Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Chương 2: Chương 2: có hay không một mặt trời giữa rừng đông lạnh giá?




Tập trung làm việc? Không đời nào! Hắn hiện tại không thể nhồi cái đám số liệu ngổn ngang trong mớ sổ sách kia vào đầu được! Lí do ư? Không phải vì còn có một sinh vật mang tên “Tuệ Mẫn” kia còn đang bị phạt quỳ trước cửa lớp hay sao? Kể ra hắn cũng có một phần nhỏ rất nhỏ trong đó, chính là thấy chết không cứu. Nhưng hắn đã phải làm một việc rất có lỗi với lương tâm đấy thôi. Hắn đang “tàng trữ” rất nhiều “chứng cứ phạm tội” của nó! Bao nhiêu là những bài kiểm tra, đánh giá từ 5; 6 trở xuống của tất cả các môn của nó hiện đang nằm trong ngăn riêng bí mật ở giá sách của hắn. Nghe ra cũng buồn cười, ẩn giấu sau đám sổ sách, giấy tờ, những quyển sách về chính trị, kinh doanh dày cộp, cả hồ sơ, nhân sự và niêm giám của Shine, là những bài kiểm tra dưới trung bình! Thật không thể tưởng tượng nổi! Một người tài giỏi xuất chúng như hắn lại chứa chấp hàng loạt bài kiểm tra thấp như vậy sao? Để người khác biết được, thật là mất mặt mà!
Hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh. Hiện tại đối với hắn quả thật không bình thường. Đáng lẽ ra với thân phận tổng giám đốc điều hành của mình, hắn phải được ngồi trong phòng lớn, thoáng mát, điều hòa máy lạnh đầy đủ, mọi thứ tươm tất tiện nghi, người người kính nể! Cớ sao hắn lại phải ngồi trong cái lớp học chật chội người như vậy? Còn không phải là vì nó hay sao? Tính cách của nó khiến hắn không thể nào yên tâm cho được! Mượn chức phận quản gia, hắn bắt đầu theo mỗi bước đi của nó. Nó làm gì, gặp ai, kết giao với người nào hắn đều phải cẩn thận suy xét!
Trong này hắn đang mải mê suy nghĩ, nào hay biết ngoài kia có một con nhóc khó yêu đáng ghét đang tức giận phừng phừng.
- Chết tiệt! Đầu gối mình sắp bị tê liệt tới nơi rồi! _ nó lầm bầm nói. Mấy lần nó để cặp xuống dưới, kê chân lên trên thì đều bị thầy Huy đáng kính phát hiện, trừng mắt nhìn nó khiến nó cười trừ lại ôm cặp giơ lên trên đầu.
- Mình có làm gì nên tội đâu cơ chứ, mà lúc nào thầy Huy cũng săm soi chú ý tới vậy? Ức chế quá đi mà! Thầy lúc nào cũng thiên vị con Chi, nhất định mình phải vượt mặt nó, cho thầy lác mắt đi, hứ!
Nó tức giận khi nghĩ tới Yên Chi – người mà trước kia từng làm bạn tốt với nó, nhưng giờ thì đã trở mặt, hiện tại là trò cưng trò ngoan của Mr. Huy, là học sinh gương mẫu nhất khối và đang ấp ủ ước mơ trở thành Miss Teen của Golden Sky! Hừ, nhưng cũng đừng có mơ, có nó ở đây, nhất định ả ta sẽ không đạt được tham vọng của mình đâu. Nó không thể ngờ được rằng, người bạn trước đây của nó lại là kẻ trơ tráo và giả tạo như vậy. Dòng đời thật lắm éo le, đôi khi nó sẽ tới không như mình mong đợi…

- “Này! Phạt Mẫn như vậy liệu có quá lắm không?”_ thầy Huy nhỏ giọng nói vào tai hắn.
Hắn đang chuyên chú nhì vào tài liệu, nghe tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn sau đó lại nhanh chóng cúi xuống.
- “Lâm Hàn Nhật! Ta đang hỏi mi đó! Tính lơ nhau hả?” _ thầy Huy bị phớt lờ đâm ra nổi quạu.
- “Biết rồi! Mày làm gì kệ mày! Nhưng nếu nhóc có việc gì tao sẽ hỏi tội mày đầu tiên, cả cái cô Chi gì gì đó nhà mày nữa!” _ hắn lạnh lùng đáp.
Đúng là tên nào tính nấy, đều lạnh như nhau. Lâm Hàn Nhật – Mặt trời giữa rừng đông lạnh giá. Bố nó đã từng nói, cái ngày bố nó nhận hắn về, là những ngày đông lạnh thấu xương thấu thịt, những mong hắn sau này có thể dựng nên nghiệp lớn nên đã đặt cái tên Lâm Hàn Nhật. Bố nó nhận hắn về cũng bởi vì mẹ nó. Lấy nhau 6 năm nhưng ông bà vẫn chưa có con. Mẹ nó rất lo lắng, bởi nhà họ Lâm phải có người hương hỏa nối dõi chứ! Nhưng bố nó đối với mẹ nó là tình cảm thủy chung, yêu thương trước sau như một, bảo ông làm sao lại đi lấy người khác đây? Nhất định ông không chịu dù mẹ nó có khuyên thế nào! Cuối cùng ông đưa ra quyết định sẽ nhận con nuôi. Nhận hắn về không lâu sau thì mẹ nó mang thai và sinh ra nó của bây giờ. Lúc ấy hắn cũng đã được 5 tuổi. Tuy nhiên, 2 năm sau mẹ nó qua đời vì căn bệnh ung thư máu. Hắn lớn lên bên cạnh nó, tự mình nhận nhiệm vụ chăm sóc em thay bố mà không cần mời vú nuôi. Từ đó cái chức quản gia cũng ra đời. Thế nhưng, vì nó sinh ra sau nên không hề biết hắn là anh trai nuôi của mình, ai cũng bảo hắn là quản gia của nó nên nó không gọi hắn là anh mà gọi theo ý thích của mình. Sau đó cách xưng hô: ông chú – tôi cũng xuất hiện.
- “Lâm Hàn Nhật! Bạn bè mà thế đó hả?” _ thầy Huy tức giận, rít từng câu chữ qua kẽ răng, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi.
- “Sao? Ý kiến à?” _ hắn thong thả buông một câu lạnh lùng.
- “Ờ thì…không, không có gì!” _ thầy Huy cười cười, quên ngay phút trước mình còn đang tức giận với ai đó.
- “Thế thì lượn ra chỗ khác chơi! Đây đang bận!” _ hắn tiếp tục “nhả” những câu vô cùng ngắn gọn, súc tích, dễ nghe dễ hiểu dễ làm.

