Chàng Rể Ma Giới

Chương 536: Dạ khúc (phần hai)




Dưới ánh trăng.

Trấn Lôi Tư, lãnh địa Ám Nguyệt.

Nữ tử tóc vàng quần trắng lẳng lặng lắng nghe làn điệu du dương do nữ tử đeo mạng che mặt kia thôi. Gió đêm hiu hắt làm lung lay tấm áo choàng trên người nữ tử che mặt, ẩn hiện dáng người thướt tha, hợp với nữ tử tóc vàng, trở thành một bức họa tuyệt mỹ.

Đế đô cũng đang được ánh trăng chiếu, cũng đang cất lên một bản nhạc, chủ đề của nó là máu và lửa.

Đại quân lãnh địa Bạch Linh tràn vào đế đô nhanh chóng chia làm ba bộ phận. Một bộ phận khống chế quân thủ vệ, một bộ phận khác khống chế cổng thành và các con đường trọng yếu. Còn một bộ phận nữa thì xông về phía nội thành với tốc độ nhanh nhất.

Nội thành bị vây trong trạng thái hỗn loạn, nơi bị bốc cháy cũng không quá nhiều, cũng không phải là chỗ quá quan trọng. Nhưng những vụ bạo tạc này thì đúng là muốn mạng, mà lại lan tràn từ trung tâm đế đô, tức là từ trong hoàng cung, uy lực vô cùng kinh khủng. Ngay cả ma pháp trận phòng hộ của hoàng cung cũng chật vật chống đỡ. Ngay sau đó, sảnh chính vụ của nội thành, quân doanh của Xích Ma cũng xảy ra bạo tạc.

Đệ nhị tướng quân Duolun trấn thủ đế đô có thể nói là sứt đầu mẻ trán. Phủ đệ nhà mình bốc cháy không nói, không ngờ ngay hoàng cung cũng bị bạo tạc. Ngay sau đó bạo tạc khắp nơi, nhìn lộ tuyến này thì hình như có một "phần tử khủng bố" đang ném loạn "bom" ra ven đường thì phải.

Hỗn loạn do cháy và nổ còn chưa bình ổn thì lại có báo động, nội thành bị rất nhiều quân đội không biết tên vây quanh, cửa thành đã tràn ngập nguy cơ rồi.

Quân đội nhiều thế đến từ đâu? Trong lòng Duolun kinh nghi, lập tức suất lĩnh quân đoàn Xích Ma tiến tới nghênh địch, sắp đuổi tới vùng cổng thành thì lại nhận được tin phó thống lĩnh phụ trách phòng ngự cổng thành Danzier chém giết thống lĩnh Virgil, tiếp quân địch vào trong thành.

Lúc này đã có rất nhiều quân địch dũng mạnh tiến vào nội thành, Doulun thấy Danzier đi đầu tiên, không khỏi giận dữ. Danzier là thủ hạ cũ của đệ nhất tướng quân George Wells, lúc George ngang nhiên phản đối nhiếp chính vương Hắc Diệu, Danzier không chút do dự chuyển hướng sang đệ nhị tướng quân hắn. Những năm gần đây, mặc dù không tiến vào hệ chính của quân đoàn Hồng Ma những cũng coi như được trọng dụng. Không ngờ được, không ngờ hắn lại làm phản!

Duolun thúc ngựa ma, cự kiếm "toái hồn" trong tay xuất ra ánh sáng đỏ, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt kinh người. Trong vết rách bốc lên ngọn lửa hừng hực, nhanh chóng vươn về phía Danzier.

Thực lực Danzier là đại ma vương cao đoạn, làm sao mà ngăn được một kiếm giận dữ của một ma hoàng. Mắt thấy sắp bị chém chết thì vừa lúc đó, trước người hắn xuất hiện một thanh kiếm.

Cán kiếm là một ma sư, thân kiếm có chạm khắc hoa văn như được ngậm trong miệng nó, phát ra quang mang u lam.

Thanh kiếm này phát sau mà đến trước, cắm trên mặt đất, ngọn lửa của vết nứt còn chưa đụng tới thanh kiếm đã bị cuốn trở về. Doulun cả kinh, vội vàng ghìm cương ngựa, cự kiếm trong tay chỉ một cái, một đạo kiếm khí chặn cột lửa phụt lên tận trời trong vết nứt kia lại, nhưng cả người lẫn ngựa cũng lảo đảo lui về phía sau.

"Sư nha kiếm!" Duolun nhìn thanh kiếm phía trước kia, trong lòng hiện ra một thân ảnh quen thuộc, hắn chấn động mạnh.

