Chàng Quản Gia Cứng Nhắc

Chương 3




Thiên Thiên đối với Trí Đạc đã yêu thích, sau đó phát hiện kỹ thuật nấu nướng của hắn cao siêu, lại thêm một phần sùng kính.

Khi buổi sáng cô tỉnh ngủ thì đã nhìn thấy hắn ôm đầy túi thức ăn bước vào cửa nhà, hắn như cũ là một trăm lẻ một vẻ mặt lạnh lùng, đối với cô không có sắc mặt tốt, ngay cả câu căn bản "sáng sớm" cũng keo kiệt mở miệng.

Dù sao cô cũng quen sự lạnh lùng của hắn, cô nhún nhún vai, đi vào trong phòng tắm rửa mặt, đợi cô bước ra phòng tắm thì liền thấy thức ăn chuẩn bị xong cùng nghe thấy được mùi thơm của thức ăn.

Hương tỏi bánh bao hợp cùng với nồng nặc của bơ bắp, một phần chiên cùng trứng chần nước sôi cùng chân giò hun khói thịt nguội, thức ăn đơn giản tản ra mùi thơm mê người, màu sắc tươi làm cho miệng người ta mở to.

"Đây là bữa ăn sáng sao?" Cô cảm động nhìn Trí Đạc.

"Có thể ăn." Hắn nhàn nhạt trả lời.

"Cám ơn!" Thiên Thiên nghe hắn nói liền khởi động, liền lập tức ngồi ở trước bàn ăn, cầm nĩa lên hai tay tạo thành chữ thập, cầu nguyện xong mới cẩn thận cắt ra trứng chần nước sôi trơn mềm —— nước lòng đỏ trứng theo vết cắt tràn ra, cô cầm lên một khối hương tỏi bánh bao nướng đến mềm dính chút nước trứng, lại một hớp cắn xuống. . . . . .

"Ăn thật ngon nha." Cô cảm động đến nước mắt cũng muốn chảy xuống.

Tại sao có thể có ăn ngon như vậy chứ ? Đây là Trí Đạc lần đầu tiên nấu ăn cho cô, ăn thật ngon oh.

Đối mặt cô nhiệt tình ca ngợi, hắn chẳng qua là khẽ cúi đầu, liền vô thanh vô tức lui xuống.

Thiên Thiên bị thái độ lạnh lùng của hắn làm cho thương tâm, cô lẳng lặng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn ở trong phòng bếp nhỏ bận rộn, thở dài sâu kín.

Hắn còn không chịu tiếp nhận cô, còn là phân rõ giới tuyến chủ tớ như vậy, cô thật là muốn nói cho hắn biết cô thật sự thích hắn, nhưng cũng không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào. . . . . . Chỉ sợ đến lúc đó là lấy mặt lạnh lùng dán cái mông người ta.

Lắc đầu một cái, ý niệm trong đầu mình làm dao động ý chí trong mình, cô lên tinh thần, lộ ra nụ cười đẹp nhất, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Uy, anh sáng sớm đi nơi nào a?"

"Chợ." Hắn ngắn gọn trả lời.

"Chung quanh đây có chợ sao?" Cô có chút kinh ngạc.

Ban đầu thời điểm mướn nhà căn bản không có hướng chủ cho thuê nhà hỏi cặn kẽ, không nghĩ tới thậm chí có chợ, xem ra cô nhặt được tiện nghi.

"Khúc quanh chỗ ngõ hẻm liền thấy được."

"Như vậy anh rất sớm liền ra cửa sao?"

"Ừ." Hắn lấy một đơn âm tiết kết thúc lời nói của hai người.

Cô thất bại mà cắn bánh bao, đầu óc đảo quanh thật nhanh, nghĩ tới muốn nói cái gì đề đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

"Kia. . . . . . Anh sớm như vậy ra cửa, bữa ăn sáng không có ăn a?" Cô thật vất vả mới thốt ra cái vấn đề này .

Trí Đạc nghe vậy thân hình cứng đờ.

Cô đang quan tâm hắn? Hắn không có hiểu lầm đi?

