Chàng Rể Ma Giới

Chương 549: Thắng lợi




Trong giây lát, Hắc Diệu bừng tỉnh: nếu như giả thiết này là thật thì cục diện lưỡng bại câu thương này là một cái bẫy rập! Trần Duệ chỉ bị thương bình thường, còn lực lượng của Hắc Diệu hắn không ngừng bị Đọa Thiên Sứ chi kiếm hút đi bổ sung và cường hóa cho chủ nhân của nó. Vì thế lực lượng của Trần Duệ không hề bị suy giảm mà lại càng lúc càng mạnh. Buồn cười nhất là hắn lại còn muốn lợi dụng vụ dây dưa này để đổi lấy hy vọng cuối cùng, không ngờ lại biến thành chủ động nộp mình cho đối phương!

Đọa Thiên Sứ chi kiếm không phải luôn ở trong tay Mejia sao? Từ biểu hiện và vị trí hiện tại của nàng thì có thể thấy được chiêu “Đồng quy vu tận” này không phải do nàng khống chế!

Không sai, đây là “Ngự Kiếm”! Một đặc tính khác của Đọa Thiên Sứ chi kiếm!

Trong lòng Hắc Diệu dâng lên cảm giác vô lực thật sâu, linh hồn gần như đã tiêu tán hết, thần trí hắn bắt đầu mơ hồ không rõ: “Chẳng lẽ ngươi thật sự là kẻ mà Đọa Thiên Sứ chi kiếm…”

Không chỉ Đọa Thiên Sứ chi kiếm mà còn cả Phệ Thần mặt nạ, có khi còn cả cái thuẫn kia… Tên địch nhân này đến cùng là người như thế nào?

Không ngờ một lãnh địa lụn bại như Ám Nguyệt lại có thể đối kháng với toàn đế quốc…

Huy động lực lượng toàn quốc để tiến hành thảo phạt, vậy mà lại rơi vào kết cục thảm bại, đế quốc vốn thuộc về hắn giờ đã đổi chủ… Trận chiến này sẽ được ghi vào sử sách của ma giới, mà hắn, Hắc Diệu Lucifer cũng sẽ trở thành cái tên bị bị sỉ nhục nhiều nhất.

Hắn không cam tâm!

“Cùng chết đi!” Hắc Diệu hồi quang phản chiếu hét lớn một tiếng, lĩnh vực vốn đã vô cùng suy yếu đột nhiên tan biến, cường quang trong hai mắt ảm đạm bạo phát. 

Trần Duệ chấn động, quanh người bỗng xuất hiện lồng phòng hộ trong suốt, bao bọc hắn và Hắc Diệu vào trong.

Binh sĩ ở chiến trường bên dưới nhìn thấy hỏa diễm trong không trung tận số tan biến hết. Ba người Hắc Diệu, Mejia và “Guile” lại một lần nữa… xuất hiện, Đọa Thiên Sứ chi kiếm cắm vào ngực Hắc Diệu, đồng thời cũng xuyên qua “Guile” ở phía sau, hiển nhiên điều này là do trưởng công chúa dùng thần khí phát ra một kích trí mạng.

Chỉ ngay sau đó một cái nháy mắt thời gian, thân thể nhiếp chính vương Hắc Diệu đột nhiên nổ tung, trưởng công chúa Mejia bị chấn bay ra xa rồi rớt xuống đất.

Mặc dù đã bị lồng phòng hộ ngăn cách nhưng lực lượng của vụ nổ quá mức cường đại, trên người Mejia vết thương chồng chất, vô cùng nghiêm trọng, nhưng nàng dường như không cảm thấy đau đớn, điên cuồng bay lên phía trên, liền nhìn thấy hai bóng người đã nổ thành tro bụi, chỉ còn lại thanh Đọa Thiên Sứ chi kiếm tỏa ra quang mang nhàn nhạt trôi nổi trên bầu trời.

Mejia chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống vực sâu không đáy, không hề cảm giác được niềm vui chiến thắng, thậm chí ngay cả thanh âm dư thừa cũng không nghe thấy, phảng phất như mọi thứ đều mất đi ý nghĩa vốn có của nó.

