Chàng Rể Đại Gia

Chương 713: Đối chọi gay gắt!






Chương 713: Đối chọi gay gắt!

Sau khi đến công ty Danh Dương, hắn cũng đã nghe rất nhiều tin tức về Chu Dương, đặc biệt là hai dự án chủ chốt mà Chu Dương chịu trách nhiệm. Ngay cả ở các công ty khác, Thường Hạo cũng đã từng nghe qua, thậm chí tên tuổi của anh còn vô cùng vang dội.

Nhưng bây giờ xem ra Chu Dương cũng chỉ đến thế, chuyện nhỏ như vậy đã làm anh bối rối, xem ra trước đây người khác tâng bốc anh cũng chỉ là xu nịnh giả dối mà thôi.

“Thẩm tổng, hiện tại, có lẽ kế hoạch của tôi là phù hợp nhất. Tôi nghĩ không ai có thể nghĩ ra một kế hoạch phù hợp hơn của tôi.”

“Chu tổng, anh nói có phải không?”

Thường Hạo tự tin nói, hắn nhìn Chu Dương, trong mắt đầy sự gây hấn.

Chu Dương có chút không hiểu đầu cua tai nheo, đây là lần thứ ba Thường Hạo làm việc này.

Có câu rằng quá tam ba bận.

Tên Thường Hạo này năm lần bảy lượt bới móc, rõ ràng là muốn gây chuyện.

“Ha ha, tôi thấy cũng chưa chắc. Kế hoạch của anh nghe thì hay và có vẻ rất hiệu quả, nhưng anh đã bỏ qua một điểm.”

Đã như vậy, Chu Dương cũng không cần phải nể mặt vị phó chủ tịch mặt này nữa, anh lập tức mỉm cười.

Nhưng mà lời nói của Chu Dương thật thú vị, như ném một tảng đá xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt hồ lập tức nổi sóng.

“Cái gì? Chu tổng còn có kế hoạch tốt hơn sao?”

“Đúng vậy, lúc nãy Thường tổng bảo mọi người động não, Chu tổng không nói gì, bây giờ anh lại nói như vậy, đây là có ý gì?”

“Chu tổng, không lẽ anh còn có kế hoạch tốt hơn sao?”



Nhiều người bắt đầu chế giễu.

Chu Dương liếc mắt nhìn người vừa nói, đa số đều còn khá trẻ, hơn nữa trông cũng lạ, thiết nghĩ bọn họ chắc là tay chân thân tín của Thường Hạo.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mình đang bị chế giễu trong chính phòng họp của công ty Danh Dương, Chu Dương lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Ngày xưa, chính tại phòng họp này, Chu Dương đã đối mặt với rất nhiều người và răn đe những người đó bằng những biện pháp rất cứng rắn, sau đó công ty mới có được vị thế như hiện tại.

“Ha ha, Chu tổng nói vậy, không biết còn có cách nào khác hay hơn không. Nếu không, tôi xin hỏi Chu tổng, lẽ nào anh không coi nguy cơ trước mắt của công ty Danh Dương là chuyện gì quan trọng hay sao?”

Thường Hạo lạnh lùng nói.

Lúc này, Thường Hạo vui như mở cờ trong bụng, hắn đang thầm lo lắng không có cách gì nhắm vào Chu Dương, vì dù sao nếu không có lý do gì mà lại nhắm vào Chu Dương, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội của Chu Dương và gây ra sự bất mãn của những người kỳ cựu trong công ty.

Nhưng Thường Hạo không ngờ rằng mình còn chưa nói gì, Chu Dương đã tự mình trực tiếp bước ra.

Thường Hạo cảm thấy rằng cảm giác giơ mặt của mình ra để cho người ta đánh thật là tốt.

“Đương nhiên không phải, tôi đang nói kế hoạch của anh có thiếu sót.”

Chu Dương xua tay, lãnh đạm nói.

“Kế hoạch của anh, mọi thứ đều dựa vào việc bên kia lơ là cảnh giác, nhưng mà, đối với chuyện quan trọng như vậy, bên kia lại có thể lơ là cảnh giác, không dõi theo công ty chúng ta hay sao?”

“Tôi e rằng khi anh đến công ty, đối phương đã biết rằng chúng ta sẽ có một cuộc họp ở đây hôm nay, và họ càng có khả năng nghĩ rằng tất cả những gì họ làm đã bị lộ.”

“Lẽ nào Thường tổng cho rằng đối phương ngốc như thế à, họ sẽ không thay đổi điều gì mà cứ ở đó ôm cây đợi thỏ hay sao?”

Mỗi khi Chu Dương nói thêm một câu, vẻ mặt của Thường Hạo lại trở nên ảm đạm hơn.

Quả thực, hắn đã tưởng kế hoạch của mình quá tốt rồi, như thể đối phương thực sự là một kẻ thiểu năng và không biết cách đề phòng công ty Danh Dương.

