Chàng Rể Đào Hoa

Chương 640




Chương 640

Nói giỡn, lúc hội đấu giá còn chưa bắt đầu, trên mạng đã lan truyền ra, nói rằng sâm hoàng đế có thể làm cho người chết sống lại, sống lâu kéo dài tuổi thọ vân vân, nói tới mức cực kỳ thần kỳ, mà đã là nhà giàu có ai không hy vọng mình sống thật lâu? Ai không muốn sống lại sau khi chết?

Cho nên vì đấu giá được một món “thần dược” này, bọn họ cũng đã không thèm đếm xỉa, bất chấp giá cả.

Rất nhanh sau đó, giá cả đã được nâng lên đến một tỷ mốt bảng Anh.

“Quá kịch liệt!”

Đám con cháu của Lục Phiến Môn đến đây tham gia đấu giá, đều bị hành động ra giá kịch liệt này làm cho kinh ngạc sợ hãi.

“Lý Triều Dã, kêu lên một tiếng xem nào, xem có thể đẩy lui được bao nhiêu đối thủ cạnh tranh kia không.”

Cô gái xinh đẹp yêu kiều kia của Sở Môn nói.

Cô ấy là cháu gái của Ông Sở, tên là Sở Kiều Nhã, quanh năm ở trong đại nội, đây chỉ mới là lần thứ ba từ nhỏ đến lớn cô ấy được đi ra ngoài, lại còn là lần đầu tiên được tham gia hội đấu giá, cho nên có vẻ chơi cực kỳ vui thích.

“Được, cô Sở.”

Đại diện cho nhà họ Lý – tài phiệt của Sở Môn là Lý Triều Dã nhếch miệng cười, lập tức giơ bảng lên: “Hai tỷ!”

Từ một tỷ mốt lập tức nâng lên hai tỷ, lại làm cho các nhà giàu ở đây đều khiếp sợ, ánh mắt đồng loạt dồn vào trên người Lý Triều Dã.

“Là cậu Lý của tập đoàn sông Hồng.”

Có không ít người Lam Hoa ở nước ngoài, và bọn họ đều nhận ra Lý Triều Dã, nhìn thấy Lý Triều Dã ra tay, bọn họ đều sợ hãi.

Bởi vì bọn họ đều biết dòng tiền của nhà họ Lý dồi dào đến mức nào, bọn họ không thể so sánh được chỉ có thể đứng nhìn từ xa, từ khí thế của Lý Triều Dã kêu giá mà xem, thái độ là chắc chắn phải có bằng được sâm hoàng đế, nếu giành sâm hoàng đế với anh ta, vậy nghĩa là đấu không cùng cấp, mà đã vậy thì làm sao thắng được?

Nhưng trong Lục Phiến Môn thì ai cũng không phục ai, không làm đến cuối cùng, còn không chắc chắn được hoa sẽ rơi vào nhà ai, ai dám bỏ ra nhiều tiền hơn.

Tài phiệt của Vân Môn ngay lập tức giơ cao bảng lên: “Hai tỷ hai!”

Tài phiệt của Lương Môn cũng theo sát phía sau, giơ bảng lên: “Hai tỷ rưỡi!”

“Hai tỷ sáu!”

“Ba tỷ!”

Các tài phiệt của Hoa Môn và Diệp Môn cũng cùng nhau giơ cao bảng lên.

“Những người châu Á này thực sự giàu có!”

Rất nhiều người nước ngoài thấy người ra giá đều là người da vàng, thì không khỏi bị dọa sợ.

“Ba tỷ rưỡi!” Lý Triều Dã giơ bảng.

“Bốn tỷ!” Tài phiệt của Diệp Môn giơ bảng lên.

“Bốn tỷ mốt!” Tài phiệt của Vân Môn giơ bảng lên.

Hô đến mức này, ai nấy đều có phần hô không nổi nữa, dù sao cũng là tính theo đơn vị bảng Anh, đổi ra thì cũng đã đạt tới cả trăm nghìn tỷ.

Mặc dù dòng tiền của các nhóm tài phiệt kia vượt quá một trăm nghìn tỷ đồng, nhưng bất cứ ai cũng đau lòng, dù sao tiền của bất cứ ai cũng không phải là gió thổi mà tăng lên được.

“Trần Hoàng Thiên, không phải anh muốn giúp Tần Môn chúng tôi lấy được sâm hoàng đế sao, sao còn không ra giá?” Tần Thanh Lam có chút sốt ruột.