Bị chôn diệt còn có tên địch nhân lớn nhất kia, điều đó đồng nghĩa với việc nàng là người chiến thắng cuối cùng, nhưng nếu như có thể trở về lúc mới bắt đầu, nàng tình nguyện trở thành kẻ thua cuộc.

Đứng giữa hai lựa chọn, một là đế quốc, một là “hắn”, Mejia - người vốn luôn lấy việc hoàn thành nguyện vọng của phụ thân làm mục đích sống duy nhất lần đầu tiên không chút ngập ngừng mà chọn cái phía sau. Đồng dạng ngây dại còn có Isabella đang ôm Olivia ở trên lưng tiểu hắc mã, ánh mắt sau diện sa nhuốm máu cố định trong không trung, đôi mắt như làn thu thủy lóe ra tro tàn nhàn nhạt. 

Khu vực vừa xảy ra vụ nổ bỗng dưng hiện ra thất thải quang mang, dần dần ngưng tụ thành thân ảnh lộng lẫy kia, chỉ là giáp trụ bị nứt vỡ đã biến thành trạng thái nửa trong suốt, ẩn ẩn có dấu hiệu tan biến.

Tròng mắt Mejia cùng Isabella đồng thời sáng lên. Mejia bất chấp ánh nhìn của binh sĩ chung quanh, gắt gao ôm chặt nam tử vừa mới “sống lại” kia. Toàn bộ thế giới cũng theo đó mà sống lại, một lần nữa tràn đầy sinh cơ - tất nhiên là trừ tên kiêu hùng đã chân chính bị tiêu diệt kia.

“Ta không sao… Hiện tại giơ kiếm…” Thanh âm mệt nhọc vang lên bên tại Mejia.

Trần Duệ mặc dù rất muốn dựa vào ngực nàng không đứng lên nữa nhưng hắn biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.

Đọa Thiên Sứ chi kiếm tự động bay vào tay Mejia, Mejia không hỏi han nhiều, một tay đỡ Trần Duệ, tay kia giơ cao kiếm, thần khí phát ra quang mang chói mắt vô cùng, che phủ toàn bộ chiến trường.

Không cần bất cứ uy hiếp hay ngôn ngữ dư thừa nào khác, thanh âm binh khí rơi xuống đất từ từ vang lên. Ban đầu chỉ rải rác vài tiếng nhưng ngay sau đó âm thanh này vang lên trên khắp chiến trường, ngay cả bên trong quân đoàn của Hắc Diệu cũng không ngoại lệ.

Ở ngọn núi đằng xa.

Trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái xoáy nước cực lớn, một vài thân ảnh cấp tốc bắn ra.

Cầm đầu là Stiller, khuôn mặt già nua lộ rõ vẻ tiều tụy, đám người ma đế Dieskau Jacques, Baroque bên cạnh không ai không bị trọng thương, nặng nhất là quân đoàn trưởng long kỵ binh, gần như là đang hấp hối, may mắn là không người nào chết trận.

Mới vừa rồi là nhờ Stiller thiêu đốt sinh mạng, tập hợp lực lượng của tất cả mọi người mới khoét được một lỗ hổng mà trốn khỏi chiến trường quỷ dị kia.

Trận chiến này quả thật làm người khác uất nghẹn, may nhờ có Saer Jia dâng hiến mạng sống, lại thêm Baroque hợp lực tiêu diệt Peigesas đã hóa thành vong linh, những người còn lại thì gắt gao quấn chặt Pagliuca, Stiller mới mở được một lỗ hổng đem mọi người trốn ra ngoài.

Cho dù đối phương thiếu mất một người nhưng đám Stiller cũng phải trả một cái giá tương đối lớn, lực chiến đấu của tất cả gần như cạn kiệt, với trạng thái này bọn chúng không cách nào ngăn cản được độc long và phỉ thúy long. Tên độc long kia nhất định đang đuổi theo, muốn tẩu thoát chỉ có một cách duy nhất.

“Đợi đã! Kia là cái gì?” Dieskau Jacques kinh hãi kêu lên.

