đều khen con búp bê mà Lục Sanh làm cho cô bé.

Lục Sanh cầm lấy con búp bê màu hồng, nhìn qua rồi bắt đầu tháo tóc nó ra.

“Á! Anh Sanh, anh từ từ thôi!” Cố Diên thấy cậu trực tiếp tháo ra, lo lắng hét lên: “Tóc đẹp của nó.”

“Vẫn không tin anh hả?” Lục Sanh liếc nhìn cô bé: “Em muốn có một con búp bê xinh đẹp hơn không?”

Cố Diên chỉ đành yên lặng.

Thực ra Lục Sanh rất căng thẳng, đã lâu rồi cậu chưa gặp bố mẹ. Bình thường bọn họ đều liên lạc với nhau qua video, trong lòng cậu có hơi kích động, nhưng cũng có hơi ngại ngùng.

Hai người họ cũng thật là, đi du lịch cũng không dẫn cậu theo. Hiếm lắm cậu mới có thời gian rảnh rỗi, bố lại không cho cậu đi quá lâu, bảo cậu về nhà học với ông nội.

“Anh Sanh, sắp đến sân bay rồi, anh đã xong chưa?” Cố Diên thúc giục cậu: “Anh đưa búp bê lại cho em đi! Em không cần xinh đẹp đâu, anh làm nó rụng tóc rồi.”

Lục Sanh căng thẳng đến mức chân tay đều không nghe lời, nhưng cuối cùng cậu vẫn thắt xong bím tóc cho con búp bê rồi đưa lại cho Cố Diên.

Cố Diên nhìn trái nhìn phải, sau cùng dương dương tự đắc đưa ra kết luận: “Em vẫn cột đẹp hơn anh.”

Lục Sanh nói: “Đó là do ánh mắt của em không tốt.”

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe từ từ dừng lại, tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi nói với bọn họ: “Chúng ta đến rồi.”

Tuy rằng hôm nay trời mưa nhỏ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến họ.

Lục Sanh khẽ gật đầu: “Chú Vương, vậy chúng cháu xuống xe trước đây.”

Cậu giúp Cố Diên mở dây an toàn, ôm cô bé xuống xe.

Cố Diên vẫn chìm đắm trong kiểu tóc của con búp bê, nói với Lục Sanh: “Anh Sanh, kiểu tóc này nhìn đẹp thật, nhưng không đẹp bằng kiểu tóc của em.”

Lục Sanh đặt cô xuống đất, nắm lấy tay cô: “Đẹp, kiểu nào cũng đẹp hết, đi thôi, chúng ta đi đón bố mẹ anh.”

Hai người đến hơi sớm, máy bay của Trịnh Sở vẫn chưa hạ cánh. Lục Sanh căng thẳng đến mức đi tới đi lui, cậu còn hỏi Cố Diên nhiều lần rằng quần áo của cậu hôm nay có sạch sẽ không?

Bố yêu nhất là sạch sẽ, đến mức sắp mắc bệnh sạch sẽ rồi, chắc hẳn mẹ cũng thích nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của cậu.

Cố Diên ngồi trên ghế, cảm thấy cậu nói nhiều hơn cả mình, nhàm chán nói: “Nếu anh mà hỏi Mạo Mạo, nhất định nó sẽ tức giận.”

Một giọng nữ dịu dàng từ phía sau truyền đến, cười nói: “Mạo Mạo còn biết tức giận sao?”

Cố Diên quay đầu nhìn về phía trước.

Lục Sanh đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Sở và Lục Vi Chân đẩy hành lý đang đứng ở sau lưng họ, mặt hơi đỏ lên.

Trịnh Sở đội một chiếc mũ đen trên đầu, Lục Vi Chân cao lớn mạnh mẽ đứng ở bên cạnh cô, cũng không biết hai người đã đi đâu, trên tay đầy đồ vật.

Mặt Lục Sanh đỏ bừng, xoa đầu nói: “Bố, mẹ, hai người về rồi.”

HOÀN TOÀN VĂN