Chàng Rể Phế Vật

Chương 503: Làm Vỡ Nhưng Chưa Vỡ!






"Anh Trần, anh cũng nhìn thấy mấy cô thiên kim vào nhà họ Lê chúng tôi rồi đó, là nhà họ Lê tôi dạy dỗ không nghiêm.

Không biết sau khi anh được gả cho Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên có dạy dỗ anh không?" Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, mỉm cười hỏi.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt Lê Kim Huyên lại chợt trầm xuống, hiển nhiên Lê Thần Vũ lựa chọn Trần Xuân Độ để khai đao, anh ta muốn cô và Trần Xuân Độ mất mặt trước bao nhiêu người!
Những người nhà họ Lê ở xung quanh cũng liên tục ồ lên, khi Lê Thần Vũ châm chọc Trần Xuân Độ, anh ta cố ý dùng một chữ gả kia, rõ ràng làm cho rất nhiều người nhà họ Lê phẫn nộ không thôi.

"Tôi có nghe lầm không, thế mà lại là gả? Anh ta là một người đàn ông đó!"
"Chẳng lẽ anh ta ở rể? Dù nhà họ Lê chúng ta có kẻ vô dụng thì cũng chưa bao giờ có đàn ông khác dòng đến ở rể nhà họ Lê chúng ta, nhà họ Lê không phải ai cũng nhận, anh ta thế này không phải làm mất mặt nhà họ Lê à?”
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ bỗng chốc thay đổi.

Nhà họ Lê cũng coi như danh môn vọng tộc, khi bọn họ biết chuyện của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, ai nấy đều lập tức xù lông.

"Lê Kim Huyên đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, chuyện của hai người họ không liên quan gì đến nhà họ Lê chúng ta cả, cậu Lê, ngày mai cậu phải làm rõ ngay đi.

" Một ông cụ vội vàng nói.

"Đúng vậy, Lê Kim Huyên đã không phải là người nhà họ Lê chúng ta từ lâu, không biết vì sao hôm nay cậu lê còn muốn gọi cô ta đến.

"
"Một người đã bị nhà họ Lê xóa tên khỏi gia phả, căn bản không xứng bước vào Nhà họ Lê.

"

"Hay là để người ta dựng thẳng tấm biển ngoài cửa Nhà họ Lê, chó và người bị đuổi khỏi nhà họ Lê không được đi vào.

"
Từng tiếng nghị luân đủ loại vang lên, từng người nhà họ Lê nhìn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ với ánh mắt lạnh lùng miệt thịt, có loại cảm giác hơn người bẩm sinh.

Lê Kim Huyên nhìn những người này, trên vầng trán trắng ngần nổi cả gân xanh, sắc mặt vô cùng khó coi!
Mấy năm nay cô và Lê Duy Dương một mực chịu đựng chê trách khắp nơi, không ngờ rằng những người này càng ngày càng không kiêng nể gì, lời nhục nhã nào cũng có thể nói ra!
"Tổng Giám đốc Lê, chúng ta đi thôi.

" Tô Loan Loan ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, cô ta nhỏ giọng nói.

"Đi, đi thế nào? Cô cảm thấy Lê Thần Vũ sẽ để chúng ta đi à?" Lê Kim Huyên cười chua xót hỏi ngược lại.

Nét mặt Tô Loan Loan dại ra, dường như lập tức nghe được ý ngoài lời của Lê Kim Huyên, cô ta vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Khắp xung quanh phòng tiệc, mỗi một góc, mỗi một cánh cửa, mỗi một lối ra vào đều có một vệ sĩ đứng gác, lúc này Tô Loan Loan mới nhận ra, Lê Thần Vũ không dùng những người vệ sĩ này để canh giữ người nhà họ Lệ, mà Lê Thần Vũ dùng để canh giữ bọn họ, đây là lưới trời lồng lộng Lê Thần Vũ thiết kế!
Sắc mặt Tô Loan Loan nặng nề, cô ta gần như chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra những vệ sĩ này đều mang súng ống theo người!
Trên sân khấu yến tiệc, một dàn nhạc được Lê Thần Vũ bỏ số tiền lớn ra tự mình mời đến đang diễn tấu khúc nhạc tao nhã, kết hợp với bầu không khí lúc này, hai thứ có vẻ vô cùng không hợp nhau.

