Chàng Rể Đa Tài

Chương 119




"Tổng giám đốc Đỗ nếu khó nói quá thì tôi không hỏi nữa." Tô Nghênh Hạ nói.

Đỗ Hồng gật đầu, nói: "Cô Tô có thắc mắc gì thì nên hỏi bạn của cô, tôi không tiện nói ra."

Sau khi ký xong hợp đồng, Đỗ Hồng hứa sẽ làm thủ tục cho vay vốn nhanh nhất có thể, Tô Nghênh Hạ rời đi.

"Sau lần này sẽ có nhiều công ty bất mãn với tôi đây." Đỗ Hồng có thể dự kiến những công ty kia sẽ quay lưng lại với ông, nhưng ông không còn cách khác, việc này không thể không đồng ý.

"Anh Đỗ, chúng ta có vị khách lớn như thế, hơn nữa nhà họ Tô đang trêи đà phát

triển, về sau sẽ không đơn giản, mấy con tôm con tép đó anh để vào mắt làm gì.".

Đỗ Hồng cười nói: "Cũng đúng, nhưng vị khách kia là ai thế, Thiên Vân chúng ta có đại gia như vậy à?"

"Anh Đỗ, người đó tên là Hàn Tam Thiên, anh thử tìm hiểu một chút?" Giám đốc nói.

"Hàn Tam Thiên?" Đỗ Hồng cau mày, rồi kinh ngạc thốt lên: "Hàn Tam Thiên, chẳng phải thằng con rể vô dụng nhà họ Tô cũng tên là Hàn Tam Thiên sao?"

Giám đốc ngây người, cô biết tên Hàn Tam Thiên từ lâu, nhưng không thể tưởng tượng được đại gia chục tỉ kia và người con rể vô dụng nhà họ Tô kia là một, đâu

thế nào?

"Anh... anh Đỗ, không thể đâu, anh, anh ta không phải là kẻ vô dụng sao?" Giám đốc không tin.

Đỗ Hồng lắc đầu, nói: "Tôi cũng không rõ, có lẽ trùng tên thôi, nhà họ Tô kia có bao giờ coi trọng thằng con rể vô dụng đó đâu. Dù đúng là một người, Hàn Tam Thiên sao lại giúp nhà họ Tô được chứ."

Giám đốc cũng thấy cách nghĩ này đúng hơn, gật đầu nói.

Tô Nghênh Hạ không tới công ty mà đi về khu biệt thự Đỉnh Vân luôn, cô muốn chia sẻ tin tốt này cho Hàn Tam Thiên. Nhưng lúc đi tới cửa biệt thự, Tô Nghênh Hạ mới

nhận ra Hàn Tam Thiên đã biết kết quả này từ sớm, cần gì cô phải chia sẻ đâu?

Tô Nghênh Hạ vẫn muốn hỏi vì sao Đỗ Hồng lại nể mặt anh như vậy.

“Nghênh Hạ, sao hôm nay con về sớm thế?” Tưởng Lam thấy Tô Nghênh Hạ về nhà, thì cảm thấy ngạc nhiên.

“Mẹ, Tam Thiên đâu?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Tưởng Lam kéo Tô Nghênh Hạ ngồi xuống sô pha, nói: "Mẹ đã nói qua với Hàn Tam Thiên, cậu ta đồng ý thay đổi người đứng tên biệt thự, con rảnh thì đi làm giấy tờ đi."

Tô Nghênh Hạ nghe thấy thế thì trầm mặt:

"Mẹ, đây là lý do mẹ muốn Hàn Tam Thiên

nhà?"

"Sao, mẹ lợi hại không?" Tưởng Lam đắc

“Mẹ, con không muốn.” Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

"Con nhóc này, đầu bị và vào đâu rồi à, mẹ tốn công tốn sức lắm cậu ta mới đồng ý, mẹ vì con thôi, nếu con không làm thì đừng nhận người mẹ này nữa." Tưởng Lam chống nạnh, khó chịu nói, bà tin mình dùng cách này sẽ uy hϊế͙p͙ được Tô Nghênh Hạ thỏa hiệp.

Tầm quan trọng của Hàn Tam Thiên trong nhà này không cần nói cũng biết. Nếu

không có anh, Tô Nghênh Hạ không có khả năng lên làm người phụ trách hạng

mục phía tây, cũng không thể lấy được cơ hội vay vốn một tỷ, mặc kệ biệt thự hay ly hôn, Tô Nghênh Hạ đều không thể làm

Hơn nữa không có những điều này, Tô Nghênh Hạ cũng sớm đối diện

|, sẽ không ly hôn với Hàn Tam

"Được." Tô Nghênh Hạ không do dự đứng lên đi tới phòng ngủ.

Tưởng Lam ngây người, bà uy hϊế͙p͙ tới vậy mà Tô Nghênh Hạ vẫn không thỏa hiệp.

"Tô Nghênh Hạ, con đứng lại cho mẹ."

Tưởng Lam thét lên: "Trong mắt con mẹ không là gì đúng không?"

"Mẹ, mẹ tự dưng gây chuyện, chẳng nhẽ con phải hùa theo mẹ sao? Con đã nói rõ rồi, con hy vọng mẹ không có những tư tưởng đó, bằng không mẹ dọn ra đi." Tô Nghênh Hạ bình tĩnh trả lời.

"Con..." Tưởng Lam chỉ vào mặt Tô Nghênh Hạ, tức giận nói không lên lời.

Tô Nghênh Hạ về phòng, thấy Hàn Tam Thiên đang chơi di động, bộ dạng lười biếng.