Chính vì có người này, những năm gần đây nhiếp chính vương Hắc Diệu vẫn không dám hạ tử thủ với Ám Nguyệt. Cũng chính vì người này, cứ điểm Locker tiếp giáp Huyết Sát đế quốc vẫn kiên cố như cũ. Cũng chính vì người này, dù đệ nhị tướng quân như hắn có rục rịch thế nào, cũng chỉ xếp hạng thứ trong tam đại tướng quân mà thôi.

Trong phút chốc, rốt cuộc Duolun cũng hiểu được vì sao mà Danzier phản bội. Hoặc là nói, ngay từ đầu Danzier đã là quân cờ chôn ở bên cạnh hắn rồi!

Hoàng cung bí khố! Lão Cowen và Oliver đều ngưng trọng. Ban đầu còn tưởng rằng "dạ yến đế đô" được nói trong khối lưu âm thạch kia chỉ là để lừa bọn họ rời đi, mượn cơ hội trộm Đọa Thiên Sứ chi kiếm. Nhưng sau khi trong cung phát nổ, họ dần dần ý thức được chuyện không phải bình thường.

Sau đó từng tin tức cứ nối nhau mà đến, chung quanh cháy nổ loạn cả lên, chí ít cũng có mấy vạn đại quân đánh vào đế đô!

Oliver và lão Cowen quả thực không tin nổi, mấy vạn đại quân này móc đâu ra?

Huyết Sát đế quốc phá bỏ đồng minh tiến công Đọa Thiên Sứ đế quốc sao? Cứ điểm Locker và lãnh địa Bạch Linh đều bị chiếm đóng sao? Vì sao không hề có chút tình báo liên quan nào?

Đúng rồi, "dạ yến" trong lưu âm thạch kia... chẳng lẽ là quân đội của Ám Nguyệt?

Quá hoang đường?

Ám Nguyệt có bao nhiêu binh lực chứ, hơn nữa bây giờ đang chiến đấu với quân đội do nhiếp chính vương thân chinh, làm sao có nhiều quân đội như thế để thần không biết quỷ không hay chạy đến đế đô?

Theo tin tức mới nhất, quân địch đã công phá được cồng thành, công phá nội thành. Trước mắt đang cùng chiến đấu kịch liệt với quân đoàn Xích Ma của tướng quân Doulun. Lão Cowen và Oliver đều ngồi không yên, tổ chim bị phá thì trứng còn nguyên sao được. Một khi quân đoàn Xích Ma bị đánh tan, dù là hoàng cung hay là gia tộc nguyên lão cũng sẽ phải chịu đả kích trí mạng.

Hai người nắm thời cơ, vận dụng quyền hạn khẩn cấp, phong bế cả bí khố loại, loại phong bế này nhất định phải do cả hai người thủ hộ cùng thi triển, cho dù có mở ra lại thì cũng phải nửa tháng mới đi vào được.

Phong bế không chỉ vì phòng ngừa có kẻ thừa dịp lẻn vào, mà càng là vì đề phòng quân đội xâm lấn, hai người cũng nhờ đó mà làm việc dễ dàng hơn. Oliver trấn thủ hoàng cung, tổ chức cấm vệ dập tắt lửa, bảo hộ người trong cung, cũng tăng cường phòng vệ trong cung. Lão Cowen đi nội thành tập hợp lực lượng của gia tộc nguyên lão, hiệp trợ quân đoàn Xích Ma tiêu diệt quân địch.

Lão Cowen sau khi ra khỏi hoàng cung thì đi thật nhanh, ven đường chứng kiến ánh lửa tận trời, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên thì không khỏi nhăn chặt lông mày lại, tốc độ càng nhanh hơn.

Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một người. Người này mặc áo choàng, che cả đầu và thân thể, có vẻ đặc biệt quỷ dị dưới ánh trăng tím này.

Lão Cowen cảm nhận được bóng người chẳng qua chỉ là đại ma vương, tốc độ vọt tới cũng không giảm, ngón giữa thầm dựng lên, ba sợi nhuệ khí mạnh mẽ phá không mà ra, thành hình chữ phẩm gào thét lao về phía tên áo choàng.

Lão Cowen vốn nghĩ một đòn này đủ giết chết đối thủ, căn bản mặc kệ tên lâu la này, thân hình xẹt qua tên áo choàng nhanh như gió. Nhưng ngay lúc lướt qua áo choàng của hắn thì lại sinh ra sự cảnh giác mãnh liệt, cũng cảm nhận được một luồng kình lực nhanh chóng đánh úp sau lưng. Hắn vỗi vã uốn éo thân thể, kình lực kia lại lưu một vệt máu ở dưới xương sườn.