"Anh nhất định chưa có ăn đúng hay không?" Thiên Thiên thật cao hứng mình tìm đúng đề tài rồi, cô nhẹ nhàng linh hoạt mà đứng lên đi về phía hắn, một tay ôm cánh tay tráng kiện của hắn, kéo hắn đến trước bàn ăn ngồi xuống, không có chú ý tới hắn vẻ mặt do nghiêm túc đột nhiên chuyển thành khiếp sợ, nữa chuyển thành bất động.

"Cùng nhau ăn a, mau ăn." Cô cầm lên một ổ bánh nhét vào trong tay hắn, cười duyên thúc giục hắn dùng bữa ăn, bộ dáng ân cần giống như tiểu thê tử mới cưới.

Này nhất định là ảo giác! Trí Đạc âm thầm tự nói với mình, không nên bị cô cố ý ngụy trang nhu tình lừa gạt, cô chỉ là vì ở ngày sau hung hăng nhạo báng hắn, mới để xuống thái độ mà đối với hắn tốt.

An tĩnh ăn cơm , Trí Đạc động tác lúc ăn cũng có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, liền như cùng tính cách của hắn một dạng, nghiêm túc giống như tiểu lão đầu.

Cô cau mày, nhìn hắn chính xác làm tư thế dùng cơm như lễ nghi quy phạm ở viện miêu tả, đã cảm thấy nhức đầu.

Tại sao hắn muốn ép buộc như vậy đây? Rõ ràng chỉ có hai người bọn họ ở chung một chỗ, không có người khác, nhẹ nhàng một chút có cái gì không tốt đây? Tại sao hắn lại muốn đem mình buộc chặc như vậy, ngay cả lúc ăn cơm cũng không bỏ qua cho mình?

Nhìn lại cách ăn mặc của hắn một chút, đồng phục chính thức màu đậm, ủi đến thẳng thớm, hắn ở tại phòng nhỏ đơn sơ một tháng không tới năm nghìn đồng tiền Đài Loan, bên trong không gian lớn khoảng mười lăm bình cùng giường hai người chen lấn, hai người ngồi ghế sa lon, một màn hình TV cũ, một gian phòng tắm cùng phòng bếp cùng bàn ăn nhỏ.

Hoàn cảnh đơn sơ như vậy, ngay cả có thể nói hỏng bét, thấy thế nào cũng cảm thấy trang phục của hắn cùng nơi này không hợp nhau.

"Uy, tôi hỏi anh a, hai tháng này anh chuẩn bị cái kiểu quần áo gì ?" Cô không nhịn được hỏi.

Trí Đạc liền nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, đơn giản trả lời cô, "Chế phục."

Câu trả lời lúc này làm cho cô thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.

"Chế phục? !" Hắn chỉ là hắn một thân mặc đồng phục chính thức sao?

"Ở Phạm gia lúc làm việc mặc cái gì, đi tới nơi này tôi liền mặc cái đó." Hắn một bộ dáng chuyện đương nhiên.

"Anh ngay cả đám quần áo thoải mái cũng không có sao?" Cô nhức đầu hỏi, " quần áo nhẹ nhàng một chút, giống như là T shirt hoặc là quần jean cũng được."

"Không có." Hắn không có thời gian cùng trường hợp thích hợp để mặc cái loại quần áo này.

Xử lý Phạm gia tiêu hết thời gian của hắn hơn phân nửa, hắn loay hoay ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, làm sao lại nghĩ đến chuyện hưu nhàn như vậy?

"Loại người như anh ăn mặc ra vào nơi này sẽ khiến cho người ta chú ý ." Thiên Thiên gấp gáp nói.

"Tôi không nghĩ tới cô ở Anh quốc đây sẽ chọn ở tại loại địa phương này." giọng nói hắn nhàn nhạt trả lời.

Một thiên kim tiểu thư ra vào có tài xế đưa đón, đến Anh quốc tự mình du lịch không phải là ở tại khu dân cư cao cấp hoặc mướn tòa nhà cổ xưa làm chỗ cư trú, mà là lựa chọn khu vực bên cạnh gần xóm nghèo.