Tuy nhiên, người khác có thể nói ra những điều này, riêng Chu Dương không thể.

“Đó chỉ là cách nghĩ của anh thôi. Rốt cuộc như thế nào phải thử mới biết được.”

Thường Hạo không phục, lúc này hắn nhất định không được cúi đầu, nếu không, về sau hắn khó có thể ngẩng đầu lên trước mặt Chu Dương, huống chi là muốn động đến Chu Dương.

“Không cần thử nữa.”

Chu Dương đột nhiên đưa tay ngăn cản Thường Hạo, sau đó nói nhỏ điều gì đó với Diệp Sở Thiến.

Mọi người đều ngồi ở xa, Chu Dương nói rất nhỏ, nên họ không biết được Chu Dương nói gì với Diệp Sở Thiến.

Tuy nhiên, sau khi Chu Dương nói xong, Diệp Sở Thiến đặt tài liệu xuống, rời thẳng khỏi phòng họp.

Trong phút chốc, mọi người trong văn phòng đều yên lặng, nhìn Chu Dương với vẻ ngạc nhiên.

Bây giờ đang là giờ họp, tình hình ở quận Phổ Đà lúc này vô cùng khủng hoảng, vậy mà lúc này Chu Dương còn để cho Diệp Sở Thiến ra ngoài.

Như thế này không phải là muốn phá đám hay sao?

Một số người đã chuẩn bị lên tiếng, nhưng họ vừa định nói ra thì lại phải nuốt lại vào trong.

Bởi vì Diệp Sở Thiến chỉ rời đi chưa đầy hai phút, sau đó đã quay lại.

Hơn nữa, phía sau Diệp Sở Thiến còn có một người đàn ông.

“Chu tiên sinh, đây là những thứ mà Trần tổng đã yêu cầu tôi điều tra. Tất cả đều ở đây, tuy nhiên, đối với một số thứ ở cấp độ sâu hơn, chúng tôi vẫn cần thêm chút thời gian.”

Khi người đàn ông nhìn thấy Chu Dương, anh ta cung kính lấy ra một tập tài liệu đưa cho Chu Dương, nói nhỏ rồi rời thẳng khỏi đó.

Dường như Chu Dương như không hề tỏ ra ngạc nhiên một chút nào.

Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.

Nhiều người cũng chợt nhớ ra đây chính là Chu Dương, trước kia chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty Danh Dương, nhưng gần như chỉ sau một đêm, anh đã trở thành quản lý cấp cao của Danh Dương, liên tiếp phụ trách các dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu, trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty.

Tất cả những điều này đều dựa vào ý chí kiên cường và sự hi sinh của Chu Dương.

Giống như Tăng Đại Đầu, người nổi tiếng một thời ở Đông Hải trước đây, cũng bị huỷ hoại trong tay của Chu Dương.

Giờ coi bộ rõ ràng Chu Dương cũng đã có hành động, chỉ là chưa nói cho mọi người biết thôi.

Nhiều người đã nhìn ra người đàn ông vừa rồi có lẽ là người do Chu Dương phái đi để điều tra.

“Chị Diệp, copy tài liệu này cho mỗi người ở đây một bản.”

Chu Dương không đọc tài liệu trước mà yêu cầu Diệp Sở Thiến sao chép chúng trước.

Giờ phút này, trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều chờ đợi Diệp Sở Thiến in tài liệu ra, sau đó mới xem kỹ bên trong có thứ gì.

Một tài liệu có thể làm cho Chu Dương coi trọng như vậy hẳn là thứ rất quan trọng.

Thậm chí, nhiều người hiểu Chu Dương còn đang thắc mắc liệu tài liệu này có chứa thông tin về những người đã mưu đồ cướp chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà hay không.

Nếu là thật, thì có nghĩa là Chu Dương còn nghĩ xa hơn những gì bọn họ đã nghĩ, lời nói vừa rồi của Chu Dương đương nhiên có ẩn ý sâu xa.

Diệp Sở Thiến phô tô rất nhanh, chỉ trong vài phút cô đã sao chép tài liệu cho mọi người, sau đó phân phát trực tiếp.

Mọi người nhận được tài liệu liền lập tức bắt tay vào kiểm tra.

Khi một số người nhìn thấy nội dung bên trong, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi.

Có người cau mày, rõ ràng là đang nghĩ cách để lý giải.

Một số người, với vẻ mặt kinh hoàng, rõ ràng là hoảng sợ trước một số nội dung trong tài liệu.

Thường Hạo cũng nhận được tài liệu.

Tuy nhiên, hắn không hề quan tâm. Chu Dương có vẻ rất nghiêm túc đối với tài liệu này, nhưng nếu thật sự là tin tức của những người đó, làm sao có thể có được vào đúng lúc này.

Hơn nữa, Trường Hạo thậm chí còn không biết người vừa rồi là ai.