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đều đã ngửi được hương vị chẳng lành của bữa Hồng Môn Yến* này.

Lê Thần Vũ nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt sâu xa, tràn ngập châm chọc, qua hồi lâu, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: "Hôm nay tôi mở tiệc ở Nhà họ Lê đó là vì cô Kim Huyên, vừa rồi xảy ra một ít mâu thuẫn xung đột nhỏ làm cho các vị không thoải mái, mọi người an tâm chớ nóng nảy, yến hội lập tức bắt đầu.

"
Lê Thần Vũ nhận lấy micro của cấp dưới, nói xong những lời này, anh ta chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, sau đó bỗng nhiên xoay người đi về phía khu đồ ăn của bữa tiệc.

Lê Thần Vũ dẫn theo cấp dưới đến khu đồ ăn không bao lâu, chẳng mấy chốc rất nhiều người nhà họ Lê cũng đi theo bước chân Lê Thần Vũ, chen chúc đi về phía khu đồ ăn.

Trần Xuân Độ đi tới bên Lê Kim Huyên, anh lo lắng nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Kim Huyên, em không sao chứ?"
"Đây mới là bắt đầu, chưa có một người ở dòng chính của Lê Thần Vũ nào xuất hiện, chúng ta đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, không biết phía sau sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.

" Lê Kim Huyên thở nhẹ ra một hồi.

"Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.

" Trần Xuân Độ đột nhiên nói.

Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, Trần Xuân Độ trịnh trọng nói với Lê Kim Huyên: "Anh đảm bảo.

"
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên giao nhau với ánh nhìn của Trần Xuân Độ vài giây trên không trung, khuôn mặt thanh tú của Lê Kim Huyên chợt xuất hiện rặng mây đỏ, cô lập tức dãy tay ra mình khỏi tay Trần Xuân Độ, thì ra không biết từ khi nào, Trần Xuân Độ đã nắm lấy tay ngọc của Lê Kim Huyên, chưa từng buông ra.

"Đi thôi, đi ăn gì đi, xem bước tiếp theo Lê Thần Vũ muốn làm gì.

" Lê Kim Huyên cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Nhìn thấy Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đi theo dòng người bước nhanh vào phòng tiệc, ánh mắt Trần Xuân Độ dừng trên bóng dáng quyến rũ tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên một lát, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười đầy thâm ý, sau đó anh vội vàng đuổi theo.


Trong Nhà họ Lê vô cùng xa hoa, nói là một khách sạn năm sao cũng là nói giảm đi, khu đồ ăn ở một bên của phòng tiệc có thể đồng thời cất chứa mấy trăm người, loại quy mô cỡ này, nhìn khắp Yên Kinh cũng khó tìm được nhà thứ hai.

Lần này Lê Thần Vũ dùng hơn trăm người phục vụ, lần lượt đưa từng người khách nhà họ Lệ đến vị trí đã sắp xếp trên bàn cơm từ trước.

Chẳng mấy chốc, một người phục vụ xuất hiện trước mặt Lê Kim Huyên, những người phục vụ này đều được Lê Thần Vũ lựa chọn tỉ mỉ, mỗi người đều có tướng mạo rất nổi bật, người phục vụ nam giống minh tinh nước C này đi đến trước mặt Lê Kim Huyên, cung kính khách khí nói: "Cô Lê Kim Huyên, cậu Lê nói tôi dẫn đường cho ba vị.

"
"Được, anh dẫn đường đi.

" Lê Kim Huyên gật đầu, giờ phút này, cô lại bình tĩnh hơn trước, đã không còn khẩn trương lo lắng như vừa rồi.

