Chàng Rể Đa Tài

Chương 309




Tưởng Lam cũng hiểu đạo lý này, mặc dù bây giờ trong nhà giàu có, cũng không thiếu hai trăm ngàn kia, nhưng bây giờ ngẫm lại vì xả giận mà xài hai trăm vạn trong lòng vẫn nghẹn đến phát hoảng.

"Không được, lần này về, có cơ hội nhất định phải kêu bọn họ trả tiền mới được, là hai trăm ngàn đó." Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên cười, một nhà ba người Tưởng Phong Quang đều vô lại, kêu bọn họ trả tiền, đó không phải là chuyện hoang đường hả?

Nhưng cũng may hai trăm ngàn này không bị bọn họ xài, Hàn Tam Thiên còn chấp nhận được.

"Con về phòng nghỉ ngơi trước đây." Tô Nghênh Hạ không muốn quan tâm mấy chuyện tầm phào này, gần đây cô đã đủ bận rộn rồi.

Hàn Tam Thiên thấy được vẻ uể oải giữa hai đầu lông mày của Tô Nghênh Hạ bèn hỏi: "Sao thế? Tô Hải Siêu làm khó em à?"

"Không liên quan tới anh ta, hơn nữa hiện

tại anh ta cũng không dám làm khó em, mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân hợp tác với công ty của chúng ta gần đây xảy ra mấy vấn đề nhức đầu, nhưng không phải chuyện gì to tát, em có thể giải quyết." Tô Nghênh Hạ nói.

Nghe Tô Nghênh Hạ nói vậy, Hàn Tam Thiên cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao Tô Nghênh Hạ cũng cần phát triển bản thân, không thể việc gì cũng dựa vào anh giúp

Sáng hôm sau, sau khi hai người chạy bộ trở về, Tô Nghênh Hạ không cho Hàn Tam Thiên đưa mình tới công ty, Hàn Tam | 20:24 7 195 75 | Trang 15

Thiên tự về nhà.

Mặc dù bây giờ nấu cơm giặt giũ đều do Hà Đình làm, nhưng lúc Hàn Tam Thiên rảnh rỗi đến phát chán cũng sẽ làm một ít.

Vào phòng mình thấy ga giường cũng nên thay rồi, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện chỉ đỏ trêи ga giường đã không còn!

Đổi ga giường rồi hả?

Hàn Tam Thiên không chắc lắm, nhưng anh làm một chuyển đủ để Tô Nghênh Hạ suy sụp.

Vì để tránh Tô Nghênh Hạ nghĩ nhiều, Hàn Tam Thiên đích thân cầm kim may lại, dùng chỉ đỏ khâu lại khe hở!

Không biết khi Tô Nghênh Hạ về đến nhà chứng kiến tình huống như vậy sẽ có cảm tượng gì.

Công ty nhà họ Tô.

Tô Nghênh Hạ vừa đến văn phòng không lâu, vị chủ tịch Tô Hải Siêu này đã tới, hơn nữa không thèm gõ cửa đã trực tiếp vào văn phòng.

"Tô Nghênh Hạ, phiền phức nhà máy và cửa hàng tư nhân cô vẫn chưa giải quyết hả? Đã đến lúc nào rồi, phía tây vẫn đang chờ vật liệu xây dựng đó, cô có biết kỳ hạn công trình kéo dài một ngày thì chúng ta tổn thất bao nhiêu không?" Tô Hải Siêu mang thái độ chất vấn nói với Tô Nghênh Hạ.

Phiền phức, thực ra cũng là vấn đề tiền. Mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân cảm thấy nhà họ Tô có thể kiếm được một món hời từ dự án phía tây, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng có thể thừa cơ kiếm theo chất béo bở. Nhưng duy trì dự án phía tây cần lượng lớn tài chính, nếu bạn họ khai giá cao, với nhà họ Tô mà nói là chi tiêu cực kỳ lớn, hơn nữa thỏa mãn bọn họ lần đầu, sau này vẫn còn có lần thứ hai, thứ ba, vì vậy chuyện này khiến Tô Nghênh Hạ vô cùng buồn rầu.

"Tôi đã hẹn mấy ông chủ nhà máy và cửa hàng tư nhân, xế chiều hôm nay sẽ gặp mặt, hi vọng mọi chuyện có thể thuận lợi." Tô Nghênh Hạ nói.

"Hi vọng?" Tô Hải Siêu cười lạnh, nói: "Tô Nghênh Hạ, cô ôm thái độ như vậy sao có thể thành công, tôi cảnh cáo cô, đó là một bầy sói không biết no, một đồng tiền cũng không được đưa dư cho bọn họ, cô tự xem rồi giải quyết đi."

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, nói: "Anh là đồng sự của công ty, đương nhiên theo lời anh nói, nhưng nếu bọn họ không hề hợp tác với chúng ta, anh phải tự nghĩ cách."