Chàng Rể Đa Tài

Chương 331




"Phải rồi, buổi chiều chúng ta đi dạo trung

tâm thương mại đi. Huyện Bân mới mở một trung tâm thương mại lớn, hai đứa chưa đi bao giờ, trong đó có rất nhiều hãng nổi tiếng đó." Tưởng Uyển nói.

Đi trung tâm thương mại, Tưởng Uyển chắc chắn sẽ tận lực khoe khoang, Tô Nghênh Hạ liền lắc đầu từ chối: "Em không đi đâu, em muốn về quê xem."

"Ở quê có gì đáng xem đâu, đã chẳng còn mấy người sống trong thôn nữa, đều chuyển vào thị trấn cả rồi." Tưởng Uyển nói.

"Tuy là không có mấy người, những ký ức

lại rất nhiều. Em còn muốn đi xem con sông nhỏ ngày xưa hay chơi." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Uyển xua tay liên tục, nói: "Không đi không đi, mấy ngày nay nhiều muỗi lắm, chị không muốn bị đốt đâu. Mỗi tháng chỉ tính bùa hộ mệnh thôi chị đã tiêu hết mấy chục ngàn tệ rồi, sao có thể đến mấy nơi như thế?"

"Chị Uyển, nếu chị không muốn đi thì để Liễu Trí Kiệt đưa chị đi trung tâm thương mại đi, em với Hàn Tam Thiên đi, thuận tiện dẫn anh ấy đi xem xem." Tô Nghênh Hạ nói.

Tự đi dạo trung tâm thương mại thì lúc nào đi chẳng được, nhưng hôm nay không được. Nếu không thể đưa Tôi Nghênh Hạ đi cùng, cô ta còn lấy đâu ra cơ hội khoe khoang nữa?

Tưởng Uyển đã nhắm trúng rất nhiều món đồ yêu thích, cố ý không để Liễu Trí Kiệt mua cho cô, chỉ để chờ hôm nay thôi.

"Nghênh Hạ, khó khăn lắm mới kêu em cùng chị đi trung tâm thương mại một lần, em sẽ không làm chị mất hứng vậy chứ mai đi về quê cũng được mà." Tưởng

Uyển không vui mà nói.

Liễu Trí Kiệt ở bên cạnh phụ họa nói: "Mai rồi về quê đi, hiếm khi chị Uyển của em vui vẻ, nếu em có thích thứ gì, Hàn Tam Thiên mua không nổi thì anh tặng em cũng được."

"Đi, phải đi, Nghênh Hạ, mai rồi về quê." Tưởng Lam đứng bên cạnh nghe được lời của Liễu Trí Kiệt, trong lòng kìm nén một đống lửa. Bọn họ coi thường Tô Nghênh Hạm cũng ngang với coi thường bà. Tưởng Làm sao có thể nhẫn nhịn sự thiệt thòi này được.

Tô Nghênh Hạ nén giận mà nhìn Tưởng Lam một cái, cô đang nghĩ cách trốn tránh chuyện này, không ngờ Tưởng Lam lại dùng một câu đẩy cô vào hố lửa.

"Dì Lam nói phải, cùng đi đi, đừng làm mất hứng thế." Tưởng Uyển nói.

Tô Nghênh Hạ thở dài, chỉ đành đồng ý.

Lúc ăn trưa, ba mẹ của Tưởng Uyển cuối cùng cũng đã đi du lịch về, tất nhiên là không thể thiếu việc khoe khoang trước mặt Tưởng Lam, nói mình đã đi chơi ở đâu, đã mua bao nhiêu chiến lợi phẩm về.

ỖTrong lời nói không ngừng biểu lộ ra lần này họ đã tiêu bao nhiêu tiền, Liễu Trí Kiệt đã đối tốt với bọn họ như thế nào.

"Aiz, Tưởng Uyển có thể tìm được người chồng tốt như Liễu Trí Kiệt, khiến hai ông bà già chúng tôi vô cùng vui vẻ an tâm nha. Liễu Trí Kiệt có xuất sắc như vậy, sau này chúng tôi không cần lo lắng Tưởng Uyển sống không được tốt nữa rồi." Từ Phương vẻ cảm thản nói, sau đó lại nắm tay Tưởng Lam.

"Em vất vả rồi, ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy cũng không lên làm cụ bà được, trước đây bạn chỉ còn tưởng em sẽ là

người có cuộc sống tốt đẹp nhất nhà đó."

Nghe lời nói của Từ Phương, Tưởng Lam cảm thấy buồn nôn từ tận trong lòng. Trước kia cũng không thấy bà ta quan tâm người khác như vậy, giờ lại nói mấy câu châm chọc.

"Chị, giờ em sống rất tốt, chị yên tâm đi." Tưởng Lam nói.

Từ Phương liếc Hàn Tam Thiên một cái, nói: "Tốt cái gì mà tốt, ở trước mặt người nhà còn giả vờ gì chứ. Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, chẳng làm nên trò trống gì, không có chút cống hiến

nào, em có tốt hay không lẽ nào chị còn không biết sao?"

Cha của Tưởng Uyển - Tưởng Bác - lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tôi thấy lần này

mấy người giữ Hàn Tam Thiên ở lại huyện Bân đi, để nó học hỏi Liễu Trí Kiệt đội chút, làm người có tiền đồ, không thể cả đời làm bùn nhão được."

"Cậu, Tam Thiên sao có thể là bùn nhão được, cậu đừng nói anh ấy như vậy." Tô Nghênh Hạ bất mãn nói.

Tưởng Bác vẫn rất thích Tô Nghênh Hạ, dù sao cũng là cháu gái của mình. Nhưng

Hàn Tam Thiên không có tiền đồ là chuyện ai cũng biết, cho dù Tô Nghênh Hạ giúp anh biện giải cũng không có tác dụng gì.

"Cháu còn nói giúp cho nó? Cái loại đàn ông không có tiền đồ này phải mắng cho một trận, mắng cho nó tỉnh ra mới biết được mình nên làm gì." Tưởng Bác khinh thường nói.

Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua,