Chàng Rể Đại Gia

Chương 423: Xin chỉ bảo






Chương 423: Xin chỉ bảo

“Vào đi.”

Chu Dương nghe xong thì dừng lại một lát, anh hơi do dự.

Tôn Liên rốt cuộc có để ý không, Chu Dương là đàn ông mà Tôn Liên và Trần Hân đều là phụ nữ.

Bây giờ như vậy, một người đàn ông như anh liều lĩnh đi vào phòng của phụ nữ, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì.

“Yên tâm đi, không có thứ gì là không thể nhìn, vừa hay Hân Nhi cũng ở đây, cậu còn sợ điều gì?”

Tôn Liên lên tiếng, lần này còn có ý trêu ghẹo.

Dù sao, trong mắt Tôn Liên, Chu Dương giống như một cậu nhóc bình thường, khiến Tôn Liên có cảm giác thân mật.

Chu Dương sờ chóp mũi, cười ngượng ngùng.

Anh ở đây lo lắng, nhưng Tôn Liên căn bản không thèm để ý.

Hoặc là nói, ở trong mắt Tôn Liên, anh chỉ là thế hệ sau.

Chỉ cần không phải bàn đến chuyện cá nhân bên ngoài, bà ấy căn bản không có gì để che giấu Chu Dương.

Chu Dương cất bước vào phòng, không đóng chặt cửa phòng mà để lại một khe hở. Như vậy lỡ may bị người ta thấy, cũng dễ dàng giải thích.

Tôn Liên quay lại nhìn thấy hành động của Chu Dương, bà khẽ mỉm cười, không để ý lắm, cũng không lên tiếng bảo Chu Dương đóng cửa vào, thậm chí bà còn không muốn nói gì.

Chu Dương sau khi đi vào phòng, thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng, lúc này trong lòng mới thả lỏng.

Đúng như lời Tôn Liên nói, trong phòng không có gì cần phải kiêng dè.

Trần Hân ngồi ở trước bàn, im lặng đọc sách.

Nhìn thấy Chu Dương, Trần Hân quay đầu lại mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng không che nổi sự lo lắng của cô.

Dù sao, Trần Thế Hào cũng là bố của cô, có thể nói là người thân thiết nhất của Trần Hân trêи thế giới này.

Bây giờ Trần Thế Hào không rõ tung tích, phận làm con trong lòng tự nhiên sẽ vô cùng lo lắng.

“Anh Chu Dương.”

Nhẹ giọng chào Chu Dương một tiếng, Trần Hân lại quay đầu vào đọc sách.

Cô biết Chu Dương tìm Tôn Liên, tất nhiên là có việc cần bàn bạc, cho nên cũng biết điều không dám quấy rầy.

“Ngồi đi.”

Tôn Liên ngồi xuống, chỉ tay vào ghế sofa, không chút kiêng dè châm điếu thuốc lên hút.

Chẳng mấy chốc, khói trắng từ điếu thuốc chậm rãi tỏa ra khắp căn phòng.

Trần Hân ngồi một bên, tựa như không ngửi thấy mùi thuốc lá, không phản ứng gì.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Tôn Liên hút liền hai hơi, lúc này mới nhìn Chu Dương, nghiêm túc hỏi.

Bà ấy biết mặc dù bản thân có quan hệ không tệ với Chu Dương, lúc trước còn cùng nhau đi đến Trương gia một chuyến. Đối mặt với Trương Thái Viêm – gia chủ của Trương gia, Tôn Liên lại nói thẳng rằng sẽ duy trì hợp tác với Chu Dương.

Nhưng trong lòng Tôn Liên biết bản thân có khoảng cách không hề nhỏ với Chu Dương.

Nguyên nhân gây ra khoảng cách này, Tôn Liên cũng có chút suy đoán.

Một là nguyên nhân ở Trần Thế Hào, hai là có liên quan đến quỹ đầu tư Thời Thượng.

Suy cho cùng, ngay cả Trần Thế Hào cũng làm việc cho Chu Dương, như vậy Chu Dương biết nội tình bên trong quỹ đầu tư Thời Thượng cũng bình thường.

“Ừ. Có một số chuyện, tôi có vài ý tưởng nhưng không thể đưa ra chủ ý. Bây giờ chú Trần không có ở đây, đành phải tìm đến Tôn tổng, muốn nghe quan điểm của bà.”

Chu Dương nói tràn đầy thành ý.

Nếu là đi nhờ vả người khác, cần phải có thái độ của người nhờ vả nên Chu Dương đã hạ thấp điệu bộ hơn, cho dù Tôn Liên lên tiếng từ chối thẳng thừng, cũng không ảnh hưởng gì.

“Nói ra xem nào.”

Tôn Liên nhả ra một hơi khói thuốc, thản nhiên nói, hiển nhiên đây là ngầm thừa nhận giúp đỡ Chu Dương.

Chu Dương hơi bất ngờ, Tôn Liên không hỏi gì mà trực tiếp đồng ý, khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chu Dương nhanh chóng phản ứng lại, Tôn Liên lúc nào mà chẳng để lại ấn tượng tốt với anh chứ?

