Chàng Rể Đa Tài

Chương 129




Ngày đi họp lớp, Hàn Tam Thiên lái xe, Tô Nghênh Hạ ngồi ở ghế lái phụ. Đầu tiên hai người đi đón Thẩm Linh Dao sau đó mới lái xe đến trang trại hoa quả Phúc Dương.

Khoảng hai năm trước, xung quanh thành phố Thiên Vân xuất hiện rất nhiều trang trại làm nghề hái trái cây, những trang trại này đều có tấm biển không ô nhiễm môi trường, hấp dẫn rất nhiều người ở phía trong thành phố đến đây tham quan vào những ngày lễ, trải nghiệm niềm vui được hái hoa quả tươi.

Nhưng mà người trong nước thường gặp

tình huống thấy có lợi là đỏ cả mắt, mấy cái nông trại như thế này nhiều như nấm mọc sau mưa. Rất nhanh liền như nước tràn thành lụt, khiến cho rất nhiều trang trại trong một đêm bị lỗ vốn mà phải đóng cửa, chuyện này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.

Nhưng mà trang trại hoa quả Phúc Dương là một trong số rất ít trang trại không phải chịu ảnh hưởng gì, cũng không thiếu nguồn khách. Hơn nữa mặc dù không phải ngày lễ ngày nghỉ cũng cần phải đặt trước, có lời đồn rằng ông chủ của trang trại hoa quả Phúc Dương ở thành phố Thiên Vân có quan hệ rất sâu, thậm chí có

rất nhiều người nói những trang trại khác phải đóng cửa cũng là vì một tay ông chủ của trang trại hoa quả Phúc Dương đưa đảy.

"Dao Dao, ở trang trại hoa quả Phúc Dương rất khó đặt chỗ mà, ai mà có mặt mũi lớn như vậy thế?"

Tô Nghênh Hạ hỏi Thẩm Linh Dao.

Thẩm Linh Dao bĩu môi, nói:

"Người đàn ông của Dung ma ma đấy, tớ thấy cô ta thảo luận trêи diễn đàn, ông chủ của trang trại hoa quả Phúc Dương là

Dương Kỳ, là cậu của chồng cô ta."

Loading... Tô Nghênh Hạ nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, chồng của Dung Liễu thế mà là cháu của ông chủ trang trại hoa quả Phúc Dương. Xem ra những ngày qua cô ta sống cũng không tệ.

"Dương Kỳ này là một người rất lợi hại, có quan hệ mật thiết với người trong thành phố Thiên Vân, bây giờ không ít ông chủ lớn đều phải cho ông ta một chút mặt mũi đấy."

Hàn Tam Thiên nói.

Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, trêи mặt Thẩm Linh Dao lộ ra vẻ không hài lòng, nói:

"Hàn Tam Thiên, anh đang ké uy phong của người khác sao, hơn nữa Dương Kỳ cũng không phải là người lợi hại gì hết, nếu không phải ba năm trước ông ta trúng giải thưởng lớn thì sao có tiền để mở trang trại hoa quả được."

"Giải thưởng lớn? Cô nghe ai nói vậy?"

Hàn Tam Thiên cười nói.

"Rất nhiều người biết nói ra mà, tôi nghe nói trước kia Dương Kỳ chỉ là một quản đốc nhỏ bé, trong nhà cũng không có nhiều tiền. Ba năm trước trúng xổ số mới phát tài, sau đó mở trang trại hoa quả Phúc Dương, lúc ấy mới qua lại với không ít ông chủ, nếu ông ta không trúng thưởng, không biết bây giờ còn đang ở chỗ nào xếp gạch đấy."

Thẩm Linh Dao nói.

Hàn Tam Thiên cười mà không nói gì, lý do như trúng thưởng xổ số là lần đầu tiên anh nghe thấy, đây chính là lý do mà

Dương Kỳ tự tìm cho chính mình sao?

"Dao Dao, tớ cũng chưa nghe qua việc này bao giờ, sao cậu biết thế?"

