Chàng Khờ

Chương 189: Chấn động




Rõ ràng là Ngô Thanh Đế không sợ Minh Vương, ông thách thì tôi đấu!

Dứt lời, sức mạnh trên người Ngô Thanh Đế biến chuyển mạnh mẽ, toàn thân ông tỏa ra một loại khí tức cực kì bá đạo, hơi thở lan nhanh như mây đen trên đỉnh núi, làm cho mọi người có mặt ở đó hồi hộp nín thở.

Bình thường Ngô Thanh Đế là người khiêm tốn, nhìn bề ngoài là một người đàn ông lịch thiệp nho nhã, nhưng mà hình tượng nho nhã của ông trong nháy mắt tan biến không sót lại chút gì. Ông khác hoàn toàn so với ngày thường, khí thế của ông bá đạo bất khuất, đôi mắt thâm sâu sắc bén, đáy mắt giống như vực thẳm vô tận có thể nuốt chửng vạn vật, khiến lòng người phát lạnh, sởn cả tóc gáy.

Cho dù có đối mặt với Tứ Đại Thiên Vương, Ngô Thanh Đế ông cũng không hề sợ hãi.

Hiện trường, ai cũng cảm nhận được sự biến chuyển của Ngô Thanh Đế.

Minh Vương thân là cao thủ võ lâm lão luyện, lão hiển nhiên có thể cảm nhận rõ khí thế phi phàm của Ngô Thanh Đế, nhưng mà lão vẫn như cũ không để ý lắm, với lão mà nói, nhà họ Ngô là mặt trời sắp lặn, là gió nhẹ không dậy nổi sóng to, cho dù Ngô Thanh Đế có lợi hại đến đâu, bên cạnh lão cũng đã có Tam Đại Thiên Vương giúp sức, Minh Vương sợ gì Ngô Thanh Đế. Sắc mặt lão không thay đổi, lạnh lùng nhìn Ngô Thanh Đế, giọng nói chứa đầy sát khí: “Cậu cho rằng dựa vào cậu có thể xoay chuyển tình thế sao?”

Ngô Thanh Đế điềm tĩnh nói: “Tôi cảm thấy có thể!”

Năm chữ lanh lảnh cất lên, vang vọng thức tỉnh, sự tự tin của Ngô Thanh Đế bộc lộ một cách tự nhiên, lây lan đến cả người nhà họ Ngô, khiến ai nấy bất giác có thêm lòng kiên định.

Lời nói hùng hồn này của Ngô Thanh Đế chứng tỏ ông không hề bận tâm Tứ Đại Thiên Vương là ai. Tứ Đại Thiên Vương cũng đâu phải là người có thể chịu được sự khinh thường như vậy. Ngay lập tức, Vũ Vương liền đứng dậy, sẵng giọng quát: “Phách lối thật, tôi cũng muốn xem cậu dựa vào cái gì mà dám nói như vậy!”

Vũ Vương vô cùng tự tin với võ công của mình, lần đầu tiên lão ta bị nguời ta coi thường như vậy. Lão ta không biết Ngô Thanh Đế mạnh đến mức nào, chỉ biết Ngô Thanh Đế khinh thường Vũ Vương lão, đây chính là trăm sai ngàn sai, lão ta phải đánh cho Ngô Thanh Đế hết dám dương dương tự đắc.

Với chấp niệm này cùng với sự phẫn nộ, Vũ Vương lắc người di chuyển, cơ thể như mũi tên bén ngót dùng hết sức lao ra.

Vóc dáng của Vũ Vương có phần thấp bé, nhưng vì là người luyện võ nên cơ bắp rắn chắc, khí thế lại dũng mãnh, cho nên thoạt nhìn không ai nghĩ lão ta đã trăm tuổi.

Chỉ trong nháy mắt, Vũ Vương đã vọt đến trước mặt Ngô Thanh Đế, sau đó không nói không rằng tống một đấm về phía Ngô Thanh Đế.

Một quyền nhanh như cắt, thân thể thấp bé nhưng cứng cáp của Vũ Vương bộc phát một loại khí thế thịnh nộ vô song, chân khí vô hình trỗi dậy trong cơ thể. Nắm đấm của lão ta mang theo luồng chân khí dồi dào này, tập trung sức mạnh thiên quân vạn mã, đánh thẳng về phía mặt Ngô Thanh Đế.