"Vâng.

"
Người phụ vụ đưa ba người Lê Kim Huyên đến trước một bàn cơm không có một bóng người rồi dừng lại nói: "Mời ba vị ngồi vào chỗ, khách khứa sẽ đến ngay lập tức.

"
"Chờ một chút.

" Người phục vụ kia chưa đi được vài bước, Lê Kim Huyên cũng chỉ vừa ngồi xuống ghế, nhưng lúc ấy cô đã gọi phục vụ lại ngay.

"Còn có những ai ngồi ở bàn cơm này nữa?" Lê Kim Huyên hỏi người phục vụ.

Người phục vụ mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên thâm sâu khó dò: "Cậu Lê nói, đến lúc đó cô tự nhiên sẽ biết.

"
Lê Kim Huyên khẽ nhướn mày, cô nhìn người phục vụ rời đi, khoanh hai tay trước ngực, than thở nói: "Làm cái quỷ gì chứ, rốt cuộc Lê Thần Vũ này muốn làm gì.

"
"Vì bày ra trò này, anh ta đã tốn vô số nhân lực và vật lực mời rất nhiều người nhà họ Lê đến, rõ ràng là mưu đồ rất lớn rồi.

" Đúng lúc này, Trần Xuân Độ chợt thản nhiên nói.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Chỉ có thể bị động tiếp chiêu à?" Lê Kim Huyên càng nhăn chặt mày hơn.

"Mưu tính rồi hành động sau đi.

" Trần Xuân Độ lạnh nhạt đáp.

"Mưu em gái anh!" Khuôn mặt Lê Kim Huyên hơi ngây ra, sau đó lập tức cứng lại, không nhịn được quát mắng một câu!
Rất khó tưởng tượng, Trần Xuân Độ thế mà lại làm Tổng Giám đốc nữ thần, người có được tố chất cực cao, tiếp nhận nền giáo dục thượng lưu thốt ra một câu chửi bậy! Đủ để hình dung ra cô khó chịu với Trần Xuân Độ tới mức nào!
"Hừ!" Lê Kim Huyên hung hăng lườm Trần Xuân Độ một cái, nói: "Sớm biết thế thì đã không tin chuyện nhảm nhí của anh rồi, cái gì mà mưu tính rồi hành động sau, anh tiếp tục giả vờ bình tĩnh đi!"
Lê Kim Huyên thất vọng nhìn Trần Xuân Độ một cái, cô cực kỳ thất vọng về lời nói và hành động của Trần Xuân Độ, cũng hơi tuyệt vọng với tình huống hiện tại.

Nhưng Trần Xuân Độ lại khác, tâm trạng của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Lê Kim Huyên, trái lại còn nhàn nhã thoải mái, bình tĩnh uống một ngụm trà Thiết Quan Âm trên bàn.

Ba người Trần Xuân Độ ngồi trong chốc lát, nhìn thấy những bàn cơm khác có khách lục tục ngồi xuống, mà bàn bọn họ vẫn rỗng tuếch, Lê Kim Huyên khó tránh khỏi càng tò mò, rốt cuộc trong lòng Lê Thần Vũ đang mưu tính điều gì.


Anh ta đưa ba người bọn cô đến một bàn ăn riêng, rốt cuộc là muốn làm gì?
Cho dù là Trần Xuân Độ cũng không đoán được, hiện tại cậu Lê đã không phải cậu Lê hăng hái của thành phố T ngày nào, cậu Lê hiện tại rõ ràng âm trầm hơn khi còn ở thành phố T, lòng dạ cũng thâm sâu hơn trước kia rất nhiều, thậm chí để Trần Xuân Độ đánh giá thì cậu Lê hiện tại lại có vài phần khí chất của Lê Hồng.

