Chàng Rể Đa Tài

Chương 112




Nghênh Hạ che miệng Hàn Tam Thiên lại, Hàn Tam Thiên đành phải nghe theo.

Bó thạch cao, vẻ mặt Hàn Tam Thiên đau khổ, lúc này là thật sự tàn phế, đừng hy vọng lại dùng tay làm bất cứ chuyện gì.

"Trong khoảng thời gian này, anh đi theo em. Mỗi ngày đến công ty đi làm, không thì em không chăm sóc tốt cho anh được." Rời khỏi bệnh viện, Tô Nghênh Hạ nói.

Tình huống bây giờ, chỉ có thể Tô Nghênh Hạ nói cái gì, Hàn Tam Thiên làm cái gì, dù sao giờ anh là một tên tàn phế ngay cả ăn cơm cũng khó khăn.

Có điều, theo Tô Nghênh Hạ đi làm, cũng

là một chuyện không tệ.

Đến công ty, khi Tô Nghênh Hạ bận công tác, Hàn Tam Thiên ngồi trêи sô pha ở khu vực tiếp khách nghỉ ngơi, dù chỉ là yên lặng nhìn Tô Nghênh Hạ, cũng đã rất tốt đẹp đối với anh.

Buổi trưa ăn cơm, Tô Nghênh Hạ gánh vác lấy công việc đút cơm cho Hàn Tam Thiên, để Hàn Tam Thiên ăn no trước, mình mới động đũa, hết lòng chăm sóc.

"Anh đi toilet cái đã." Ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.

Loading... Mỗi ngày Tô Nghênh Hạ đều nghỉ trưa một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, cô gật đầu.

Lúc đến toilet, vừa vặn bắt gặp Tô Hải Siêu, nhìn thấy hai tay Hàn Tam Thiên bó thạch cao, Tô Hải Siêu cười nói: "Ơ, đây là tạo mẫu mới của nhà thiết kế nào thế, rất trào lưu đó."

"Nếu anh muốn, tôi có thể đưa cho anh một đôi." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.

Tô Hải Siêu ăn đậm hai lần trong tay Hàn Tam Thiên, biết mình không đánh lại Hàn Tam Thiên, hừ lạnh nói: "Thứ tốt như này, chính cậu giữ lại đi, tôi không cần, dù sao kiểu tạo mẫu này, không tiện đi vệ sinh lắm."

Hàn Tam Thiên đứng ngây ra tại chỗ.

Đúng vậy nhỉ. Đi vệ sinh kiểu gì, ngay cả tay anh cũng không dùng được, thì sao cởi quần được. Mẹ nó đừng bảo nghẹn nước tiểu đến chết nhé!

Vào trong buồng thử xem một chút, Hàn Tam Thiên âu sầu dở khóc dở cười. Đây đúng là trò đùa mà, hoàn toàn không cách nào hành động được.

Bất đắc dĩ đi ra nhà vệ sinh, Hàn Tam Thiên phát hiện Tô Nghênh Hạ lại đứng ở cửa, giờ vô cùng xấu hổ.

"Anh... đi chưa?" Tô Nghênh Hạ không

| dám nhìn thẳng Hàn Tam Thiên, tầm mắt nhìn chằm chằm sàn nhà hỏi.

"Cái này... ha ha, thật ra đi hay không cũng không sao cả, chẳng gấp lắm." Hàn Tam Thiên xấu hổ nói.

Tô Nghênh Hạ tiến lên, cầm lấy mép áo Hàn Tam Thiên, kéo Hàn Tam Thiên đến cửa toilet nữ, nói: "Chờ một chút."

Tô Nghênh Hạ bước vào trong trong nhà vệ sinh nhìn xung quanh trước. Xác định không có người mới bước tới cửa nói với Hàn Tam Thiên: "Không có người, anh mau vào đi."

"Cái này không hay lắm đâu!" Vẻ mặt Hàn

Tam Thiên lúng túng cười, đời này, anh còn chưa bao giờ đi nhà vệ sinh nữ đấy.

Tô Nghênh Hạ kéo tấm biển đặt ở cửa, nói: "Chẳng lẽ anh muốn mình chết nhịn

hả?"

Hàn Tam Thiên bị túm mạnh vào nhà vệ sinh nữ. Chuyện kế tiếp khó mà miêu tả được, nhưng mặc kệ là Hàn Tam Thiên, hay Tô Nghênh Hạ đều cảm thấy xấu hổ muốn chết.

May mắn trong quá trình này không có ai đi đến nhà vệ sinh, nói cách khác đỡ phải xảy ra chỉ trích gì ở công ty.

Đi vệ sinh xong, Hàn Tam Thiên thoải mái

hết cả người, Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tại hồng cúi đầu chạy về văn phòng. Hàn Tam Thiên suy nghĩ, quyết định đi xuống căn tin dưới lầu ngồi một lát, giờ đi vào phòng làm việc chắc chắn sẽ khiến xấu hổ giữa hai người trở nên nghiêm trọng hơn.

Hôm nay Mặc Dương mở cửa, khi ông nhìn thấy dáng vẻ hai tay bó thạch cao của Hàn Tam Thiên thì không nhịn được nở nụ cười: " y dô, cao thủ, đây là có thêm vũ khí mới, thứ gì tiên tiến thế?"

Hàn Tam Thiên trợn trắng mắt nhìn Mặc Dương, lạnh giọng nói: "Cho điếu thuốc."

Mặc Dương lấy một bao mới từ trong tủ mở ra, nói: "Cái này sẽ ghi vào sổ cho

cậu."

Đốt một điếu cho Hàn Tam Thiên, còn lại bỏ vào trong túi của mình.

"Anh Mặc, trước đây không phát hiện hóa ra anh lại là một tên vô liêm sỉ đó." Hàn Tam Thiên cạn lời nói.

Mặc Dương thở dài một hơi, nói: "Làm anh khó lắm, đàn em dưới tay đều phải ăn cơm, tiền cũng chẳng phải từ trêи trời rơi xuống. Dù sao cậu là một con dê béo, có thể ăn một chút coi như có tý thịt."

"Mấy vị đại ca khác trước tới giờ chỉ lo túi tiền của mình, mặc kệ đàn em dưới tay chết sống thế nào. Anh thì ngược lại, bản

thân chả có cơm ăn, còn muốn lo cho đàn em của mình nữa." Hàn Tam Thiên nói.

"Lăn lộn khắp nơi, nếu ngay cả anh em của mình cũng không chăm sóc tốt được thì gọi là đại ca cái gì. Chính mình ăn sung mặc sướиɠ khiến anh em mình thắt lưng buộc bụng sống, đại ca như thế không làm cũng được." Mặc Dương khinh thường nói.

Mặc Dương trong tình nghĩa là điều không thể nghi ngờ, nếu không Hàn Tam Thiên cũng sẽ không qua lại với ông.

"Thật sự không có tiền, nếu không thì cứ lấy hai trăm triệu đi?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Cậu nghiêm túc?" Mặc Dương nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên, giờ đúng là ông cần một ít tiền để xoay vòng, có điều không đến nỗi cần tận hai trăm triệu.

"Anh thấy tôi giống hay nói giỡn với anh không?" Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương không nói thêm câu nào, kéo cửa kéo xuống.

"Anh làm gì thế?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.

"Đương nhiên là đến ngân hàng chuyển tiền."