Đám người bên ngoài lập tức căng thẳng, trong đầu nghĩ rằng động tác của Vũ Vương quả là quá nhanh, một đấm này không chỉ nhanh cực độ mà còn vô cùng mạnh, chân khí bùng nổ. Ai nấy đều lo lắng cho Ngô Thanh Đế, cho rằng ông nguy rồi, mặt sắp bị đánh nát.

Nhưng mà không ngờ trong khoảnh khắc mấu chốt, Ngô Thanh Đế đột nhiên thay đổi vị trí, nhanh đến mức không có ai thấy ông di chuyển như thế nào, chỉ thấy nháy mắt đã lui lại phía sau chỗ đứng ban nãy hơn mười mét. Vừa đứng vững, tay phải ông di chuyển, trong lúc vẫn chưa có ai kịp phản ứng, tay của ông vung lên không trung.

Ầm!

Trong nháy mắt, một cơn gió lốc mù mịt nổi lên khắp trang viên, cơn lốc lạnh lẽo gào thét, hung hăng điên cuồng quét về phía Vũ Vương. Chỉ trong một nhịp thở, cơn lốc này đã xới tung xáo trộn khoảng không trước mặt Vũ Vương.

Tầm nhìn của Vũ Vương đột ngột trở nên mơ hồ, lão ta không có cách nào khác đành dừng bước, ngừng tay.

Không đợi Vũ Vương kịp phản ứng lại, một luồng chân khí mạnh mẽ hình bàn tay khổng lồ đột ngột xông ra từ trong cơn lốc, phá tan mọi thứ, mang theo một luồng sát khí nồng nặc, đánh úp Vũ Vương đang bị động.

Vũ Vương rất nhạy bén trước nguy cơ, dường như lão ta đã cảm nhận được sự áp bức từ luồng chân khí mới ập đến, giống như Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ Như Lai đè xuống, muốn tránh cũng không tránh được.

Không còn cách nào, Vũ Vương chỉ có thể vội vàng vận chân khí trong chớp nhoáng, dùng chân khí vây quanh tạo nên một tầng bảo hộ.

Ầm!

Một tiếng nổ rền vang phía trên bầu trời, chân khí của Ngô Thanh Đế mang theo một sức mạnh hủy diệt, ầm một cái đập tan hàng rào bảo vệ mà Vũ Vương dựng nên.

Lập tức, tầng chân khí bảo hộ của Vũ Vương bị đánh sập tan tành, chân khí của Ngô Thanh Đế quả là mạnh kinh khủng, khí thế long trời lở đất, mang theo năng lượng càn quét, phá nát tầng chân khí bảo hộ của Vũ Vương rồi thừa thế tiếp tục cuốn tới người Vũ Vương.

Vũ Vương mất đi lá chắn, sao còn có thể chống đỡ nổi. Trong nháy mắt, lão ta bị luồng chân khí mạnh mẽ giáng trúng, bay ngược về phía sau rồi nặng nề đáp đất.

Một chiêu đánh gục Vũ Vương.

Hiện trường chấn kinh.

Trang viên đột nhiên yên ắng.

Ngô Thanh Đế giữ vị trí gia chủ nhà họ Ngô rất nhiều năm, ngồi trên ngôi cao, được nhiều người sùng bái, dường như không có ai dám mạo phạm ông, cho nên ông cũng không có lí do gì để động thủ. Người nhà họ Ngô phần lớn đều không biết rõ rốt cuộc thực lực của ông mạnh đến nhường nào. Thậm chí những người biết rõ Ngô Thanh Đế, đều chỉ biết thực lực của ông cao thâm khó đoán, nhưng mà cao thâm cỡ nào thì không ai trả lời được. Lúc này đây, mọi người đều tận mắt chứng kiến Ngô Thanh Đế chỉ với một chiêu đã đánh bại Vũ Vương – một trong Tứ Đại Thiên Vương. Cảnh tượng này quả thật rất vi diệu, khiến ai nấy ngỡ ngàng.

