Chàng Rể Phế Vật

Chương 506: Cả Đời Không Mở Miệng Được






"Ông ấy ổn." Lúc nói tới Lê Duy Dương, Lê Kim Huyên không khỏi nhớ lại những việc Lê Hồng và nhà họ Lê đã từng làm với Lê Duy Dương, giọng cũng lạnh lùng hẳn.
Lê Hồng gật đầu một cái, với trí thông minh cảm xúc của mình, đương nhiên phát hiện sự hời hợt trong giọng Lê Kim Huyên, ông lại thở dài trong lòng nhưng ông không thể thay đổi những việc đó.
Năm đó, Lê Hồng cũng là bất đắc dĩ đuổi Lê Duy Dương đi, đây là nhà họ Lê, chỉ có thể hy sinh Lê Duy Dương để xoa dịu cơn giận, ổn định nhà họ Lê, không thể để khối tài sản này bị chia cắt.
"Trưởng họ trước đây đã nói với, nhà họ Lê phát triển tới hôm nay, người đông nghiệp lớn, chia thành nhiều nhánh, người nhà họ Lê đông đảo, thậm chí đa phần không ghi hết được vào gia phả, nhưng trưởng họ và tôi những năm này dần mất liên lạc với nhiều người.

Vì vậy tổ chức bữa tiệc này để giao lưu với người quen cũ, kết nối tình cảm." Lê Thần Vũ chậm rãi nói.
Lê Kim Huyên nhìn Lê Thần Vũ, sắc mặt cô rất lạnh nhạt, Lê Thần Vũ vì sao tổ chức tiệc này, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Bữa tiệc tối này rõ ràng là Lê Thần Vũ nhắm vào cô nên làm, nhưng bây giờ nhưng từ trong miệng Lê Thần Vũ lại thành một lí do đường đường chính chính.
"Mẹ." Ngay tại lúc này, một thân hình lao tới, đi tới bên cạnh dì cả, gọi: "Sao mẹ lại ở đây, con tìm mẹ nửa ngày trời."

Dì cả nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông kia, hơi sững sờ, nói: "Tiểu Phong, sao con tới đây?"
"Mẹ, con không có tiền." Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao Armani đắt tiền liếc nhìn khách khứa trên bàn, cười nói: "Ô, đều ở đây cả à?"
"Trưởng họ ở đây, mau chào trưởng họ đi." Dì cả nói.
Lê Phong liếc mắt một cái, Lê Hồng, ánh mắt hết sức khinh thường, nhưng vẫn gật đầu một cái, lên tiếng chào hỏi: "Chào trưởng họ."
Lê Hồng quan sát vậy Lê Phong, thấy Lê Phong dáng vẻ cà lơ phất phơ, trong mắt sáng lên vẻ không bui, gật đầu một cái: "Nếu tới đã tới rồi, ngồi xuống cùng ăn đi."
"Không được, bạn cháu vẫn chờ ở bar rồi." Lê Phong cầm tiền làm bộ phải đi.
Dì cả vội vàng kéo lại Lê Phong, tức giận nói: "Lời trưởng họ nói như thánh chỉ, ngay cả trưởng họ con cũng không nghe? Ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng cho mẹ."
Dì cả giả vờ nổi giận, Lê Phong chỉ có thể không vui ngồi xuống.
"Đứa con của em hư từ bé không hiểu chuyện, trưởng họ, làm anh giận rồi." Dì cả Lê Thần Vũ mặc dù ở trước mặt Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ phách lối, nhưng trước mặt Lê Hồng không dám tỏ ra khoe khoang chút nào, vô cùng cẩn trọng.
Sau khi Lê Phong ngồi ở bên cạnh dì cả, thuận tay cầm đũa lên, vừa mới chuẩn bị động đũa lại bị dì cả mắng: "Dừng tay, trưởng họ con chưa động đũa đầu tiên, ai bảo con động vào!"
"Mẹ, chỉ là ăn một bữa cơm, ở đâu ra nhiều quy củ như vậy." Lê Phong mặt dửng dưng, cho dù một bên Lê Thần Vũ chân mày cũng nhíu lại một cái, Lê Phong quá kiêu ngạo, khiến Lê Thần Vũ cũng nhìn không nổi.
"Hiền Thục, người nhà họ Lê ở Yên Kinh, người nhà họ Lê trong thiên hạ, cần phải được dạy dỗ." Lê Hồng chậm rãi mở miệng, ngay sau đó cầm đũa lên, nói: "Ăn cơm đi."
Thấy Lê Hồng chấp nhận động đũa, Lê Kim Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Trần Xuân Độ, nháy mắt với anh, để anh cúi đầu ăn nhiều cơm, chớ lên tiếng.
Mới vừa động đũa không bao lâu, rất nhanh, Lê Phong đã chú ý tới sự tồn tại của Lê Kim Huyên, nhất thời mọi sự chú ý đều bị khuôn mặt đẹp như tạc của Lê Kim Huyên hấp dẫn.
Đột nhiên, Lê Phong đứng dậy, gắp một miếng thịt, cười đùa với tay, đặt thịt trong bát Lê Kim Huyên.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Phong, Lê Phong nhìn về phía Lê Kim Huyên, cười nói: "Người đẹp, có thể ngồi trên bàn cơm này, vậy cô cũng là con cháu dòng nhà Lê, sao trước đây ở phủ nhà Lê chưa thấy cô."
Lê Kim Huyên nhàn nhạt liếc Lê Phong một cái, cũng không để ý tới Lê Phong, tiếp tục cúi đầu xuống gắp thức ăn, dì cả Lê Hiền Thục bên cạnh mặt cứng đờ, vội vàng kéo Lê Phong một cái, để anh ta mau chóng ngồi xuống, tránh rắc rối.
Mà Lê Phong hoàn toàn bị sức hấp dẫn bốn phía của Lê Kim Huyên hấp dẫn, ánh mắt dán trên người Lê Kim Huyên, hoàn toàn không để ý lời dì cả dặn dò, nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt đẹp của Lê Kim Huyên, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.