Tiếng động đột ngột vang lên, trong chớp mắt đã từ phía sau dịch chuyển tới không trung phía trước, tốc độ phi hành cực nhanh, ngay cả lão Cowen ma đế đỉnh phong cũng thấy mặc cảm.

Lão Cowen phản ứng cực nhanh, không đợi kẻ địch ổn định thân hình, song chỉ bắn liên tục, vô số nhuệ khí bao vây tên áo choàng kia lại. Chỉ thấy trong tay tên áo choàng hiện ra quang mang nhàn nhạt, vẽ nên một quỹ đạo như dòng nước trong không trung. Nhuệ khí đầy trời rõ ràng cực nhanh, nhưng sau khi đụng phải loại lực lượng "thong thả" này thì lại quỷ dị chậm lại, rồi lại lập tức nhanh hơn, bắn tung tóe ra bốn phía. Nhà cửa xung quanh, bụi đất cũng đều bị bắn tung tóe, âm thanh "xoẹt xoẹt" phá hoại không ngừng vang lên. Nhanh chóng xuất hiện thật nhiều lỗ thủng, lỗ thủng xung quanh cứ đan chằng chịt như là mạng nhện vậy.

Thủ pháp huyền ảo nhưng quen thuộc này làm lão Cowen ngẩn ra, kinh sợ quát: "Hóa ra là ngươi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Quân đội này đến từ nơi nào?"

"Chiến trường của trưởng công chúa và Hắc Diệu không chỉ ở Ám Nguyệt." Trần Duệ thản nhiên đáp một câu: "Có quả cân nặng ký như đế đô này, cán cân của chiến tranh sẽ lệch về phía chủ nhân chân chính."

Trong mắt lão Cowen hiện lên tinh quang: "Chủ nhân chân chính của đế quốc sẽ không hủy diệt cả đế đô!"

"Cái cũ bị hủy diệt cũng có nghĩa là cái mới đang bắt đầu, nếu muốn phá vỡ vận mệnh mục nát bây giờ thì việc hủy diệt một số thứ là không thể tránh. Còn nhớ rõ hy vọng theo lời ta ở trong bí khố không? Gia tộc nguyên lão hẳn là nên khoanh tay đứng nhìn. Vì đế vương chân chính, vì bảo tồn nguyên khí của cả đế quốc, không cần hy sinh vô ích vì nội đấu thế này!"

"Vốn ta và Oliver còn thấy ngươi không tệ, nhưng bây giờ ta không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt của ngươi nữa! Hôm nay giữa chúng ta chỉ có một kẻ được sống, cho ta thấy lực lượng chân chính của ngươi đi!" Một cỗ sát khí kinh khủng phát ra từ người lão Cowen, khí tức cuồng phong bạo vũ cùng với lực lượng đều như sắp bùng nổ. So sánh với hiện tại, ở trong bí khố hoàng cũng lúc trước cũng chỉ coi như là gió thoảng mưa bay mà thôi.

"Thế thì cho hỏi một câu cuối cùng, có còn nhớ rõ trận đánh cuộc của chúng ta không?"

"Đương nhiên!" Lão Cowen cười lạnh nói: "Nhưng ngươi cũng không..."

Còn chưa nói xong thì nụ cười lạnh đã đọng lại trên mặt lão Cowen. Lão thấy tên áo choàng kia lấy từ đằng sau người ra một cái gì đó dài dài được bao bọc, sau đó dốc một bình máu lên tay mình. Một thanh kiếm được rút ra, giơ cao lên, dưới ánh trăng phát ra tiếng rung động nhỏ nhẹ, nhưng không ngờ lại lất át tiếng chém giết và bạo tạc nơi xa xa.

Trên mặt lão Cowen lộ ra thần sắc khó mà tin được. Lão đã bảo hộ thanh kiếm này mấy trăm năm, ngay từ đầu đã cảm nhận được, đây chính là Đọa Thiên Sứ chi kiếm chân chính!

Điều này thật khó mà tin được, ngay trước khi lão ra khỏi hoàng cung đã khởi động cơ quan khẩn cấp, cùng phong bế bí khố với Oliver. Nếu muốn mạnh mẽ phá bỏ phong bế của bí khố thì cho dù mười ma đế đỉnh phong liên thủ cũng không được. Tên "Guile" này rốt cuộc lấy Đọa Thiên Sứ chi kiếm bằng cách nào?