Đám người Stiller cũng nhìn về quang mang trên bầu trời phía xa, với thị lực của bọn chúng hiển nhiên có thể thấy rõ trong tay trưởng công chúa là cái gì, phía dưới mặt đất, cơ hồ toàn bộ người đều cúi đầu, khụy một gối xuống.

Không còn nhiếp chính vương Hắc Diệu, không còn kháng cự, chỉ có bốn chữ: đại cục đã định.

Phía sau đột nhiên truyền đến ba động cường đại, Stiller mãnh liệt quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh Pagliuca và Luobei xuất hiện trong không trung, ngay sau đó thanh âm đĩnh đạc của độc long vang lên: “Tiểu nha đầu, đừng khẩn trương, rõ ràng là trận chiến của chúng ta đã đến hồi kết thúc.”

Đám người ma đế nhìn nhau, Stiller, người được gọi là tiểu nha đầu, cười khổ một tiếng, cuối cùng thu liễm lực lượng, chậm rãi bay về chiến trường. 

Lúc này không gian giữa chiến trường bỗng nhiên vặn vẹo, nứt ra thành một cánh cửa, hai thân ảnh xiên xẹo nhếch nhác bay ra.

Một nam tử đầu trọc khôi ngô, trên người là bộ đồ rách nát gần như lõa thể, xung quanh thân thể là điện quang hai màu xanh tím lập lòe. Người kia là một nữ tử mặc y phục tương đối hoàn chỉnh, chỉ là khuôn mặt thanh tú bị đánh bầm dập, đặc biệt là hai tay mềm nhũn giống như bị trật khớp vậy, trên trán nữ tử này có ba chấm hình thoi kỳ dị, không ngờ lại giống với tiêu ký của Olivia. 

Mới vừa thoát khỏi không gian kia, nữ tử dường như cảm giác được cái gì đó, không thèm để ý đến bộ dạng nhếch nhác của mình mà nhìn chằm chằm về phía tiểu hắc mã. Ở nơi đó, Isabella đang ôm Olivia đang hôn mê.

“Nữ hài tử kia…”

Nữ tử kia còn chưa nói hết, giữa không trung truyền đến một tiếng hừ lạnh, một mỹ nữ mang kính đột nhiên xuất hiện.

Gần như đồng thời, một thân ảnh khổng lồ cũng bay tới chỗ nữ tử này, một cự nhân bán trong suốt. Một quyền đánh rơi nữ tử trên không trung, sau đó lại hung hăng giẫm xuống, một cước, hai cước… Mặt đất không ngừng run rẩy, không lâu sau một thân ảnh xuất hiện ngạnh kháng lại cự nhân. Nam tử đầu trọc đang định ngăn cản cự nhân, ma trượng trong tay mỹ nữ kính mắt chỉ một cái, điện quang trên người nam tử đầu trọc biến thành hồ quang, "Xẹt xẹt xẹt..." Mùi thịt cháy xém lập tức lan ra, mấy tên ma đế đang đứng xem hãi hùng không thôi.

Quá bạo lực! Quá đáng sợ! Quả thực là khí phách bắn ra bốn phía mà!

Mọi người đều đã hiểu rõ vì sao cự long kia luôn gọi nữ tử này là “nữ nhân điên”, nhưng giờ không người nào dám lên tiếng.

Hai cự long ma đế đỉnh phong, hắc long bị giẫm bẹp thành bánh, lam long trời sinh giỏi khống chế phong nguyên tố thì bị lôi điện thuật nướng thành than, điều này đã nằm ngoài phạm trù ma pháp bình thường, đã thoát ly “người bình thường”… Ặc, cũng chính là thoát ly phạm trù long tộc bình thường! Còn ai dám trêu chọc?

Xúc động nhất hẳn là độc long đại gia, cái vẻ dương dương tự đắc “lấy một địch bảy” (hắn tự phong) sớm đã tiêu tán vô tung. Yết hầu gian nan nuốt xuống lời vừa định nói, nếu như không nhờ tên kia dùng mỹ nam kế thu phục nữ nhân điên này thì kết quả của hắn chỉ sợ còn thê thảm hơn gấp trăm lần so với hai tên cự long kia. May quá, may quá!