Toàn thể người nhà họ Ngô đều ngây người, nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của bọn họ ẩn chứa vẻ kích động, đồng thời là vẻ kính nể Ngô Thanh Đế.

Ngay cả Ngô Thiên cũng sửng sốt, trong phút chốc, dường như cảm thấy được Ngô Thanh Đế trước mặt hoàn toàn xa lạ, người bố nho nhã của mình đây sao? Sao bố lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy?

Lúc này tâm trạng của Ngô Thiên rất phức tạp, cả người có chút trì trệ, trong đầu chợt hiện lên nhiều thứ khiến hắn trở nên hoang mang, bối rối và khó hiểu.

Cũng nằm trong Tứ Đại Thiên Vương, Ảnh Vương và Lang Vương giờ này sắc mặt có hơi thay đổi, bọn họ cũng giống Vũ Vương, vốn không chấp nhận được việc Ngô Thanh Đế ngạo mạn không coi ai ra gì, cho rằng Ngô Thanh Đế quá xem thường người khác. Hiện tại đã hiểu vì sao Ngô Thanh Đế lại có được sự tự tin kia, bọn họ buộc phải bắt đầu coi trọng Ngô Thanh Đế.

Ánh mắt Minh Vương thâm trầm, lão biết rõ Ngô Thanh Đế dám nói năng hùng hồn như vậy thì nhất định phải có bản lĩnh gì đó. Nhưng màn thể hiện vừa rồi của Ngô Thanh Đế hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của Minh Vương. Lão biết rõ võ công của Vũ Vương mạnh có tiếng, không phải loại hữu danh vô thực. Nhưng mà Ngô Thanh Đế chỉ một chiêu đã hạ được Vũ Vương, thật khiến Minh Vương kinh ngạc. Giờ này lão cũng phải cẩn thận quan sát Ngô Thanh Đế.

Nhìn chăm chăm Ngô Thanh Đế một hồi, Minh Vương mới chậm rãi mở miệng, trầm giọng nói: “Thực lực của cậu mạnh như vậy sao lúc trước lại bị con trai ép thoái vị?”

Ngô Thanh Đế nghe xong câu hỏi của Minh Vương, không nghĩ ngợi gì, chỉ lãnh đạm nói: “Tôi nói rồi, việc riêng của nhà họ Ngô, ông không cần biết nhiều.”

Ngô Thanh Đế vừa dứt lời, Vũ Vương đang nằm sõng soài trên đất lồm cồm ngồi dậy rồi đứng thẳng người, giận dữ hét lớn: “Tôi không phục, đấu lại!”

Vũ Vương cả đời tự tin vào sức mạnh của chính mình, luận võ công lão ta không bao giờ chịu thua ai. Thế nhưng giờ lại bị Ngô Thanh Đế đánh bại một cú đau như vậy, lão ta không tài nào chấp nhận nổi. Lão ta cảm thấy lòng tự tôn đã bị động chạm, lòng hiếu chiến bị kích thích, lão ta nhất định phải lấy lại thể diện cho bản thân.

Vũ Vương tuyệt đối không chịu thua.

Ngô Thanh Đế đưa mắt nhìn Vũ Vương, giọng điệu nhẹ như mây bay, thờ ơ nói: “Ông không phải đối thủ của tôi.” Một câu nói chắc nịch thể hiện sự tự tin cao độ của Ngô Thanh Đế.

Vũ Vương nghe xong giận tím mặt, lão ta thừa nhận Ngô Thanh Đế mạnh, nhưng bản thân lão ta cũng không yếu, lão ta không thể dễ dàng để Ngô Thanh Đế coi thường mình, lão ta phun mạnh một búng máu ra đất, sau đó đột nhiên hét lên: “Cậu chết đi!”

Nói xong, một ngọn lửa cuồng nộ bùng lên trong mắt Vũ Vương, cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm, lửa giận và chấp niệm thôi thúc toàn bộ sức lực bên trong lão ta, tập hợp toàn bộ sức lực lại rồi đột ngột bùng phát. Khí thế trên người lão ta trở nên lớn mạnh, chứa đựng sát khí sâu thẳm, lộ ra sự âm độc khủng bố đến tột đỉnh khiến người ta nơm nớp lo sợ.

Vù!