"Người đẹp, người lớn nhà cô là ai thế, làm quen chút, để lại thông tin liên lạc cũng được." Lê Phong cười haha nói, không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trở nên vô cùng lúng túng, khóe miệng Lê Thần Vũ co giật liên hồi, anh ta dù thế nào cũng không ngờ, cái tên công tử Lê Phong vô dụng này hôm nay lại ở đây, lại ngay trước mặt của nhiều người như vậy, không chút kiêng kỵ bắt chuyện với Lê Kim Huyên.
Không, đây cũng không phải là bắt chuyện, đây là quấy rối, Lê Phong là con trai dì cả, ngày thường luôn được bà chiều chuộng, muốn cái gì cho cái đó, ngày thường là một tên tư duy bằng nửa thân dưới, hôm nay thấy Lê Kim Huyên nhan sắc siêu đẹp, đương nhiên không nhịn được mà rục rịch.
Hơn nữa dì cả cưng chiều như vậy, để cho Lê Phong dần dần trở nên coi thường mọi người, bình thường Lê Phong luôn ngâm mình trong quán bar, rất ít khi có cơ hội gặp Lê Thần Vũ, thỉnh thoảng mấy lần Lê Phong ở trước mặt Lê Thần Vũ, cũng không che giấu sự ngang ngược liều lĩnh của mình.
Không nói tới Lê Hồng bôn ba bận rộn khắp nước C, Lê Phong chưa gặp mấy lần, cho nên trên bàn cơm, ở trước mặt Lê Hồng người thoải mái nhất chắc chỉ có Trần Xuân Độ và Lê Phong.
Cho nên, ngay cả Lê Thần Vũ còn khó chịu Lê Phong, chứ đừng nói là Lê Hồng.
Nhìn thấy Lê Phong phách lối như vậy, không chút kiêng kỵ bắt chuyện với Lê Kim Huyên, Lê Hồng ngồi yên, vẻ mặt âm u, như ngồi bàn chông.
Mỗi một câu Lê Phong nói, đều như một cái tát mạnh vào mặt Lê Hồng.
Dì cả thận trọng nhìn sắc mặt Lê Hồng, luôn kéo kéo ống tay áo Lê Phong, ra hiệu cho anh ta, ai ngờ Lê Phong đần độn hoàn toàn không hiểu ý, dì cả ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên thậm chí dứt khoát mở miệng nói: "Người đẹp, có thể lấy thêm một ghế cạnh cô không, tôi cách xa như vậy không tiện gắp thức ăn cho cô."
Lê Phong cười ha hả, hoàn toàn không thấy nhiệt độ không khí trên bàn cơm và sắc mặt của mọi người giảm xuống nhanh chóng.
"Không cần, thưa anh đây, tôi là phụ nữ đã có chồng, cám ơn ý tốt của anh." Lê Kim Huyên rốt cuộc không chịu nổi sự quấy rầy của Lê Phong, buông đũa xuống, từng chữ từng câu, nghiêm túc nói.
"Phụ nữ có chồng, vậy cũng chẳng liên quan, chúng ta không cần nghiêm túc, chơi bời cũng được." Lê Phong cười càng phát ra vẻ mập mờ.
Ngay khi Lê Kim Huyên nói chuyện với Lê Phong, Trần Xuân Độ bên cạnh Lê Kim Huyên, đang cầm con tôm hùm Úc, không phong độ chút nào cứ thế ngấu nghiến, làm cho miệng đầy mỡ và phô mai.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lê Phong một cái, không nhịn được mắng: "Con mẹ nó cậu không thấy phiền à, người ta cũng nói là người của tôi, còn nói nhảm như ruồi là muốn tôi lấy vỉ đánh ruồi hay thuốc diệt côn trùng?"
Trần Xuân Độ thô lỗ mở miệng, khiến Lê Kim Huyên bên cạnh sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn về phía Trần Xuân Độ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên khó tin.
Trần Xuân Độ nói thế này, ngay lập tức làm cô bất mãn, mình nói mình là người của tên khốn này lúc nào...!Đây rõ ràng là trợn mắt nói mò!
"Anh là ai, dựa vào cái gì ngồi bên cạnh cô lấy, tôi con mẹ nó chưa thấy anh bao giờ?" Lê Phong sắc mặt cứng đờ, quan sát Trần Xuân Độ một chút, hỏi.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu nói xem tôi là ai?" Trần Xuân Độ hừ một tiếng, đắc ý ngẩng đầu lên, tựa như cưới Lê Kim Huyên là quyết định chính xác và tự hào nhất đời anh vậy.
"Anh?" Lê Phong nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, lại có chút không dám tin nhìn về phía Lê Kim Huyên, đương nhiên anh ta không tin, Trần Xuân Độ loại hàng nông thôi này, lại xứng với Lê Kim Huyên mỹ nữ tuyệt sắc.

