Chàng Rể Đại Gia

Chương 652: Đi nhờ xe






Chương 652: Đi nhờ xe

Lời khen của Chu Dương rất trực tiếp và thẳng thắn, khiến cho hai gò má của Liễu Tuyết đỏ bừng, tim đập tình thịch.

“Anh Chu, anh đừng nói về tôi nữa, anh muốn đi đâu?”

Liễu Tuyết sợ Chu Dương còn nói về mình, đến lúc đó rất có khả năng sẽ mất mặt, liền nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác.

Liễu Tuyết nhìn Chu Dương vẫn đi về phía trước, giống như muốn đi đâu đó.

Vừa hay, cô lái xe qua đây, có thể chở Chu Dương đi cùng.

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, vừa hay, điểm đến của tôi và của cô giống nhau.”

Chu Dương mỉm cười, nếu Liễu Tuyết không đồng ý nói về chủ đề hẹn hò, vậy thì Chu Dương đương nhiên sẽ không nói nữa, anh không muốn bỗng dưng lại chọc Liễu Tuyết không vui.

“Giống điểm đến của tôi sao? Anh Chu cũng muốn đến câu lạc bộ Silver Lake?”

Liễu Tuyết chớp mắt, sắc mặt càng ửng đỏ.

Cô không ngờ, Chu Dương nói cũng muốn đến câu lạc bộ Silver Lake.

Có rất nhiều sự trùng hợp trêи thế giới này.

Cô lái xe ra ngoài gặp được Chu Dương, đã là một sự trùng hợp.

Điểm đến của Chu Dương và của cô giống nhau, lại là một sự trùng hợp thứ hai.

Liễu Tuyết không tin lắm, thậm chí bây giờ cô nghi ngờ, Chu Dương cố tình nói như vậy có khả năng vì muốn tiếp cận cô.

Vậy một người đàn ông thành công và bí ẩn giống như Chu Dương muốn tiếp cận một người phụ nữ, mục đích là gì, Liễu Tuyết suy nghĩ đến nhiều loại khả năng.

Nhưng tất cả mọi khả năng đều dựa trêи tiền đề, đó là Chu Dương làm như vậy để tạo cơ hội cho Liễu Tuyết tiếp cận anh.

Còn bây giờ, anh lên xe của Liễu Tuyết, cùng nhau đi đến câu lạc bộ Silver Lake, không phải là một cơ hội như vậy sao.

“Không sai, tôi muốn đi đến câu lạc bộ Silver Lake bàn công chuyện, cô thì sao? Không phải đi hẹn hò à?”

Chu Dương khẽ cười, đã mở cửa xe, ngồi vào trong.

Thấy Chu Dương làm động tác quen thuộc như vậy, trái tim của Liễu Tuyết đập nhanh hơn vài phần.

Tuy nhiên, lời của cô đã nói ra thì không thể nuốt lại.

Huống hồ, Chu Dương đã ngồi trong xe, cho dù Liễu Tuyết muốn nuốt lời, cũng không có mặt mũi nói ra.

Liễu Tuyết giả vờ bình tĩnh, lái xe chậm rãi về phía câu lạc bộ Silver Lake.

“Tôi không đi hẹn hò, chỉ là tranh thủ khoảng thời gian trước Tết, họp lớp bạn đại học của chúng tôi mà thôi.”

Liễu Tuyết giải thích những gì Chu Dương vừa nói.

Cô không muốn Chu Dương hiểu nhầm mình thật sự đi hẹn hò.

Nếu không, vào thời điểm trước Tết, tự lái xe ra ngoài, ăn mặc lại thời trang như vậy, điểm đến là Câu lạc bộ Silver Lake, trông có vẻ giống với đặc điểm của chuyện đi hẹn hò.

“Họp lớp đại học?”

Lần này đến lượt Chu Dương ngạc nhiên.

Nếu anh nhớ không nhầm, các trường đại học mới làm lễ tốt nghiệp cách đây nửa năm, làm gì có chuyện mới nửa năm đã tổ chức họp lớp.

“Chẳng phải cô vừa tốt nghiệp đại học được nửa năm sao? Mới nửa năm trôi qua, bây giờ đã tổ chức họp lớp rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ, họp lớp lần này do lớp trưởng lớp đại học chúng tôi tổ chức, những người tham gia căn bản đều là người sinh sống và làm việc ở Đông Hải, cho nên, số lượng cũng không nhiều, chỉ là một buổi họp lớp có mô hình nhỏ thôi.”

Liễu Tuyết bất lực nói.

Cô cũng mới nhận tin tức sáng nay, nói đi họp lớp, hơn nữa địa điểm lại là câu lạc bộ Silver Lake, thời gian vào buổi tối.

Liễu Tuyết cũng tranh thủ trong lúc công ty không có việc gì, dành thời quan đi qua đây.

“Là vậy sao, xem ra, mối quan hệ bạn học các cô cũng không tệ.”

Chu Dương cười nói.

Anh nhớ, Liễu Tuyết tốt nghiệp trường đại học Đông Hải, mà Chu Dương cũng là sinh viên của trường đại học Đông Hải, là nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai.

Nghĩ đến điều này, Chu Dương cảm thấy hơi áy náy.