Tô Nghênh Hạ tò mò hỏi.

"Cả ngày Dung ma ma cứ đi khoe khoang, tớ còn không đi điều tra đâu là thật đâu là giả sao? Nhưng đáng giận ở chỗ, đó lại là sự thật."

Thẩm Linh Dao không cam lòng nói, vốn cứ tưởng rằng Dung Liễu chỉ khoe khoang khoác lác trong nhóm mà thôi. Cho nên Thẩm Linh Dao mới lên mạng tra, còn hỏi

cả bạn bè, cuối cùng mới biết được đó là Ỗsự thật, loại phụ nữ như vậy, sao mệnh có thể tốt như thế được chứ.

Tô Nghênh Hạ dở khóc dở cười, thế mà Thẩm Linh Dao buồn chán đến mức đi làm những chuyện như thế.

"Tớ thấy cậu ấy, thật sự rất thiếu một người bạn trai, nếu không cả ngày cứ lo làm mấy chuyện vô ích."

Tô Nghênh Hạ nói.

"Sao có thể vô ích được, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chẳng lẽ cậu không

biết đạo lý này sao? Nếu như tớ không điều tra cho rõ ràng, cô ta làm khó dễ tớ và cậu thì hai người chúng ta ngay cả co hội phản bác cũng không có."

Thẩm Linh Dao nói xong, thở dài, tra cũng đã tra xong rồi, đáng tiếc là Dung Liễu cũng nói không sai, Thẩm Linh Dao cũng không bắt được nhược điểm nào của cô

ta.

"Bây giờ cậu có cơ hội phản bác không?"

Tô Nghênh Hạ cười hỏi.

Thẩm Linh Dao hừ một tiếng, nhìn ra

ngoài cửa sổ không thèm nói lại.

Bãi đỗ xe của trang trại hoa quả Phúc Dương, một người phụ nữ ăn mặc vô cùng xinh đẹp, đi một đôi giày cao gót bằng thủy tinh, kéo đôi chân dài thẳng tắp, dáng người nhìn thấy cũng không tệ, gương mặt cũng tạm được.

Ở bên người cô ta, ngoại trừ một người đàn ông ra, còn có một chiếc Ferrari sáng bóng đang đỗ nữa.

"Vợ, anh tìm cậu anh mượn cái xe này, em có hài lòng không? Đợi lát nữa bạn học đến đây, ai cũng sẽ rất hâm mộ em

cho mà xem."

Dương Văn, cũng chính là chồng của Dương Liễu, một chàng trai trẻ để đầu cắt một phân, nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng.

Dung Liễu vô cùng thân thiết mà kéo tay Dương Văn, ɭϊếʍ môi nói:

"Em rất hài lòng, đêm nay sau khi về nhà em sẽ hầu hạ anh thật tốt."

Dương Văn nhăn mi, nói:

"Vậy đêm nay anh cũng không khách khí

đâu."

Sau đó bạn học liên tục xuất hiện, đối với Ferrari, bọn họ ghen tị đến sắp chết luôn rồi. Bởi vì bọn họ đều sinh ra trong những gia đình bình thường, đừng nói là có được Ferrari, cho dù là cuộc sống bên ngoài cũng rất ít khi gặp được.

Một đám người đều vội vàng chụp ảnh kỉ niệm với Ferrari, Dung Liễu vui vẻ cười toe toét, cô ta rất hưởng thụ ánh mắt hhuyệt của đám bạn học khi nhìn cô ta.

"Nếu như mọi người thích, có thể lên xe để chụp ảnh, thử cảm giác được ngồi bên

trong xe Ferrari xem như thế nào."

Dung Liễu mở cửa xe ra nói.

"Có thật không? Dung Liễu, cậu hào phóng quá."

"Cuộc sống hiện tại của cậu đúng là khiến cho chúng tớ hâm mộ đến đỏ cả mắt đấy, chồng của cậu không những đẹp trai, còn có nhiều tiền như vậy nữa."