"Cô ấy là Lê Kim Huyên, con đừng để ý tới đi, bên cạnh là chồng ở rể của Lê Kim Huyên, mấy ngày trước muốn giải quyết bọn họ." Đột nhiên, dì cả kéo ống tay áo Lê Phong một cái, thấp giọng nói.
"Lê Kim Huyên?" Lê Phong cả người run lên, nhìn về phía Lê Kim Huyên trong con ngươi bỗng nhiên thoáng qua ngọn lửa, không chỉ không tỉnh táo lại, ngược lại thì ánh mắt càng phát ra tràn đầy vẻ nghiền ngẫm: "Cô chính là Lê Kim Huyên?"
Lê Kim Huyên đã không muốn để ý Lê Phong, không ngẩng đầu, cầm dao nĩa trong tay, đang cúi đầu cắt thịt bò bít tết, gật đầu một cái: "Là tôi."
"Không ngờ cô là nữ thần thương giới của thành phố T, năm ngoái lúc tôi tới thành phố T muốn gặp cô thử, nhưng không gặp được, không ngờ hôm nay cô còn tới đây ăn cơm." Lê Phong haha cười một tiếng, anh ta nhìn Lê Kim Huyên, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị: "Nếu cô là Lê Kim Huyên vậy thì dễ, vừa rồi tôi còn nghĩ cô là người nhà họ Lê vậy thì nhiều phiền phức, không ngờ cô là Lê Kim Huyên..."
Lê Phong khẽ mỉm cười: "Xem ra tối nay quan hệ chúng ta có thể đi sâu một chút, tiết kiệm đi một ít quá trình không cần thiết."
"Lê Phong, trưởng họ còn ở đây mà, nói chuyện chú ý một chút." Ngay tại lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên mở miệng nói.
Lê Phong nghiêng đầu, nhìn Lê Hồng một cái, cười một tiếng, nhìn về phía Lê Thần Vũ nói: "Anh là cậu chủ, anh và trưởng họ hẳn cũng rõ, ba Lê Kim Huyên là Lê Duy Dương ban đầu mang cho nhà họ Lê bao nhiêu ảnh hưởng, tôi đang vì nhà họ Lê trừ hại, huống chi...!Một người phụ nữ, cậu chủ Lê đây không tranh với tôi chứ?"
Lê Thần Vũ nhìn Lê Hồng một cái, thời khắc này không biết Lê Hồng đã để bát đũa xuống lúc nào, hai mắt nhắm nghiền, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà không chờ Lê Thần Vũ mở miệng, Lê Phong nhìn về phía Lê Kim Huyên, trên cao nhìn xuống tiếp tục nói: "Tối nay để cô ấy đến phòng hầu hạ tôi đi, cô phục vụ trước cũng hơi mệt, dù sao cô ấy cũng bị xóa tên, coi như là sự trừng phạt của gia tộc với bố con cô."
Lê Phong nhìn Lê Kim Huyên, ánh mắt khinh miệt, giống như Lê Kim Huyên chẳng là ai trong mắt anh ta, mà chỉ là món đồ chơi có cảm giác mới mẻ.
Cũng ngay lúc này, đột nhiên, Trần Xuân Độ vươn tay ra, đột nhiên vỗ lên bàn!
"Ầm!"
Bàn cơm bỗng nhiên chấn động một cái, thức ăn trên bàn đều nảy lên, mà cái ly trước đó bị Trần Xuân Độ bóp như muốn vỡ tan, đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn, bắn về bốn phía!.