Trần Duệ nhìn thấy hết sự kinh hãi của lão Cowen, thở dài một hơi: "Vẫn không hiểu sao? Đây là ý chí của thần khí!"

Lão Cowen chấn động: thần khí có thể lựa chọn chủ nhân cho mình, điều này là thật. Nhưng mà thần khí tự động xuyên qua bí khố... Quả thực không thể tưởng tượng được, nhưng trước mắt cũng chỉ có như thế mới giải thích được. Bằng không, Guile này chẳng lẽ lại có thể phá vỡ phong bế bí khố trong mười mấy phút, dưới ánh mắt của Oliver mà đánh cắp thần khí sao? Điều này càng vớ vẩn!

"Làm người thủ hộ. Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn làm trái ý chí của thần khí, làm trái ý chí của đế quốc sao?" Trần Duệ lắc lắc đầu: "Hoặc nói là ngươi muốn đặt tương lai của cả gia tộc nguyên lão và đế quốc lên người của một kẻ cướp nước sắp bị ý chí của thần khí chôn diệt hay sao? Đại nhân hẳn đã nghe nói liên quân đế đô liên tiếp bị làm nhục ở Ám Nguyệt, như vậy thỉnh đại nhân tiếp tục mỏi mắt trông chờ, chờ xem Ám Nguyệt sáng tạo kỳ tích thế nào. Tân vương của đế quốc sẽ dùng máu của kẻ phản nghịch để lên ngôi như thế nào!"

Sát khí của lão Cowen đã dần dần nguội đi. Trần Duệ nhân cơ hội bỏ thêm một câu: "Ta cũng không yêu cầu gia tộc nguyên lão ra tay đối phó quân đoàn Xích Ma, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được. Chỉ cần gia tộc nguyên lão bảo trì trầm mặc trong đêm nay, ta có thể cam đoan, tuyệt không thương tổn bất cứ một cành cây ngọn cỏ nào của gia tộc nguyên lão."

Sắc mặt lão Cowen không ngừng biến ảo, hiển nhiên đang do dự, đánh cuộc cũng chỉ là lấy cớ, nhưng mà tình hình bây giờ thật sự làm lão khó mà lựa chọn.

"Cowen đại nhân yên tâm, ta thề ngay trước thần khí, nếu gia tộc nguyên lão có thể kiên trì giữ vững lập trường bảo vệ thần khí, bảo vệ quốc gia, dù cho sau khi trật tự mới được xây dựng trong tương lai thì lợi ích và địa vị đều sẽ được giữ vững! Lời này không phải ta bịa đặt vô căn cứ, mà là Mejia điện hạ... hoặc sắp phải gọi là Mejia bệ hạ hứa hẹn!"

Lão Cowen hít sâu một hơi, rốt cuộc quyết tâm nói: "Được rồi, làm người thủ hộ, ta không thể làm trái ý chí của thần khí, hiện tại ta lập tức trở về lập tức triệu tập toàn bộ gia tộc nguyên lão án binh bất động. Thậm chí, ta còn có thể giúp ngươi khuyên bảo vị lão bằng hữu trấn thủ hoàng cung kia. Nhưng mà, thỉnh Mejia điện hạ nhất định phải nhớ rõ lời hứa trước thần khí!"

Ánh mắt Trần Duệ sáng lên, trịnh trọng gật đầu. Lão Cowen không chỉ đáp ứng án binh bất động, mà còn có thể khuyên bảo Oliver, tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn. Về phần ý chí của thần khí... Trần Duệ thật sự hơi bị ngượng ngùng.

Kỳ thật cũng đơn giản, tinh không chi môn có hai tinh điểm, ở bí khố Đọa Thiên Sứ chi kiếm có một cái, ở một chỗ bí mật nào đó trong nội thành có một cái. Sau khi chờ hai người thủ hộ bị dẫn đi thì mở một cửa lấy Đọa Thiên Sứ chi kiếm, sau đó lại mở cửa còn lại đi tới điểm bí mật đó.

Còn về tinh điểm ở lãnh địa Bạch Linh và Ám Nguyệt thì đã bị hủy bỏ. Dưới mệnh lệnh của Sicari, binh lực ở trấn Istar bắc bộ lãnh địa đã nhanh chóng điều tới trấn Hattono ở nam bộ. Cùng đi tới nam bộ còn có George tướng quân từ mình suất lĩnh một chi tinh nhuệ của cứ điểm Locker.