Chốc lát sau, cự nhân và hồ quang đồng thời tan biến, thanh âm lạnh nhạt của mỹ nữ kính mắt vang lên: “Còn dám dài dòng thì đừng nghĩ tới việc đi khỏi đây, ta còn đang thiếu ít nhất hai thực nghiệm phẩm.”

Lam long liều mạng gật đầu như gà mổ thóc, hắn miễn cưỡng đi đến cái hố, kéo hắc long Julia ra ngoài, Julia chỉ thiếu chút nữa là bị giẫm thành bánh vốn còn muốn giãy dụa nói điều gì đó liền bị Danielle che kín miệng. Lam long không dám quay đầu, chầm chậm bay về phía xa.

Bảy tên ma đế của liên quân đế đô trao đổi ánh mắt, cuối cùng cũng phủ phục dưới ánh sáng của Đọa Thiên Sứ chi kiếm, thần khí vốn luôn không thừa nhận Hắc Diệu giờ đã lựa chọn Mejia, như vậy nữ hoàng chân chính của đế đô đã xuất hiện, không chỉ có được sự thần phục của thần khí cùng đế quốc mà còn nắm trong tay sự thần phục của lực lượng.

Thanh âm kiên định của Mejia vang vọng khắp chiến trường: “Kẻ cưới ngôi đã tiêu thành tro bụi dưới ý chí của thần khí. Đế quốc sắp sửa bước sang trang mới. Ta - Mejia Lucifer lấy thần khí để khởi thệ, khoan thứ cho tất cả những kẻ bị Hắc Diệu che mắt. Ta sẽ đái lĩnh các vị, đái lĩnh tất cả Đọa Thiên Sứ đế quốc đi trên con đường cường đại và phồn vinh chân chính!"

Tất cả binh sĩ đều đứng thẳng lên hoan hô. Lời thề bỏ qua chuyện cũ của Mejia khiến cho những người này buông lỏng nội tâm đang căng thẳng. Sự cường đại và huy hoàng của Ám Nguyệt khiến cho các lãnh chủ cùng các tướng sĩ tin tưởng, cả thảy Đọa Thiên Sứ đế quốc có thể đi tới phồn vinh dưới sự thống trị của Mejia.

Dưới sự kích động và dẫn dắt của một Trác Thiết và một số người có tâm, khẩu hiệu "nữ hoàng vạn tuế" được hô cao vang trời. Bất kể là chưa chính thức gia miện nhưng trong tâm lý của binh sĩ, Mejia đã chính thức là kẻ thống trị của Đọa Thiên Sứ đế quốc.

Quang mang của Đọa Thiên Sứ chi kiếm dần tan biến. Mejia đặt Trần Duệ lên trên mặt đất, lập tức Đọa Thiên Sứ chi kiếm đột nhiên biến mất, giống như là bị Mejia dùng bí pháp nào đó thu hồi. Trạng thái Ngự tinh biến được giải trừ, Trần Duệ đã không có tinh lực và thời gian để giải thích, cố gắng mở mắt nhìn Mejia một cái. Mejia hơi gật đầu, ăn ý không nói lời nào.

Tiểu hắc mã chạy qua, thân thiết dùng mặt quẹt lên mình Trần Duệ. Trần Duệ sờ đầu nó. Isabella đang ôm Olivia đứng ở phía xa nhìn vào nhưng không hề đi qua. Trần Duệ cảm giác được ánh mắt ôn nhu kia, có xúc cảm muốn đi qua ôm nàng nhưng tiên nữ long Lola lại xuất hiện bên cạnh Trần Duệ. Tiên nữ long cầm lấy tay Trần Duệ, không gian ba động một trận, hai người đều tan biến vô tung.

Lúc này, một thanh âm mơ mơ hồ hồ vang lên ở phụ cận: "Đậu má nó! Là thằng chó nào làm, thừa dịp bổn đại gia ngủ mà đâm đao vào mông bổn đại gia? Nếu để bổn đại gia tìm ra..."

"Bốp!" Trên đầu bị người ta hung hăng gõ một cái, đại gia vừa muốn quay đầu chửi ầm lên thì nhìn thấy mày liễu dựng đứng của cô mẫu đại nhân nên đành ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.