Chàng Rể Đa Tài

Chương 212




| Hôm sau, linh đường của bà cụ được dựng trong biệt thự nhà họ Tô. Không ít người nghe thấy chuyện này, lần lượt đến biệt thự nhà họ Tô tiễn bà cụ đoạn đường cuối cùng.

Mặc dù nói sau khi nhà họ Tô lấy được dự án phía tây thành phố đã không hợp tác với những người khác nữa, nhưng tình nghĩa trước kia vẫn còn, vì vậy có không ít người đến biệt thự nhà họ Tô.

Trước mặt người khác, Tô Hải Siêu vẫn diễn ưu tú như hôm qua, hai mắt sưng đỏ, có vẻ cực kỳ đau lòng, nhắc tới nguyên nhân cái chết của bà cụ trước mặt người

khác cũng bảo là bệnh cũ tái phát.

Tuy rằng người ngoài cảm thấy chuyện này rất đột ngột nhưng bà cụ đã lớn tuổi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy cũng bình thường. Hơn nữa đây là chuyện riêng của nhà họ Tô, người ngoài không nghiên cứu đến cùng.

Hàn Tam Thiên mặc đồ đen đứng ngoài biệt thự, ngay cả tư cách đốt giấy để tang cũng không có, bởi vì biệt thự này đã thuộc về Tô Hải Siêu, Tô Hải Siêu cả của cũng không cho anh bước vào.

Rảnh rỗi buồn chán, Hàn Tam Thiên chỉ

có thể lẳng lặng nhìn Tô Hải Siêu biểu diễn.

Bà cụ chết, Tô Hải Siêu trở thành chủ tịch, anh ta là người được lợi lớn nhất. Chết đột ngột như vậy, nếu nói bên trong không có nguyên nhân thì chắc chắn không thể nào.

Hàn Tam Thiên biết chuyện này nhất định có liên quan đến Tô Hải Siêu, nhưng khổ nỗi trong tay không có chứng cứ, chẳng thể làm gì được anh ta.

Nhưng bây giờ công ty nhà họ Tô đã bị anh ta kiểm soát hoàn toàn, chắc chắn

cuộc sống sau này của Tô Nghênh Hạ sẽ không thoải mái cho lắm.

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên.

"Mấy ngày nay tôi không rảnh đi dạo phố với cô." Sau khi Hàn Tam Thiên nhận điện thoại lập tức nói.

Thiên Linh Nhi đã hay tin bà cụ chết, củ điện thoại này không phải là giục Hàn Tam Thiên dạo phố với cô, mà là cô cực kỳ tò mò tại sao đột nhiên bà cụ lại chết.

Hôm qua gặp mặt vẫn sinh long hoạt hổ,

cho dù có tái phát bệnh cũ cũng không thể nào chết nhanh như vậy chứ.

"Sao tự nhiên bà cụ lại chết thế?" Thiên Linh Nhi hỏi.

Chuyện nghi ngờ nhà họ Thiên, Tô Nghênh Hạ đã nhắc Hàn Tam Thiên, vì vậy Hàn Tam Thiên sẽ không nói cho Thiên Linh Nhi, hơn nữa anh cũng biết một khi sự nghi ngờ này đến tay nhà họ Thiên sẽ gây ra hậu quả thế nào.

Đương nhiên, có chỗ tốt là nhà họ Thiên sẽ điều tra hung thủ phía sau, nhưng chỗ xấu nhất định nhà họ Tô không thể chịu

nổi.

Dám vụ oan Thiên Linh Nhi, sao nhà họ Thiên lại tha cho nhà họ Tô.

"Tôi không rõ lắm, bây giờ cả cửa biệt thự nhà họ Tô cũng không được vào." Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Linh Nhi bên kia đầu điện thoại nghe thấy thế, khóe miệng không nhịn được cười, nhà họ Tô càng bài xích Hàn Tam Thiên, đối với cô mà nói càng tốt.

"Nếu anh đã không có chuyện gì làm thì tới nhà tôi một chuyến đi. Sáng nay ông

Vương đã tới rồi, bây giờ đang ở trong phòng sách với ông nội, không biết đang nói gì." Thiên Linh Nhi bảo.

Vương Mậu?

Ông ta và Thiên Vương Thịnh là bạn, bạn bè với nhau ôn chuyện là bình thường, nhưng theo như tính cách của Vương Mậu, sau khi thua cờ, không phải nên nghiên cứu kỳ đạo ư? Sao lại tìm Thiên Xương Thịnh lãng phí thời gian chứ?

"Tuy rằng tôi không thể vào biệt thự, nhưng cũng không thể tùy tiện rời khỏi, hôm khác đi." Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Linh Nhi bĩu môi, sao tên này lại chịu mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Tô chứ, chẳng lẽ Tô Nghênh Hạ thật sự tốt như vậy sao?

Bàn về nhan sắc hay dáng người, Thiên Linh Nhi cảm thấy mình sẽ không thua Tô Nghênh Hạ, hơn nữa hiện tại cô còn nhỏ tuổi, cơ thể đang trong giai đoạn trổ mã, nói không chừng sau này dáng người còn đẹp hơn Tô Nghênh Hạ.

Đúng là tên mù, cả tiềm lực của cô đây cũng không nhìn ra hả?

"Không thèm nghe anh nói nữa, ông nói ra ngoài rồi." Dứt lời, Thiên Linh Nhi cúp điện thoại, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, nghĩ thầm phải khiến nó to hơn một chút, có lẽ có thể hấp dẫn được Hàn Tam Thiên.

"Ông Thiên, việc này nhờ ông vậy, ông nhất định phải giúp tôi nghĩ cách." Trước khi đi, Vương Mậu nói với Thiên Vương Thịnh.

"Ông Vương đi thong thả."

"Linh Nhi ngoan quá, lần này ông Vương đã quên mang quà cho cháu, lần sau bổ sung nhé." Vương Mậu nói rồi ra khỏi của.