- “Đuổi đấy à?”
- “Ờ”
- “Đi thì đi!” _ thầy Huy vùng vằng “lượn”, về lại bàn giáo viên của mình.
Kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán. Hắn dừng bút. Ngửa đầu ra sau. Tựa lưng vào thành ghế. Tay khẽ xoa xoa mi tâm. Hắn chợt quay ra nhìn nó đang chịu phạt trước cửa lớp. Cô chủ nhỏ của hắn đang quỳ ở đó, tay ôm cặp trước ngực, đầu ngả vào cửa, ngủ gật! Hắn khẽ cười. Còn ai đáng yêu hơn cô bé này chứ? Ấy thế mà cô bé này chỉ ăn với phá thôi, ngủ thì nhiều kinh khủng! Khuôn mặt thiên thần nhỏ bé thật bình yên, thanh thản. Nhưng ai biết được khi đôi mắt xinh đẹp long lanh kia mở ra sẽ như thế nào. Một thảm họa! Đúng chất một ác quỷ đội lốt thiên thần! Nghĩ thôi mà không khỏi rùng mình.
Gấp tài liệu lại, nhét vào trong cặp. Hắn nhìn đồng hồ trên tay. Không tệ, 5 phút nữa là hết giờ. Tiết cuối sinh hoạt, chắc lại nói mấy cái vớ vẩn đây mà. Không cần thiết! Hắn đứng dậy. Đi lên bục giảng. Thu hút bao nhiêu sự chú ý của nữ sinh trong lớp. Ghé vào tai thầy Huy thì thầm vài câu. Thầy Huy nhíu nhíu mày, sau đó cũng gật đầu.
Hắn nhếch miệng đầy đắc ý, tiến lại phía cửa lớp. Cúi xuống bế lấy nó, để nó nằm gọn trong vòng tay rắn chắc. Cảnh này làm cho bao nữ sinh không khỏi suýt xoa nuối tiếc, một mỹ nam tuyệt đỉnh như thế…

Đầu nó theo quán tính ngả về nơi vững chắc, tựa vào vòm ngực hắn, tay cũng vòng ra sau ôm lưng hắn đề phòng…mất gối ôm và cho khỏi ngã! Hắn cười, phải nói là lại cười! Có lẽ bộ mặt này của hắn sẽ chẳng còn ai có thể nhìn thấy được ngoại trừ nó! Bộ mắt tươi cười ấm áp chứ không phải cái giá lạnh giữa rừng đông!
Hắn bế nó xuống sân trường, tìm một chiếc ghế đá có bóng cây mát nhất. Cuối cùng mắt hắn dừng lại tại chiếc ghế trắng dưới gốc phượng già…giữa sân trường! Ngồi đấy chẳng phải gây chú ý với toàn thể học sinh trong trường sao? Hắn hết nhìn chiếc ghế rồi nhìn xung quanh, lại quay ra nhìn nó đang ngủ ngon lành trong lòng hắn. Hắn quyết định ra đấy ngồi, mặc kệ xung quanh. Còn vài hạng mục nữa hắn chưa duyệt xong, tiện thể làm nốt, cũng đợi nó thức dậy luôn.
- “Lại sụt mất hai cân rồi!” _ hắn vừa bế bó vừa lầm bầm. Dạo này nó ăn rất ít, có bữa còn bỏ không ăn, khiến hắn nghi ngờ một số việc. Nhất định lần này hắn phải quán triệt lại nó mới được.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế. Sau đó điều chỉnh lại tư thế cho nó nằm gối đầu lên đùi hắn. Hắn lôi trong cặp ra một sấp tài liệu với cái bút hoàn thành nốt công việc. Làm một lúc thấy nó trở mình và …sắp rơi xuống đất! Hắn giật mình vội đưa tay ra ôm lấy nó, đúng lúc nó cũng mở mắt ra nhìn. Bốn mắt nhìn nhau…
~Jenny~