Chàng Rể Đa Tài

Chương 207




"Cô.." Bà cụ tức đến mức da đầu sắp nổ, chỉ vào Thiên Linh Nhi run rẩy không thôi.

Thiên Linh Nhi không phải kẻ ác, mấy câu này đều học được từ trong phim truyền

hình, thấy bà cụ nổi giận kinh khủng như vậy thì trong lòng cô cũng mềm nhũn, bảo: "Bà cụ, hôm nay tôi đến là để thông báo cho bà một việc, Hàn Tam Thiên nhờ nhà họ Thiên mới lợi hại, chẳng liên quan đến bản thân anh ta chút nào."

"Cái thằng phế vật đó, tôi biết nó đã hơn ba năm rồi, không cần cô tới nhắc nhở." Bà cụ nghiến răng đáp.

"Thế thì tốt, tuy rằng ông nội của tôi sẽ không thừa nhận nhà họ Tô, nhưng nể mặt Hàn Tam Thiên sẽ cho nhà họ Tô một cơ hội, đồng ý sẽ chọn một cái trong số dây chuyền sản nghiệp của nhà họ Thiên

hợp tác với nhà họ Tô, bà nên cảm thấy vinh hạnh." Thiên Linh Nhi nói.

Tâm trạng phẫn nộ của bà cụ lập tức bị mấy câu này làm dịu. Nhà họ Thiên vậy mà lại chịu hợp tác với nhà họ Tô?

Tuy rằng không phải chính miệng Thiên Xương Thịnh thừa nhận, nhưng với nhà họ Tô mà nói cũng là một cơ hội.

Khắp thành phố Thiên Vân, có thể hợp tác với nhà họ Thiên đều là thế gia, điều này cũng cho thấy nhà họ Tô có thể thông qua hợp tác lần này trở thành thế gia của thành phố Thiên Vân, hơn nữa còn có dự

án phía tây nâng đỡ, đây đã là chuyện chắc chắn.

"Cô Thiên, điều cô nói là thật sao?" Bà cụ hưng phấn hỏi.

Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc cả bà cụ, trong lòng Thiên Linh Nhi cực kỳ khinh thường, vừa rồi còn hận không thể đuổi cô đi đấy, mới đó mà đã đổi sắc mắt, đúng là một bà già nghiêng theo chiều gió đến tột bậc.

"Tôi chạy từ xa tới đây, chẳng lẽ còn nói giỡn với bà?" Thiên Linh Nhi bảo.

"Cảm ơn cô Thiên, cảm ơn cô Thiên đã cố ý đến báo cho tôi biết tin tức tốt này. Xin cô sẵn tiện giúp tôi cảm ơn ông Thiên một tiếng, nhất định nhà họ Tô sẽ nắm chắc cơ hội lần này, chắc chắn sẽ không để ông cụ phải thất vọng.” Tuổi của bà cụ không kém Thiên Vương Thịnh là bao, nhưng địa vị lại cách một trời một vực, vì vậy thái độ của bà dành cho Thiên Vương Thịnh cực kỳ cung kính.

Thiên Linh Nhi không nhắc tới Hàn Tam Thiên nữa, tránh để bà cụ tính công lao lên đầu Hàn Tam Thiên.

Thật ra cô không cần băn khoăn về mặt này, bởi vì bà cụ không thể nào nghĩ như vậy. Dưới cái nhìn của bà, Hàn Tam Thiên làm những chuyện này là đương nhiên, xem như đền bù cho nhà họ Tô bị bêu danh ba năm nay, làm sao lại vì chuyện này mà cảm kϊƈɦ Hàn Tam Thiên cho được.

Sau khi Thiên Linh Nhi đi, bà cụ ngồi trêи sô pha hưng khấn khó nhịn, vừa rồi bà còn thương lượng với trợ lý làm sao để tăng khả năng của Tô Hải Siêu, không ngờ rằng cơ hội lại tới nhanh như vậy.

Hiện tại Tô Nghênh Hạ đang phụ trách dự ản phía tây, làm suy yếu địa vị của Tô Hải Siêu trong công ty, nhưng nếu giao việc hợp tác của nhà họ Thiên cho Tô Hải Siêu, vậy nhất định anh ta có thể lấy lại được uy vọng trong công ty.

"Chủ tịch, bà muốn giao việc hợp tác với nhà họ Thiên cho Tô Hải Siêu ạ?" Trợ lý nhìn ra suy nghĩ của bà cụ, hỏi.

"Tôi biết anh sợ sẽ xảy ra sơ suất, nhưng bây giờ với nó mà nói quả thật là một cơ hội, hơn nữa nó đã lớn thế rồi, cũng hiểu được mình muốn điều gì, việc hợp tác với

nhà họ Thiên rất quan trọng, tôi vẫn tin tưởng nó." Bà cụ nói.

Trợ lý ngập ngừng, nhưng lời đến khóe môi lại không thốt ra được, bởi vì trong mắt anh ta giao chuyện này cho Tô Nghênh Hạ mới là ổn thỏa nhất. Dự án phía tây thành phố và hợp với với nhà họ Thiên, một khi hai chuyện này có thể thành công một cách hoàn mỹ, nhất định nhà họ Tô có thể trở thành thế gia của thành phố Thiên Vân.

Nhưng anh ta cũng hiểu, nhất định bà cụ sẽ không làm vậy, bởi vì bà không muốn giao vị trí chủ tịch cho Tô Nghênh Hạ.

"Gọi điện cho Hải Siêu, bảo nó lập tức trở về một chuyến, tôi muốn nói chuyện này cho nó biết." Bà cụ nói.

Giờ phút này Tô Hải Siêu đang ở trong công ty, trong đầu có một suy nghĩ điên cuồng đang lan tràn. Sau khi anh ta nhận được điện thoại, biết bà cụ muốn anh ta về biệt thự một chuyến. Tô Hải Siêu cảm thấy cơ hội của mình đã tới, đến nhà thuốc trước rồi mới lái xe chạy về phía biệt thự nhà họ Tô.