Cứ như vậy, một khi Trần Thế Hào trở về, có thể nói tốt về bà ấy trước mặt Trần Thế Hào.

Nghĩ đến đây, Chu Dương không chút do dự, nói thẳng vào vấn đề mở chi nhánh, chuyện đám người Vương Vĩ gặp phải, và cuộc trò chuyện của anh với Trương Thái Viêm, cùng với những suy đoán của anh.

Điều muốn nói rất nhiều, một vài chuyện cần phải giải thích thêm, nên khi Chu Dương nói xong toàn bộ, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.

“Cơ bản chính là như vậy, bây giờ tôi đoán, sau lưng chuyện này có thể còn có bóng dáng Trương gia. Tôn tổng bà ở tỉnh Tương Tây đã khá lâu, hiểu biết về Trương gia và Trương Thái Viêm cũng nhiều hơn tôi, theo bà, Trương gia có làm chuyện đó không?”

Chu Dương trầm giọng hỏi.

Trêи thực tế, anh quả thật đang hoài nghi Trương gia.

Tuy rằng bản thân có quan hệ tốt với Trương Kiệt, còn là bạn học đại học với cậu ấy. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trương Kiệt vẫn giống trước, không những chẳng hề ngăn cản, mà mấy lần đều bày tỏ sự ủng hộ.

Thậm chí, trước đây ở bữa tiệc của Giang gia, cả gia tộc Trương gia chỉ có một mình Trương Kiệt đứng ra ủng hộ anh.

Điều này Chu Dương sẽ không quên.

Nhưng Trương Kiệt dù sao cũng chỉ là nhị thiếu gia đời thứ ba.

Cao hơn cậu ấy, ngoại trừ gia chủ Trương Thái Viêm, còn có hai người Trương Luân, Trương Anh, và anh họ Trương Đào.

Cho nên ở Trương gia, lời nói của Trương Kiệt không có trọng lượng lắm.

Hơn nữa, nếu chuyện này liên quan tới Trương gia, vậy thì nhất định là do Trương Thái Viêm ra quyết định sau khi bàn bạc với Trương Luân và Trương Anh. Trương Kiệt căn bản không biết, thậm chí ngay cả tư cách được biết cũng không có.

Hơn nữa, sau vài lần nói chuyện với Trương Thái Viên, Trương Luân và Trương Anh, Chu Dương biết bọn họ hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

Bầu không khí trong phòng bỗng im ắng, chỉ có âm thanh mở trang sách của Trần Hân.

“Ừ, chuyện này tôi cũng hiểu đại khái rồi, bây giờ cậu hoài nghi có người nhằm vào chi nhánh mới mở, xui khiến người khác cản trở, thậm chí thu phí bảo kê, đều là kế hoạch của Trương gia sao?”

Tôn Liên trầm giọng nói, gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng, đôi mắt thanh tú cũng nhíu lại.

Hiển nhiên, bà cũng hết sức thận trọng với suy đoán của Chu Dương, không dễ dàng đưa ra kết luận.

“Ừm, tôi đúng là có suy đoán như vậy, nhưng không thể xác nhận. Dù sao, khả năng có sự can thiệp của bốn gia tộc lớn cũng cực kỳ lớn.”

Chu Dương gật đầu.

“Hahaa, nhìn bộ dạng buồn bực của cậu này, sao vậy, nếu điều tra ra Trương gia động tay vào, cậu sẽ rất thất vọng hả?”

Nhìn thấy Chu Dương hơi buồn chán ủ rũ, Tôn Liên khẽ cười nói, thiện cảm trong lòng đối với Chu Dương cũng tốt hơn.

Dù sao, nếu Chu Dương thật sự sẽ thất vọng kiểu như vậy, chứng tỏ Chu Dương cũng không bị xã hội này mài dũa trơn tru, anh vẫn một lòng thật thà ngay thẳng.

Điều này đối với Tôn Liên mà nói, còn quan trọng hơn so với việc Chu Dương đạt được thành công trong sự nghiệp.

“Có lẽ Thế Hào đi theo cậu làm việc, cũng là đánh giá cao điểm này của cậu.”

Trong lòng âm thầm nghĩ, lại nhớ đến những tin tức bà ấy có được, Trần Thế Hào không chỉ ủng hộ Chu Dương ở Đông Hải, mà ở tỉnh Tương Tây cũng đã hỗ trợ anh vài lần.

“Thực ra chuyện này vô cùng đơn giản, nó không tệ như cậu nghĩ đâu.”

Tôn Liên khẽ cười nói, cảm giác như đã tính kỹ từ trước.

“Sao lại nói vậy?”

Chu Dương vực lại tinh thần, vội vàng ngồi thẳng lên hỏi.

“Cậu trực tiếp ngả bài với Trương Thái Viêm!”

“Ngả bài?”

Lần này Chu Dương hết sức kinh hoàng.

———————–