Hắn bây giờ không hiểu nổi trong đầu cô đang suy nghĩ gì, nếu như chẳng qua là muốn chỉnh hắn, cô làm như vậy thật đúng là ủy khuất lớn.

"Cũng là bởi vì như vậy, Đế Tư ca ca cùng mẹ tôi mới không cho phép tôi đi một mình." Khi mẹ cô vừa nhìn thấy hành trình cô tự mình du lịch, thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mẹ mẹ không cưỡng được kiên trì của cô, không thể làm gì khác hơn là đem kế hoạch kinh người tự mình du lịch của cô nói cho Phạm Đế Tư người duy nhất trị được cô.

Phạm Đế Tư từ trước đến giờ đều cưng chìu cô, dĩ nhiên nói gì cũng không chịu để cho cô nũng nịu ra ngoài nước lưu lạc qua loại này coi như là nửa cuộc sống, khi hắn cực lực phản đối, cô mới bật thốt lên nói ra tin tức Lục Nhi cũng muốn đi cùng, lúc này càng làm cho hắn sững sờ.

Nói gì phải đi Anh quốc tự mình du lịch rèn luyện thực tế, tìm mình, tiểu biểu muội đi hắn đã không chịu rồi, làm sao có thể để cho vợ yêu quý tương lai đã hoài thai đi theo đây?

Bất quá đạo cao một thước, ma cao một trượng, Lục Nhi biết tình trạng của mình không thích hợp đi máy bay lâu dài, sau khi bị Phạm Đế Tư cấm chỉ xuất cảnh, vì không muốn bạn tốt mất hứng, hướng chồng tương lai nói lên yêu cầu ——

Để cho Khâu Trí Đạc gần một năm qua đã trở thành tay trái tay phải của hắn cùng Thiên Thiên cùng nhau đến Anh quốc để chiếu cố, nếu không La Lục Nhi cô sẽ phải đi theo bạn tốt cùng đi anh dũng xông đến nơi xa xăm.

Khác thường tính không nhân tính (???) tuyệt đối không phải là độc quyền của nữ sinh, Phạm Đế Tư chính là một nhân chứng tốt nhất.

Hắn lợi dụng Trí Đạc trung thành đối với hắn, để cho Trí Đạc đi theo Thiên Thiên đi tới Anh quốc, chiếu cố cô ấy, bảo vệ cô ấy.

"Tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn không có trải qua cuộc sống độc lập chân chính, tôi muốn biết trình độ của tôi có thể làm được cái dạng gì." Thân là con gái một trong nhà, từ nhỏ cô dựa vào cánh chim của cha mẹ mà lớn lên, mặc dù song thân rất tiến bộ, nhưng duy chỉ có đối với cô là hành động có ràng buộc rất lớn.

Trí Đạc hết sức hoài nghi lời này của cô là thực tình, nhìn ánh mắt của cô không khỏi tràn đầy nghi ngờ.

"Cho nên a, tôi hi vọng anh phải mặc. . . . . . ÂN, bình dị gần gũi một chút." Cô dịu dàng nói.

Mặc hắn nghiên cứu, vừa nhìn làm cho người ta cảm thấy hắn người này khí thế bất phàm, cộng thêm vẻ mặt hắn nghiêm túc, làm cho người ta không nghi ngờ thân phận của bọn họ cũng khó khăn.

Nào có người ở tại loại phòng này còn ăn mặc chính thức như vậy? Muốn cho người bắt cóc cô cũng không phải là dùng loại phương pháp này.

"Bữa ăn sáng ăn xong rồi, tốt lắm, chúng ta ra cửa đi." Thiên Thiên thấy hắn ăn sạch thức ăn trong mâm, cao hứng tuyên bố.

"Ra cửa?" Trí Đạc bụng đầy nghi ngờ. "Cô không phải là tính ngày mai mới đi đến Cambridge?" Theo kế hoạch của cô ấy, bọn họ ngày mai mới phải ngồi xe lửa một đường đến miền Tây.