Với khí thế đáng sợ này, Vũ Vương ầm ầm ra tay, lão ta lướt đi như một chiếc bóng, mạnh như một cơn lốc điên cuồng quét về phía Ngô Thanh Đế.

Ai nấy đều cảm nhận được sức mạnh của Vũ Vương lúc này, khí thế của lão ta lớn mạnh khủng khiếp, người xung quanh đều giống như bị một ngọn gió tà ác bức bách, hít thở không thông, da thịt lạnh rát, đáy lòng phát run.

Mọi người dường như đều nín thở, con ngươi không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vũ Vương phô bày sức mạnh.

Nhưng tốc độ của Vũ Vương khó lòng nhìn được bằng mắt thường, chỉ với một cái lắc người, lão ta đã đứng trước mặt Ngô Thanh Đế. Nhưng mà cơ thể lão ta không ngừng di chuyển, giống như một con hổ đói đang chực chờ vồ lấy con mồi, liên tục nhào tới chỗ Ngô Thanh Đế.

Con hổ đói trong Vũ Vương thật đáng sợ, khí thế tung trời, chân khí vô song, dường như lão ta dồn hết sức lực tấn công Ngô Thanh Đế, muốn xé nát Ngô Thanh Đế thành trăm mảnh.

Nhưng cảnh tượng khó tin lại tái diễn, Vũ Vương một lần nữa đánh vào khoảng không, cho dù tốc độ của lão ta lần này nhanh đến cực hạn thì lão ta cũng không tài nào đánh trúng Ngô Thanh Đế. Bởi vì Ngô Thanh Đế vẫn như trước, thoắt ẩn thoắt hiện, bóng dáng có thể đột nhiên biến mất vào hư không.

Vũ Vương sửng sốt, đột ngột cảm thấy có hơi thở lạnh toát phía sau gáy. Lão ta vội vã xoay người với tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ thấy Ngô Thanh Đế giống như một bóng ma, vô thanh vô tức, nặng nề nhìn mình.

Tim Vũ Vương đập thình thịch, lão ta khó lòng tin nổi sự thật này. Tốc độ của lão ta lúc nãy đã có thể xem như là vượt quá giới hạn, vậy mà sao Ngô Thanh Đế còn có thể nhanh hơn?

Đây không phải người, đây là thần thánh mới đúng!

Lúc Vũ Vương còn đang kinh hồn bạt vía, Ngô Thanh Đế đã vươn cánh tay lên, vung mạnh trong không trung.

Vù!

Lần này không có gió lốc, chỉ có chân khí nặng trĩu như Ngũ Chỉ Sơn theo bàn tay Ngô Thanh Đế thần tốc hướng về phía Vũ Vương.

Luồng chân khí này lớn, nặng và mạnh ập xuống như núi Thái Sơn.

“A!”

Vũ Vương không có thời gian để chần chừ, cảm nhận được nguy cơ đang đè xuống, lão ta lập tức hoàn hồn rồi hét lên một tiếng, phóng thích hết chân khí cất giấu trong cơ thể.

Vũ Vương thấp bé lúc này như con rồng lớn thức tỉnh, cơ thể nháy mắt trở nên vĩ đại, một luồng khí thế cuồn cuộn rung trời từ trong cơ thể lão ta phóng ra, lan tràn tứ phía.

“Đi!”

Từ “đi” này vừa từ miệng Vũ Vương phát ra, tay lão ta đã mạnh mẽ đẩy về phía trước, một luồng chân khí chết chóc đối đầu với chân khí từ Ngũ Chỉ Sơn của Ngô Thanh Đế, va chạm dữ dội.

Ầm!

Hai luồng chân khí không chậm trễ lao vào nhau.

Trong tích tắc, một tiếng nổ chấn động vang lên, chân khí của Vũ Vương bị Ngũ Chỉ Sơn nghiền nát, rồi chân khí từ Ngũ Chỉ Sơn vẫn không chịu dừng lại, nó tiếp tục càn quét đến người Vũ Vương.

Ngay lập tức, như bị đạn pháo oanh tạc, cơ thể thấp bé của Vũ Vương một lần nữa bị hất ngược về phía sau, nện mạnh xuống nền đất…