Do xung đột do cướp bóc gợi ra đã được giải quyết, lúc Sicari dẫn quân tới trấn Hattono, bắt đầu tiến quân đế đô, Sicari tự tay ký tên lên thông báo tuyên bố đi các trấn. Trải qua điều tra, ba trấn Istar chịu xâm phạm nghiêm trọng không phải do George tướng quân và cứ điểm Locker gây nên, mà là quỷ kế vô sỉ của nhiếp chính vương Hắc Diệu ở đế đô nhằm châm ngòi ly gián cứ điểm Locker và lãnh địa Bạch Linh.

Sau khi nói ra một loạt tội trạng của Hắc Diệu, Sicari tuyên bố, hiện giờ lãnh địa Bạch Linh hưởng ứng lời kêu gọi của trưởng công chúa Mejia, kiên quyết lật đổ thế lực tội ác do Hắc Diệu cầm đầu. Nếu đổi lại một lãnh địa khác, cho dù là Ám Nguyệt, một tờ thông báo chẳng thể nào đối phó đế đô, nhất định phải dùng trăm phương ngàn kế để động viên và kêu gọi. Nhưng lãnh địa Bạch Linh thì khác, vì thông qua Hera chi luân đạt được tín ngưỡng lực, vị Sicari "tiền nhiệm" kia đã dốc hết sức dùng đủ loại thủ đoạn lừa gạt sự tín nhiệm và thánh kính của dân chúng, cả gan biến dân chúng lãnh địa Bạch Linh thành một đám cuồng tín đồ. Chỉ cần Sicari nói một câu, cho dù là đế đô cũng sẽ được cả ngàn người ủng hộ.

Sicari làm Trần Duệ nhớ tới cái vị tướng quân cuối thời Đông Hán "Trời xanh phải chết trời vàng sinh ra" kia. (Câu này là của Trương Giác hội khăn vàng trong Tam Quốc, ko nhớ rõ có đúng thế không). Nhưng mà vị đại hiền lương sư của vị diện này lại bị hắn cướp mất thành quả lao động, vốn lãnh địa Bạch Linh là một trong các nanh vuốt của Hắc Diệu giờ lại trở mặt đâm cho chủ cũ một đao trí mạng sau lưng.

"Tướng quân, kẻ địch nhiều lắm, quân lính đã bắt đầu không chịu nổi!"

"Dayelu tướng quân bỏ mình!"

"Sivin tướng quân bỏ mình!"

Những tin tức xấu này làm Duolun không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, mấy chỗ thương nặng trên người bắt đầu đau nhức, nhưng vân dùng cự kiếm toái hồn miễn cưỡng chống đỡ ở nơi đóng quân. Nếu không phải thân vệ liều chết cứu trở về, hắn đã chết dưới sư nha kiếm của George rồi.

Vốn cho rằng mình trước trận đột phá một tiểu cảnh giới, đạt tới ma hoàng đỉnh phong là đã có thể phân cao thấp với đệ nhất tướng quân vẫn luôn đứng trên mình này. Không thể ngờ được... George Wells đã đột phá đến ma đế rồi!

Rốt cuộc mình vẫn kém hắn... Duolun lộ ra nụ cười thảm. Làm cho hắn tuyệt vọng hơn chính là, hắn đã phái ra hơn mười người phá vây đi cầu viện cấm vệ quân và các đại gia tộc. Nhưng hoàng cung và gia tộc nguyên lão cứ như đã bốc hơi, đến bây giờ cũng không có tý động tĩnh nào, chẳng lẽ...

"Tử chiến!" Duolun giơ cao toái hồn quát, khác với gia tộc nguyên lão, bắt đầu từ khi hắn lựa chọn theo Hắc Diệu năm đó thì hắn đã không còn đường rút rồi. Một tên tiểu nhân phản phúc sẽ bị mọi người khinh bỉ.

Chỉ có tử chiến mà thôi.

Trước quân trướng quân Ám Nguyệt, tiếng nhạc kinh cầm càng trong trẻo du dương. Dường như là hưởng ứng với nhau, một bản nhạc khác cũng bắt đầu khuấy động, ánh lửa chiếu rọi lên sĩ tốt đang liên tục ngã xuống, màu đỏ tươi trên nền đất giống như biến song nguyệt thành huyết sắc. Tiếng giao kích gần như trở thành tiếng than khóc muốn gãy rời của sư nha kiếm... thế mà lại trở thành một nốt nhạc cao vút, đã đẩy cái bản nhạc chủ đề máu và lửa này lên cao trào.