"Đúng vậy a, trước khi ra cửa luôn luôn có chuẩn bị chút đi! Tôi muốn đi đến chợ mua thêm một ít đồ." Vừa nói, cô đứng dậy đi tới bên giường, cầm túi đeo lưng ngồi trở lại trước bàn ăn, từ trong túi đeo lưng lấy ra giấy bút, bắt đầu viết danh sách mua.

"Cô muốn thêm mua thứ gì?" Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, hắn không nhịn được tò mò hỏi.

Nghe được vấn đề của hắn, cô ngẩng đầu cho hắn một nụ cười chói lọi ngọt không thể ngọt hơn nữa.

"Tôi muốn mua rất nhiều đồ, lương khô, quần áo đơn giản..., tôi muốn đi xem một chút, sẽ nhất định mua không ít đồ, bất quá đâu rồi, tôi hiện tại muốn mua đồ nhất là . . . . ."Cô đột nhiên dừng lại không nói, cười cười nhìn hắn.

"Là cái gì?"

"Quần áo của anh a! Đi thôi, chúng ta đi mua." Thiên Thiên nóng nảy lôi kéo hắn, nâng túi lên lưng của cô, một đường xông ra bên ngoài.

Bị cô kéo đi Trí Đạc lại lần nữa giật mình sửng sốt.

Tại sao? Khi hắn thật vất vả tự nói với mình cô làm như vậy là có mục đích, cũng nói mình tin tưởng cô là một Đại tiểu thư kiêu căng thì lại cứ toát ra nhiều như vậy khiến cho hắn cảm giác chính mình có chút ý tưởng rất không nên mà đắc ý đây?

Hắn như cũ không hiểu, cô rốt cuộc là một cô gái như thế nào?

☆ ☆ ☆

Tại sao đẹp mắt như vậy chứ?

Thiên Thiên tay phải cầm một áo T shirt màu xám nhạt có vân nghiêng, tay trái cầm một áo T shirt màu đen không bâu, không ngừng ở trên người hắn so với, do dự muốn mua một món kia mới phải.

Cô thay hắn mua sắm thêm vài kiện T shirt nhẹ nhàng, quần jean, giúp hắn mua quần áo phí chi tiêu của cô đã ra ngoài dự tính quá nhiều, nhưng cô vẫn không nhịn được coi lại hai kiện áo T shirt này.

Màu xám tro lịch sự, màu đen quá đẹp trai, hai kiện cũng có đặc sắc riêng, cô thật thích, nhưng mà nếu như mua hai kiện quần áo này nữa, tình hình kinh tế của cô sẽ rất eo hẹp, sáu ngàn bảng Anh là số tiền hai người bọn họ chỉ có chi tiêu trong hai tháng này, ở Anh quốc này là quốc gia chi phí cao muốn dùng sáu ngàn bảng Anh trải qua cuộc sống, sẽ rất cực khổ.

Hôm qua đã cho Trí Đạc hai ngàn đồng mua thức ăn, hiện tại cô lại tốn một đống. . . . . . Rốt cuộc có nên mua hay không đây?

Thiên Thiên lần đầu tiên trong đời vì tiền mà phiền não như thế, cô bây giờ mới biết cô trước kia trải qua có nhiều hạnh phúc, cuộc sống ở trong hoàn cảnh giàu có, cô chưa bao giờ từng vì loại chuyện tiền mà do dự như vậy, hôm nay, cô vì thích mua quần áo cho bé trai mà cô nếm qua cảm giác kỳ diệu khó mà giải thích.

"Thế nào?" Trí Đạc không biết cô thỉnh thoảng cau mày, vẻ mặt thỉnh thoảng cười khổ là vì cái gì, chẳng lẽ là bởi vì tưởng tượng bộ dạng hắn mặc vào những quần áo này mà chật vật?

"Không có gì, tôi chỉ là đang suy nghĩ bộ dạng anh mặc quần áo này mà thôi." Rất tuấn tú! Nhìn rất tốt, cho nên trái lo phải nghĩ một hồi, cô vẫn là cắn răng nhịn đau mua.