Mặc dù giáo sư Thiệu Trạch Giai nhận Chu Dương làm sinh viên, nhưng Chu Dương vẫn chưa cố gắng làm tốt nhiệm vụ của một sinh viên.

Ở tỉnh Tương Tây nửa năm, anh vẫn chưa trở về trường đại học Đông Hải đi học, chỉ nói chuyện ngắn gọn với giáo sư Thiệu Trạch Giai.

Xem ra Tết đến, anh phải đi thăm giáo sư Thiệu Trạch Giai.

Trong lòng đã quyết, đợi đến Tết, nhất định sẽ tìm cơ hội đi thăm giáo sư Thiệu Trạch Giai.

“Nói mới nhớ, cô là sinh viên khóa sau của tôi đấy.”

Chu Dương nhìn Liễu Tuyết đang chăm chú lái xe, cười tủm tỉm.

“Cái gì, thật sao?”

Liễu Tuyết hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được thông tin này, trêи mặt lộ vẻ vui mừng, động tác trêи tay cũng bối rối, hơi lúng túng, cũng may nhờ Chu Dương nhắc nhở, cô mới điều chỉnh lại được.

“Đương nhiên rồi, bây giờ tôi là một nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai.”

Chu Dương khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

Anh nói điều này, không phải vì kéo gần mối quan hệ với Liễu Tuyết, mà là để Liểu Tuyết biết, quan hệ giữa anh và cô vẫn khá gần gũi, anh sẽ không có suy nghĩ nào khác đối với một sinh viên khóa dưới như cô.

“Anh Chu, anh là nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai sao?”

Liễu Tuyết rõ ràng rất sửng sốt.

Cô biết ba chữ Thiệu Trạch Giai có ý nghĩa gì ở trường đại học Đông Hải, thậm chí cái tên này đại diện cho một thế lực rất mạnh mẽ trong nước.

Giáo sư Thiệu Trạch Giai là một trong những chuyên gia hàng đầu của ngành kiểm định vật liệu ở trong nước.

Cho dù không xếp hạng nhất, nhưng ít nhất cũng trong top ba.

Mà bây giờ Chu Dương lại nói anh là nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai, điều này khiến Liễu Tuyết hết sức kinh ngạc.

“Trước đây tôi nghe bạn học nói, năm nay Thiệu Trạch Giai hình như nhận thêm hai sinh viên nữa, lẽ nào một trong số đó chính là anh Chu?”

Liễu Tuyết lại hỏi.

Cô nói ra những tin tức nghe được từ chỗ bạn học kia, là đang muốn xác nhận lại với Chu Dương.

Dù sao, giáo sư Thiệu Trạch Giai cũng giống như siêu sao trong mắt của sinh viên trường đại học Đông Hải.

Nếu như ai có thể làm sinh viên của giáo sư Thiệu Trạch Giai, vậy chứng tỏ sau này sẽ có một tương lai rộng mở.

Tiếp theo đó, có một dự cảm mới lại len lỏi trong đầu Liễu Tuyết.

Theo lý mà nói, có thể trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai, phải là một sinh viên mới đúng.

Nhưng Liễu Tuyết biết rằng, Chu Dương đã mua một căn biệt thự ở vịnh Lục Cảnh, hơn nữa ngay cả ông chủ của công ty cô cũng kính cẩn lễ phép khi đối diện với Chu Dương.

Người như vậy sẽ là nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai sao?

Sẽ là một sinh viên bình thường?

Nhìn thế nào, cũng không giống.

Có lẽ nhìn ra nghi ngờ trong đầu Liễu Tuyết, Chu Dương cũng không quan tâm lắm.

Nếu như dựa vào góc độ của Liễu Tuyết, việc anh là nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai, quả thật hết sức bất ngờ, không ai nghĩ đến.

Huống hồ, Liễu Tuyết cũng biết một số hoàn cảnh của anh.

Cô thấy rất khó hiểu cũng là chuyện bình thường.

“Chuyện này cũng không có gì, thật ra tôi đã tốt nghiệp đại học ba năm trước, nhưng sau này vì một số chuyện, quen biết với giáo sư Thiệu Trạch Giai, nên sau đó tiếp tục trở thành nghiên cứu sinh dưới danh nghĩa của ông ấy.”

Nói ra điều này, Chu Dương nhớ đến học kỳ vừa qua anh vẫn chưa nghiêm túc lên lớp, đột nhiên bật cười.

“Nhưng tôi vẫn chưa đi học trong học kì này, cho nên, cảm thấy khá có lỗi với giáo sư Thiệu Trạch Giai.”

Nghe thấy vậy, Liễu Tuyết cảm thấy giác quan của mình hình như sắp bị phá vỡ.

Đó là giáo sư Thiệu Trạch Giai, hàng năm có rất nhiều sinh viên muốn làm nghiên cứu sinh dưới tên của ông ấy.

Có lúc, giáo sư Thiệu Trạch Giai một năm chỉ nhận hai sinh viên, thậm chí không nhận sinh viên nào.

Nhưng bây giờ, Chu Dương trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư Thiệu Trạch Giai, cả học kỳ cũng không lên lớp.

Nếu truyền ra ngoài, người khác biết được, chắc chắn sẽ bị mắng đến chết.