Có thể đoán được, nếu Lê Hồng tỉ mỉ bồi dưỡng Lê Thần Vũ, tương lai, Lê Thần Vũ có thể được như Lê Hồng ở Yên Kinh, kể cả tung hoành khắp nước C!
Không biết qua bao lâu, Lê Kim Huyên đang lướt điện thoại xem báo cáo công việc của cấp dưới, đột nhiên một giọng nói kỳ quái mang theo ý trào phúng nồng đậm truyền đến từ phía xa: "A, đây không phải con nhỏ chết tiệt mà Lê Duy Dương sinh à?"
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, cô nghiêng khuôn mặt thanh tú lạnh băng khiến không biết bao nhiêu người phụ nữ phải ghen tỵ, lạnh lùng nhìn sang, cô nói: "Tôi có danh có họ, mong dì cả không cần nói lung tung.

"
Trần Xuân Độ nhìn theo ánh nhìn của Lê Kim Huyên, thấy vài người phụ nữ giàu có đi tới, những người này Trần Xuân Độ từng gặp ở thành phố T, chính là thân thích của Lê Thần Vũ, cũng có quan hệ thân thích với Lê Kim Huyên.

"Dì cả? Tao và mày không có quan hệ gì cả, mày và ba mày đã bị đuổi khỏi nhà họ Lê từ lâu rồi, bây giờ tao là dì cả của Lê Thần Vũ, còn có mấy người dì hai dì ba, đều không có quan hệ gì với mày hết, mày không nên nói lung tung, làm như quan hệ của chúng ta thân quen lắm không bằng.

" Vài người cô lớn dì nhỏ của Lê Thần Vũ đều đi đến ngồi xuống bàn ăn này.

Lê Kim Huyên nhướn mày, cô rõ ràng không muốn tiếp xúc với những người này, chẳng qua gọi một tiếng dì cả vì lễ phép mà thôi, không ngờ rằng mấy người này lại tự mình đi đón trước, phủi sạch quan hệ, giống như quen biết Lê Kim Huyên là chuyện gì đó sỉ nhục bọn họ.

"Là Lê Thần Vũ cho các người ngồi đây à?" Giọng điệu của Lê Kim Huyên lập tức lạnh đi rất nhiều, cô vốn không cần hòa nhã với những người này.

"Có thể nói hãy nói, không nói được thì câm mồm, người như mày cũng có thể gọi tên của Thần Vũ à? Phải gọi là cậu Lê.

" Dì cả ha ha cười lạnh, nhìn xuống Lê Kim Huyên từ trên cao.

"Chị cả, nói lời vô nghĩa với nó làm gì, dù ba nó ở đây cũng không có mặt mũi nói với chúng ta như vậy, cô ta hoàn toàn chính là con ranh mắt mùi muốn tìm chết.

" Dì hai ở bên cạnh nói.

"Đúng vậy, Thần Vũ có thể mời chúng mày đến đây ăn cơm là cậu ấy nhớ tình cũ của chúng mày với nhà họ Lê, không cần cho mặt lại không biết xấu hổ, bây giờ chúng mày thậm chí còn không có cả tư cách bước vào nhà họ Lê, bọn tao không bắt ba đứa chúng mày đứng nói chuyện đã là nhân từ.

"
Cô lớn dì nhỏ này cùng mở miệng, sôi nổi móc máy châm biếm hai người Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.

Ngay khi bọn họ đang nói năng hăng say, đột nhiên, Trần Xuân Độ nâng nước trà trước mặt mình lên, sau đó chợt hắt luôn vào mặt bọn họ!
Ào ào!
Ngay lập tức, cô lớn dì nhỏ ướt sũng cả người!
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, khách khứa ở các bàn xung quanh đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý.

Luồng sát khí dày đặc trong không trung, nhưng sắc mặt Trần Xuân Độ lại vẫn bình tĩnh như thường, anh còn cầm lấy chén nước nhấp một ngụm.

Cô lớn dì nhỏ này thoạt đầu hơi ngây ra, một hồi lâu sau ai nấy đều đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khuôn mặt già nua vặn vẹo hết cả!.