Kêu người bán tính tiền, trả tiền rồi, đem túi lớn quần áo giao cho hắn xách, Thiên Thiên mới nghĩ tới cuối cùng đại công cáo thành, lúc này mới phát hiện dưới chân hắn mang giày da đen soi người, cô không khỏi sửng sốt.

Nếu như hắn mặc quần áo đều là tây trang chính thức, như vậy, giầy duy nhất hắn mang, chỉ có một đôi giày da đen dưới chân này, cô là có thể lý giải .

Bọn họ vì đoạn đường này mà tiết kiệm tiền, nhất định sẽ tận lực ít xài tiền không kêu taxi mà đi bộ, hắn sẽ cần một đôi giầy thoải mái.

Thay hắn mua những thứ mà thợ may làm ra cẩu thả đã thật xin lỗi hắn, cũng không thể vì tiết kiệm tiền mà tùy tiện mua một đôi giày, cho nên, cô kéo Trí Đạc đi dạo có chút không nhịn được, gần đây đi tới quầy chuyên doanh có một nhãn hiệu thể thao nổi danh.

Hắn cho là cô muốn mua đồ cho cô, liền lơ đễnh đi theo tiến vào cửa hàng, nhưng bề ngoài hắn xuất sắc cùng thân hình cao lớn vừa đi vào trong cửa hàng, lập tức đưa tới các nhân viên cửa hàng cùng các khách hàng chú ý.

"Uy, anh thích màu sắc gì?" Cô ở trước mặt hắn phất tay một cái, cười hỏi. "Màu lam hay là màu đen?"

"Màu xám tro." Hắn trả lời một đáp án hoàn toàn bất đồng

"Oh, tôi biết." Thiên Thiên cao hứng xoay người hướng vào trong cửa hàng chạy đi, hướng về phía đối với nhân viên cửa hàng kề tai nói nhỏ.

Cho đến khi nhân viên cửa hàng cầm mấy hộp giày hướng hắn đi tới, lễ độ mời hắn ngồi xuống mang thử giầy, Trí Đạc lúc đó mới biết, cô muốn thay hắn mua giầy.

Tính đến trước mắt mới rõ, chỗ cô mua đồ đều là cùng hắn có quan hệ, phàm là áo, quần đến bây giờ là giầy, rõ ràng là cô nói muốn mua đồ, rồi lại cũng là vì hắn mà mua. . . . . .

Hắn bị cô làm mơ hồ, tưởng tượng cô tại sao muốn chu đáo cho hắn như vậy, thậm chí quan tâm như vậy?

"Quả nhiên là màu xám tro đẹp mắt, đôi này có chặc quá hay không a?" Cô ngồi xổm người xuống, lấy ngón trỏ dè xuống ngay trước đôi giày hắn mang, xem một chút giầy có phải hay không phù hợp chân của hắn."Uy, anh đứng lên đi hai bước xem một chút, xem đi đứng có thoải mái hay không." Cô ôm đầu gối cười nhìn hắn, khích lệ hắn đi hai bước.

Hắn theo lời đứng dậy đi hai bước, bước chân nhẹ nhàng làm cho người ta liếc thấy đôi giầy này không có mang đến cho hắn bất kỳ khó chịu.

"Liền đôi này ." Sau khi Thiên Thiên quyết định liền đi đến quầy, sau khi nghe giá tiền cô sửng sốt một chút, nhưng không có suy tính nhiều hơn nữa liền từ trong bóp da móc tiền ra để trả.

Nhìn qua cô một chút chợt lóe lên mà giật mình sững sờ, Trí Đạc lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua cô nói tính toán trong này chi phí chỉ sáu ngàn bảng Anh, không đủ thì cô sẽ đi làm kiếm lấy lộ phí.

Ngày hôm qua cô mới cầm hai ngàn bảng Anh đưa cho hắn, nói là tiền mua thức ăn, hắn nói cho cô biết chi tiêu từ hắn, khi trở lại sẽ hướng Phạm Đế Tư xin là được, nhưng cô kiên trì, hắn cũng không có cự tuyệt.

Cô chuyển ra một phần phí sinh hoạt, liền vì muốn thay hắn mua đồ. . . . . .

"Tốt lắm, đại công cáo thành, chúng ta trở về đi thôi!" Xách theo giày thể thao mới được nhân viên cửa hàng gói, cô vui vẻ tuyên bố.

"Còn cô? Đồ của cô còn chưa có mua ?"

"Tôi sao? Cô chỉ chỉ mình, cười nói: "Ân. . . . . . Những thứ đó, tôi nghĩ ở trên đường tôi có thể từ từ mua, không vội nữa!" Cô lấy nụ cười vô cùng sáng lạn che giấu nội tâm lo lắng của cô.

"Là thế này phải không?" Hắn rõ ràng thấy cô viết danh sách mua đồ cô muốn mua một áo T shirt tay dài, một cái quần cụt cùng giày xăng-̣đan thể thao, nhưng mới vừa rồi cũng không có thấy cô vì mình thêm mua bất kỳ một cái nào, mà lại ngay cả hành động chọn lựa cũng không có."Áo T shirt cô đâu?"

"Tôi có mang đến a, tôi có bốn cái đủ tôi thay đổi." Cô nói xong có chút chột dạ.

"Quần cụt đâu?" Hắn tiếp tục chất vấn.

"Mặt trời Luân Đôn thật lớn, mặc quần cụt nhất định sẽ đem chân của tôi rám đen, đến lúc đó trở về Đài Loan mặc váy cũng không đẹp cho nên tôi quyết định không mua." Cô càng nói càng cảm giác mình nói láo rất sứt sẹo.

"Hảo, vậy giày xăng-̣đan của cô đâu?"

"Ta có giày hưu nhàn a, mang giày xăng-̣đan thật là khủng khiếp a, nếu là thời điểm đáp xe điện ngầm bị người dẫm lên nhất định sẽ đau chết." Cô le lưỡi một cái, một bộ dáng làm bộ sợ hãi.

Thế nào tất cả cô muốn mua gì đó cho mình có thể giơ ra một đống khuyết điểm?

"Như vậy mua kem chống nắng đi, cô cũng biết năm nay khí trời khác thường, mùa hè Âu châu nóng đến không chịu được, cũng nên vì mình mua một chai kem chống nắng đi, cô không phải sợ rám đen?”

Hôm nay mùa hè, Luân Đôn ngay cả xuất hiện quảng cáo một lần quạt máy, này trách tại sao không làm người ta ngạc nhiên?

"Tôi thời điểm ngày hôm qua giúp cô sửa sang lại hành lý không nhìn thấy mỹ phẩm bảo dưỡng của cô." Con gái ra khỏi nhà không cũng là lớn túi bọc nhỏ sao? Thế nào hành lý của cô ấy thật là ít ỏi? Cái này tính, cô ấy thế nhưng chỉ đem một chai sữa rửa mặt, cùng ở Đài Loan ba ngày trước che làn da ở phòng khách so sánh với, lần này cô ấy tới Anh quốc không khỏi giống học trò nghèo .

"Kem chống nắng ? !" Thiên Thiên kì quái lên tiếng.

Kia cũng rất đắt! Hơn nữa cô thường dùng nhãn hiệu tùy tùy tiện tiện một chai cũng phải tiêu hết ba phần tiền mặt hiện có của cô —. . . . . . Đối với cô hiện tại mà nói, đó là xa xỉ phẩm.

"Đúng, kem chống nắng." Trí Đạc phụ họa.

"Tôi thiên sinh lệ chất, mặt trời Luân Đôn phơi không đen tôi." Cô cứng rắn bài ra một lý do không mua."Chúng ta về nhà đi, buổi tối anh muốn nấu cái gì tốt ăn cho tôi ăn a?"

"Kỳ quái, cô mới vừa nói không mua quần cụt, là bởi vì mặt trời sẽ đem chân của cô rám đen, thế nào hiện tại còn nói cô thiên sinh lệ chất, mặt trời Luân Đôn phơi không đen cô?" Trí Đạc chỉ ra chỗ mâu thuẫn trước sau của cô.

"Anh ——" Thiên Thiên nhìn chằm chằm hắn, phồng má nói không ra lời.

Trong lòng cô mặc dù cao hứng hắn có chú ý nghe cô nói chuyện, nhưng cũng phiền não hắn quá mức khôn khéo, cô muốn che lấp thế nào đây?

Tự ái mãnh liệt không cho phép mình ở trước mặt hắn nói ra, cô nghĩ ở trước mặt hắn ra vẻ một mặt tốt nhất, mà thay hắn mua này mua kia, để cho cô có một cổ cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, mặc dù chuyện này có thể khiến cho tình hình kinh tế của cô có căng thẳng một chút, nhưng tuyệt đối không là vấn đề, cô không muốn cho hắn biết hiện tại có vấn đề về tiền bạc.

"Thế nào? Nói không ra lời?" Hắn gây sự hỏi.

"Bổn tiểu thư không muốn mua không được sao?" Thiên Thiên bị buộc nóng nảy, bắt đầu không lựa lời nói."Loại đồ vật này tôi thấy thế nào được mắt? Tôi là thân phận gì? Tôi muốn dùng dĩ nhiên muốn mua đồ tốt nhất rồi!"

Trí Đạc bị câu trả lời của cô dọa cho sợ đến trợn to mắt, hắn không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời như thế, hắn cho là. . . . . .

"Tôi buổi tối muốn ăn bữa tiệc lớn anh nấu, về nhà đi." Cô quay đầu đi về phía đi đường nhỏ chỗ bọn họ ở .

Nhìn bóng lưng nhỏ mềm mại quật cường của cô, hắn thật sâu thở dài.

Trong hành trình lần này, cô như hắn mong muốn phát ra tính khí Đại tiểu thư, dùng thân phận áp người, nhưng hẳn là dưới loại tình huống này. . . . . .

Ở trong phòng nhỏ cũ rách chịu được mùi nấm mốc cùng bụi bậm, cô ấy không oán giận, lấy súp nồng cùng bánh bao vị tỏi đơn giản khi ăn bữa sáng, cô cam chịu vui vẻ.

Ngay cả bọn họ hôm nay ăn đồ Trung Quốc, cũng là ở ven đường xài ba đồng tiền bảng Anh mua một Big Mac tàu lặn, hai người phân ra ăn, cô cũng không có yêu cầu nên đi phòng ăn cao cấp.

Nhưng cô phát ra tính khí Đại tiểu thư, nhưng chỉ là muốn hắn câm miệng, đừng hỏi cô nữa tại sao cô không muốn mua đồ.

Trí Đạc vốn là đối với cô đầy nghi ngờ, bởi vì một đoạn nhạc đệm ngắn này hoàn toàn hóa giải.

Cô là triệt đầu triệt đuôi mà thay đổi, không còn là thiên kim kiêu ngạo trước kia vênh mặt hất hàm sai khiến, cô trở nên quan tâm, khéo hiểu lòng người.

Lúc này, đầu óc hắn hiện lên trong ngày hôm qua mới nhìn thấy phòng ốc chỗ bọn họ thuê thì ánh mắt của cô không phải là ghét cũng không phải là làm khó, mà là gương mặt nhao nhao muốn thử.

Thật giống như cô thật quyết định muốn độc lập, quyết định ở chỗ này thể nghiệm cuộc sống bất đồng, không còn là cuộc sống quý tộc mặc lễ phục do danh gia thiết kế cầm sâm banh ăn trứng cá muối.

Không biết tại sao? Vẻ mặt cô nhao nhao muốn thử cùng bộ dáng cô mới vừa rồi do dự thay hắn chọn quần áo chồng lên ở chung một chỗ, cuối cùng, mãnh liệt khắc in ở trong đầu óc hắn, là cô thay hắn mua giày thể thao thì nghe được giá mà ra ngoài cô dự tính quá nhiều, nhưng hình ảnh vẫn không chút nào suy tính mà bỏ tiền mua.

Trí Đạc rõ ràng cảm giác được, tâm hắn vốn là lãnh mạc, từ từ nóng lên, đó là cảm xúc hắn hoàn toàn xa lạ.